Những kẻ điên rồ phải chết

Chương 56


Đọc truyện Những kẻ điên rồ phải chết – Chương 56

Chương 42
Osano đến Los Angeles vì một vụ thương lượng kịch bản điện ảnh và ông gọi tôi cùng đi ăn tối. Tôi mang Janelle theo bởi vì nàng rất khao khát muốn gặp ông. Khi xong bữa tối và chúng tôi đang dùng cà phê. Janelle cố lôi kéo tôi nói về vợ tôi. Tôi nhún vai gạt phắt chuyện đó đi.
– Anh không bao giờ nói về điều đó, phải không? – Nàng nói vì rượu và hơi không được thoải mái vì tôi đi cùng với Osano. Anh không bao giờ nói về vợ anh bởi vì anh nghĩ làm vậy là xúc phạm.
Tôi vẫn ngậm hột thị.
– Anh vẫn nghĩ tốt về mình, đúng không?
Bây giờ Janelle chuyển sang giận lạnh, rất lạnh.
Osano tủm tỉm cười mỉm và để làm dịu đi tình huống căng thẳng chiến tranh lạnh, ông dàn xếp một cuộc hòa bình nóng bằng cách trình diễn cái vai trò vốn nổi tiếng của ông, vai trò nhà văn xuất sắc, biếm họa vai trò đó thật nhẹ nhàng. Ông mở lời:
– Anh ấy cũng chẳng bao giờ nói về chuyện mình là đứa bé mồ côi. Thực ra mọi người trưởng thành cũng đều là những kẻ mồ côi. Tất cả chúng ta đều mất bố mẹ khi đến tuổi trưởng thành.
Janelle lập tức bị cuốn hút. Nàng từng bảo tôi nàng rất hâm mộ trí tuệ và những tác phẩm của Osano.
– Em nghĩ chúng xuất sắc. Và đúng như thế?
– Toàn chuyện nhảm, – Tôi nói. – Nếu cả hai người muốn sử dụng ngôn ngữ để truyền thông, hãy dùng từ theo đúng nghĩa của chúng. Một đứa bé mồ côi là một đứa bé lớn lên không có cha mẹ và nhiều khi không có bất kì quan hệ thân tộc máu mủ nào trong cuộc đời. Một người lớn không phải là kẻ mồ côi. Hắn ta không cần cha mẹ nữa bởi vì họ chỉ làm phiền rộn thôi chứ chẳng có ích gì
Một khoảng lặng đáng ngại và rồi Osano nói:
– Anh có lí, nhưng anh cũng không muốn chia sẻ tình trạng đặc biệt của anh với tất cả mọi người.
– Vâng, có lẽ thế. – Tôi nói, rồi quay sang Janelle. – Em và các bạn gái gọi nhau là chị em. Nhưng chị em là những người cùng cha mẹ sinh ra kia. Chớ hai người bạn gái gọi nhau bằng chị em là nhảm.
Osano nói:
– Tôi lại đang li dị nữa đây. Lại phải tốn thêm tiền cấp dưỡng. Tôi quyết chí sẽ không lấy vợ nữa. Hết tiền cấp dưỡng rồi.

Tôi cười với ông:
– Ấy đừng nói thế chứ? Ông là niềm hi vọng cuối cùng của định chế hôn nhân mà?
Janelle ngước đầu lên và nói:
– Không, Merlin à. Chính anh mới là niềm hi vọng đó chứ.
Chúng tôi cung cười với câu đùa đó và rồi tôi nói tôi không muốn đi xem phim. Tôi đã quá mệt.
– Ô này, – Janelle nói. – Hãy đến Pips uống nước và chơi cờ thỏ cáo. Chúng ta có thể chỉ cho Osano cách chơi!
– Sao hai người không đi? – Tôi nói giọng lạnh. – Tôi muốn về khách sạn đánh một giấc.
Osano nhìn tôi với một nụ cười buồn và không nói gì. Janelle trừng mắt nhìn như thể thách đố tôi dám nói lại điều đó hay không. Tôi vận toàn bộ “ hàn băng công phu” vào giọng nói sao cho càng lạnh và càng kém dễ thương càng hay. Mà vẫn tỏ ra hiểu biết. Rất thung dung tôi nói:
– Xem nào, thực sự tôi chẳng phiền gì cả. Không đùa đâu. Hai người đều là bạn chí cốt mà, nhưng tôi thực sự buồn ngủ quá. Osano, xin hãy vì tôi mà làm một người phong nhã với nàng. – Tôi nói ra điều này mà mặt tỉnh queo.
Osano đoán ngay chóc là tôi ghen với lão ta.
– Bất cứ điều gì cậu yêu cầu, Merlin à!
Lão nói và lão đếch cần biết tôi đang cảm nhận thế nào. Cho mày giận lẫy sẩy cùi con ả. Mày vất ra thì ta nhặt vào. Chứ ta đâu có xoáy hay có giật của mày. Ta đây là kẻ điệu đàng, biết chơi lắm chú mày à. Ra đường thấy cánh hoa rơi, Hai tay nâng tay cũ người mới ta. Ư à thơm lắm! Và còn đẹp chán? Ta đây vốn mê đồ cổ mà?
Tôi đọc ra ngay những ý nghĩ bất hảo đó trong đầu óc của lão. Khốn nạn! Như đọc một trang sách mở? Cái lão “mặt đúc xi-măng” này sẽ chẳng ngại ngùng chi mà không đưa Janelle đi chơi bất cứ nơi nào nàng thích, rồi sau đó đưa nàng về nhà, quất thẳng cánh, đếch cần áy náy có kẻ đau lòng cò con, là thằng đàn em khốn khổ của lão!
Nhưng Janelle đã ra tay tế độ, vớt người trầm luân. Nàng lắc đầu:
– Đừng ngốc thế. Em sẽ về trong xe của em, còn hai người muốn làm gì tùy ý!
Tôi thở phào.

Tôi có thể thấy nàng đang nghĩ gì. Hai tên khốn nạn sô-vanh giống đực đang tìm cách chia sẻ, phân phối nàng. Nhưng nàng cũng biết rằng nếu nàng đi với Osano, điều đó sẽ cho tôi lí do để không bao giờ nhìn mặt nàng nữa. Và tôi đoán tôi cũng biết mình đang làm gì. Tôi đang tìm một lí do chính đáng để ghét nàng; và nếu nàng đi với Osano tôi sẽ hiên ngang từ bỏ nàng, với đầy đủ chính nghĩa!
Cuối cùng Janelle quay về khách sạn với tôi. Nhưng tôi có thể cảm nhận vẻ lạnh như băng của nàng dù hai cơ thể chúng tôi vẫn ấm áp bên nhau.
Một lát sau, nàng dịch ra xa và trong khi tôi vào giấc ngủ, tôi có thể nghe tiếng bật nẩy của lò xo khi nàng rời khỏi giường.
“Janelle, Janelle,” tôi thì thầm gọi tên nàng trong cơn ngái ngủ.
Chương 43
Janelle.
Tôi là một người tốt. Tôi không quan tâm chuyện người khác nghĩ gì. Tôi là một người tốt. Suốt cả đời những người tôi thật sự yêu vẫn luôn phụ rẫy tôi và họ phụ rẫy tôi vì điều họ nói họ yêu nơi tôi. Nhưng họ không bao giờ chấp nhận sự kiện là tôi có thể quan tâm đến những con người khác, chớ không phải chỉ họ mà thôi. Chính điều đó làm xáo tung mọi chuyện lên. Lúc đầu họ si mê tôi và rồi họ muốn tôi trở nên một cái gì khác. Ngay cả tình yêu lớn của đời tôi. – Chàng Merlin chó đẻ yêu dấu của tôi. Chàng còn tệ hơn bất kì tên nào khác. Nhưng chàng cũng tuyệt vời nhất. Chàng hiểu tôi. Chàng là người đàn ông tốt nhất tôi từng gặp và tôi thật sự yêu chàng và chàng thực sự yêu tôi Chàng đã cố gắng hết sức mình. Và tôi cũng đã cố gắng hết sức mình. Nhưng chúng tôi không bao giờ đánh đổ được cái tính ích kỉ đàn ông muốn độc quyền chiếm hữu đó nơi chàng. Nếu tôi thích một người đàn ông nào khác, chàng phát ốm. Tôi có thể thấy được cái tia nhìn buồn bã, đau bệnh đó trên khuôn mặt chàng. Tất nhiên là tôi không chịu được nếu thấy chàng sa đà vào một cuộc nói chuyện hào hứng với một thị hến nào khác. Rồi sao nào? Nhưng chàng khôn lỏi hơn tôi. Chàng biết giấu cái đuôi cáo của chàng. Khi có mặt tôi chàng không bao giờ biểu lộ sự quan tâm đến những người đàn bà khác ngay dù họ có quan tâm tới chàng. Tôi không làm được như thế hay là có lẽ tại tôi thấy chuyện đó quá rởm. Và điều chàng làm là rởm. Nhưng lại có tác dụng tốt. Làm tôi yêu chàng hơn. Còn chuyện tôi thành thật lại làm cho chàng yêu tôi kém đi.
Tôi yêu chàng vì chàng khôn khéo trong hầu hết mọi chuyện. Trừ chuyện đàn bà. Chàng thực sự ngốc nghếch về đàn bà. Và chàng ngây ngô về tôi.
Có lẽ nói ngây ngô thì hơi quá, nhưng chàng chỉ có thể sống với ảo tưởng. Có lần chàng nói điều ấy và chàng nói rằng lẽ ra tôi nên đóng kịch cho khéo hơn, lẽ ra tôi nên đem lại cho chàng cái ảo tưởng tốt hơn là tôi yêu chàng. Tôi thật sự yêu chàng nhưng chàng nói điều đó không quan trọng bằng cái ảo tưởng tôi yêu chàng. Tôi hiểu và tôi đã cố. Nhưng tôi càng yêu chàng, tôi càng không thể làm điều đó. Có lẽ không ai có thể yêu cái tôi thực hay cái anh thực hay cái đó thực. Đó là sự thật – không ai đủ sức yêu sự thật. Tuy thế tôi không thể sống mà không cố thành thật với con người thực của mình, với cái gì mình thực sự là. Tất nhiên là đôi khi tôi cũng nói dối chút chút, nhưng chỉ khi nào quan trọng phải thế và sau đó, khi tôi nghĩ thời điểm đã đến, tôi vẫn thừa nhận rằng tôi đã nói dối. Và điều đó làm rối tung mọi chuyện lên.
Tôi vẫn luôn nói với mọi người về chuyện bố tôi đã chạy trốn như thế nào khi tôi còn là một con bé gái. Và khi tôi say rượu, kể với những người lạ tôi đã tìm cách tự tử như thế nào khi mới bước vào tuổi mười lăm, nhưng tôi không bao giờ nói lí do tại sao. Lí do thực của hành động ấy. Tôi để họ nghĩ bởi vì bố tôi chạy trốn và có lẽ là thế. Tôi chấp nhận hàng lố chuyện về bản thân mình. Rằng nếu một người đàn ông nào đãi tôi một bữa ăn sang trọng và làm cho tôi có cảm tình, tôi sẽ lên giường với anh ta cho dù tôi đang yêu một người khác. Chuyện đó có gì đâu mà khủng khiếp? Đàn ông vẫn làm chuyện đó đều đều mà. Đối với đàn ông, chuyện đó ok. Nhưng người đàn ông tôi yêu nhất trên đời này lại nghĩ rằng tôi chỉ là một cái lỗ. Khi tôi kể chuyện đó với anh. Anh không thể hiểu rằng chuyện đó đâu có quan trọng. Rằng chỉ vì tôi muốn chơi qua đường vậy mà. Mọi người đàn ông đều làm chuyện đó. Mà có ai chê bai gì họ đâu? Vậy thì, hà cớ gì mà khi đàn bà làm chuyện đó thì bị chê bai dè bĩu vang trời đậy đất? Cứ như là bom nguyên tử rơi xuống Hiroshima và Nagasaki?
Tôi không bao giờ lừa dối người đàn ông nào về những chuyện quan trọng. Về chuyện tiền của vật chất có lẽ tôi muốn nói vậy. Chẳng bao giờ giựt dây những trò ma mãnh như vài người bạn tốt của tôi giựt dây tình nhân của họ. Chưa hề buộc một anh chàng nào phải chịu trách nhiệm khi tôi lỡ mang bầu để bắt anh ta phải lo cho tôi. Chưa hề lừa đàn ông theo kiểu đó. Không hề nói với một anh chàng nào rằng tôi yêu anh ta khi lòng tôi không yêu, dù sao là cũng lúc đầu.
Đôi khi sau đó, khi không còn yêu anh ta nữa mà anh ta vẫn còn yêu tôi mà tôi không nỡ làm anh ta đau khổ, thì tôi cũng nói vậy. Nhưng sau đó tôi không thể yêu thương nồng thắm nữa và chàng sẽ nắm bắt được ẩn ý nhiệt tình sẽ nguội dần, ái ân sẽ nhạt phai và chúng tôi sẽ không còn thấy lại nhau nữa. Tôi không bao giờ thực sự ghét một người nào một khi tôi đã yêu chàng, bất kể sau đó chàng khả ố đến như thế nào đối với tôi. Đàn ông thường hằn học ác ý đối với những người đàn bà họ không còn yêu nữa, đó là phần lớn đàn ông, hay ít ra là đối với tôi. Có lẽ bởi vì họ vẫn còn yêu tôi và tôi không bao giờ còn yêu hoặc sau đó hoặc chỉ còn yêu chút chút – mà điều này thì chẳng có ý nghĩa gì? Có sự khác biệt rất lớn giữa “yêu người chút chút” và “yêu người vô cùng.”
Tại sao đàn ông vẫn luôn nghi ngờ chuyện bạn yêu họ. Tại sao đàn ông luôn nghi ngờ bạn thiếu thành thật với họ? Tại sao đàn ông luôn phản bội ta? Chúa ơi sao phải đớn đau đến thế? Tôi không thể yêu họ nữa. Điều đó gây tổn thương cho tôi biết bao và chúng đúng là một lũ chẳng ra gì, một đám con hoang, một phường đểu cáng. Chúng vô tâm gây tổn thương cho bạn như bọn trẻ con, nhưng với trẻ con ta sẵn sàng tha thứ ta không thèm chấp. Tuy thế, cả hai đều làm cho bạn phải khóc. Nhưng chẳng còn như thế nữa đâu, đàn ông không, mà con trẻ cũng không.
Những người tình sao mà tàn nhẫn, càng yêu nhau lắm càng cắn nhau đau. Tôi không nói đến những phường sở khanh như Casanovas, như Don Juan. Không phải loại ma cô, đĩ đực đó. Tôi muốn nói những người đàn ông thực sự yêu bạn. Ô, ta thực sự yêu họ và họ nói thực sự yêu ta và ta biết điều đó là thật.
Biết chúng sẽ gây tổn thương cho ta còn tệ hại hơn là bất kì người đàn ông nào khác trên đời này. Tôi muốn nói “Đừng nói anh yêu em,” tôi muốn nói “Em không yêu anh.”

Một lần khi Merlin nói yêu tôi, tôi muốn khóc vì thực lòng yêu anh và biết rằng anh sẽ rất tàn nhẫn sau đó, khi cả hai chúng tôi thực sự hiểu nhau, khi tất cả mọi ảo tưởng đều tan biến và khi tôi yêu anh nhất, anh lại sẽ yêu tôi ít nhất.
Tôi muốn sống trong một thế giới nơi đàn ông sẽ không bao giờ yêu đàn bà như cách họ yêu bây giờ. Tôi muốn sống trong một thế giới nơi tôi sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông theo cách tôi yêu hiện nay. Tôi muốn sống trong một thế giới nơi tình yêu chẳng bao giờ đổi thay, mà sẽ mãi là cơn mơ bất tuyệt.
Ôi, xin hãy để yên cho tôi ru giấc mộng dài, đừng lay tôi nhé cuộc dời chung quanh, cho tôi nhìn thấy màu xanh, ở trên cây cỏ rất lành rất thơm
Khi tôi xa chốn hồng trần, hãy đưa tôi về thiên đàng gian dối, không thể nào khám phá và tự tha thứ và một người tình sẽ yêu tôi mãi mãi hay chẳng yêu chút nào nhưng vẫn nói những lời yêu nồng nàn rất mực khiến tôi vẫn tin là thực. Hãy cho tôi những con người gian dối ngọt ngào đến độ họ sẽ không bao giờ gây đau khổ cho tôi với tình yêu chân thực và hãy để cho tôi lừa dối họ với tất cả tâm hồn. Hãy để cho chúng tôi thành những kẻ lừa dối mà chẳng bao giờ bị phát hiện và luôn luôn được thứ tha. Để chúng tôi còn giữ được niềm tin cho nhau. Hãy để cho chúng tôi nếu phải chia lìa, thì cũng bởi chiến tranh hay dịch bệnh, cái chết hay sự cuồng điên, chứ không phải chỉ vì thời gian lặng lẽ trôi qua. Hãy giải thoát tôi khỏi lòng tự ái đừng cho tôi quay lại tình trạng vô nhiễm ban sơ. Hãy để tôi tự do.
Có lần tôi kể với chàng tôi đã ngủ với anh chàng làm tóc cho tôi và các bạn nên thấy được tia nhìn trên mặt chàng. Một biểu hiện trọn vẹn của lòng khinh miệt lạnh lùng. Đàn ông là thế. Chúng ngủ với những cô nữ thư kí, thậm chí cả những người tớ gái của chúng thì không sao cả, chúng còn coi đó là những thành tích để khoe khoang nữa. Những con chó đực gạ gẫm để được ngủ, xong rồi thì bỏ đi, vô trách nhiệm; bọn đàn ông cũng thế nhưng còn tệ hơn lũ chó đực ở chỗ lũ chó chơi xong thì lặng lẽ bỏ đi không nói gì, còn bọn đàn ông chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao. Cho nên tôi khẳng định đàn ông tồi hơn chó đực là vậy. Ai muốn cự cãi, tôi xin hầu tiếp tới cùng?
Thế nhưng khi nghe một người đàn bà ngủ với anh chàng làm tóc thì bọn họ liền dè bĩu, hạ thấp phẩm giá người ta ngay. Dù chuyện chúng tôi làm có thể được thông cảm hơn nhiều. Một anh chàng làm tóc thực hiện một công việc rất riêng tư. Anh ta dùng đôi tay để tiếp xúc với quý bà và vài người trong số họ có những bàn tay vàng. Họ lại sành tâm li quý bà nữa. Anh chàng làm tóc cho tôi vẫn tỉ tê rằng anh ta điệu nghệ như thế nào trong chuyện nam nữ phòng trung bí thuật và một ngày nọ anh ta làm tôi nổi hứng bừng bừng và tôi nói ok. Thế là tối đó chàng ta đến và phết tôi, đúng một lần. Trong khi hành sự, tôi thấy chàng ta quan sát tôi, xem tôi sướng đến cỡ nào. Bởi chàng ta coi đó là thước đo quyền lực của chàng. Chàng ta trổ hết mọi ngón tài ba tiểu xảo qua đôi bàn tay và bộ liên hợp môi – rằng – lưỡi của mình, triển khai tối đa mọi tuyệt chiêu bí quyết. Và tôi phải thừa nhận rằng đó là một cú rất tốt! Nhưng lại là một cú với đầu óc tính toán ti liện và trái tim lạnh lẽo như cà rem nằm đáy thùng!
Khi tôi đã tới chỉ và chàng ta hỏi tôi “Em có thích không?” Tôi nói “Ừ, thích lắm.” Chàng ta nói, “Vậy chúng mình nên thỉnh thoảng làm lại chuyện ấy?” Tôi đáp: “Tất nhiên rồi.” Nhưng sau đó chàng không yêu cầu tôi nữa và nếu thế có lẽ tôi cũng bảo “Thôi, đủ rồi.”
Trong lĩnh vực này, kĩ thuật chưa phải là tất cả và kẻ nào có tham vọng làm nhà kĩ trị, kẻ ấy đã lầm.
Nào, thử xem xét, có gì là sai trái, độc hại trong chuyện ấy? Tại sao bọn đàn ông khi nghe câu chuyện như vậy liền hạ thấp người đàn bà, giản quy họ thành cái lỗ…? Trong khi tất cả bọn họ, mặt nào cũng như mặt đó, đều hăm hở thử chơi một phát nếu có dịp?
Chuyện đó đâu có nghĩa gì. Chẳng hề làm tôi kém đi là con người, một li nào. Dầu tôi có một thằng đàn ông chẳng ra gì, cũng có sao đâu? Đâu phải vì thế mà tôi đánh mất đi giá trị tự thân con người của tôi? Vì giá trị con người tôi là ở chính tôi chứ kẻ giao hợp với tôi đâu thể thêm vào hoặc làm giảm đi một li nào?
Tôi phải đấu tranh chống lại sự thoái hóa về tình trạng hồn nhiên ban đầu. Khi một người đàn ông yêu tôi, tôi muốn trung thực, thủy chung với chàng ta và không bao giờ ngủ với bất kì người nào khác trong suốt phần đời còn lại của mình. Tôi muốn làm mọi chuyện vì chàng, nhưng bây giờ tôi biết rằng chuyện đó chẳng bền lâu đâu, với chàng hay với tôi. Rồi cũng có lúc họ bắt đầu xem nhẹ bạn, bắt đầu làm cho bạn bớt yêu họ đi. Trong cả hàng triệu cách khác nhau.
Tình yêu lớn của đời tôi, chàng chó đẻ yêu dấu của tôi, tôi thật sự yêu chàng và chàng thật sự yêu tôi, tôi sẽ cho chàng điều đó. Nhưng tôi không chịu được cách chàng yêu tôi. Tôi là cung thánh cho chàng ẩn thân, là khu bảo tồn thiên nhiên cho cánh chim trời mỏi cánh khi bao ma chiết của cuộc đời đè quá nặng lên vai chàng. Chàng vẫn thường nói rằng chàng cảm thấy an toàn khi có chàng và tôi trong căn phòng khách sạn. Chàng thực sự yêu tôi và cuối cùng tôi tin rằng có lẽ chàng không thể làm tình với người nào khác ngoài tôi. Tôi quay về với sự ngây thơ khờ khạo ban đầu.
Nhưng xét cho cùng điều đó chẳng bao giờ đúng. Không có điều gì là thực. Ngay cả nhưng lí lẽ của tôi. Giống như những lí lẽ khác. Ai hay không có có không là gì. Thế nào là chân ngụy, Thế nào là thị phi? Hư ảo của hư ảo và tất cả chỉ là hư ảo?
Tôi biết chàng muốn nói gì khi chàng bảo rằng chàng cảm thấy an toàn bên tôi. Khi chỉ có hai chúng tôi với nhau, tôi có thể thấy tính cách toát ra từ khuôn mặt chàng. Đôi mắt chàng dịu dàng hơn. Khi chúng tôi nằm xuống bên nhau, hai tấm thân ấm áp và trần truồng sát vào nhau hai làn da mềm mại chạm nhau và tôi vòng đôi canh tay ôm chàng và thực sự yêu chàng, tôi có thể nghe chàng thở ra khoan khoái để mê như con mèo hừ hừ. Tôi biết rằng ngay trong thời điểm ngắn ngủi đó chàng thực sự hạnh phúc. Rằng tôi có thể thực sự tạo được phép mầu. Và rằng tôi là chúng sinh duy nhất trên cõi đời có thể làm cho chàng cảm thấy như thế và làm tôi cảm thấy mình đáng giá. Rằng tôi thực sự có một ý nghĩa nào đó. Tôi đâu phải chỉ là một cái lỗ. Hay chỉ là một người để nghe chuyện, để kể chuyện và để đấu trí. Tôi thực sự là một nữ phù thủy một nữ phù thủy tình yêu, một nữ phù thủy lốt bụng và thế là quá tuyệt. Vào ngay lúc đó, cả hai chúng tôi có thể chết mà hạnh phúc, đúng thế, thực sự chết hạnh phúc. Chúng tôi có thể đối mặt cái chết mà không sợ hãi gì. Nhưng chỉ trong thời điểm ngắn ngủi đó thôi. Không có gì trường tồn miên viễn.
Và thế là chúng tôi tự ý thâu ngắn nó, làm cho kết cục đến nhanh hơn, tôi có thể thấy điều đó ngay từ bây giờ. Ái ân thâu ngắn cho dài tiếc thương. Xin ngày vui hãy qua mau. Cho ta mãi tiếc nuối màu thanh xuân. Một ngày rồi sẽ đến và chàng sẽ nói “Bên em, anh cũng không còn thấy an toàn nữa” và tôi sẽ không bao giờ yêu lại chàng.
Tôi chẳng phải là nàng Molli đần độn của James Joyce. Trong khi nàng nói vâng, vâng, vâng thì chồng nàng nói không, không, không. Tôi sẽ không ngủ với một tên đàn ông nào nói không. Không bao giờ, không bao giờ nữa.
***
Merlin đang ngủ. Janelle ra khỏi giường và kéo một chiếc ghế bành đến bên cửa sổ. Nàng đốt một điếu thuốc và nhìn mông lung ra biển đêm trước mặt.

Nàng nghe Merlin trằn trọc trên giường trong một giấc ngủ chập chờn mộng mị. Chàng lẩm bẩm điều gì đó nhưng nàng bất cần. Mặc kệ chàng. Mặc kệ mọi kẻ đàn ông trên đời.
Merlin!
Janelle mang đôi găng tay đánh bốc màu đỏ bầm với các dây buộc màu trắng. Nàng đứng đối diện tôi, trong tư thế đấu quyền Anh cổ điển, tay trái vươn dài ra phía trước thủ thế, che chắn ặt và ngực, tay phải giương lên sẵn sàng phóng ra cú đấm nốc-ao.
Nàng mặc quần soóc bằng xa-tanh trắng, giày đế mềm màu đen. Khuôn mặt đẹp của nàng đầy vẻ nghiêm khắc, có phần khốc liệt. Cái miệng nhiều nhục tính, được khắc họa tinh tế của nàng mím chặt lại cằm nàng ép sát vào vai trái. Trông nàng rất đáng gờm. Nhưng tôi bị cuốn hút bởi bộ ngực trần của nàng, trắng như màu kem với đôi núm vú hồng thắm căng lên với chất adrenaline gây hưng phấn, nhưng không phải từ tình yêu mà từ ước muốn đánh đấm đấu đá!
Tôi mỉm cười với nàng. Nàng đếch thèm cười đáp lễ. Tay trái nàng bay vút ra đập vào miệng tôi và tôi la lên “Ô, Janelle.” Nàng tống tiếp vào tôi hai cú tay trái khá nặng nữa làm tôi đau điếng người và tôi cảm thấy máu chảy đầy ra phía bên dưới lưỡi tôi. Nàng nhảy ra xa khỏi tôi. Tôi vung hai bàn lay ra và chúng cũng có đôi găng tay đỏ. Tôi lướt tới trước trên đôi chân mang giày vải và kéo quần soóc lên. Và lúc đó Janelle lao tới và đấm tôi một quả tay phải cực mạnh vào mặt. Tôi thực sự nổ đom đóm mắt, thấy hàng ngàn vì sao nhảy múa loạn xạ giống như trong một truyện tranh hài. Nàng lại nhảy ra xa, đôi vú rung rung, hai núm vú hồng thắm nhún nhảy, mê hoặc tia nhìn của tôi. Tôi tấn nàng vào một góc. Nàng ngồi xổm xuống hai bàn tay bé nhỏ bọc găng màu đỏ đưa lên che đầu.
Tôi vụt một quả móc tay trái vào cái bụng tròn trĩnh xinh xắn của nàng nhưng cái lỗ rốn mà tôi đã bao lần liếm mút đã đẩy tay tôi ra. Chúng tôi vào thế ôm chặt nhau và tôi nói: “Ô, Janelle, buông ra đi. Anh yêu em mà cưng.” Nàng lại nhảy ra xa và lại đấm tôi. Giống như một con mèo dùng vuốt rứt lông nheo tôi ra và máu bắt đầu nhỏ giọt xuống làm nhòe đôi mắt khiến tôi nghe tiếng mình than “Ô, lạy Chúa.”
Gạt máu ra khỏi mắt, tôi thấy nàng đứng giữa vòng đấu, chờ tôi. Mái tóc vàng của nàng được bó chặt thành một búi tó phía sau đầu và chiếc trâm cài bằng kim cương giả lấp lánh như một thứ bùa mê có sức thôi miên. Nàng tấn công tôi bằng hai cú thọc mạnh nhanh như chớp đôi găng tay màu đỏ nhỏ xíu vươn ra thụt vào giống như lưỡi rắn. Nhưng giờ đây nàng để hở và tôi có thể tống một quả vào khuôn mặt mảnh mai của nàng. Nhưng đôi tay tôi chùn lại. Tôi biết rằng điều duy nhất có thể cứu tôi là một cú ôm.
Nàng cố nhảy nhót quanh tôi. Tôi ôm vòng quanh ngực nàng trong lúc nàng muốn tuột ra nhưng tôi vẫn tóm được và quay nàng vòng vòng. Bây giờ nàng không còn phòng vệ được nữa nhưng chiếc quần soóc không còn bám vào thân nàng và tôi có thể thấy lưng nàng và cặp mông tròn trĩnh đầy đặn vô cùng hấp dẫn mà tôi vẫn thường vuốt ve hay áp sát vào mỗi lần nằm chung giường. Tôi cảm thấy một cơn đau nhọn sắc nhói trong tim mình và thắc mắc không biết tại sao nàng lại đấu võ với tôi. Tôi ôm nàng vòng quanh ngực và thì thầm vào tai nàng, những sợi tóc vàng của nàng lòa xòa quét trên lưỡi tôi. “Nằm sấp xuống!” – Tôi bảo.
Nàng vụt thoát ra. Nàng đấm tôi với một cú đia-rếch tay phải nhanh đến độ tôi không kịp thấy và mạnh đến độ khiến tôi lảo đảo quay vòng như trong cảnh phim chiếu chậm, lộn ngược người trong không khí, rồi ngã sấp xuống. Sửng sốt, tôi cố gắng quỳ một gối để đứng lên và tôi có thể nghe nàng đếm đến “mười” bằng cái giọng ấm áp dễ thương mà nàng vẫn thường nói ra để kêu tôi đến với nàng. Tôi quỳ một gối và ngước mặt lên nhìn nàng.
Nàng mỉm cười và rồi tôi có thể nghe nàng đếm “Mười, mười, mười, mười,” cuống quýt, khẩn cấp và rồi một nụ cười rạng ro nở ra trên khuôn mặt nàng và nàng đưa cả hai tay lên trời, nhảy tưng tưng lên để mừng chiến thắng. Tôi nghe tiếng reo hò ma quái của hàng triệu giọng đàn bà, gào thét trong cơn vui sướng mê cuồng; một phụ nữ khác, hạng nặng cân, ôm hôn Janelle. Người đàn bà này mặc một cái áo thun cổ tròn với chữ “Vô địch” in đậm nổi lên trên hai cái vú khổng lồ như hai quả bí ngô to tướng. Tôi bắt đầu khóc!
Rồi Janelle đến bên tôi và an ủi tôi. “Đó là một cuộc đấu sòng phẳng, – Nàng nói. – Em đã hạ anh một cách sòng phẳng và đúng luật lệ” và qua màn nước mắt tôi nói: “Không, không, em không theo đúng luật lệ cuộc đấu!”
Nói xong tôi khóc và và tỉnh giấc. Tôi vươn tay ra để tìm nàng. Nhưng nàng không ở trong giường, bên cạnh tôi nữa. Tôi đứng dậy đi vào phòng khách. Trong bóng tối tôi có thể thấy điếu thuốc nơi môi nàng cháy đỏ lên. Nàng đang ngồi trong chiếc ghế, nhìn ngắm buổi rạng đông phủ đầy sương mù tiến đến trên thành phó.
Tôi đến bên nàng và dùng cả đôi bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng. Nàng đưa một bàn tay mượt như nhung lên chạm vào tay tôi.
– Anh không quan tâm chuyện em nói gì, – Tôi bảo nàng – Anh yêu em, bất kể điều ấy có ý nghĩa gì.
Nàng lặng thinh không trả lời.
Sau vài phút nàng đứng lên và dẫn tôi trở vô giường. Chúng tôi làm tình với nhau và rơi vào giấc ngủ trở lại trong vòng tay nhau. Lơ mơ trong cơn nửa ngủ nửa thức, tôi thì thầm:
– Ôi trời, em suýt giết anh rồi đấy.
Nàng phá ra cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.