Những kẻ điên rồ phải chết

Chương 52


Đọc truyện Những kẻ điên rồ phải chết – Chương 52

Chương 37
Janelle sống với Alice de Santis hai tháng trước khi nàng nhận thấy rằng Alice si mê mình. Sở dĩ phải mất thời gian lâu như thế vì ban ngày cả hai làm việc vất vả Janelle phải thường xuyên đáp lại các cuộc phỏng vấn do người đại lí của nàng thu xếp, còn Alice phải làm việc nhiều giờ với tư cách người thiết kế trang phục ột phim kinh phí lớn.
Họ có những phòng ngủ riêng. Nhưng đến khuya, Alice thường đi vào phòng Janelle và ngồi trên giường nàng để tán gẫu. Alice hay sửa soạn thức gì để ăn uống và một li chocolate sữa nóng ỗi người để giúp họ dễ ngủ. Họ thường bàn về công việc. Janelle kể về những kiểu tán tỉnh tế nhị hay những trò gạ gẫm thô bỉ nhắm đến nàng trong ngày hôm đó, để cả hai khúc khích cười với nhau. Alice không bao giờ chỉ ra rằng Janelle khuyến khích những màn ve vãn đó với vẻ dáng “người đẹp phương nam” của nàng.
Alice là một phụ nữ dong dỏng cao, trông có vẻ thẳng băng, có tác phong công nghiệp và cứng rắn đối với thế giới bên ngoài. Nhưng nàng rất dịu dàng mềm mỏng với Janelle. Còn Janelle ngưỡng mộ Alice vì trí thông minh tính hiệu quả đầy thẩm quyền của nàng trong lĩnh vực thiết kế thời trang.
Alice vừa xong công việc với bộ phim cũng là lúc Richard, con của Janelle đến để sống một phần kì nghỉ hè với mẹ. Thông thường khi con đến sống chung, Janelle dành trọn thời gian để dẫn con đi tham quan Los Angeles, xem hát kịch, đến công viên giải trí Disneyland, tắm biển. Nàng luôn vui thích với cuộc viếng thăm của con và luôn luôn cảm thấy hạnh phúc trong tháng hè. Nhưng có một mùa hè số mệnh xui khiến làm sao, nàng đang đảm nhận một vai nhỏ trong bộ truyền hình nhiều tập sẽ khiến nàng phải bận bịu phần lớn thời gian nhưng cũng giúp cho nàng sống đủ cả năm. Nàng bắt đầu viết một bức thư dài cho người chồng cũ để giải thích tại sao Richard không thể sống với nàng trong mùa hè năm ấy và rồi nàng gục đầu xuống bàn khóc nức nở. Nàng thấy dường như đang thật sự bỏ rơi con mình.
Lúc đó Alice cứu nàng. Cô ta bảo Janelle cứ để Richard đến. Alice sẽ dẫn cậu bé đi chơi. Nàng sẽ dẫn bé đến xem mẹ đóng phim và mang cậu bé đi trước khi đạo diễn bực bội. Alice sẽ chăm sóc cho bé suốt ban ngày. Đến đêm, Janelle sẽ bầu bạn với con. Janelle cảm thấy tràn ngập lòng biết ơn đối với Alice.
Khi Richard đến nghỉ hè một tháng với mẹ, cả ba đã có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau. Sau giờ làm việc, Janelle về nhà và Alice sẽ lo cho Richard tinh tươm để đi dạo phố ban đêm. Cả ba sẽ đi coi phim, sau đó đi ăn khuya. Cuộc sống thật thoải mái, dễ dàng và có thể nói là còn hạnh phúc hơn khi nàng sống với chồng rất nhiều. Alice không bao giờ cãi vã hay phiền trách gì nàng.
Richard không bao giờ hờn dỗi, mặt sưng mày sỉa hoặc ngang bướng. Cậu bé sống trong bầu khí có lẽ là giấc mơ của bao trẻ thơ với hai bà mẹ cùng nâng niu chiều chuộng cậu. Cậu yêu California biết bao.
Khi đến ngày cậu phải về lại với bố, Alice và Janelle cùng đưa cậu đến chuyến bay nửa đêm và rồi cuối cùng còn lại có hai người như trước, Janelle và Alice nắm lấy tay nhau cùng thở ra nhẹ nhõm của một cặp vợ chồng khi người khách ra đi. Janelle cảm thấy xúc động mạnh mẽ đến độ nàng ôm chặt Alice và định hôn lên má nàng. Alice xoay mặt nhận nụ hôn lên cái miệng mềm mại với đôi môi mỏng, hồng tươi của mình. Trong một thoáng, nàng ghì miệng Janelle trên miệng nàng.
Trở về căn hộ chung, họ cùng uống cacao như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Rồi mỗi người về phòng ngủ riêng của mình, Nhưng Janelle trằn trọc không ngủ được. Nàng đến gõ cửa phòng ngủ của Alice và bước vào phòng. Nàng ngạc nhiên thấy Alice trần truồng nằm trên giường và nhìn Janelle với một nụ cười lấp lửng hàm ý mơ hồ.

Nhìn đôi vú căng tròn của Alice, Janelle bỗng cảm thấy sự thôi thúc nhục dục cuộn lên và mặt nàng đỏ bừng. Bị lôi cuốn bởi một người đàn bà khác là điều chưa từng xảy ra với nàng. Nhất là sau vụ bà Wartberg. Vì vậy khi Alice chui vào dưới tấm chăn, Janelle lại ngồi bình thường bên mép giường và họ nói về khoảng thời gian vui vẻ khi họ còn có Richard sống chung. Bỗng dưng Alicetuôn trào nước mắt.
Janelle vuốt mái tóc đen của nàng và ân cần hỏi:
– Alice, bồ làm sao vậy?
Thế là vào lúc đó cả hai biết rằng họ đang diễn một màn kịch sẽ cho phép họ làm điều cả hai cùng muốn làm.
Alice nói trong thổn thức:
– Mình không có ai để yêu. Cũng chẳng có ai yêu mình.
Có một lúc ở một góc nào đó trong tâm hồn Janelle, nàng vẫn giữ một khoảng cách mang tính hài hước. Đây là một màn mà nàng thường diễn với các chàng tình nhân. Nhưng lòng biết ơn nồng nhiệt Alice trong tháng vừa qua, cái khoảnh khắc thèm muốn vừa được “đánh lửa” lên bởi đôi bầu vú căng đầy chứa nhiều hứa hẹn hơn là những tương thương của tính hài hước. Và chính nàng cũng muốn tạo ra những cảnh thấm đẫm kịch tính. Nàng kéo tấm chăn ra khỏi người Alice và sờ vào đôi vú nàng la và kì diệu thay, thấy đôi núm vú săn lại và nhô thẳng lên. Rồi nàng cúi đầu xuống phủ mái tóc vàng lên ngực Alice
Và thế là khởi đầu cho Janelle cuộc đối tác tình dục thỏa mãn nhất mà nàng từng trải nghiệm cho đến lúc đó. Không phải nàng si tình, không đâu. Chỉ Alice si tình nàng. Đó là một phần lí do khiến cho cuộc đối tác thỏa mãn nàng đến thế. Và cũng vì rất đơn giản là nàng thích bú mút một bộ ngực căng đầy, đó là một khám phá mới mẻ và hào hứng. Nàng hoàn toàn cảm thấy thoải mái với Alice, vừa trở thành một lãnh chúa quyền uy đối với nàng ta. Điều này thật tuyệt. Nàng không phải diễn vai “Người đẹp phương nam” như thường lệ.
Một phần của cảm giác hưng phấn trong mối quan hệ đối với Janelle là nàng có thể diễn vai “bóng tùng quân” che chở cho “thân cát đằng” của Alice. Không chỉ về chuyện tình dục mà trong sinh hoạt hằng ngày, kể cả từng chi tiết nhỏ nhặt đời thường. Thực tế là nàng trở thành kẻ lười biếng trong khi Alice luôn săm soi để tỏ ra hấp dẫn với Janelle. Janelle thích làm những trò “bốc hốt” dâm đãng của con đực, như chộp vào đũng quần hay bóp ngực Alice khi nàng ta đi ngang. Nàng thích thú nhập vai đàn ông. Nhiều lúc làm như nàng cưỡng dâm Alice. Những lúc đó nàng cảm thấy khoái lạc mang dâm tính mạnh mẽ hơn những lần giao hoan với đàn ông. Thêm nữa là, dù cả hai vẫn còn những cuộc hẹn hò với đàn ông – không thể tránh được trong nghề nghiệp của họ nơi những nghĩa vụ và công việc đan xen với nhau, nhưng chỉ có Janelle còn thích thú khi ngủ đêm với đàn ông. Chỉ Janelle thỉnh thoảng đi ngủ nơi khác. Để sáng hôm sau về nhà thấy mặt Alice sưng sỉa lên vì ghen tức mà không dám hạch sách hay quát tháo tiếng nào. Thực tế là nàng ta trông thảm não đến độ Janelle phát hoảng và từng xem xét đến việc dời đi ở chỗ khác. Để khi nàng ta có về muộn, Janelle cũng không hề phải lo ngại Alice nghĩ nàng đã ôm ấp anh chàng nào. Nàng bất cần. Trong ý nghĩ của Janelle chuyện này chẳng có liên quan gì đến chuyện kia.

Nhưng dần dà, có một điều được hiểu ngầm rằng Janelle là một tác nhân tự do. Rằng nàng được toàn quyền làm những gì nàng thích. Rằng nàng không phải chịu trách nhiệm về những kẻ si mê mình. Một phần bởi vì nàng quá đẹp khiến nên khó tránh được sự chú ý và những cuộc gọi từ những người nàng có liên hệ với: diễn viên, trợ lí đạo diễn, nhà đại lí, nhà sản xuất đạo diễn…
Nhưng dần dần qua một năm hai nàng chung sống, Janelle mất dần hứng thú trong chuyện làm tình với đàn ông vì nàng thấy không thỏa mãn. Không phải vì phương diện thể xác mà vì phương diện quyền lực đã khác đi. Nàng có thể cảm nhận hay tưởng tượng rằng mình cảm nhận và nghĩ rằng đàn ông có cái gì đó trên nàng sau khi họ đã một đôi lần dìu được nàng lên giường. Họ trở nên quá đỗi tự tin, lộ vẻ tự mãn, chờ đợi quan tâm đúng mức, sự quan tâm mà nàng không hề sẵn sàng để ban phát. Và cũng vì nàng tìm thấy nơi Alice một cái gì đó không hề thấy nơi bất kì người đàn ông nào? Một sự tin cậy tuyệt đối. Nàng thực sự hạnh phúc với Alice; cô ta chăm chút vun vén cho nàng được sung sướng bằng mọi cách.
Một ngày nọ Alice nói:
– Janelle này, có thể để Richard sống chung với chúng ta thường xuyên được mà.
– Ôi lạy Chúa, mình mong được như thế biết bao, – Janelle nói. – Nhưng mình đâu có thời giờ để chăm sóc cho nó.
– Được mà, – Alice nói. – Xem nào, chúng ta hiếm khi làm việc cùng lúc. Mà con còn đến trường nữa. Nếu cần có thể thuê một chị giúp việc. Mình nghĩ bồ sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu có Richard bên cạnh.
Janelle bị cám dỗ. Nàng nhận ra rằng cái tiểu gia đình của họ sẽ bền vững hơn nếu có thêm Richard.
Nàng đang có việc làm đủ để sống nuôi con thong thả. Họ có khả năng thuê một căn hộ lớn hơn và thực sự có trụ sở ổn định hơn.
– Được rồi, – Nàng nói. – Mình sẽ viết cho Richard, xem ý cháu thế nào.

Nhưng rồi nàng không bao giờ làm điều đó. Nàng biết rằng người chồng cũ sẽ không chịu giao con hẳn cho nàng đâu. Và cũng vì nàng không muốn Alice trở nên quá quan trọng đối với cuộc đời nàng.
Chương 38
Khi tôi biết chắc rằng Janelle là người tình dục lưỡng tính, rằng Alice cũng là người yêu của nàng, tôi thấy nhẹ nhõm. Có sao đâu nào! Hai người đàn bà làm tình với nhau cũng giống như hai người đàn bà ngồi khâu vá thêu thùa bên nhau vậy thôi. Tôi nói điều đó với Janelle để chọc giận nàng chơi. Vả chăng cách thu xếp của nàng giúp cho tôi luôn có một lối thoát. Đó là khoản tiền thế chân nàng đóng cho tôi để tôi được “tại ngoại hầu tra” đối với tòa án lương tâm và tình cảm. Tôi ở trong tư thế của một anh chàng tình nhân của người đàn bà có chồng mà người chồng lại rất hiểu biết, độ lượng và lại là đàn bà – một phối hợp kì thú.
Nhưng không có gì đơn giản. Dần dà tôi nhận ra rằng Janelle yêu Alice ít nhất cũng bằng yêu tôi. Điều tệ hơn nữa là tôi phải thực lòng nhìn nhận rằng Alice yêu Janelle hơn tôi, theo nghĩa ít vị kỉ hơn mà lại ít tác hại đối với Janelle hơn. Vì sau thời gian này, tôi biết rằng tôi không làm cho Janelle thoải mái lắm về phương diện cảm xúc. Chẳng sao cả, nếu đó là một cái bẫy vô vọng. Không có một chàng trai nào có thể giải quyết các vấn đề của nàng. Và tôi chờ đợi nàng chấp nhận một vị thế phục tùng trong cuộc đời tôi.
Xét cho cùng, tôi còn có vợ con và sự nghiệp “trước thư lập ngôn” của tôi nữa kia mà. Thế nhưng tôi vẫn chờ mong nàng đặt tôi vào vị trí số một?
Cái gì mà chẳng phải là một cuộc mặc cả ở một mức độ nào đó. Và tôi được lợi thế trong cuộc mặc cả này hơn nàng. Đơn giản là thế?
Và đây là một món hoạnh tài, một thứ của trời cho – có một cô bạn gái thuộc loài “lưỡng tính.” Có lần Janelle ốm phải nằm viện để mổ một nang buồng trứng. Tôi vẫn đến thăm nàng hàng đêm độ một giờ. Nhưng chính Alice ở với nàng suốt ngày và chăm sóc mọi thứ cho nàng. Quả thật là tiện biết bao. Khi tôi đến, Alice thường rời phòng một lát để cho Janelle và tôi một mình với nhau. Có lẽ Alice biết rằng Janelle muốn tôi vuốt ve khi nói chuyện với Janelle. Không phải là chuyện tình dục nhưng điều đó ủy lạo nàng.
Lạy Chúa, tình dục là nguồn an ủi và đem lại thoải mái, giống như việc tắm nước nóng, một bữa ăn ngon, hay li rượu hảo hạng. Và phải chi người ta có thể đến với tình dục theo cách đó, không cần tình yêu và những điều rắc rối khác. Nếu như không có Alice, tôi đã phải làm bao nhiêu chuyện lỉnh kỉnh mà nàng đang làm cho Janelle. Như thế cũng phiền thật. Cho nên có Alice làm người yêu đồng giới tính của Janelle là điều tiện lợi cho tôi rất nhiều. Nên tôi chẳng những không ghen tị gì với Alice mà còn rất mến nàng. Tôi là người rất bận bịu. Hơn nữa tôi còn có gia đình, vợ con. Ngày hôm sau tôi phải quay về New York. Tôi đã lén đem vào một chai sâm banh để uống mừng đêm cuối cùng bên nhau trước khi tạm chia tay.
Alice mở chai sâm banh một cách thành thạo và rót ra ba li; chúng tôi cùng uống.
Janelle mặc một chiếc áo ngủ có điềm xếp nếp rất xinh và như thường lệ, trông nàng có vẻ mang nhiều chất bi kịch khi nằm trên giường bệnh. Hơi xanh xao nhợt nhạt – một hình ảnh khác của nàng Camille Trà Hoa Nữ – ngoại trừ điều nàng thật sự có thể hình rất tuyệt và còn đầy sinh lực. Đôi mắt nàng đang nhảy múa với lạc thú trong lúc nàng nhấp li sâm banh. Nàng đã bẫy vào trong căn phòng này hai người nàng yêu thích nhất. Nàng vươn tay ra nắm lấy bàn lay tôi trong lúc Alice ngồi đó và ngắm nhìn.
Từ khi biết về họ, tôi rất ý tứ, không bao giờ hành động như một người tình của Janelle trước mặt Alice. Và Alice không bao giờ để lộ ra quan hệ tình dục của nàng với Janelle. Nhìn họ, người ta cứ tưởng họ là hai chị em hay hai nữ đồng chí. Họ đối xử với nhau rất bình thường, không có gì khác lạ. Quan hệ đặc biệt của họ chỉ được biểu thị bởi Janelle; đôi khi nàng “khiển” Alice chạy lăng xăng giống như một chàng độc đoán.

Bây giờ Alice lùi chiếc ghế của nàng tựa vào bức tường xa khỏi giường của Janelle, xa hai chúng tôi. Như thể nàng ban cho chúng tôi tình trạng chính thức của đôi tình nhân. Vì lí do nào đó, cử chỉ này của nàng tác động lên tôi một cách thống thiết; bởi yêu người độ lượng nên ta phải cố nén nỗi đau vò xé của ghen tuông thường tình.
Tôi đoán tôi ganh tị với cả hai. Họ thật thoải mái với nhau đến độ họ có thể dung nạp được tôi trong tư thế ưu đãi của một tình nhân chính thức. Janelle dùng mấy ngón tay của nàng nghịch bàn tay tôi. Và bây giờ đây tôi nhận ra đó không phải là sự đồi bại ở nơi nàng nhưng là một ước muốn chân thành làm cho tôi hạnh phúc, thế nên tôi mỉm cười với nàng. Trong giờ sắp tới đây chính tôi sẽ uống cạn chai sâm-banh và tôi sẽ rời nơi đây, cất chuyến bay đi New York, sẽ chỉ còn hai nàng với nhau và Janelle sẽ bù cho Alice. Và Alice biết điều đó. Cũng như nàng biết rằng Janelle phải dành khoảnh khắc này cho tôi. Tôi kháng cự lại sự thôi thúc rút tay mình ra khỏi tay nàng. Như thế là thiếu độ lượng và huyền thoại về giống đực thượng đẳng vẫn cho rằng về cơ bản, đàn ông luôn độ lượng hơn đàn bà. Nhưng tôi biết rằng lòng độ lượng của tôi bị cưỏng chế, tôi không thể không rời xa trong lúc này.
Cuối cùng tôi cũng hôn từ biệt Janelle. Tôi hứa sẽ gọi cho nàng vào hôm sau. Chúng tôi ôm siết lấy nhau trong lúc Alice kín đáo rời phòng. Nhưng nàng vẫn đứng đợi tôi bên ngoài và đi cùng tôi ra xe. Nàng hôn nhẹ lên môi tôi.
– Đừng lo. – Nàng nói. – Em sẽ ở suốt đêm với Janelle.
Tôi không ngạc nhiên vì Janelle đã bảo tôi rằng sau khi nàng mổ, Alice đã ngồi cả đêm cuộn mình trong ghế bành ở phòng nàng.
Tôi chỉ nói:
– Hãy bảo trọng. Cám ơn!
Rồi tôi ngồi vào xe và lái lên phi trường.
Trời còn tối trước lúc máy bay khởi động chuyến phi hành về phương Đông. Tôi không bao giờ ngủ được trên máy bay.
Và như thế tôi có thể nghĩ về Alice và Janelle đang thoải mái với nhau tại phòng bệnh viện và tôi vui vì Janelle không cô độc. Tôi cũng vui vì sắp được dùng bữa điểm tâm với gia đình trong buổi bình minh sắp tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.