Đọc truyện Những kẻ điên rồ phải chết – Chương 19: phần 1
Chương 14
Khi tôi ra khỏi máy bay, Culli đang đợi tôi ở cửa trạm đến. Sân bay thuở đó còn nhỏ nên từ máy bay xuống tôi phải đi bộ. Người ta đang tiến hành xây dựng một cánh khác cho trạm đến. – Vegas đang tăng trưởng.
Và Culli cũng thế!
Trông anh ta khác lạ đi nhiều, cao hơn và thon thả hơn. Và anh ta ăn mặc bảnh bao thanh nhã với bộ comple Sy Devore và áo sơ mi loại thể thao. Tóc cũng cắt theo kiểu khác. Tôi ngạc nhiên khi anh ôm chặt tôi và nói:
– Vẫn là Merlin thuở xưa. – Anh cười khi thấy tôi mặc cái áo jacket Vegas Winner và bảo tôi nên vứt nó đi.
Đến khách sạn, anh dành một phòng lớn cho tôi với một quầy bar đầy rượu và hoa trên bàn:
– Chắc là anh đang phấn phát lắm, phải không? – Tôi nói.
– Ừ, thì cũng gọi là đang ăn nên làm ra, – Culli nói. – Mình đã hết mê bài bạc rồi. Mình đứng phía bên kia của các bàn chơi bài. Cậu biết đấy.
– Vâng, – Tôi nói.
Giờ đây tôi thấy Culli quả có hơi buồn cười bởi dường như anh đã là một con người khác hẩn. Tôi không biết có nên theo đuổi tiếp kế hoạch ban đầu của mình và ủy thác cho anh hay không. Trong ba năm, một con người có thể thay đổi. Và xét cho cùng, chúng tôi cũng chỉ biết nhau có vài tuần.
Nhưng khi chúng tôi ngồi uống chung với nhau, anh nói rất chân thành:
– Này nhóc, mình thực sự rất vui khi gặp lại cậu. Cậu có bao giờ nghĩ về Jordan không?
– Thường xuyên, – Tôi nói.
– Tội nghiệp Jordan, – Culli nói. – Anh ấy bỏ đi trong khi vừa mới thắng được cả bốn trăm ngàn đô. Chính sự kiện đó đã làm tôi bỏ ham mê cờ bạc. Và cậu biết không, từ lúc anh ấy mất đến nay, mình lại gặp hên kinh khủng. Nếu mình đi đúng nước cờ thì có lẽ kết cuộc mình sẽ là nhân vật “thượng đỉnh” của khách sạn này.
– Cậu có hoang tưởng chăng? – Tôi nói. – Còn ông Gronevelt để đâu?
– Mình là con cưng số một của ông ấy, – Culli nói. – Ông ấy hoàn toàn tín nhiệm mình. Ông ấy tin tưởng mình như mình tin tưởng cậu vậy. Khi đến chỗ ấy, thì mình có thể dùng một phụ tá. Bất cứ khi nào bạn muốn dời gia đình về Vegas, bạn cũng sẽ có được việc làm tốt với mình.
– Cám ơn, – Tôi nói.
Tôi thật sự xúc động. Cùng lúc tôi thắc mắc về cảm tình mà anh dành cho tôi. Tôi đã biết anh không phải là người dễ bận tâm đến người khác. Tôi nói:
– Về việc làm thì chưa thể trả lời cho anh ngay từ bây giờ. Nhưng tôi đến đây để thỉnh cầu anh một ân huệ. Nếu như anh không thể thì tôi sẽ thông cảm thôi. Xin cứ nói thẳng và dù câu trả lời thế nào đi nữa, chúng ta cũng vẫn sẽ có ít ra là vài ba ngày vui vẻ bên nhau.
– Mình hứa sẽ làm cho cậu, – Culli nói. – Bất kì chuyện gì.
Tôi cười:
– Hẵng đợi đến khi bạn nghe đã, – Tôi nói.
Trong một lúc Culli có vẻ nổi sùng:
– Mình đếch có thắc mắc đó là chuyện gì. Mình hứa chắc. Nếu chuyện mình làm được, dứt khoát mình sẽ làm cho cậu.
Tôi nói thật với anh về toàn bộ chiến dịch hối lộ. Rằng tôi đã “vồ” được một mớ nhắm kha khá, hiện đang cất trong túi áo jacket và cần phải tìm chỗ “giếm” kĩ, đề phòng trường hợp lỡ may toàn bộ chiến dịch này bị bể mánh.
Culli nghe một cách chăm chú, quan sát nét mặt tôi. Cuối cùng anh ta cười toét miệng.
– Anh cười cái quái gì? – Tôi gắt anh ta.
Culli lại cười:
– Cậu có giọng giống như một kẻ đang xưng tội với ông cố đạo rằng hắn ta đã giết người. Nhảm, chuyện cậu đang làm thì thằng đếch nào mà chẳng làm nếu như hắn có cơ hội. Nhưng tôi phải thú nhận là mình có hơi ngạc nhiên đấy. Mình không thể hình dung ra cái cảnh cậu bảo một anh chàng nào đấy rằng chàng ta phải nộp một khoản tiền mãi lộ.
Tôi có thể cảm nhận khuôn mặt mình đang đỏ nhừ lên.
– Tôi không hề đòi hỏi cậu trai nào phải xì tiền ra cả, – Tôi nói. – Luôn luôn là họ tự nguyện đến. Và không bao giờ tôi lấy tiền trước. Sau khi tôi làm được việc cho họ thì họ có thể trả cho tôi khoản đã hứa, hoặc họ có thể chơi tình vờ “quăng cho tôi cục lơ” thì tôi vẫn tỉnh bơ chứ chẳng hề nghĩ chuyện làm hại họ. – Tôi cười với anh. – Tôi chỉ khều nhẹ chứ không móc ngoặc
– Chú mày còn non hột lắm, – Culli nói. – Trước tiên, ta nghĩ chú lo lắng hơi quá mức cần thiết. Chuyện này hình như là loại tác vụ còn có thể tiếp tục đến vô cùng tận. Và ngay cả nếu như có “bể mánh” đi nữa thì điều tệ hại nhất có thể xảy đến cho cậu đó là cậu sẽ mất việc và bị một án treo. Nhưng cậu có lí ở chỗ phải “ém quân” vào nơi an toàn. Đám nhân viên FBI đó là lũ chó săn thực sự thiện chiến và khi chúng tìm được, chúng sẽ ẵm trọn gói và thế là cậu công cốc.
Tôi hứng thú với những gì anh nói, nhất là phần đầu. Một trong những cơn ác mộng là tôi sẽ đi tù và Vallie với lũ trẻ sẽ không có tôi bên cạnh. Đó là lí do tại sao tôi đã giữ mọi chuyện này không cho vợ mình hay. Tôi không muốn nàng lo lắng. Với lại tôi cũng không muốn nàng nghĩ xấu về tôi. Nàng vẫn mang hình tượng của tôi như là một nghệ sĩ thuần khiết, không bị làm hỏng bởi những toan tính mưu lợi tầm thường.
– Điều gì khiến anh nghĩ là tôi không đi tù nếu tôi bị phát hiện? – Tôi hỏi Culli.
– Đó đâu phải là trọng tội, – Culli nói. – Xem nào, cậu đâu có cướp Nhà băng hay bắn giết một ông chủ tiệm nào hay lừa đảo một góa phụ giàu có, khát tình nào. Cậu chỉ nhận tiền từ những chàng trai đang tìm cách chạy chọt đút lót để giảm bớt thời gian thi hành nghĩa vụ quân sự. Ôi trời đó quả là một mưu đồ gian lận khó tin. Những chàng trai tốn tiền để được vào quân đội. Sẽ không ai tin nổi chuyện đó. Hội thẩm đoàn sẽ cười đến đau bụng mất.
– Đúng vậy, chính tôi cũng thấy sao mà oái ăm thật! – Tôi nói.
Culli bỗng đột ngột trở lại vẻ làm ăn nghiêm chỉnh.
– Được rồi, cậu nói ình biết cậu muốn mình làm gì bây giờ. Cứ nói, mình làm ngay thôi. Và nếu bọn Liên bang tóm cậu, hãy hứa rằng cậu sẽ gọi ình ngay. Mình sẽ gỡ cậu ra. Ok?
Anh cười với tôi, thật thân thiết, Tôi cho anh biết kế hoạch của tôi. Rằng sẽ đổi số tiền mặt của tôi thành những con phỉnh, mỗi lần một ngàn đô-la và đánh bạc nhưng đánh cò con thôi. Tôi sẽ làm điều đó trong mọi casino ở Vegas và rồi khi tôi đem các con phỉnh đổi lại tiền, chỉ lấy một biên nhận, để tiền lại phòng thủ quỹ như để dành đánh bạc. FBI sẽ không bao giờ nghĩ đến việc nhìn vào các casino. Và các biên lai tiền mặt tôi có thể gửi Culli và lấy bất cứ khi nào tôi cần tiền.
Culli mỉm cười:
– Tại sao cậu không để ình giữ tiền mặt cho cậu? Cậu không tin mình sao?
Biết anh đùa, nhưng tôi xử lí tình huống một cách nghiêm chỉnh:
– Tôi đã nghĩ về chuyện đó, – Tôi nói. – Nhưng sẽ như thế nào nếu có chuyện gì xảy ra cho anh? Chẳng hạn một vụ rơi máy bay. Hay bỗng dưng anh trở chứng lên cơn ghiền cờ bạc trở lại? Hiện nay thì tôi tin anh. Nhưng tôi làm sao biết được anh sẽ không lên cơn bất tử vào ngày mai hay năm tới.
Culli gật đầu tỏ ý tán đồng. Rồi anh hỏi:
– Còn anh Artie của cậu thì sao? Anh ấy không giữ tiền cho cậu được à?
– Tôi không thể yêu cầu anh ấy làm việc này ình được, – Tôi nói.
Culli lại gật đầu:
– Ừ, mình đoán cậu không thể. Anh ấy quá chân thực, đúng không?
– Vâng, – Tôi nói. Tôi không muốn giải thích cặn kẽ cảm nghĩ của tôi về việc đó. – Anh thấy kế hoạch của tôi có gì chưa ổn? Anh nghĩ kế hoạch đó có khả thi?
Culli đứng lên và bắt đầu đi lại trong phòng:
– Không tệ, – Anh nói. – Nhưng không nên có thẻ tín dụng trong mọi casino. Chuyện ấy có vẻ đáng ngờ lắm. Nhất là tiền bạc nằm ở đó thời gian lâu. Như thế đầy vẻ ám muội. Thường người ta chỉ để tiền lại ở phòng thủ quỹ cho đến khi họ đánh thua hết hoặc họ rời Vegas. Cậu hãy làm như thế này. Mua những con phỉnh ở tất cả các casino và đưa vào phòng thủ quỹ ở đây. Canh chừng, cứ ba hay bốn lần mỗi ngày đổi ra tiền mặt lấy vài ngàn và lấy một biên nhận. Như vậy, mọi biên lai tiền mặt của cậu sẽ trả ở phòng thủ quỹ của chúng tôi. Rồi nếu bọn Liên bang thọc mũi vào hay viết thư hỏi khách sạn, đều phải qua tôi. Và tôi sẽ bao che cho cậu.
Tôi lo lắng cho anh:
– Chuyện đó có đưa anh vào rắc rối không? – Tôi hỏi anh.
Culli thở ra, vẻ nhẫn nhịn:
– Mình vẫn làm trò đó hoài. Vẫn bị điều tra từ Cục thuế thu nhập. Về chuyện những người đã thua bạc hết bao nhiêu. Mình gửi những hồ sơ cũ cho họ. Chẳng có cách nào họ truy mình được. Mình sẽ làm cho những hồ sơ trở nên vô hiệu khi họ điều tra.
– Lạy Chúa! – Tôi nói. – Tôi không muốn hồ sơ gửi tiền của tôi biến đi. Tôi sẽ không thể thu lại tiền từ những biên nhận của tôi.
Culli cười:
– Ồ Merlin, – Anh nói. – Cậu đúng là một thằng ăn hối lộ tay mơ. Bọn Liên bang không đến đây với một băng kiểm toán vì cậu đâu. Chúng chỉ gửi một bức thư hoặc một trát đòi hầu tòa. Nhân dây, cũng xin nói là chúng chẳng nghĩ đến làm chuyện đó đâu. Hoặc chúng ta hãy nhìn vấn đề theo cách khác. Nếu bạn tiêu tiền hơi vung tay quá trán một tí và chúng phát hiện thu nhập của bạn vượt quá những gì bạn kiếm được một cách công khai, thì bạn có thể nói là bạn được bạc. Họ không thể chứng minh điều khác.
– Và tôi cũng không chứng minh được điều tôi làm, – Tôi thắc mắc.
– Được chứ sao không, – Culli nói. – Tôi sẽ làm chứng cho cậu, cùng với người chủ sòng và người hồ lì. Rằng cậu đã hên lạ lùng với con xúc xắc. Vậy thì đừng lo lắng gì về chuyện phải đối phó khi có vấn đề. Chuyện gay nhất của cậu là giấu những biên nhận của thủ quỹ casino ở đâu.
Cả hai chúng tôi nghĩ về chuyện đó một lát. Rồi Culli tìm thấy giải pháp:
– Cậu có luật sư không? – Anh hỏi.
– Không. Nhưng anh Artie của tôi có người bạn là luật sư, – Vậy thì cậu hãy thảo một chúc thư, – Culli nói.
– Trong chúc thư đó, hãy nêu là có kí thác tiền mặt ở khách sạn này với tổng số ba mươi ba ngàn đô-la và cậu để lại số tiền đó cho vợ cậu. À này, khỏi phải nghĩ đến tay luật sư của anh cậu nữa. Chúng ta sẽ dùng một luật sư mà tôi biết, ở Vegas đây, chỗ thân tín. Rồi luật sư sẽ gửi bản chúc thư của cậu cho Artie trong một phong bì được niêm phong đúng thủ tục pháp lí. Bảo Artie đừng mở ra. Như vậy anh ta sẽ không biết gì và sẽ không gặp rắc rối. Cậu chỉ cần bảo anh rằng đừng mở phong bì mà cứ cất giữ giùm cho cậu. Luật sư cũng sẽ gửi một bức thư theo mục đích đó. Như vậy Artie sẽ không có chuyện gì. Và anh ấy cũng sẽ không biết gì. Cậu chỉ việc phịa ra một câu chuyện để giải thích tại sao cậu muốn anh ấy giữ chúc thư.
– Artie sẽ không đòi tôi kể chuyện đâu, – Tôi nói. – Anh ấy sẽ làm và không bao giờ đặt câu hỏi.
– Cậu thật có phước mới được một người anh tốt như vậy, – Culli nói. – Nhưng giờ đây cậu làm gì với các tờ biên nhận? Bọn Liên bang sẽ đánh hơi ra cả một căn hầm Nhà băng nếu thấy cậu có một tờ. Tại sao cậu không chôn vùi chúng trong đống bản thảo cũ như cậu đã làm với tiền mặt. Ngay cả nếu chúng điều tra lục lọi, chúng cũng sẽ không bao giờ để ý đến ba thứ giấy tờ linh tinh đó đâu!
– Tôi không thể chơi trò may rủi đó! – Tôi nói. – Cho tôi được lo lắng về các tờ biên nhận. Điều gì xảy ra nếu tôi đánh mất chúng?
Culli không nắm bắt được hay cố tình làm như vậy.
– Chúng tôi có ghi lại trong hồ sơ, – Anh nói. – Chúng tôi chỉ bắt cậu kí một tờ giấy xác nhận rằng cậu đã đánh mất các tờ biên nhận khi cậu nhận tiền.
Cậu chỉ phải kí khi nhận tiền mà thôi.
Tất nhiên anh biết tôi sắp làm gì. Rằng tôi sẽ xé các tờ biên nhận nhưng không nói cho anh để anh không bao giờ có thể biết chắc, để anh không có thể làm rối tung lên với những hồ sơ lưu trữ của casino còn nợ tiền tôi. Có nghĩa là tôi không tin anh hoàn toàn, nhưng anh vẫn dễ dàng chấp nhận điều này.
Culli nói:
– Mình đã đặt một bữa tối linh đình cho cậu với vài người bạn nữa. Hai trong số những cô nàng xinh gái nhất trong đám trình diễn các sô tạp kĩ hấp dẫn.
– Phần tôi, xin kiếu các nàng, – Tôi nói.
Culli ngạc nhiên:
– Ối giời, bộ cậu chưa chán với việc phải khoan mãi một lỗ trong bao nhiêu năm?
– Không, – Tôi nói. – Tôi chưa chán.
– Cậu nghĩ mình sẽ suốt đời trung thành, làm một “tiết phu trọn đạo” thờ Bà?
– Thưa anh, đúng thế ạ, – Tôi nói, cười lớn.
Culli lắc đầu cười xòa vì không ngờ gặp được một thằng đại ngốc hiếm thấy trong đời như tôi.
– Vậy thì cậu đích thị là pháp sư Merlin rồi.
– Chính tôi đấy, – Tôi nói.
Thế là chúng tôi cùng đi ăn tối, nhưng chỉ có hai người. Và rồi Culli đi lòng vòng với tôi tới mọi casino ở Las Vegas trong lúc tôi mua các con phỉnh trị giá hàng ngàn đô-la. Cái áo jacket Vegas Winner thật là đắc dụng.
Tại các casino chúng tôi cụng li với các chủ sòng các tay quản lí và các em trình diễn sô. Họ đều đối xử với Culli bằng sự trọng thị đúng mức và đều có những truyện hay để kể về Vegas. Thật vui.
Khi quay về Xanadu, tôi đưa các con phỉnh vào phòng thủ quỹ và lấy một biên nhận ười lăm ngàn đô-la. Tôi cất kĩ nó vào ví. Cả đêm tôi chưa đánh tiếng bạc nào. Culli đang đeo sát tôi.
– Mình phải chơi chút ít, – Tôi nói.
Culli cười kiểu móc ngoặc:
– Tất nhiên là cậu làm thế rồi. Cứ chơi đi. Nhưng ngay khi nào cậu thua đến năm trăm đô-la, là tớ bẻ tay cậu tức khắc đấy, Tại bàn chơi crap tôi rút ra năm tờ một trăm đô-la và đổi chúng thành những con phỉnh. Tôi đánh cá năm đô-la cho tất cả các con số. Tôi thắng và thua. Tôi chuyển sang cách chơi cờ bạc cũ của tôi đi từ crap đến blackjack và roulette. Cách chơi nhẹ nhàng, dễ dàng, đánh cá nhỏ, ăn thua theo mức độ cò con. Đến một giờ sáng, tôi thọc tay vào túi và lấy ra hai ngàn đô-la để mua phỉnh. Culli không nói gì.
Tôi bỏ mấy con phỉnh vào túi áo jacket và đi đến phòng thủ quỹ và đổi chúng thành biên lai tiền mặt khác.
Culli đang đứng tựa vào một cái bàn crap bỏ trống, nhìn tôi. Anh gật đầu, đồng ý:
– Thế là cậu đã rửa được chúng, – Anh nói.
– Pháp sư Merlin mà, – Tôi nói. – Đâu phải là tay cờ bạc nhếch nhác, thoái hóa.
Và đúng thế. Tôi chẳng hề cảm thấy bị kích động như trước kia. Không có gì thôi thúc tôi phải chơi liều. Tôi đã có đủ tiền để mua cho gia đình một căn nhà và tài khoản ngân hàng cho những việc khẩn cấp. Tôi có những nguồn thu nhập dồi dào. Tôi đang hạnh phúc. Tôi yêu vợ và đang viết một quyển tiểu thuyết. Đánh bạc cũng vui đấy nhưng chỉ thế thôi. Nguyên cả buổi tối hôm ấy tôi chỉ thua mất hai trăm đô.
Culli kéo tôi vào shop cà phê để dùng hamburger và sữa.
– Mình phải làm việc ban ngày, – Anh ta nói. – Mình có thể tin là cậu không đánh bài chứ?
– Đừng lo, – Tôi nói. – Tôi còn bận rộn để đổi tiền mặt ra phỉnh khắp cả thành phố. Tôi sẽ giảm xuống mức mua con phỉnh năm trăm đô-la thôi để bớt bị chú ý.
– Ý nghĩ hay, – Culli nói. – Thành phố này có nhiều nhân viên FBI hơn là thương gia đấy.
Anh ngừng một lát:
– Cậu chắc là mình không muốn có một em để ngủ? Tôi có vài cô xinh ra phết. – Anh nhấc một trong những điện thoại nội bộ ở quầy điện thoại.
– Tôi mệt quá, – Tôi nói.
Và đúng thế. Ở đây, tại Las Vegas, dang là hơn 1 giờ sáng, nhưng ở New York hiện là 4 giờ sáng và tôi vẫn còn theo “đồng hồ sinh học” của New York.
– Nếu cậu cần gì, cứ việc đến văn phòng của mình, – Anh nói. – Ngay cả chuyện cậu cần tán gẫu để giết thì giờ.
– Ok, nếu cần tôi sẽ đến.
Ngày hôm sau, gần trưa tôi mới dậy và gọi điện thoại cho Vallie. Không có tiếng trả lời. Lúc đó là 3 giờ chiều ở New York và là chiều thứ bảy. Có lẽ Vallie đã đem bọn nhóc về nhà cha mẹ nàng ở Long Island. Vì thế tôi gọi về đó và gặp bố nàng. Cụ hỏi mấy câu thăm dò có vẻ nghi ngờ về chuyện tôi đang làm gì ở Vegas. Tôi giải thích là tôi đang đi tham quan thực địa để lấy tài liệu viết một bài báo. Cụ không tỏ ra dễ bị thuyết phục và cuối cùng Vallie đến điện thoại. Tôi bảo sẽ kêu taxi từ phi trường về nhà.
Với các lần gọi như thế, chúng tôi thường có những cuộc tán gẫu giữa vợ chồng. Tôi không thích điện thoại.
Tôi biết vào ngày sau nàng cũng ở nhà cha mẹ và tôi không muốn gọi cho nàng ở đó. Và cũng nhận thấy việc nàng và con cái về nhà cha mẹ nàng làm tôi bực. Một sự ganh tị trẻ con. Vallie và lũ nhóc là gia đình của tôi. Họ thuộc về tôi là những người thân thuộc duy nhất mà tôi có trừ Artie. Và tôi không muốn chia sẻ họ với ông bà ngoại. Tôi biết chuyện ấy có vẻ ngở ngẩn, nhưng vẫn sẽ không gọi lại. Vả chăng, cũng chỉ có hai ngày thôi và nàng có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.
Tôi dành ngày đó đi khắp các casino ở phố thoát y vũ và ở khu trung tâm thành phố. Ở đó tôi đổi tiền mặt lấy những con phỉnh trị giá hai hay ba trăm đô. Rồi tôi lại đánh bạc chút ít trước khi di chuyển qua casino khác.
Tôi thích cái nóng khô hanh của Vegas vì thế tôi đi bộ từ casino này đến casino khác. Tôi dùng bữa trưa muộn ở nhà hàng Sands, ngồi kế bên bàn của các nàng “móc câu” đang dùng bữa trước khi đi làm. Họ trẻ trung, xinh đẹp và lạc quan. Vài người mặc quần áo thể thao cưỡi ngựa hay đua xe mô-tô. Họ cười đùa, đấu hót líu lo giống như những cô bé mới lớn. Họ chẳng để ý gì đến tôi và tôi ăn bữa trưa làm như chẳng để ý gì đến họ. Nhưng tôi cố gắng nghe cuộc đàm thoại của họ. Có một lần tôi nghĩ là nghe được cái tên Culli được nhắc tới.
Tôi kêu taxi trở về Xanadu. Các bác tài taxi ở Vegas rất thân thiện và sẵn sàng giúp đỡ. Bác tài này hỏi tôi cần gì không và tôi nói không, cám ơn. Khi tôi rời xe, bác ta chúc tôi một ngày vui vẻ và cho tôi tên của một nhà hàng đặc sản Trung Quốc.
Trong casino của Xanadu, tôi đổi tất cả các con phỉnh thành biên nhận tiền mặt và cất vào ví. Bây giờ tôi có chín biên nhận và chỉ còn hơn khoảng mười ngàn tiền mặt để đổi. Tôi trút hết số tiền mặt còn lại ra khỏi áo jacket Vegas Winner và đưa vào túi một áo jacket thường.
Tất cả đều là tờ một trăm nằm gọn trong hai phong bì.
Rồi vắt chiếc áo Vegas Winner lên cánh tay trái và lên văn phòng của Culli.
Có nguyên một cánh của khách sạn dành cho công tác hành chánh quản trị. Tôi đi theo hành lang và qua dãy văn phòng của Nhà điều hành. Đến một tấm biển gỗ đề “Phụ tá điều hành của Chủ tịch.”
Ngồi ở văn phòng phía ngoài là một cô thư kí trẻ rất xinh. Tôi xưng tên và cô báo vào văn phòng phía trong. Culli hiện ra, đến bắt tay và ôm tôi. Cách biểu hiện mới này của anh vẫn còn làm tôi hơi bỡ ngỡ. Nó có vẻ quá phô trương, quá ngoại hướng, không đúng phong cách quen thuộc trước đây giữa chúng tôi. Anh thực sự có một phòng làm việc rất kiểu cách với những ghế bành tay dựa trông bề thế, với ánh sáng dịu và những bức tranh trên tường, tranh sơn dầu bản gốc.
Tôi không biết chúng có tác dụng gì không. Anh cũng có ba màn hình ti vi đang hiển thị. Một cái hiển thị hành lang khách sạn. Một cái khác hiển thị những bàn crap của casino đang hoạt động. Màn hình thứ ba hiển thị bàn baccarat.