Đọc truyện Những Hạt Nắng Sau Mưa – Chương 13
Hôm nay là sinh nhật Diệp Đằng. Diệp Vân Sam muốn tổ chức cho bé con một bữa tiệc sinh nhật thật tuyệt vời. Đã bốn năm rồi Diệp Đằng không có một sinh nhật đúng nghĩa. Nhưng từ năm nay, năm sau, năm sau nữa, cho đến khi cô già đi, cho dù giàu có hay nghèo đói, cô vẫn sẽ tổ chức sinh nhật cho bé. Cô muốn con trai cô biết cô luôn ghi nhớ ngày mà Thượng đế đã ban cho cô một tiểu thiên sứ. Cô muốn con trai cô biết tiểu thiên sứ đó là niềm hạnh phúc và tự hào lớn lao của cô. Cô muốn không chỉ riêng ngày sinh nhật, mà mỗi một ngày một ngày, con trai cô sẽ lớn lên trong bình an và tình yêu thương.
– Ừm, như thế này là được rồi!
Diệp Vân Sam nếm một ít kem rồi hài lòng gật đầu. Lúc này cô đang ở trong bếp làm bánh gato sinh nhật.
Cạch!
– Vân Sam, tôi về rồi!
– Mẹ, con về rồi!
Hai chú cháu nào đó vừa vào đến cửa là đã la toáng lên. Lục Tử Cao dẫn Diệp Đằng đi mua hoa quả, bánh kẹo và đồ trang trí cuối cùng đã về.
– Tôi đang dở tay. Tử Cao, anh mang hoa quả và bánh kẹo vào đây!
Diệp Vân Sam gọi với ra. Lục Tử Cao đi vào bếp, đặt hết túi to đến túi nhỏ lên bàn.
– Đây là đồ ăn cho cả một đại đội hả?
– Ha ha, đây đều là đồ trẻ con thích ăn. Hơn nữa, tôi quả thật là mời cả một đại đội tí hon đấy!
Diệp Vân Sam nói xong liền đuổi Lục Tử Cao ra ngoài. Nhiệm vụ trang trí phòng khách của anh và Diệp Đằng còn chưa hoàn thành đâu.
Buổi tối, những vị khách bắt đầu đến. Lục Tử Cao lúc này mới hiểu câu nói khi trước của Diệp Vân Sam. Có vẻ như cô đã mời đám trẻ con của cả tầng chung cư này. Ngoài ra, mấy người hàng xóm và đồng nghiệp của
cô cũng tới.
– A a a, đây chính là tiểu bảo bối Đằng nhi đúng không? So với trên ảnh còn đáng yêu hơn gấp bội luôn ~
Mấy người bạn đồng nghiệp của Diệp Vân Sam vừa nhìn thấy Diệp Đằng là hai mắt đã sáng lên như đèn pha. Lúc đầu khi mới biết chuyện, họ cũng đã rất sốc. Nhưng họ tin tưởng cách làm người của Diệp Vân Sam, thế nên dù không biết quá khứ của cô như thế nào, họ vẫn đối xử với cô như trước.
– Con chào các cô! Con là Diệp Đằng, bốn tuổi. Con đang học ở trường mẫu giáo Mặt trời.
Diệp Đằng khoanh tay, nghiêm túc giới thiệu bản thân. Giọng nói non nớt mềm mại của bé ngay lập tức bắt gọn trái tim của các bà mẹ tương lai.
– Chu choa, dễ thương quá đi mất thôi!
– Sau này tôi mà sinh được một cục cưng dễ thương bằng nửa Diệp Đằng thôi là tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
– Ha ha ha!
Mọi người dần dần đến đông đủ. Phòng khách rộng rãi được Lục Tử Cao trang trí bằng đủ các chùm bóng bay rực rỡ và dây kim tuyến lấp lánh cũng trở nên có chút chật chội.
– Ái chà, là cậu Châu có phải không?
Dì Thẩm vừa nhìn thấy Châu Á Luân ở trước cửa là nhận ra ngay. Châu Á Luân đi đến chào hỏi. Bộ dáng ôn nhuận, nho nhã của hắn hoàn toàn đáng gục trái tim của các chị em.
– Tôi có chút việc nên đến muộn. Không sao chứ?
Châu Á Luân tới gần Diệp Vân Sam, nói nhỏ.
– Vẫn chưa bắt đầu mà!
Diệp Vân Sam cười cười.
Đến giờ, tất cả ngồi xung quanh bàn, cùng hát chúc mừng sinh nhật và thổi nến. Diệp Vân Sam cắt bánh kem chia cho mọi người. Châu Á Luân đã rất kinh ngạc khi biết chiếc bánh kem xinh đẹp này là do Diệp Vân Sam làm. Nhưng rồi nghĩ đến việc một đại tiểu thư tay không dính nước lại phải vì cuộc sống mà học cách sinh tồn, trái tim hắn dâng lên sự cảm phục, cũng không thiếu đau lòng.
– Á Luân! – Diệp Vân Sam không biết từ lúc nào đã đến gần người kia. – Cám ơn anh hôm nay đã đến đây. Tôi biết anh không quen mấy kiểu… ờm… tiệc như thế này.
Đúng vậy! Từ trước đến nay, Châu Á Luân hắn đã quen với những bữa tiệc xã giao giới thượng lưu. Ở đó, người ta ăn mặc lịch sự và sang trọng, trang điểm lộng lẫy, trên người toàn những món đồ với giá trị sa xỉ. Ở đó, có những món ăn và đồ uống thượng hạng bậc nhất, dưới ánh sáng lung linh của những chùm đèn pha lê tinh xảo, trong tiếng nhạc du dương, người ta khiêu vũ hoặc lôi kéo làm quen nói chuyện, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình.
Nhưng ở đây thì khác. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm, thậm chí nổi hứng hát hò ầm ĩ. Đám trẻ con thì chạy khắp nơi quanh nhà, chơi với những chùm bóng bay và những món đồ chơi mà Diệp Đằng mới được tặng. Rất ồn ào, rất hỗn loạn, nhưng lại có chút gì đó gần gũi và ấm áp. Đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cảm giác mới lạ như thế.
– Tôi thích bầu không khí này.
Châu Á Luân cười khẽ. Ý cười chạm đến đáy mắt khiến khuôn mặt hoàn hảo của hắn càng thêm nhu hòa. Diệp Vân Sam bối rối nhìn hướng khác, không hiểu tại sao trái tim cứ đập liên hồi trong lồng ngực.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Diệp Vân Sam đi ra mở cửa. Xuất hiện trước mặt cô là hai nhân viên giao hàng. Họ mang vào nhà một hộp quà lớn.
– Diệp tiểu thư, đây là món quà sinh nhật mà Lâm tiên sinh gửi tặng Diệp thiếu gia. Còn đây là quà xin lỗi Lâm tiên sinh gửi cho tiểu thư.
Người giao hàng đưa cho cô một hộp quà nhỏ và một tấm bưu thiếp. Diệp Vân Sam mở thiệp ra, đoạn cô nói với mọi người:
– Là một người bạn gửi quà tới. Cậu ấy xin lỗi vì không thể tới được.
– À, ra vậy!
– Thật là chu đáo quá!
Mọi người tản ra nói chuyện tiếp. Chỉ có Diệp Đằng vẫn còn nhìn chằm chằm vào hộp quà to hơn cả người nhóc. Bé con rất muốn biết bên trong hộp là thứ gì, nhưng lại không dám vòi vĩnh mẹ.
– Con trai, con có thể cùng các bạn mở quà.
– Thật hả mẹ?
-Ừ.
Diệp Vân Sam mỉm cười xoa đầu con trai. Nhìn đám trẻ hò reo bóc lớp giấy bọc, xuýt xoa khi nhìn thấy một chú gấu bông đáng yêu cực kì cực kì lớn, nghịch ngợm nhảy lên người nó và ôm lấy nó, cô thầm nghĩ:
“Lâm Mộ Thiên, coi như anh làm được một việc tốt.”
oOo
Tối muộn, sau khi Diệp Đằng đã say ngủ, Diệp Vân Sam mới mở hộp quà nhỏ ra. Bên trong là một sổ tiết kiệm ngân hàng mang tên cô. Cô cầm quyển sổ lên xem xét, tự hỏi không biết Lâm Mộ Thiên có ý gì.
Tút! Tút!
Một tin nhắn từ số máy lạ được gửi đến.
“Vân Sam, tôi là Lâm Mộ Thiên. Cô đã nhận được quà tôi gửi chưa?”
Diệp Vân Sam có chút kinh ngạc. Nhưng lại nghĩ đến bản lĩnh của người này, anh ta có số của cô cũng không có gì là lạ.
“Tôi đã nhận được rồi. Cám ơn anh!”
Cô gái nhỏ gửi tin nhắn đi. Suy nghĩ một chút, cô gửi thêm một tin nhắn nữa.
“Nhưng về cuốn sổ tiết kiệm kia, tôi không rõ anh gửi nó cho tôi là có ý gì?”
“Là quà xin lỗi của tôi về tất cả những điều quá đáng tôi đã làm với cô. Tôi biết nó chẳng thấm vào đâu, nhưng tôi hi vọng cô có thể chấp nhận lời xin lỗi này.”
Diệp Vân Sam dụi mắt hai lần để chắc chắn cô không nhìn lầm. Người đàn ông lạnh lùng, bá đạo này thế mà lại xin lỗi cô? Khi đọc truyện, cô chỉ thấy anh ta xin lỗi một người duy nhất mà thôi. Đó chính là Diệp Vân Nhu.
Diệp Vân Sam nhìn lại cuốn sổ. Bên trong đã ghi sẵn một hàng số, là số tiền đúng bằng số tiền trợ cấp của Diệp gia đã cắt của cô ba tháng qua.
– Từ khi nào mà tên mặt than này lại khéo léo như vậy nhỉ?
Diệp Vân Sam bĩu môi lầm bầm nói một câu. Anh ta làm vậy thì quả thật cô rất khó tìm được lí do để trả lại. Rất lâu sau này cô mới biết, đây đều là công lao to lớn của thư kí Hà.
“Cũng do tôi làm sai trước, anh không cần xin lỗi!”
Diệp Vân Sam nhắn một câu khách sáo.
“Không, chúng tôi cũng có lỗi vì đã quá vô tâm với cô.”
Cô gái nhỏ đảo mắt. Thì ra anh cũng biết điều đó cơ đấy!
“Được rồi! Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, anh rể tương lai.”
Diệp Vân Sam quyết định gửi đi tin nhắn làm hòa. Từ sau khi thân thiết với Châu Á Luân, cô đã suy nghĩ lại về kế hoạch của mình. Cho dù cô có tránh mặt nam chính, nữ chính thì các tình tiết trong truyện vẫn cứ diễn ra. Trước sau gì hai nữ phụ còn lại cũng sẽ tới tìm cô, một mình Diệp Vân Sam thân cô thế cô làm sao có thể đấu lại. Không bằng bây giờ cô cố gắng cải thiện quan hệ của mình với nam nữ chính, có khi không chỉ thay đổi được cuộc đời, còn có thể cứu lấy Diệp gia.
Cố lên, Diệp Vân Sam! Ngày mai sẽ lại là một ngày mới!
oOo
– Vân Sam! Cậu đã đọc chương mới truyện “Vị ngọt” chưa?
Vừa mới sáng sớm, cô bạn đồng nghiệp của Diệp Vân Sam chạy ào đến hỏi cô.
– À, tớ đọc rồi. Cũng được!
– Cũng được cái gì chứ! Phải nói là quá hay mới đúng. Cậu có biết tối nào tớ cũng ngồi trực trước máy tính để chờ chương mới không? Chẳng biết tới khi nào Đại thần tỷ tỷ mới nghe thấy tiếng lòng của tớ?
– Đại thần tỷ tỷ của cậu bận rộn như thế, không có thời gian nghe cậu lảm nhảm đâu.
Diệp Vân Sam buồn cười nói. Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng cô vẫn rất vui vì truyện của mình được mọi người đón nhận.
– Vân Sam!
Không biết từ lúc nào mà quản lí đã đứng đằng sau hai người.
– Quản lí, có chuyện gì vậy ạ?
– Cô đi theo tôi. Hôm nay phu nhân chủ tịch đến thị sát, nói là muốn gặp cô.
– Gặp tôi?
Diệp Vân Sam kinh ngạc hỏi lại. Cô đâu có quen phu nhân chủ tịch, sao lại…
– Đừng hỏi nhiều! Chúng ta mau đi thôi. Để phu nhân chờ lâu sẽ không tốt!
Quản lí kéo Diệp Vân Sam đến một trong những phòng ăn VIP của nhà hàng.
– Phu nhân, tôi đã đưa Diệp tiểu thư tới.
Vị phu nhân nọ ngồi trước bàn ăn mỉm cười:
– Cám ơn anh, quản lí! Anh có thể ra ngoài được rồi. Tôi có chút chuyện riêng muốn nói với Diệp tiểu thư.
– Vâng.
Đợi quản lí đi rồi, người kia mới quay sang Diệp Vân Sam.
– Diệp tiểu thư, mời ngồi!
– À, vâng.
– Cô đã ăn gì chưa? Chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé! Tôi mời.
– Ừm, vậy thì thật làm phiền phu nhân.
– Không sao! Cô đừng khách sáo.
Vị phu nhân nọ tươi cười. Cả hai người họ cùng nhau dùng bữa. Bởi vì ảnh hưởng từ nữ phụ, tư thế ăn của cô cực kì lịch sự và ưu nhã, cũng không mở miệng nói chuyện.
Diệp Vân Sam kín đáo quan sát người kia. Cô có thể khẳng định rằng mình chưa từng gặp qua vị này. Người nọ cao chưa tới 1m60, bộ dạng bé bỏng lung linh, mái tóc vàng xoăn thành từng lọn ôm lấy khuôn mặt đáng yêu ngọt ngào. Nếu không phải cô biết luật pháp không cho trẻ vị thành niên kết hôn, nói không chừng cô sẽ cho rằng cô bé con này mới học trung học.
– Chúng ta làm quen chút đi. Cô tên là Diệp Vân Sam?
– Đúng vậy.
– Cô chính là tác giả chuyên viết truyện trên mạng dưới cái tên Đại thần?
Diệp Vân Sam gật đầu. Với thân phận của người này, điều tra một chút là ra, thế nên cô cũng không có ý giấu diếm.
– Ừm, rất tốt. Vậy giờ đến lượt tôi. Tôi tên là Tiêu Mạt Đồng, hai mươi tuổi. Nhóm nhạc yêu thích của tôi là Phụng hoàng truyền kì. Bài hát yêu thích của tôi là bài Quật cường. Bộ phim yêu thích của tôi chính là siêu phẩm Titanic…
Diệp Vân Sam kinh ngạc mở to mắt. Tuy rằng thế giới này gần như là bản sao của thế giới cô sống, nhưng vẫn có rất nhiều điểm khác biệt. Chẳng hạn như ở đây không có nhóm nhạc nào gọi là Phụng hoàng truyền kì, không có bài hát tên Quật cường, ngay cả bộ phim kinh điển mọi thời đại Titanic cũng không có. Vậy mà người trước mặt cô lại có thể nói ra những cái tên này. Lẽ nào…
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Vân Sam, Tiêu Mạt Đồng nở một nụ cười nhẹ:
– Và điều cuối cùng, tôi là người từ thế giới thực xuyên không tới đây.