Đọc truyện Những Đứa Con Bị Bỏ Lại – Chương 7
Ngày hôm sau bố bắt tôi nghỉ học để ở nhà chăm mụ ngọc thật, ấy vậy mà trong thâm tâm tôi vẫn hi vọng đó chỉ là lời nói trong cơn giận giữ của bố mà thôi, rằng bố vẫn sẽ thương tôi mà, dù bố có người khác, hay bố chuẩn bị có em thì tôi vẫn là đứa con mà bố mong mỏi mãi mới có mà? rồi tiếng bố gọi làm tôi thoát ra hẳn khỏi cái suy nghĩ ngổn ngang như mơ ấy.
_ny.. ny đâu…
_tôi: dạ rồi vội vã chạy tới phòng của bố.
– dạ, bố gọi con ạ!
– ừ,giờ tao phải đi làm rồi,mày ở nhà coi dì ngọc cần gì thì liệu mà làm,đừng có mà dở trò gì nữa nghe chưa?
tôi cúi mặt dạ. nhìn bố lầm lũi bước qua tôi một cách vô tình, và không quên dành cho tôi một ánh nhìn xa lạ.
tiếng xe bố tôi vừa khuất thì trong phòng mụ ngọc đã gọi với ra.
– mụ ngọc; ny ơi,
– tôi. dạ, cô gọi cháu có việc gì đó ạ? (giờ không có bố ở nhà mụ trở giọng hẳn,không còn chút gì phải kiêng dè nữa nên nói như quát vào mặt tôi vậy.)
– mụ ngọc ; mày dìu tao vào phòng đi vệ sinh xíu, tao hoa mắt quá.
tôi cẩn thận dìu mụ nhẹ nhàng vì sợ lại xảy ra chuyện thì tôi lại khổ thêm., vậy mà không biết mụ hoa mắt tới cỡ nào hay cố tình làm tôi hoang mang mà mụ vừa đi,vừa đá chân này,xọ chân kia như người say rượi làm tôi cũng hú hồn máy lần.
xong xuôi tôi dìu mụ về lại phòng mụ như tỉnh hẳn,,tỉnh như không có chuyện gì, rồi điện thoại của mụ đổ chuông, mụ nhìn điện thoại rồi vội vàng bảo tôi.
– thôi, không có gì nữa mày coi xuống đi chợ chuẩn bị bữa trưa đi là vùa.
– tôi. hẵng còn sớm mà cô, để lát cháu đi cũng được, cô đang mới hoa mắt xog mà.tôi chưa kịp nói hết câu thì mụ ngọc to giọng.
– mụ ngọc; tao bảo đi chợ thì đi đi, còn ơ đó lắm mồm, bố mày bảo mày ở nhà để cãi tao đấy hả?
mụ nhắc đến bố thì tôi lật đật vội đi ngay.
tôi ở nhà được năm ngày thì cô giáo chủ nhiệm gọi bố tôi.
tiếng chuông điện thoại bố reo được một lúc rồi bố cũng bất máy.
– bố; alô,
– cô; cho hỏi đây có phải là sđt của người nhà cháu ny không ạ?
– bố; đúng rồi ạ!
– cô; tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp cháu ny.
– bố; à! chào cô, không biết hôm nay cô gọi cho tôi có chuyện gì không ạ?
– cô; không biết cháu có chuyện gì không mà năm hôm nay rồi cháu nghỉ học không xin phép, mà dạo này tháy cháu cũng ít tiếp xúc với bạn bè nên tôi có hỏi máy học sinh trong lớp mà cũng không ai biết gì?
– bố tôi giọng ấp úng, liếc nhìn qua tôi nói.
dạ cô thông cảm cháu bị ốm máy hôm nay ạ, tôi cũng bận công viêc suốt, nên không thông báo với cô được.
– cô; thế cháu đỡ chưa anh?
– bố cảm ơn cô;cũng đỡ phần nào rồi cô ạ!
vậy anh nhắn với cháu nếu thấy ổn thì mai ráng đến trường vì mai có tiết kiểm tra học kỳ môn văn,
bố tôi dạ rồi cảm ơn cô nhưng trong lòng thì hậm hực, tôi thầm cảm ơn cuộc điện thoại vừa rồi của cô lắm.