Đọc truyện Những Đứa Con Bị Bỏ Lại – Chương 21
trong những ngày còn lại của tuần trăng mật phúc tuyệt nhiên không hề chạm vào người tôi thêm một lần nào nữa. thậm chí anh cũng tránh để không phải nói chuyện với tôi.
tôi cứ nghĩ anh sẽ ly hôn nhưng tuyệt nhiên anh không hề đã động gì đến vấn đề này?
tôi chợt nhận ra có lẽ tình yêu mà anh dành cho nhi quá lớn nên nỗi thất vọng về tôi với anh càng nhiều.
nếu như vậy nếu có một ngày anh biết được tôi không phải là nhi,là người mà anh yêu lâu nay thì anh sẽ thế nào…? Liệu anh có còn muốn nhìn mặt tôi…?
phúc mà tôi biết của những ngày trước đã không còn mà khi đối diện với tôi phúc trở nên vô cảm và lạnh lùng đến đáng sợ…tôi thật không biết đâu mới là con người thật của anh.của người mà tôi gọi là chồng…
hết tuần trăng mật chúng tôi về nhà. phúc lái xe chở tôi về thẳng nhà riêng của anh, vừa đặt valy xuống chưa kịp xếp đồ thì phúc nói.
– quà cáp hai bên gia đình tôi đã mua đủ hết ở dưới xe, cô soạn gì soạn đi, rồi còn ghé về nhà nũa, bố mẹ tôi đang đợi “nàng dâu quý” của ông bà về đó.(nói điệu mỉa mai.)
– dạ. em biết rồi,anh đợi em một chút nhé!
hai chúng tôi trở về nhà của gia đình anh trước. vừa thấy xe chị giúp việc của gia đình liền chạy vào trong nói lớn.
– bà chủ ơi! cậu chủ và mợ chủ đã về.
khi chị giúp việc vừa dứt câu thì mẹ phúc cũng đi ra đón chúng tôi với khuôn mặt hớn hở, vui vẻ bà nói.
– hai con về rồi à? nhanh vào nhà cho mát con.
quay qua nhìn thấy tôi đang xách đồ mẹ phúc nói.
– ơ, cái thằng này sao không xách cho vợ hả?
nào đưa đây mẹ xách cho nào?
mới đi đường vê chắc còn mệt lắm hả con?
– dạ,con không sao mẹ ạ?
vào nhà tôi thấy chị giúp việc đưa đĩa hoa quả ra bỏ trên bàn. mẹ phúc lấy một miếng táo đưa cho tôi và phúc mỗi đứa một miếng rồi nói;
– mẹ phúc; ăn đi con, thế hai đứa đi hưởng tuần trăng mật có vui không?
tôi chưa kịp nói thì phúc đã vội lên tiếng ;
– phúc ; dạ vui, vui lắm mẹ ạ? Nói rồi phúc nhìn ra khoảng không bên ngoài.
Tôi chợt nhận ra ánh mắt anh có phần u buồn hẳn…
mẹ phúc vui vẻ mỉm cười?
– mẹ phúc ; ừ, hai đứa cảm thấy hạnh phúc là mẹ cũng vui.thế thì ráng nhanh sinh cho gia đình “đoàn gia” này một đứa cháu con nhé!
Tôi Dạ rồi đỏ mặt cúi xuống.
Phúc lúc này chợt vòng tay ôm tôi rồi nhìn mẹ phúc và nói.
_mẹ yên tâm, mẹ xem này vợ chồng chúng con ai cũng khỏe mạnh như vậy mà. Chả mấy nữa mà mẹ sẽ có cháu đâu.
Lúc đấy nó mà theo bà nội thì mẹ đừng có mà than mệt.
Mẹ phúc thấy chúng tôi vui vẻ như vậy thì cười hiền nói.
_nhà có mỗi thằng phúc là con một nên mẹ cũng mong hai đứa sớm có tin vui.
Còn tôi thì ngồi im lặng ngại đỏ mặt.
_mẹ phúc:Thôi hai đứa lên lầu nghỉ ngơi đi, để mẹ bảo chị bếp chuẩn bị bữa trưa.
_mà nhi con thích ăn món gì? Để mẹ nói chị bếp nấu.
_tôi:Dạ, con ăn gì cũng được mẹ ạ.
_ừ, vậy để mẹ nói chị bếp chuẩn bị mấy món ngon bổ dưỡng cho hai đứa ăn nhé.
_mẹ phúc:bếp ơi!
_chị bếp:Dạ, thưa bà chủ gọi con.
_chuẩn bị mấy món bổ dưỡng cho cậu mợ ăn trưa nhé!
_bếp:thế còn ông chủ và bà chủ ăn gì để con soạn ạ.
_ ông chủ trưa nay chắc không về đâu, còn tôi lát phải ra ngoài có việc rồi nên tôi không ăn cơm nhà.
Chị bếp Dạ rồi đi vào lo việc bếp núc.
Vừa lên phòng phúc đã nằm xuống giường vẻ mệt mỏi, mà có lẽ anh mệt thật.
Tôi cũng thấy mệt nhưng không giám nằm trên giường gần phúc nên lấy tạm cái chăn và gối định nằm ở dưới nền nghỉ một chút. Lúc tôi đang cầm chăn gối trên tay phúc nói.
_nằm đây đi, lát có người vào
Lại lắm chuyện, tôi không thích.
Tôi vội đặt chăn gối xuống nằm cạnh phúc.
Cảm giác nằm sát bên cạnh người mình yêu mà lạnh hơn cả người dưng…
Nhưng lỗi do tôi mà biết trách ai bây giờ, chợt phúc quay tay qua vòng tay ôm tôi khiến tôi giựt mình.
_anh… Anh
_im đi để tôi nghỉ chút, không lát có người vào rồi báo lại tình hình với mẹ, tôi chỉ không muốn lắm chuyện thôi, dù gì ít hôm nữa mẹ tôi cũng về anh rồi…
Tôi nằm trọn thu mình lại trong vòng tây của anh ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn tôi khẽ thở dài.
“em xin lỗi” rồi cố gắng hít lấy mùi hương trên cơ thể đày nam tính của anh… Tôi chợt khựng người lại… Mùi hương này, mùi nước hoa này sao quên thế, hình như mình đã ngửi thấy ở đâu rồi thì phải…? Tôi cố Tôi cố nhớ nhưng không sao nhớ được…
“mùi này mình ngửi thấy ở đâu rồi nhỉ? Ở đâu nhỉ?”
Rồi tôi chợt nhận ra.
“làm gì có, nước hoa mà anh dùng toàn là hàng xịn, có một không hai thì mình làm gì đã được ngửi qua mà biết…