Đọc truyện Những Con Người Không Tên – Chương 21: Chuyển Giao Công Việc
Một cách vội vàng, Jayver chạy tới nơi xảy ra hỏa hoạn khi vừa hay tin, trong lòng cậu có một cảm xúc lo lắng chẳng nguôi. Dừng bước, cậu thấy ngay một đám đông bâu kín căn phòng đang tỏa khói qua các khe cửa và còn cảm nhận được những mùi nồng nặc, khó chịu do lửa gây ra. Trong sự lộn xộn đó, cậu đã chú ý tới những nhân vật quen thuộc. Thật khác với những trạng thái đáng có, một số người có vẻ rất dửng dưng. Cái cậu bạn học có gương mặt tuyệt mỹ khác người đó đang cười tủm tỉm không rõ vì gì, trên tay còn giữ thanh chocolate – một đồ ăn rất ngọt và hợp với khẩu vị của hắn và cứ thế Livant đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn từng mẩu, chẳng hề quan tâm tới tình hình cấp bách. Một kẻ khác cũng chẳng khác mấy, cái thằng nhóc được coi là đại tướng đó cũng độc đứng im cầm giỏ táo mèo liên tục ăn như tên chết đói. Không hiểu sao hai kẻ hợp cạ này là có vẻ ghen ghét nhau tới vậy.
Và người đặc biệt nhất, cô con gái nhà hầu tước nổi trội trong đám đông, Sarly đứng ngay sát cửa chỗ trước cửa. Cô cáu gắt.
– Lâu la quá! Có cái chìa khóa mà cũng mất thời giờ!
Chẳng hứng thú với việc chờ đợi, cô đưa chân lên đạp cánh cửa, không chỉ làm sập nó thôi đâu, cô cho nát tan tành. Giờ mới thấy rõ, thân hình Sarly thật cao ráo, có chút thô thiển, chân tay có vẻ rắn chắc, thật chuẩn dáng dân thể thao.
Tiếp đó, Xavier cùng một lũ con trai đồng thanh cứ như ngạc nhiên lắm.
– Ồ, quần đùi!
Rồi họ lầm bầm với nhau:
– Tôi không thích con gái mặc quần đùi!
– Ờ công nhận, cái đó là đồ lót cho con trai thôi mà!
Điều chẳng đáng ngạc nhiên, họ nhận được một ánh nhìn đầy sát khí ngay sau đó.
Phía đằng sau phòng thực hành đang cháy, Diva cầm con dao sọc nát chiếc loa nhỏ đang phát những câu nguyền rủa ghê rợn mà cô lớp trưởng Lily đã bị ám ảnh “Sao ngươi lại giết ta? Tại sao? Tại sao?…”
Nhếch môi, cô đút nó vào trong một chiếc túi bóng đen, rồi bỏ luôn vào trong túi xách.
– Có hù chút xíu mà đã sợ tới vậy rồi, đúng là con nhỏ ngu ngốc!
Lily nhanh chóng được Sarly đưa ra khỏi đám cháy trong trạng thái thở hổn hển, khuôn mặt tái xanh như thể vừa bước ra từ địa ngục. Trong khi đó, mọi người đang tích cực dập lửa.
Jayver và Xavier chợt có chung một ý nghĩ trong đầu.
“Nhỏ cũng tốt bụng gớm nhỉ?”
Trong nỗi sợ hãi chẳng nguôi ngoai, Lily cứ bám víu lấy Sarly không rời.
– Cứu tôi với, cứu tôi, có oan hồn muốn giết tôi, xin hãy cứu tôi với, cứu tôi….
Không ngừng lẩm bẩm những điều kì lạ, Lily được đưa tới phòng y tế, sau vụ việc lần này dường như cô bị ám ảnh rất nặng nề.
**********
Hết buổi học, khi trở về căn biệt thự sang trọng của mình, Diva bước xuống xe, vừa vào gần tới cửa chính đã thấy một bóng dáng ra đón cô. Đó là một người phụ nữ già dặn với gương mặt phúc hậu đang ngồi trên một chiếc xe lăn, phía sau còn có một cô hầu đi theo đẩy xe cho bà. Đó là Kris – mẹ kế của Diva và Juro.
– Diva con về rồi đấy ư? – Nở một nụ cười nhân từ, bà Kris hỏi thăm Diva.
– Dạ, con chào dì! – Thuận theo ý bà, cô mỉm cười ngoan hiền nhưng suy nghĩ của cô thì thật khác biệt.
“Bà ta thật là chướng mắt!”
– Hôm nay ở trường vẫn tốt chứ?
– Dạ vâng, đây là thành tích của con, dì coi đi! – Cô lễ phép đưa cho bà coi một tờ giấy.
Rất hài lòng, bà Kris mỉm cười và xoa đầu cô:
– Con ngoan lắm! Tiếp tục phát huy nhé!
– Dạ! – Cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má bà: – Con yêu dì!
Sau hành động hết sức giả tạo ấy, cô quay vào trong nhà luôn, kéo theo đó là một suy nghĩ tiêu cực, chẳng mấy thiện cảm với người phụ nữ kia.
“Yêu bà ta ư? Cái lí do duy nhất để tôi phải nói câu đó chỉ vì bản thân mình mà thôi. Sở dĩ bà ta ngồi xe lăn cũng chính là do tôi mà ra, không do tôi cố ý, nhưng thật sự vui đến chết mất! Haha, bà ta không biết là ngốc thật hay là chỉ giả vờ thôi nữa. Nhưng suy cho cùng, bà ta chẳng có tư cách gì để mà thay thế mẹ tôi…ấy vậy mà…”
– Dì ơi, dì vào trong đi, tối lạnh lắm! – Một giọng nam mang vẻ lo lắng, đó là anh trai cô, cậu lớp trưởng lớp 12A – Juro.
“Ấy vậy mà…anh ta có thể dễ dàng chấp nhận…anh trai của tôi đó!”
– Không sao, dì muốn chờ ba con về.
– Dì đang ốm mà vậy sao được. Có khi hôm nay ba không về đó, nhiều lần như vậy rồi mà!
– Juro, con đang nói với cô Linda đấy, haha… đeo kính vào đi con.
Juro không đeo kính, chạy ra nói với cô giúp việc mà cứ ngỡ mình nói với bà Kris. Sau khi bà nhắc, cậu vội đeo kính lại. Rồi họ lại tiếp tục cười nói vui vẻ với nhau, làm cho Diva cảm thấy thật sự khó chịu, cô lại hậm hực cùng con búp bê của mình.
*******
Jayver ở cục cảnh sát, việc ở đây còn vất vả hơn nhiều vụ đại tá bên quân diệt Lus, làm ở quân diệt Lus một tháng cậu phải rời đi có một hai lần, thế mà cái công việc này vất vả chết được.
Hơn một tháng rồi, J.L không xuất hiện trở lại, những vụ chém đầu cũng không xuất h`iện. Cũng chẳng thể kết luận được gì, có khả năng kẻ săn đầu kia muốn thêm tội cho J.L chăng? Như vậy kẻ đó có thể đã biết danh tính của J.L rồi thì làm vậy được ích gì? Một việc làm mạo hiểm như vậy… suy cho cùng những người bị chém đầu toàn là dân đen, những người làm ăn bình thường ít gây thù chuốc oán với kẻ khác. Không lẽ nào bọn chúng muốn thừa cơ giết người không chuộc tội, mà nếu có thật là vậy thì kiểu giết người đặc biệt đó không phải lộ liễu quá sao?
Còn bá tước Rovan Grayeste đã bị bắt một lần nhưng ngay sau đó được tạm thả ngay, tuy ông ta được bảo lãnh nhưng vẫn để án treo. Vì là quý tộc nên mình được “ai đó” nhờ phải giấu kín… thiệt là…
– Reng… reng…
Chiếc điện thoại nội bộ của cục cảnh sát reo, Jayver rời khỏi dòng suy nghĩ mà nhấc máy.
– Alo, chuyện gì vậy?
– Anh Jayver, có người tới gặp anh! Trông như xác chết ý!
Vâng, đó là một lời nói hết sức bình thản mà như muốn dọa người ta, kẻ ở đầu dây bên kia không phải ai khác mà là cậu đội trưởng đội một – anh chàng Otaku Andrew đây mà.
Và vậy đấy, người tới gặp Jayver đã vào trong phòng, cậu nhìn anh ta nhàm chán. Rồi ngán ngẩm thở hắt ra một hơi. Người đó hả? Mặt thì bầm dập, thâm tím mấy chỗ, nếu không phải vì cái màu tóc đặc biệt nửa trắng nửa đen có lẽ cậu không nhận ra đó là Darcy nữa. Cũng hơn một tháng rồi chưa gặp lại cậu ta, kể từ cái vụ hành xử công khai mấy người Vanto, cậu ta đã nóng nảy suýt nữa làm liều nhưng may mắn là cậu đã kịp thời can ngăn.
Giờ thì cậu ta lại than thở cái gì không biết.
– Jayver…huhu…
– Sao vậy? Không tìm được việc làm hả? – Jayver tỏ vẻ tỉnh bơ.
– Không phải cái mặt mà là cái công việc.
“Dễ hiểu quá cơ!”
Cau mày lại, Jayver chỉ tay thẳng mặt cậu ta mà hỏi.
– Thế cậu làm cái việc kinh khủng gì vậy, quý ngài trung học?
Một cách tự hào, Darcy đập tay trước ngực.
– Tớ làm hầu cận cho một nhà hầu tước!
– Phụt….! – Jayver đang uống trà thì sặc nước như vừa nghe được điều kinh hoàng lắm.
– Xạo quá, hầu cận sao? Thuộc hạ thì đúng hơn, một tên tầm thường như cậu làm sao có thể. Vừa vô dụng vừa không có não lại còn ăn hại.
Có vẻ như Jayver hết sức “xem thường” cậu bạn của mình, cậu xổ luôn một chàng chê bai Darcy. Đáp lại điều đó, Darcy nói chuyện như con nít, lại còn “rất liên quan”.
– Aaaa, đừng có nói những điều phũ phàng như vậy mà, Jayver. Tớ xấu xí tới vậy sao?
– Tớ nói cậu xấu hồi nào? Thật sự là… diện mạo cũng khá! Nhưng giờ bị bầm dập thế này… có phải cậu… – Rồi Jayver ghé sát mặt cậu ta, nói với giọng nghiêm túc:
– Cậu bán thân đó hả?
– AAAAA, điều đó thật rắc rối! Không phải… ý tớ là cậu… à… thật ra hôm nay trời thật đẹp! – Song, cậu ta đập đầu uỳnh uỳnh lên mặt bàn như vừa nói gì không đúng.
Jayver nhìn Darcy bằng vẻ chán chường.
“Cậu ta nói chuyện thật sự rất liên quan đấy! Mà cũng quen rồi!”
– Vậy làm sao cậu làm công việc đó được?
– Chuyện là….bla…bla….
Cậu ta kể chuyện mình đã giúp đỡ hầu tước phu nhân khi bà ta bị kẹt trên núi. Biết cậu đang cần việc làm, bà ta đã thuê cậu trở thành hầu cho hai cô con gái của bà ta. Một kẻ như Darcy quá đỗi thật thà nên chắc ai kia cũng chẳng lo lắng. Tệ là câu chuyện cậu ta kể quá chi tiết, kể cả trời mây rồi mô tả từng cái cây, con kiến cậu ta thấy làm Jayver muốn nản luôn, muốn ngủ gật cho xong. Nhưng rồi, cậu thở hắt một hơi.
– Vậy mấy vết trên mặt là do mấy cô tiểu thư gây ra đó hả?
Darcy huơ huơ tay cùng cái đầu lắc lia lịa.
– Không phải, không phải, chỉ có hai vết thôi… à không, họ còn mua cho tớ một cái quạt in hình Naruto đấy!
Cả thảy trên mặt có ba vết bầm to nhất, thì hai vết là do họ, thế đủ biết hung dữ tới mức nào rồi. Mà… cậu ta lại nói chuyện liên quan rồi!
– Jayver cậu giúp tôi một việc đi!
– Việc gì?
– Thì là… chủ nhật tuần này Charlie gọi tôi đi có chiến dịch, mà mấy tiểu thư cần đi dạ tiệc—
Chưa kịp nghe Darcy nói hết, Jayver liền ra nhấc điện thoại: – Andrew, tiễn khách.
Rất nhanh, Andrew mở cửa một cách hung hổ, phũ phàng lôi Darcy ra. Trong khi đó, cậu ta vẫn cố kêu gào: – Chờ chút, Jayver! Tôi sẽ bị đuổi việc mất… cậu làm ơn đi!
Không muốn phải nghe nhiều, Andrew lại thốt ra chất giọng bình thản khi tay vẫn đang lôi Darcy ra ngoài.
– Trật tự đi, Gấu trúc! Gây ồn ào ở đồn cảnh sát là bị phạt tiền đó, chốc ra kia nộp cho ta.
Andrew gọi Darcy là “Gấu trúc” không biết là vì mặt cậu ta bầm dập hay là do mái tóc hai màu trắng đen nữa. Còn cái vụ “nộp tiền” hẳn là cậu nhóc lại muốn kiếm lợi nhuận đây mà, câu ta rất lanh lợi, mọi lúc mọi nơi đều suy nghĩ tới TIỀN… và cả âm nhạc nữa.
– Không! – Jayver nói dứt khoát, cậu không thèm nhìn mặt Darcy luôn.
– Tôi sẽ đền đáp mà…
– Bao nhiêu? – Sau khi nghe câu đó, Jayver quay phắt lại luôn.
Đàm phán hoàn tất!
***********
Và cái ngày chủ nhật chẳng mấy chốc đã đến, khổ nỗi.
– Darcy dễ thương của ta đâu, tại sao lại là thằng hai mặt nhà ngươi, vậy là thế nào? – Sarly chỉ vào mặt Jayver, cô cáu gắt um xùm.
Cậu cũng khá là ngạc nhiên, cái nhà hầu tước đó, hóa ra là nhà Pistian. Hiện tại cậu đang đứng trong sân sau của căn biệt thự, nơi này thật rộng rãi và thoáng mát. Jayver mặc đồ bình thường không phải đồng phục Miford, không phải cảnh phục Rifors, mà chỉ đơn giản là áo phông xanh với quần bò.
– Chào buổi sáng, tiểu thư “quần đùi”! – Cậu mỉm cười cúi đầu cung kính nhưng lời lẽ không có chút kính trọng nào.
Sarly sôi máu, cô chẳng ngại quăng cuốn sách vào đầu cậu, nhưng cậu cũng đâu phải dạng dễ chơi, liền chụp được cuốn sách được lia với một tốc độ kinh hồn.
– Tôi không dễ bị bắt nạt như Darcy đâu! – Mỉm cười một cách giả tạo.
– Hừ…au!?
Bất chợt, Sarly ngã nhào xuống đất, phía sau đó là một bàn chân mang giày vừa nhẫn tâm bụp vô đầu cô. Một cô gái lừ mắt với Sarly, cô ta có diện mạo như con trai, có thể nói là tomboy, còn đeo mắt kính nữa.
– Quần đùi-oneechan (Chị gái quần đùi), có biết cuốn AOT vol.0 đó là bản giới hạn không? Sao dám ném như vậy hả?
– Janda, sao lại gọi chị như vậy? – Sarly ôm đầu, nói giọng nghe khá hối lỗi, không phải kiểu vênh váo như thường lệ.
– Tình cờ nghe được thấy hay hay! – Janda cười tủm tỉm rồi quay qua phía Jayver.
– Cảm ơn đã lượm giùm…ơ…ủa…Grindy-oniichan (Anh trai Grindy) đó hả?
Cậu liền nhíu mày: – Jayver thôi! Mà….có đúng đó là đội trưởng Fanclub Anime and Manga không vậy? Sao lại mặc váy?
– Sao vậy? Mặc váy thì sao?
– Không, ý tôi là Janda là nữ đó hả?
Janda trố mắt lên như ngạc nhiên lắm.
– Vậy ra bao năm nay anh tưởng tôi là nam đó hả?.. Hử? – Chợt Janda giật nhẹ một cái:
– Không lẽ nhìn mình bây giờ giống Trap vậy sao? – Cô tự xem lại bản thân từ trên xuống dưới.
(Trap: Nam thích mặc đồ nữ)
– Thực sự là như vậy đó hả…thực sự là nữ sao? – Như vẫn không tin vào lời mình vừa nghe, Jayver hỏi lại cho chắc chắn.
– Thực sự!
Rồi cậu quay đi nói một mình.
– Không thể nào, chẳng phải suốt ngày mặc đồ nam giới, rồi đi đập phá quanh trường sao?
Cái thằng siêu quậy phá, lập dị nổi tiếng của trường Kraquix Render, bạn thân của Grindy hóa ra lại là nữ, sốc thật sự quá sốc!
Chợt một bàn tay đặt lên vai Jayver, cậu quay lại nhìn thì đập ngay vào mắt là khuôn mặt đầy nham hiểm của Janda.
– Chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, hành hạ Grindy-oniichan thì sướng nhất rồi! Hahahaha…
– Jayver thôi! – Lại nhăn mặt, cũng do cậu không hề thích cách gọi dài dòng “Grindy- oniichan” của Janda.
– Nào, trước tiên bắt đầu với việc gọi Janda là Ojou-sama đi!
(Ojou: cô chủ)