Đọc truyện Những Con Bướm Đêm – The Moths – Chương 17
Không có tình yêu nào lớn hơn cho bằng tình yêu của kẻ hi sinh mạnh sống mình vì người mình yêu
(Ga 15, 9-17)
**
Đường chật hẹp, người thì đông, ai nấy đều mệt mỏi khi đi ra đường lúc giữa trưa nắng thế này, trời Sài Gòn nó ngộ lắm, cứ đến gần lễ Giáng Sinh là nó nóng không tưởng tượng nổi, người người mặc áo dài tay, rồi trùm kín mít, mấy cô con gái thậm chí còn trùm hai ba lớp khiến họ trông như những cô bà Ninja hung tợn. Tiếng còi xe inh ỏi, làm chộn rộn cả con phố, lượng xe dồn ứ ngày càng nhiều hơn, nguyên nhân đến từ vụ cãi cọ nổ ra ở phía trước khiến con đường bình thường đã đông nay còn đông hơn nữa. Một hàng dài xe ô tô xếp hàng nối đuôi nhau, khung cảnh thật hỗn loạn.
Việt cũng đang có mặt trong dòng người đông đúc đó, anh phát chán với cảnh tượng kẹt xe dường như xảy ra liên miên vào những ngày cuối năm, nắng thì chói chang, cơ thể toát mồ hôi như người vừa tắm, khổ nỗi chỉ vì một vụ cãi cọ mà làm kẹt cứng cả con đường, thật không thể hiểu nổi. Bực tức, ức chế, anh đành đá chống xe, dựng xe ngang đường, bất chấp những lời chửi rủa của con mụ mấp ú phía sau.
– Tự nhiên dừng xe chi vậy thằng khùng – Bà mập quát tháo qua lớp khẩu trang dày cui mà mụ đang dùng.
Việt dựng xe tại dải phân cách, khóa cổ xe lại, đề phòng có kẻ gian lợi dụng tình hình bất ổn mà chôm chỉa. Anh len lõi qua dòng xe cộ đông đúc, tay lần mò trong túi, lấy ra ví da, anh lôi tấm thẻ hành nghề ra và nhét đại nó vô túi quần trước, còn chiếc ví lại trở về chỗ cũ ban nãy là túi phía sau quần.
Vụ cãi cọ có phần khốc liệt hơn tưởng tượng nhiều, hai bên đang nói một loạt những câu từ tục tĩu, thậm chí còn dọa quyết đấu một trận tay đôi giữa ban ngày ban mặt. Một người đàn ông to lớn, tóc dài cột đuôi ngựa, mái chẻ hai bên, trên đầu y là chiếc kính râm mắc tiền, hàng ria mép rậm rạp, y đang đôi co với một người thanh niên cao lớn hơn y rất nhiều, gã này mặt mày xừng xổ, ra dáng ta đây không phải hạng người dễ bị bắt nạt. Theo như những gì mà Việt quan sát thì chiếc xe ô tô hiệu Honda của gã nhà giàu xuất hiện vết xước dài, nguyên nhân có thể dễ dàng xác định được là do chiếc xe gắn máy hiệu Yamaha của gã thanh niên kia đã vô tình hay cố ý quẹt trúng.
– Má nó, giờ mày có đền không, thằng chó! – Gà nhà giàu hùng hổ nói.
– Tôi cóc đền đó thì sao, ông ăn nói cho đang hoàng nha – Tay thanh niên cũng hùng hổ lại.
– Tôi xin lỗi khi cắt ngang hai người, nhưng có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra không? – Việt nói, anh chẳng có một tí gì sợ sệt.
– Mày là thằng nào mà xía vô chuyện này – Tay thanh niên mặt mày bặm trợn nói.
– Tôi quên – Việt đáp, đoạn anh lấy chiếc thẻ hành nghề ra, giơ trước mặt hai người đàn ông – Vậy bây giờ tôi có quyền hỏi hai anh và yêu cầu hai anh làm theo yêu cầu của tôi được chưa?
Có một chút do dự trên khuôn mặt người đàn ông giàu có, nhưng tay thanh niên trẻ tuổi có vẻ không mảy may quan tâm, Việt có thể gửi thấy mùi rựu trên người gã thanh niên. Anh nghĩ không thể nói lý lẽ đôi co với tay này, nhưng để không động tay động chân, anh đành thử lại lần nữa.
– Tôi yêu cầu hai anh dạt vào trong kia, chừa đường cho người khác đi, đâu thể để một chuyển cỏn con này mà ảnh hưởng đến bao nhiêu người khác chứ.
– Tao cóc biết mày là ai, mày liệu hồn tránh ra, không tao đập chết mẹ mày – Tay thanh niên trẻ tuổi làm mặt hùng hổ.
– Vậy tôi không còn cách nào khác – Việt nói xong, đoạn anh quay sang người đàn ông giàu có đang đứng gần như chết trân– Anh làm chứng cho tôi nhá, người này không tuân theo mệnh lệnh của tôi.
Nói xong, anh xoay người, và bằng một động tác đẹp mắt lão luyện, trông cứ như Việt đã tập luyện nhiều đến thuần thục, anh đã bẻ ngoặc hai tay của tên thanh niên hùng hổ kia nhanh trong một khắc, khiến gã nhà giàu cũng phải xít xoa, tên thanh niên bị Việt khóa chặt tay, đau đến chảy nước mắt, rồi anh lôi tên này qua bên đường, đồng thời yêu cầu gã nhà giáu lái xe tắp vào trong lề và đừng hòng có ý định bỏ trốn, vì biển số xe đã được Việt ghi nhớ rõ trong đầu.
Vụ lùm xùm nhanh chóng được giải quyết sau đó, hai bên đều vi phạm những lỗi riêng của mỗi người, cảnh sát giao thông đã được điều động đến hiện trường vụ lùm xùm sau khi Việt gọi điện thông báo cho họ biết.
– Cái này là phải trách hai người, một chuyện nhỏ nhặt như này có thể được giải quyết ổn thỏa mà không cần có cảnh sát giao thông can thiệp, nhưng tôi nói nhỏ nhẹ hai người đâu có nghe, nên buộc lòng phải làm lớn chuyện.
Nói xong, anh bỏ đi và để lại hai gã đó cho cảnh sát giao thông xử lý.
Yên xe nóng hổi, anh ngồi lên, một cảm giác có thể nói là thốn không tả nổi, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng, nhịp sống người Sài Gòn nó là vậy.
Cổng bệnh viện đang ở trước mắt, khu khám và điều trị bệnh xuất hiện hàng dài bệnh nhân xếp hàng chờ tới lượt mình khám, thời tiết biến đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh, khiến cơ thể người ta thích ứng không kịp, làm phát sinh đủ thứ bệnh đặc trưng, thường hay xuất hiện vào thời điểm giao mùa.
Việt lái chiếc xe gắn máy của mình vào nhà xe và đỗ ở đó, chiếc xe vẫn kêu cọt kẹt, anh vẫn chưa châm dầu cho dây sên. Chiều nay nhất định phải đi thay nhớt.
Việt đến khu vực cô bạn cùng phòng trọ Ly nằm, nhưng anh không thấy ai, chiếc giường đang được bỏ trống, anh bèn đến hỏi cụ già nằm chung phòng với Thủy.
– Bà cho con hỏi, cô gái nằm đây đi đâu rồi vậy bà?
– Cậu là bạn trai cô ta hay sao? – Bà cụ hỏi, đoạn liếc nhìn khắp người Việt bằng ánh mắt lạnh lùng xa cách hơn bình thường.
– Không thưa cụ – Anh đáp – Nhưng cháu quen bạn của cô ta, cháu muốn hỏi để biết đường đi tìm cô kia.
– Chà! Coi bộ cậu có gu khoái mấy nhỏ con gái không đàng hoàng đứng đắn cho lắm.
– Cụ nói vậy nghĩa là sao ạ? – Việt hỏi cụ, nhưng trong đầu đã biết ý bà cụ muốn ám chỉ điều gì.
– Thì cô bạn của cô ta nhìn cũng có đàng hoàng gì đâu, nãy còn đứng đây rống lên chửi rủa bác sĩ nữa chứ, hơn thế nữa, bạn của cô ta đó, bị nghiện ma túy nên cần chuyển đến trung tâm cai nghiện, mà nãy giờ tôi đang nói tới đoạn nào rồi ta – Bà cụ đột ngột nói câu lãng nhách, khiến Việt muốn gục ngã.
Anh biết mình không thể nhờ vả được bà này, nên đành rút lui, bất chấp việc bà cụ đang cố nói lớn tiếng kêu anh lại để cụ nói thêm chi tiết khác, cụ còn thề thốt là hay lắm, nhưng Việt không muốn mình lại bị hớ thêm lần nào nữa nên đành chuồn lẹ.
Lang thang trong sân bệnh viện, anh không biết tìm Ly ở đâu, ban nãy anh quên hỏi chỗ cô đứng là chỗ nào, dự định gọi điện cho Ly nhưng Việt lại nghĩ mình nên điện thoại hỏi thăm tình hình cậu sinh viên mà anh nhận làm tiền bối cho cậu ta.
Vẫn là tiếng người phụ nữ tổng đài chán ngắt đó, số của Thắng vẫn không thể liên lạc được, bất chợt, Việt cảm thấy không yên tâm chút nào, anh dự định rủ cậu sinh viên tham gia chuyến đi chơi dã ngoại tại Đà Lạt với anh, nhưng với tình hình liên lạc trắc trở như này, anh cũng không biết phải làm sao.
Đang khi còn suy nghĩ thì điện thoại rung, anh lật đật vuốt màn hình và trả lời cuộc gọi không cần nhìn xem ai đang gọi mình.
– A-lô, cậu Thắng đó hả?
– A-lô, không biết đầu dây bên kia là anh gì đó tên Việt, phải không ạ.
Có phần hớ đôi chút, Việt lật đật nhìn lại màn hình điện thoại, hai chữ “Quái Vật” to tướng đang nằm chình ình.
– Tôi xin lỗi, cô Ly đó hả?
– Chứ không lẽ tôi là Thắng nào đó của anh – Ly trả lời.
– Cô đang ở đâu vậy, tôi đến phòng bệnh của bạn cô nhưng không thấy cô – Việt hỏi.
– Ai nói anh là tôi ở phòng bệnh, tôi đang ở căn-tin của bệnh viện, ban nãy tôi đang nói cho anh biết cụ thể chỗ tôi ngồi thì anh dập máy cái rụp – Ly nói.
– Thôi được rồi, tôi đến ngay đây, chào cô – Việt nói, đoạn anh dơm bước đi một mạch đến căn-tin bệnh viện.
Đến nơi, đập trước mắt Việt là cô gái anh thương yêu và… hai thằng thanh niên nào đó đang ngồi. Do ở xa nên anh không thể nhìn rõ được hai cậu ta là ai, đột nhiên máu ghen nổi lên làm anh bực bội một cách lãng xẹt.
Mới thế mà đã ngồi với trai rồi, hám trai thấy ớn.
– Anh làm gì mà cà rề như rùa vậy? – Ly hỏi ngay khi vừa thấy Việt đến.
Khuôn mặt Việt có phần khó hiểu, cứ như anh vừa phát hiện ra mình suy nghĩ bậy bà gì đó.
– Tôi gặp chút rắc rối trên đường – Việt phân bua.
Ly thở dài, cô đến bên quầy bán nước, mua cho Việt chai nước suối, đoạn cô thảy cho Việt mà không thèm đặt nhẹ nhàng gì hết.
– Chào bác sĩ tương lai – Việt nói với Toản.
– Ôi! Anh đừng gọi như vậy, em cũng chưa thực sự trở thành bác sĩ, nói vậy thật không hay chút nào – Toản nói, cậu có phần không thoải mái khi nghe người khác tự nhiên gọi mình là bác sĩ, cứ như việc cậu chưa cầm được tấm bằng cử nhân trên tay thì vẫn chưa thể chắc ăn được điều gì.
– Còn cậu đây là… – Việt quay sang nhìn Như, cậu này vẫn cứ luôn nhìm chằm chằm vào Việt, khiến anh không thực sự thoải mái.
– Em là Như, học sinh cấp ba, hân hạnh được làm quen – Như cố gồng hết sức, cậu chàng muốn chứng tỏ mình là một người đàn ông đích thực.
– Tôi có một thắc mắc là không hiểu sao mỗi lần cậu gặp tôi là cậu lại nhìn chằm chằm vào tôi – Việt giải bầy thắc mắc của anh cho Như được biết, hỏi xong, anh đưa miệng chai đã được mở nắp từ lúc nào lên môi và tu một hơi hết một phần ba.
– Chẳng qua là… – Như chưa nói hết câu thì Ly cắt ngang.
– Chắc nó thấy anh xấu trai quá mà, chữ xấu trai đặt trong ngoặc kép – Cô nháy mắt với Như.
Việt thắc mắc không biết hai người họ muốn ám chỉ điều gì, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
– Bạn cô chuyển đến trung tâm cai nghiện sao? – Anh hỏi.
– Ừ, nó bị nghiện, con nhỏ được người ta chuyển đến trung tâm cai nghiện gì đó nằm bên Thủ Đức, tôi không rành chỗ đó là chỗ nào nhưng người ta bảo chỗ đó tốt, lại còn được ăn uống đàng hoàng, nghe đâu là chương trình do tổ chức y tế thế giới tài trợ, thôi thì nó vào đó cũng tốt cho nó, khổ thân con nhỏ, tôi không biết nó có người thân nào không nữa – Ly hớp ngụm nước, lấy hơi rồi nói tiếp – Lúc nãy người ta còn không chịu cho tôi kí thay cho người thân của nó, năn nỉ đứt đầu lưỡi người ta mới cho, nhưng họ bắt sớm muộn gì cũng phải có chữ kí người thân ruột thịt của nó cho bằng được, tôi kí với tư cách là người giám hộ.
– Nhưng mà người giám hộ cũng được tính coi như gần thân rồi còn gì – Như nói.
– Ai biết được mấy người đó, chị mày chỉ muốn kí cho nhanh để không phải nhìn cái bản mặt đáng ghét của cái lão già bác sĩ vô tâm kia – Nói đến đây, mặt Ly đỏ bừng vì tức giận.
Không khí có phần căng thẳng, Việt nhanh ý, anh đã nhanh chóng lèo lái sang một chủ đề khác.
– Mọi người biết hôm nay là ngày mấy rồi không?
– Ngày hai mười ba tháng mười hai thì phải – Toản đáp.
– Đúng rồi, ở Sài Gòn nóng bỏ mẹ, thôi thì tôi có ý này, hay làm chuyến lên Đà Lạt được không, đi nghỉ lễ Giáng Sinh, tôi có mang theo hành lý cho mình luôn rồi – Anh cho mọi người thấy chiếc ba lô mà mình mang theo – Tôi nghĩ có dư vài bộ cho hai cậu – Việt nói thêm, ngay khi thấy vẻ mặt hoang mang của Như và Toản.
Việt hí hửng nói, anh không biết mình lại có hứng thú đi chơi đến vậy, thật chẳng giống anh ngày thường chút nào, dường như có cái gì đó chuyển biến trong con người anh kể từ lúc Ly xuất hiện và chiếm một chỗ trong trái tim anh.
– Anh bị điên à – Ly nói ngay sau đó – Mấy ngày này trên đó đông gần chết, tôi là dân sống trên đó đây.
– Cô quê Đà Lạt? – Việt hỏi.
– Thật ra cũng không hẳn là sống ở Đà Lạt, nhà tôi nằm ở Lâm Hà, đại khái là một huyện thuộc Lâm Đồng, cũng gần gần Đà Lạt, chung tỉnh rồi còn gì.
– Ôi vậy sao cô biết chắc được là trên đó đông chứ – Việt nói, cố làm bẽ mặt cô nàng.
– Tôi có một người họ hàng sống trên Đà Lạt, bà dì tôi, bà ấy kinh doanh khách sạn nên bà ấy biết nhiều lắm – Ly nói, không chắc mình còn có thể liên lạc với bà dì đó được hay không.
– Vậy cô điện hỏi bà ấy có thể chừa một phòng đôi cho bốn người được không? – Anh đề nghị.
– Tôi nói không có phòng đâu! – Ly nói, đã lâu rồi cô không về quê, không về cái chốn lạnh giá đó và cũng thật lâu rồi, cô không liên lạc với bà dì sống trên Đà Lạt, tất cả mọi liên hệ đều bị cắt đứt kể từ lúc cô bước chân vào cái nghề này hơn một năm về trước.
– Để tôi nói cho cô nghe, dân số Việt Nam… – Việt chưa nói hết câu thì Như cắt ngang.
– Gì liên quan tới dân số Việt Nam đâu đây nữa vậy anh?
– Cậu cứ để tôi nói hết – Việt thở dài, đoạn anh tu một ngụm nước, rồi nói tiếp – Dân số Việt Nam là hơn chín mươi ba triệu người, trong đó có khoảng hơn ba mươi ba triệu người nằm trong độ tuổi từ mươi lăm cho đến ba mười lăm, tức là độ tuổi còn ăn chơi, chiếm tỉ lệ khoảng hơn ba mươi sáu phần trăm.
– Vụ gì vậy trời? – Ly ngao ngán, cô lấy tay gãi gãi đầu.
– Thì tôi đang chứng minh là đi Đà Lạt vào thời điểm này là hợp lý, tôi nói tới đâu rồi nhỉ? – Việt quên bén mình đang nói tới đâu.
– Chỗ gì đó ba mười sáu phần trăm – Toản giải nguy.
– Ờ, tỉ lệ chiếm ba mười sáu phần trăm, mà sao, vậy trong khoảng hơn ba mươi ba triệu người đó thì tôi nghĩ chỉ đi được khoảng hơn hai ngàn người có thể đi lên Đà Lạt được.
– Sao anh chắc được điều đó? – Ly đặt ra nghi vấn.
– Bởi vì tôi trừ hao, trừ mấy người còn phải đi làm, vì ngày hai mươi bốn rơi và thứ năm, vậy đại đa số họ phải đi làm, không ai rảnh để đi, rồi thêm mấy thành phần cứ nghĩ là giống cô là không nên đi vào ngày lễ Giáng Sinh vì đông, nên đi sau Giáng Sinh hoặc sau tết Tây, thế là trừ hao được cả nùi, còn không kể tụi học sinh lại chuẩn bị bước sang học kì hai.
– Nhưng mà tụi em thi học kì một xong, chưa thể bước vào học liền học kì hai – Như nói.
– Sao cậu chắc được, tôi có một thời đi học trên Sài Gòn này nên tôi biết mà, mấy cậu phải có thêm bài kiểm ra một tiết trước khi nghỉ tết ta, vậy là mấy cậu phải bắt tay ngay vào học kiến thức của học kì hai liền, thì mới may ra đủ lượng để thi, hơn nữa, tụi sinh viên đại học phải tập trung lo ôn bài để thi cuối kì, hình như cũng trong Giáng Sinh luôn thì phải, nếu tôi nhớ không lầm – Việt đưa ra lập luận, anh kết luận – Vậy trừ hao một nùi, được chừng hơn hai ngàn người lên trên đó.
– Mà tôi thắc mắc, tại sao cậu không ở trường vào giờ này, đáng lý ra cậu phải đi học rồi chứ? – Việt hỏi Như.
– Đó là một câu chuyện dài, em không có tâm trạng để mà đi học – Như trả lời Việt, mặt cậu không mấy gì là buồn bã.
– Nhưng anh phải biết, nếu hơn hai ngàn người đi thì vẫn không đủ chỗ để ngủ trong khách sạn, trên núi đâu có nhiều khách sạn, trừ phi anh thích ở mấy chỗ tút dưới Bảo Lộc, rồi sáng sớm đánh xe máy gần trăm cây lên Đà Lạt chơi.
– Thì nếu phải vậy thì cũng có sao đâu, vui thấy mồ, vi vu trên xe máy không phải vui hơn sao? – Bất chợt, anh nháy mắt với Ly khiến cô ngượng đỏ mặt.
Như và Toản chỉ biết ngồi đó mà nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Vậy đi không? – Việt hỏi lại lần nữa.
Im lặng, suy nghĩ chốc lát, không ai lên tiếng gì, Như thì mặt đăm chiêu, Toản mặt không biểu lộ cảm xúc gì, còn Ly thì từ lúc Việt nháy mắt đến giờ, mặt cô liên tục đỏ, cứ như cô đang mắc nghẹn cục cơm to bằng cả nắm tay trong cuống họng.
– Ô-kê, em đi – Như nói ngay.
– Em cũng vậy – Toản cũng nói ngay sau đó, có một chút do dự – Thật ra tháng một này phải nộp báo cáo thực tập rồi, nhưng chưa có bệnh viện nào nhận hết, nên em nghĩ có thể viện cơ đó để hẹn nộp báo cáo vào tháng khác, đâu phải tự mình nghỉ thực tập đâu, tại hoàn cảnh chứ bộ.
– Thế còn cô thì sao? – Việt quay sang hỏi Ly.
– Tôi không biết, nói thật ra, tôi và bà dì đó không còn liên lạc gì với nhau nhiều nữa, vả lại, tôi không muốn vác mặt về đó để rồi bị gia đình tôi phát hiện, anh biết đó, tôi như thế này… thật không hay để về…
– Một người mẹ hoặc một người bố đích thực không bao giờ ruồng bỏ con cái ruột thịt của mình, mặc dù nó tội lỗi đến mức nào đi chăng nữa, chắc cô cũng nghe câu “đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại” – Việt nói thêm – Tôi còn trốn cả buổi trực tối nay này, nghỉ một buổi mà không xin phép.
– Hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau mà cũng nói – Ly đáp.
Việt chỉ phì cười, hàm răng trắng sáng nổi bật trên khuôn mặt anh, có lẽ mái tóc là điểm trừ lớn nhất.
– Anh không sợ bị đuổi việc sao? – Cô hỏi thêm, hớp thêm ngụm trà chanh.
– Có gì đâu sợ, cùng lắm chuyển đơn vị khác, tôi giỏi mà – Vẫn cái tính khoe khoang không bỏ được – Thiếu gì chỗ làm, vô biên chế nên khỏe lắm, không được chỗ này thì người ta chuyển mình đến chỗ khác, đâu ai đuổi được.
Những lời nói của Việt dường như có một ma lực thức tỉnh nào đó khiến Ly lay động, cô tự hỏi có phải đây chính là cảm giác của những người khi yêu nhau không, họ muốn bỏ tất cả mọi thứ, chỉ cần một vài câu nói đơn giản cũng đủ khiến họ dẹp mọi muộn phiền qua một bên và chạy thật nhanh để đến với nhau, để được gần nhau thêm một chút nữa, dù chỉ là một chút.
– Nhưng còn về phần mụ Liên… mụ ta – Ly còn vương vấn và lo nghĩ nhiều chuyện.
– Ôi trời! Cô nói tôi nghe coi – Việt nhìn sâu vào trong đôi mắt Ly – Cô còn lo nghĩ gì nữa, nếu điều cô lo sợ nhất là tú bà Liên làm khó dễ cô thì tôi sẽ bảo kê cho cô, tôi là cảnh sát mà.
– Ừ! Anh là cảnh sát nên mới là người mệt mỏi nhất đấy, anh vẫn chưa quên vụ tin tức gì đó nói anh đàn đúm với tôi sao.
– Tôi biết mình đang làm gì, việc tôi giúp cô không hề có tội lỗi gì cả – Việt đáp, gương mặt thoáng đượm buồn.
– Nhưng mà nói tóm lại cô muốn đi không, đừng để mấy đứa nhỏ này không đi được chỉ vì cô phá kèo – Việt nói thêm ngay sau màn buồn bã mặt mày.
– Đi đi mà chị– Như làm điệu bộ nài nỉ, khuôn mặt cậu làm cô nhớ đến thằng Tuân em mình vô cùng, cô luôn tự hỏi không biết giờ này thằng em ruột mình đang làm gì, nó có khỏe không, học hành ra sao và điều quan trọng nhất là nó có sống đàng hoàng không, cái ý nghĩ về thằng Tuân cầm trên tay quyển tạp chí khiêu dâm làm cô mất ăn mất ngủ.
Một cái gật đầu của cô thôi cũng sẽ là bước chuyển biến mạnh mẽ trong cái dự định mà Việt là người khởi sướng, cô rất muốn có thêm nhiều thời gian bên Việt, và cô thầm mong chính anh cũng sẽ nghĩ giống như cô. Một cái gật đầu, dù chỉ nhỏ thôi cũng đủ khiến cả bọn nhảy lên vui sướng.
Và Ly cũng không phải lo nghĩ nhiều vì chính Việt là người hơn ai hết muốn có thêm thật nhiều thời gian bên cạnh cô để anh có thể che chở cũng như thương yêu hết mình người con gái ấy.
– Có một chuyện em phải nói cho bằng được – Như đột ngột lên tiếng.
– Chuyện gì mà trông cậu mặt mũi có vẻ nghiêm trọng vậy? – Việt hỏi cậu học sinh.
– Trước tiên anh cần đi cắt tóc ngay lập tức, nhìn quả đầu của anh thôi là em muốn nổi điên – Như cứ thế mà nói, bất chấp vẻ mặt hài hước mà Việt đang trưng ra trước mặt mọi người.
Rồi cả bọn cười ha hả lớn tiếng đến độ mấy ông bà bác sĩ đứng gần đó quát tháo bảo cả bọn giữ trật tự, tránh đánh thức bệnh nhân, còn không là họ sẽ đuổi thẳng cổ.
***
Bốn gã đàn ông mặt mày bặm trợn đang đứng quay quần bên gã đàn ông râu ria xồm xoàng, hàm răng vàng khè, cạnh hắn là một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn với bộ ngực được độn một cách đồ sộ, cô không mặc áo hai dây màu trắng nữa mà thay vào đó là chiếc đầm xẻ màu đỏ trông thật quyến rũ, Gái đang vuốt ve tấm lưng trần trụi và xâm chi chít của lão Vương, tất cả bọn họ đều có mặt trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, ánh sáng mặt trời chói chang hắt vào, khiến căn phòng sáng bừng lên, mặc cho bốn bức tường được phủ một lớp đen thui, không khí được hun nóng, cộng thêm mùi thuốc lá, mùi cơ thể, mùi rựu thoang thoảng, tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một thứ hỗn hợp đặc quánh và ngột ngạt đến khó thở.
Gái chỉ nhăn nhó mặt mày một chút, nhưng cô nhanh chóng lấy lại phong độ, trông cô giống một người chuyên nghiệp và dường như đã được dặn dò kĩ lưỡng để có thể thích ứng tốt.
Hai mắt lão Vương nhắm hờ, tâm trí lão bây giờ lâng lâng trôi nổi bồng bềnh. Lão rít điếu thuốc trong đó có tẩm chất bột màu trắng giống bột mì, mắt nhắm tịt, lão đang tận hưởng cảm giác phê phê mà thuốc phiện mang lại, lão đưa cho Gái, nhưng cô từ chối nhận lấy, cô chỉ nói nhẹ nhàng nhất có thể.
– Em không dùng đâu, em cần phải giữ tỉnh táo để phục vụ anh chứ, hít ba cái thứ này vô rồi cứ nhắm tịt mắt lại thì còn làm ăn được gì chứ anh.
Lão nhe hàm răng vàng khè của mình ra và cười với Gái, đáp lại nụ cười tởm lợm đó của lão, Gái chỉ tặng thêm một vài động tác vuốt ve mạnh bạo hơn khiến lão càng thêm mê mẩn.
Một trong ba gã đàn ông có phần mất kiên nhân, hắn thấp tha thấp thỏm, cố noi gì đó với lão nhưng không được, hắn ta chột một bên mắt, mặt V-line, hàm ria mép được cắt tỉa gọn gàng, hắn liên tục phải chỉnh lại tấm che mắt màu đen, trông cứ như có con ruồi hay con muỗi gì đó bay vào quấy rầy con mắt bị tổn thương của hắn. Tên này lên tiếng sau khi không thể chịu đựng nổi cảnh phải đứng như thế này.
– Anh kêu tụi em đến đây – Hắn nói cầm chừng – Không biết có chuyện gì quan trọng không?
– Phải! Đúng rồi đó ạ, không biết anh kêu bọn em tụ tập tại đây có chuyện gì không, em đang ngồi ăn nhậu chỗ ông Nam – Gã thanh niên mặt mày đỏ lự, cứ như hắn vừa trải qua một đêm chè chén say sưa
– Mày còn dám nói với tao là mày đang ăn nhậu nữa hả thằng khốn – Lão Vương nổi trận lôi đình – Bộ chuyện đó hay lắm sao mà nói, hả Vũ.
– Chẳng qua em và anh Phi ăn uống với cha già Nam cũng vì muốn có lợi cho chúng ta, anh cũng biết là cha đó từng làm chức cao trong đội cảnh sát, qua lại với hắn sẽ có lợi cho chuyện làm ăn của ta – Vũ nói, cố thuyết phục lão Vương.
Lão Vương không nói gì, chỉ cầm ngay gạc tàn thuốc rồi cứ thế phang thẳng vào Vũ, tên này đã nhanh chân né được trong tích tắc, cái vật làm nhiệm vụ hứng tro tàn mấy điếu thuốc rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành nhiều mảnh, Gái chợt giật mình, lão Vương lật đật quay sang nói xin lỗi.
– Xin lỗi vì làm cưng giật mình – Lão hôn lên gò má đỏ ửng của Gái, đoạn hắn nói thêm – Cưng vô trong ngồi đi, rồi chút anh vô.
Gái không nói gì, chỉ làm theo lời lão, ngoan ngoãn biến mất nhanh gọn lẹ vào phòng.
– Tôi có điều này cần nói với anh? – Gã thanh niên đứng cạnh Vũ lên tiếng, trông mặt hắn giống y chang Vũ, chỉ có duy nhất hai điểm khác Vũ, mái tóc và sóng mũi của hắn, y để tóc dài ngang vai màu đen tuyền cùng với sóng mũi cao hơn cả Vũ.
– Chuyện gì quan trọng, nói mau đi – Lão Vương gầm gừ, hắn rít thuốc và lại nhắm mắt, tận hưởng cơn khoái lạc.
– Theo như những gì tôi và thằng em tôi tìm hiểu được chỗ ông Nam, thì thằng con trai ông ta có liên hệ gì đó với cô gái tên Ly.
Nghe đến đây, lão Vương bật ngồi dậy, cố gắng không nhắm tịt mắt lại.
– Mày nói sao, con nhỏ Ly mà có liên quan đến thằng con trai ổng sao?
– Phải, nếu anh có theo dõi tin tức trên báo mấy hôm trước, thì anh có thể biết được là con trai ông ta, thằng ranh con tên Việt đã giúp đỡ cho cô Ly trong việc đưa con bạn cô ta vào bệnh viện khi cô này lên cơn sốc thuốc do dùng quá liều.
Nghe đến đó thôi, lão Vương phì cười và khịt mũi một cái.
– Nghe giống việc xả thân cứu người – Phi nói thêm – Nhưng báo chí lại không nghĩ vậy, họ đang nghi ngờ có thể có mối quan hệ mờ ám gì đó ở đây, vượt trên cả ý tưởng cứu người xem ra có phần sến súa và không thích hợp cho lắm.
– Nhưng mày có chắc là tên đó với nhỏ Ly có mối liên hệ với nhau – Lão Vương hỏi.
– Chắc chắn là có liên hệ gì đó rồi mà anh Vương – Tên cột tóc đuôi ngựa, tay xâm họa tiết chim bay lên tiếng – Em chỉ muốn đập chết mẹ thằng đó cho rồi, chính nó là thằng đã phá đám và làm mất mối làm ăn của chúng ta với mụ Hà.
– Tao không có hỏi mày Tý à – Lão Vương nói giọng nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ mang theo hàm ý “Mày còn nói nữa là tao cho mày tiêu đời”.
Tên này nín bặt, co rút tay chân, làm điệu bộ ăn năn hối lỗi.
– Tôi không dám khẳng định một trăm phần trăm – Phi nói – Nhưng tôi có thể cam đoan với anh là trên tám mươi phần trăm đúng là như vậy, bởi tôi có nguồn tin thân cận mách bảo, và chính tên mách cho tôi cũng đang làm nhiệm vụ cho ông Nam.
– Mày nói vậy nghĩa là sao? – Lão Vương hỏi.
– Tức là anh của em có liên hệ với tay phóng viên đã đăng bài đó, tày này hôm qua cũng có mặt trong bàn nhậu với ông Nam, và anh của em đã nhanh chóng bắt chuyện và hứa một khoản tiền hậu hĩnh cho hắn để có được thông tin mà tên phóng viên biết được – Vũ nói thay cho ông anh mình – Gã phóng viên thậm chí còn được ông Nam phái đi theo dõi Việt để có gì báo về cho lão, tên này cũng chứng kiến cảnh Việt nhìn thấy Ly khi cô này tay trong tay với lão sếp của cậu ta, tên Phát thì phải. Nhưng hắn giấu luôn chuyện Việt có liên hệ với Ly, không báo cho ông Nam biết, hắn dường như muốn dùng thông tin đó để ép lão già Nam cho thêm tiền.
– Nhưng chuyện thằng đó đứng nhìn Ly cặp kè với thằng cha khách quen mụ Liên đâu nói lên được là nó thích con nhỏ đó chứ – Lão Vương đặt câu hỏi.
– Ồ không – Phi lắc đầu, khiến lão Vương không hài lòng chút nào – Nếu ông anh từng yêu ai đó rồi thì hẳn ông anh dường như sẽ hiểu ra ngay vấn đề, ồ tôi không có ý xúc phạm ông anh đâu – Phi nói thêm, ngay khi thấy lão Vương toan tính chuyện phang chai nước vào mặt hắn.
– Tay phóng viên này có vợ rồi, hắn cũng đã từng yêu, và khi hắn chứng kiến cảnh đó, hắn có thể dễ dàng hiểu ra được, nhìn thấy vẻ mặt cậu ta là đủ hiểu thất tình rồi. Hơn thế nữa, hắn còn nói là ngay sau khi Việt chứng kiến cảnh đó, cậu ta đã phần nào suy sụp tinh thần, cậu ta còn suýt gặp tai nạn giao thông chỉ vì cậu ta mải mê lo nghĩ chuyện người cậu ta thầm yêu lại là một con đĩ và đang chuẩn bị lên xe một cha già xấu xí mập như con heo nái, tay phóng viên có thể dễ dàng suy luận ra được điều này, bản năng nhạy bén của người làm báo đã mách bảo cho hắn biết.
– Thế tại sao không để cho thằng khốn đó gặp tai nạn chết đi cho rồi, đỡ mất công tốn hơi tốn sức – Tý nói, mặt hắn tức tối khi nghĩ đến cảnh Việt chết hụt.
– Ồ không, nếu cậu ta chết thì tên phóng viên đó sẽ phải chịu trách nhiệm trước lão Nam, bởi theo như những gì tên phóng viên này nói thì điều khoản lão Nam đặt ra cho hắn là tuyệt đối bảo đảm an toàn cho thằng con trai ông ta, dù gì thì anh ta cũng là con ruột của lão, một người bố, dù có xích mích với con mình lớn đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể lỡ lòng giết chết nó, tôi nói vậy có đúng không ông anh – Phi quay sang nhìn tên Tý.
– Nếu được vậy quá tốt, một công hai chuyện, vừa có thể yên tâm hoàn thành việc cho mụ Liên, còn trừ khử được thằng ngán đường làm ăn – Bỗng lao Vương nói thêm – Nhưng mà giả sử trừ khử được thằng đó rồi thì vẫn còn những đứa khác thì sao?
– Tôi không nghĩ vấn đề đó lại đáng để cho chúng ta quan tâm – Tên chột mắt nói – Nếu như chúng ta biết đút lót đúng người, đúng chỗ và đúng thời điểm thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được, thời buổi bây giờ, lương tâm nó không bằng lương thực đâu anh.
Lão Vương nhấp rựu, gương mặt thể hiện hai chữ “thỏa mãn” thấy rõ, lão đã có thể phần nào yên tâm.
– Cứ như vậy mà thực hiện – Lão rít thuốc – Còn bây giờ, chúng mày đi làm việc của chúng mày đi, để không gian rộng rãi lại cho tao với người tình yêu quý của tao làm ăn.
Bốn cái bĩu môi đồng loạt phô ra trước mặt lão, Gái từ trong phòng bước ra, cô thoáng cười khi thấy cảnh đó, nhưng lão Vương không thấy được, hai con mắt lão vẫn nhắm tịt, tận hưởng những cái vuốt ve dễ chịu, cùng với đó là cơn khoái cảm do thuốc và Gái mang lại.