Bạn đang đọc Những cô nàng tinh nghịch: – Ngoại truyện 2
Ngoại truyện: Thanh và Trân
“Hôm nay nhất định phải cố gắng!!!” hai người quyết tâm khí thế hừng hực ra khỏi nhà đi…tìm việc làm!
Hai người mỗi người mỗi ngả đi làm việc của mình, Thanh đang trên đường đi thì gặp phải vấn đề vô cùng…buồn cười. Lúc đi ngang qua cầu Thanh va phải một hot dog í lộn hot boy.
“Này anh kia! Mắt để dưới chân à?” Thanh nói xong thì nhìn người đó từ trên xuống dưới thân âu phục chỉnh tề, cả người thả ra khí áp bức.
“Cô ăn nói cho đàng hoàng nếu mắt để dưới chân thì tôi đâu phải người!” hôm nay thật xui xẻo, giữa đường xe bị hỏng còn gặp phải chuyện này nữa.
“Thì anh vốn dĩ không phải người mà!” Thanh vênh mặt lên nói.
“Cô…cô…!” người kia cứng họng.
“Thôi chết trễ giờ rồi! Không thèm nói chuyện với ‘kẻ không giống người’ nữa! Tạm biệt” nói xong Thanh định bỏ đi.
“Cô xin lỗi tôi mau!” người kia tức giận kéo tay Thanh lại.
“Buông ra tên không giống người kia” thế là trong lúc nóng vội cô vô tình đẩy người kia xuống sông luôn.
“A…” một tiếng kêu thảm thiết vang lên “Đồ quái vật kia! Tôi mà lên được là cô chết với tôi!” người kia trồi lên từ dưới nước tức giận nói.
“Haha đáng đời” Thanh định xin lỗi nhưng không ngờ người kia lại nói Thanh là quái vật nên cô bỏ đi luôn.
“Xin lỗi cô đợi một chút lát nữa tổng tài đến rồi sẽ phỏng vấn cô sau!” nhân viên tiếp tân nhẹ nhàng nói.
“À không sao!” hôm nay Thanh đến tập đoàn Đỗ gia để xin việc làm, trùng hợp việc làm của cô sẽ là thư kí của tổng tài nên đích thân tổng tài sẽ phỏng vấn cô. Trong lúc đợi cô đi mua đồ uống tự động trong công ty nên không nhìn thấy bóng người lướt sau lưng mình.
“Tổng tài đang đợi cô trên tầng 60!” khi cô quay lại thì gặp nhân viên tiếp tân sau đó đi lên tầng 60.
“Cạch…” âm thanh mở cửa khô khốc vang lên sau đó cô bước vào “Chào tổng tài!” cô lễ phép lên tiếng.
Người tổng tài ngồi trên ghế xoay lại vừa nhìn thấy cô thì tròng mắt trợn lên vô cùng ngạc nhiên, cô cũng không kém.
“Kẻ không giống người/Đồ quái vật…” hai người đồng thanh lên tiếng.
‘Thôi chết mình rồi! Tại sao tên này lại là Tổng tài kia chứ!’ cô cảm thán cho số phận sau này của mình.
‘Để tôi coi cô làm sao bồi thường về việc làm sáng nay đây! Chưa ai dám đẩy tôi xuống sông bao giờ còn nói tôi không giống người nữa chứ!’ ánh mắt anh lóe qua một tia thú vị.
“Chào cô tôi là Đỗ Phương Kỳ! Là Tổng tài của tập đoàn Đỗ gia, cũng là cấp trên của cô!” anh ngạo nghễ giới thiệu.
“Chào tổng tài tôi là Phương Ngọc Thanh!” cô không khỏi cảm thán ‘Trời ơi sao lại trùng hợp vậy nè!’
“Ồ! Thật bất ngờ! Cô họ Phương còn tên của tôi có chữ Phương nữa chứ! Thật là có duyên!” anh cười trào phúng.
“Vâng!” cô trả lời nhẹ nhàng nhưng trong lòng đã bắt đầu ‘ân cần’ hỏi thăm tổ tiên nhà anh ‘Có duyên cái đầu anh! Nghiệt duyên thì có! Đúng là !@#$%^&*())(*&^%$#@!’ đương nhiên cô không có can đảm nói ra những lời này!
Công việc ngày đầu tiên của cô cũng vô cùng ‘nhẹ nhàng’ dưới sự ‘giúp sức’ của anh nên càng ‘nhẹ nhàng’ hơn.