Bạn đang đọc Những cô nàng tinh nghịch: – Chương 18
5 năm sau
“Em làm bạn gái anh nha!” chàng trai đứng trước mặt cô gái xinh đẹp nói.
“Xin lỗi nhưng tôi không thể!” nói xong cô gái chạy nhanh về quán kem đối diện.
“Phù…mệt quá! Hôm nào cũng như vậy hết! Thật bực mình!” cô gái vừa nói vừa lấy tay quạt át.
“Em dùng gì?” chị phục vụ hỏi.
“À chị cho em ly kem vani nha!” cô gái nói xong mỉm cười làm nhân viên phục vụ cũng đỏ mặt.
“Em đợi một lát nha!” nhân viên phục vụ ấp úng.
“Mày cũng kì thật người ta theo đuổi may 2 năm rồi đó! Sao không nhận lời đi!” Trân trách móc.
“Ừ dù sao cũng qua lâu rồi! Sao không chịu quên đi!” Thanh nhăn mặt.
“Hì thôi mà! Thôi mà! Ăn kem đi tao không sao mà!” đúng vậy! Cô gái xinh đẹp đó chính là nó. Nó qua đây đi học cùng Trân và Thanh. Cũng trở thành bạn thân. Vì nó quá xinh đẹp nên từ khi chuyển đến đã có rất nhiều người tỏ tình nhưng nó đều từ chối. Đặc biệt là anh chàng hồi nãy đã theo đuổi nó từ 2 năm trước nhưng không được!!!
5 năm qua tuy lúc nào nó cũng cười nhưng Trân và Thanh hiểu được đó chỉ là nụ cười giả tạo để che giấu nỗi buồn của nó mà thôi!
“Haizzz thiệt hết nói nổi mày luôn! Mà công nhận tên đó ‘dai như đỉa’ vậy! Theo đuổi mày từ 2 năm trước cơ mà! Nếu là tao thì tao đồng ý rồi!” Trân nuối tiếc nói.
“Vậy mày định bỏ anh Quân trong đội bóng rổ của trường à?” nó cười cười nhìn Trân ( có trời mới biết nụ cười đó hết 9 phần là đểu ).
“Ơ…ơ…đâu…có…” Trân đỏ mặt lắp bắp.
“Ừ không có!” nó cứ ‘tấn công’ Trân.
“Thôi kem đem ra rồi! Ăn đi!” Thành giải thoát cho Trần.
Cả ba cứ như vậy vừa ăn kem vừa cười giỡn làm bừng sáng cả bàn tụi nó ngồi. Trân và Thanh cũng xinh đẹp theo kiểu dịu dàng nhưng vì trước kia còn đanh đá nên trang điểm lòe loẹt làm mất đi vẻ đẹp dịu dàng đó.
Vừa bước ra cửa thì nó va phải một cô gái.
“Ơ..tôi xin lỗi…” nó ngước mặt lên nhìn thì vô cùng ngạc nhiên.
“Chúng ta có thể nói chuyện chứ?” cô gái nhẹ nhàng nói.
“Được! Tụi mày về trước đi!” nó trả lời cô gái xong quay sang nói với Trân và Thanh.
Nó và cô gái vào quán tiếp tục nói chuyện
“Anh ấy…vẫn khỏe chứ?” nó trầm mặc một hồi mới mở miệng.
“Anh ấy vẫn khỏe và rất hạnh phúc!” cô gái cười híp mắt và cô gái đó tất nhiên chính là Thiên Anh.
“Vậy sao?” nó cười chua xót.
“Đúng vậy! Tôi và Ken vừa mới kết hôn đang hưởng tuần trăng mật! Anh ấy đối xử với tôi rất tốt!” cô cười đến hạnh phúc ( hehe t/g sẽ cho ngoại truyện về 2 người này! mọi người đồng ý chứ! ).
“…” nó ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Sau 5 phút nó mới hoàn hồn nhìn cô gái đang cười hạnh phúc chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
“Cô…cô..nói..cô..và…anh..Ken…” nó lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
“Đúng vậy! Nếu không thì cô tưởng tôi kết hôn với anh Phong à” cô cười lớn “Haha cô vui quá! Từ sau hôm gặp cô thì chúng tôi chia tay rồi! Cũng nhờ vậy mà tôi mới gặp được Ken đó!”
“Thật sao???” nó sửng sốt.
“Đúng vậy!!!” cô khẳng định.
“Vậy tại sao hôm đó tôi gặp cô và anh ấy ở trung tâm thương mại…” nó nghi ngờ.
“À đúng rồi! Hôm đó là anh Phong nhờ tôi chọn nhẫn tặng cho cô đó!” cô cười vui vẻ “Cô không biết chuyện này sao?”
“Vậy là tôi hiểu lầm anh ấy rồi!” nó bàng hoàng.
“Vậy hả???” cô bất ngờ.
“A…tôi thật là ngốc mà!!!” nó nói xong bỏ chạy ra ngoài.
“Alo, honey hả?” cô điện cho Ken.
“…”
“Thành công mĩ mãn luôn!” cô cười ngọt ngào.
“…”
“Được rồi! Anh đến đón em đi!” cô đứng dậy thanh toán xong cũng ra khỏi quán.
‘Hôm nay không biết có việc gì mà bọn lại bắt mình ra đây ngồi nhỉ? Ủa đây chẳng phải là nơi trước đây mình và Nu thường hay tới sao?’ hắn ngồi trên thảm cỏ nhớ lại chuyện xưa mà buồn rười rượi. 5 năm qua hắn lúc nào cũng lạnh lùng không quen bạn gái! Vẫn luôn một lòng đợi nó! Thế là hắn bắt đầu chìm đắm trong kí ức hạnh phúc của hắn và nó…
Còn thì hôm qua sau khi nghe cô giải thích mọi chuyện thì cấp tốc bay về đây gặp hắn.
“A…Nu!!!” My ngồi trên ghế sofa thấy nó thì hét lên chạy về phía nó.
“Con này! Bỏ đi sao không nói biết tụi ta lo lắng lắm không?” Rin tiến lại nó rưng rưng nước mắt.
“Tao xin lỗi…” nó òa khóc lên như con nít.
“Mày thật là…” Riko, My, Rin cũng ôm nó mà khóc.
“Thôi vào nhà rồi nói!” nó thút thít.
Thế là màn tra khảo bắt đầu như sau: Mày sống ở đâu? Cùng ai? Có khỏe không? Có bị ai bắt nạt không?….rất rất nhiều câu hỏi được đặt ra.
“ANH BI!!!” nó dùng hết công suất hét chạy như bay về phía Bi.
“Em thật ngốc! Đi cũng không nói một tiếng!” Bi ôm nó vào lòng nói với giọng trách móc.
“Cũng hết nói với em! Thời gian đầu em bỏ đi thằng Windy nó như thân tàn ma dại trông đến tội! Nhớ đến còn phát khiếp!” Min và Ren bước vào nhà tiến về 2 ‘bà xã đại nhân yêu dấu’.
“À mà anh ấy đâu? Sao em không thấy?” nó thoát ra khỏi lòng Bi thắc mắc hỏi.
“Em đoán thử xem!” Bi nháy mắt.
Trở lại với hắn
Đang ngồi suy tư hắn cảm thấy có người đến gần, tưởng người khác đi ngang qua nên không để ý lắm.
“Ai đó?” hắn giật mình khi có bàn tay nhỏ bé bịt mắt hắn lại từ phía sau. Vội vàng quay lại hắn nhìn thấy…….
Sau khi xoay người lại, khuôn mặt hắn chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng rồi trong mắt xuất hiện một tia gian xảo rồi khuôn mặt trở về lạnh lùng.
“Có chuyện gì?” hắn lạnh giọng.
“Em xin lỗi vì đã… hiểu lầm anh!!!” nó nói lí nhí.
“Hừ em cũng giỏi quá nhỉ bỏ tôi đi mà không nói một lời!” hắn xoay mặt sang chỗ khác che giấu nụ cười vui mừng.
“Em xin lỗi! Em cứ tưởng anh yêu cô ấy nhưng vì chịu trách nhiệm về nhát dao đó nên mới đồng ý yêu em! Em không muốn anh không hạnh phúc nên mới…” nói tới đây nó òa khóc.
“Vậy nên em mới rời bỏ tôi! Không tin tưởng vào tình yêu của tôi! Em thật làm tôi thất vọng mà!!!” nói xong hắn xoay người bỏ đi.
“Em xin lỗi!!! Em biết lỗi rồi mà!!!” nó ngồi thụp xuống khóc nức nở.
“Đồ ngốc! Biết lỗi rồi sao?” hắn đứng trước mặt nó cười.
“Hức…em xin lỗi…” nó đứng lên ôm chặt lấy hắn.
“Lần sau có chuyện gì thì phải đợi anh về rồi nói biết chưa? Không được bỏ đi như lần này đâu đó!” hắn dịu dàng vòng tay ôm lại nó.
“…” nó im lặng gật đầu, tuy khuôn mặt toàn nước mắt nhưng nó vẫn mỉm cười hạnh phúc.
“Coi kìa!!! Hôm qua còn mặt ủ mày chau vậy mà hôm nay cười toe toét luôn vậy đó!!!” Min mỉa mai hắn cười thỏa mãn.
“My này! Mày có muốn năm sau mới kết hôn không?” nó ‘bảo vệ’ hắn.
“Nu à!!! Em có cần đối xử với anh như vậy không?” Min mếu máo.
“Cần chứ! Ai kêu mày dám chọc tao chi!” hắn cười cười đút nó miếng táo ánh mắt như muốn nói ‘Cám ơn em đã giúp anh trị thằng đó!’
“Nu à, em làm ơn! Là nó chọc em chứ không liên quan đến anh!” Rin nhìn nó vẻ buồn.
“Phải đó anh chờ 5 năm rồi còn gì!” Bi mong nó tha cho tên ‘tù tội’ Min để Bi còn được cưới vợ.
3 nàng kia thì im thin thít mặt đỏ ửng.
“Ủa vậy sao? Em không biết!” nó cười với vẻ vô *số* tội.
“Haizzz được rồi! Dù tụi nó không cưới vợ nhưng anh cũng cần phải cưới vợ chứ!” hắn choàng tay qua vai nó.
“Ai…ai…làm…vợ….anh….chứ…” nó lắp bắp.
“Không phải em thì là ai?” hắn cười gian trá.
“Lỡ anh cưới…anh Bi thì sao!” nó nói không kịp suy nghĩ.
“Em nói cái gì?” mặt hắn đỏ bừng, Bi té ghế, cả đám cười to làm nó quê.
“Em…nhầm!!!” nó cười gượng.
Sau những năm tháng chờ đợi, đau khổ của nó và hắn cuối cùng hai người đã được ở bên nhau. Lễ cưới của 4 couple đã được diễn ra 2 tuần sau đó. Hiểu lầm được hóa giải nó hạnh phúc nắm tay hắn cùng nhau tạo nên một thiên đường hạnh phúc.