Đọc truyện Những cô em gái – Chương 10
Chương 10: Sáng hôm sau, tôi vào lớp với bộ mặt hầm hầm.Nhìn bộ mặt của tôi, người tinh ý sẽ biết là tôi sắp giết người. May mà trên đường đến trường tôi không gặp tay cảnh sát nào.Hồng Hà không phải là cảnh sát. Nhưng nó vẫn nhận thấy sự đằng đằng sát khí đang bốc ra ngùn ngụt trên mặt tôi.Nó giật chéo áo tôi, giọng lo lắng:- Có… có chuyện gì thế hở mày?Tôi thu nắm đấm:- Thằng Đông Anh đâu?Hồng Hà đảo mắt một vòng khắp lớp:- Nó… nó chưa tới.Hồng Hà lại nhìn đăm đăm vào mặt tôi, hoang mang hỏi:- Mày… mày tìm nó làm gì?Tôi nghiến răng ken két:- Giết nó!Hồng Hà giật nảy:- Mày… mày nói chơi hở?- Nói thật!Tôi buông một câu lạnh lẽo, rồi trước bộ mặt nghệt ra của Hồng Hà, tôi quay mình vù thẳng ra cổng. Đông Anh chưa đến, tôi đón trước cổng trường thế nào cũng tóm được nó.Tôi nghĩ bụng và không đầy một phút sau, Đông Anh đã chứng minh là tôi nghĩ đúng.Đang lò dò từ xa đi tới, thấy tôi đứng lảng vảng trước cổng, Đông Anh hơi mất tự nhiên.- Sao chưa vào lớp hở mày? – Nó ngượng ngập hỏi.Tôi mím môi:- Tao đợi mày.- Đợi tao? – Đông Anh giật mình – Đợi tao làm gì?- Giết mày chứ làm gì!Tôi rít qua kẽ răng, và ngay trong lúc đó tôi có cảm tưởng tôi xứng với biệt danh “Sát thủ hoa hồng” hơn là thằng Bá.Đông Anh bước lui một bước:- Mày nói gì nghe ghê thế?- Chả có gì ghê cả! Tội trạng của mày đáng phải xử như vậy!Tôi nói, và chồm người tới trước, tôi nắm lấy cổ tay Đông Anh.- Tại sao hôm qua mày gạt tao? – Vẫn giọng rin rít, tôi bắt đầu “tra khảo”.Đông Anh ngơ ngác:- Tao gạt mày chuyện gì đâu!Tôi hừ mũi:- Thế hôm qua mày đã nói với người yêu của tao rằng bài thơ đó do chính tao sáng tác chưa?Đông Anh ấp úng:- Ờ, ờ, chưa.Sự thú nhận của Đông Anh khiến tôi muốn lộn ruột. Đông Anh không chịu chứng minh bài thơ đó là của tôi hèn gì tối hôm qua gặp tôi, nhỏ Quyên vẫn chẳng thèm cảm động mảy may. Thậm chí nó còn không biết tại sao mấy ngày nay tự dưng tôi đột ngột biến mất, không buồn ôm tập đến học chung với nó.Tôi cắm mắt vào mặt Đông Anh, giọng bốc khói:- Thế hôm qua sau khi rời khỏi quán nước, mày đi đâu?Trước cơn cuồng nộ của tôi, Đông Anh vẫn tỏ ra bình tĩnh. Nó đáp, giọng thật như đếm:- Tao đến nhà người yêu của mày.- Láo! – Tôi gầm lên.Đông Anh giơ tay lên trời:- Đứa nào nói láo ra đường xe cán.Lần này tôi nhất quyết không để bị Đông Anh gạt gẫm nữa. Tôi nhếch mép trước lời thề độc của nó:- Thế mày có gặp nó không?- Có.- Có sao mày không thú thật về chuyện mày mạo danh tác giả bài thơ? Sao mày hèn thế?Câu nói nặng của tôi làm Đông Anh nhăn nhó:- Tao không hèn.- Hèn! – Lần thứ hai trong vòng năm phút, tôi gầm lên – Nếu không hèn mày đã không câm miệng hến!Ngay lúc đó, tiếng trống vào lớp vang lên inh tai nhưng đang say máu, tôi không buồn nhích chân. Tôi cũng không cho Đông Anh vào lớp:- Đứng yên đó! Chưa trả lời tao, mày chưa đi được đâu!Đông Anh liếc mắt vào chỗ tụi bạn đang đứng xếp hàng với vẻ mặt bồn chồn. Nhưng biết không nói rõ mọi chuyện với tôi không xong, nó đành quay sang tôi, nuốt nước bọt:- Tao không nói bởi vì thực ra người yêu của mày đâu có nhận được bài thơ tao gửi tặng.Kiểu tránh né của Đông Anh làm tôi giận run:- Sao mày cứ dối như Cuội thế? Mày tưởng tao là con nít hở Đông Anh?Đông Anh lại đưa tay lên trời:- Tao không hề nói dối nửa chữ. Đứa nào nói dối ra đường…- Khỏi thề! – Tôi gạt phắt – Bây giờ mày thề độc đến đâu, tao cũng chả tin.Rồi tôi nhìn nó bằng ánh mắt của vị quan tòa nhìn một phạm nhân hết đường cải tạo, chán nản nói:- Mày đâu có biết chính mắt tao đã đọc được bài thơ đó ở trong tập của nó.- Không thể nào! – Đông Anh kêu lên.Tôi nhún vai, triết lý:- Ở đời những cái có thể đôi khi không thể và những cái không thể lắm lúc lại có thể. Nếu sống thành thật với nhau thì mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng, dễ hiểu.Rồi tôi bắt chước bác Đán tôi:- Hồ An Quốc nói: “Chớ đem vọng tưởng mà hại chân tâm”…- Tao chả cần biết Hồ Quốc An là ai! – Đông Anh khịt mũi – Nhưng tao biết chắc bài thơ đó chưa tới tay người yêu mày.Sự cãi chày cãi cối của Đông Anh khiến tôi nổi khùng.- Láo toét! – Tôi trừng mắt – Tao quen với nó đâu chỉ một ngày một buổi. Trước khi ôm tập đến học chung với nó, tao đã đi mòn gót trên đường Nguyễn Du. Bài thơ đó nó ép trong cuốn tập địa lý…- Mày nói gì? – Đông Anh chưng hửng – Nhà người yêu mày ở trên đường Nguyễn Du?Tôi chưa kịp mở miệng, Đông Anh đã reo lên:- Ồ, thế thì không phải rồi! Con nhỏ tao tặng thơ nhà ở trên đường Triệu Nữ Vương kia mà!- Mày nói sao? – Tôi như va phải tường, miệng há hốc – Nhà con nhỏ đó ở đường Triệu Nữ Vương?- Đúng vậy!Tôi bàng hoàng:- Thế nó tên gì?- Tên Nhạn.- Nhạn hở? – Tôi ngẩn ngơ – Thế thì không phải! Bạn gái của tao tên Quyên.- Thấy chưa! – Đông Anh cười đắc thắng – Thế mà mày không chịu tin tao. Tao chả phải là đứa hèn, cũng chả tán tỉnh gì người yêu của mày sất, đúng không?Trong khi Đông Anh mặt mày tươi hơn hớn thì tôi xụi lơ như kẻ chết rồi. Nếu bạn trai của nhỏ Quyên là Đông Anh, tôi còn có cơ hội để xác nhận quyền tác giả của mình đối với bài thơ kia, và qua đó bày tỏ tình cảm của tôi với nhỏ Quyên kiều diễm. Bây giờ, biết được tình địch không phải là Đông Anh, tôi như người đi vào hẻm cụt.- Nhỏ Nhạn không nhận được bài thơ của mày thật hở? – Lâu thật lâu, tôi mới lên tiếng hỏi.- Ừ.- Sao vậy?Đông Anh gãi đầu:- Tại tao không dám đưa tận tay nó. Tao nhờ anh nó đưa giùm.Tôi cười khảy:- Và cũng như mày, anh nó không đem bài thơ về cho nó mà đem tặng ột đứa con gái khác?Đang chế giễu, tôi bỗng sáng mắt hỏi dồn:- Thế anh nó là ai?- Anh nó là thằng Hoa đen, học bên lớp 12B1.Tôi vỗ tay vỗ đùi:- Thôi, đúng rồi! Như vậy chính thằng này đã đem bài thơ đó đến tặng cho người yêu của tao.Đông Anh tử tế hơn tôi tưởng. Nó đặt tay lên vai tôi:- Mày yên tâm đi. Để bài thơ lọt ra ngoài là trách nhiệm của tao. Tao sẽ đi gặp thằng Hoa đen, bắt nó phải thú thật mọi chuyện với nhỏ Quyên.Đông Anh làm tôi cảm động quá chừng. Tôi láu táu định lên tiếng cảm ơn nó nhưng nghĩ lại, thấy quân tử mà mở miệng nịnh nọt tiểu nhân có điều gì đó không ổn, nên cứ ngập ngừng mãi.May làm sao, tiếng trống đổi tiết thình lình vang lên giúp tôi tìm ra lối thoát. Tôi kéo tay nó, ân cần:- Vào lớp đi mày!o O oĐêm nay tôi lại ngồi co ro trên vỉa hè đường Nguyễn Du. Hệt như lần đầu tôi đi ngang qua đây và bị tiếng đàn của nhỏ Quyên níu lại.Và cũng như lần đầu, tôi ngồi bệt xuống đất, bó gối nhìn lên bóng người con gái tóc dài in trên rèm cửa sổ ở tầng hai bên kia đường.Nhưng khác với lần đầu là bây giờ tôi đã biết được người con gái đó là ai. Tôi không phải mất công tưởng tượng. Cũng như tôi đã thôi mộng mơ.Đêm nay là một đêm buồn bã của chàng chăn cừu. Chàng đến đây chỉ để ngắm bóng nàng Stéphanette lần cuối cùng trước khi vĩnh viễn chia tay với những giấc mơ. Kể từ ngày mai, chàng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ đặt chân trên con đường kỷ niệm này nữa. Chàng chấp nhận làm người thua cuộc. Bởi chàng không có cách gì chứng minh cho nàng Stéphanette thấy được tình yêu của chàng.Tôi bần thần nhớ lại những gì Đông Anh đã nói với tôi mới đây. Theo kết quả điều tra của nó, thằng Hoa đen không tặng bài thơ đó cho nhỏ Quyên như tôi nghĩ mà lại tặng ột đứa con gái khác. Nhưng anh của đứa con gái này cũng không chịu đưa bài thơ của Hoa đen cho em gái mình mà đem tặng ột đứa con gái khác nữa. Và theo như sự dò hỏi của Hoa đen tiếp theo đó thì trên thực tế bài thơ của tôi cũng chẳng đến tay con nhỏ này mà tiếp tục chạy lòng vòng đâu đó trên trái đất. Mà những ông anh có em gái và những cô gái có anh trai thì nhiều vô số kể trên đời này.Tôi và Đông Anh chỉ theo dõi được những chặng đầu, khi bài thơ từ lớp 12C chạy qua lớp 12B1 trường Phan Chu Trinh, sau đó chạy qua trường Phan Thanh Giản, quẹo sang trường Bồ Đề, phiêu bạt qua tận lycée Pascal. Tới đây thì hai đứa tôi không còn đủ hơi sức để đeo bám tiếp nữa, nhất là khi nghe đến bài thơ đã ra khỏi thành phố Đà Nẵng, dường như có ghé qua trường Trần Quý Cáp ở Hội An và quanh quẩn ở đó một dạo trước khi chu du tới trường Tiểu La ở Thăng Bình, cuối cùng lưu lạc vào tận thị xã Tam Kỳ và nhảy qua nhảy lại khá lâu giữa hai trường Đức Trí và Trần Cao Vân, tức là trường cũ của tôi…Tôi và Đông Anh không phải là thám tử hạng bét nhưng thật chẳng tài nào săn lùng và xác định được nơi hạ lạc của bài thơ, vì vậy rốt cuộc chẳng biết kẻ cuối cùng đã chộp được nó và gửi cho nhỏ Quyên là đứa khốn nạn nào.Bài thơ tôi viết ra là để tặng nhỏ Quyên. Nhưng nó lại nhận được bài thơ đó qua con đường ngoằn ngoèo và bí hiểm đến mức rốt cuộc nó đã vui vẻ đáp lại tình ý trong thơ tôi bằng cách trao trọn trái tim ột kẻ bí mật nào đó.Sau những cuộc điều tra vô vọng, Đông Anh lấm lét nhìn tôi:- Giờ tính sao hở mày?Tôi không trả lời câu hỏi của nó, mà ngao ngán hỏi lại:- Những bài thơ tao viết tặng cho em gái thằng Diên, thằng Bội và Minh Khôi, chắc cũng đâu có đến tay tụi nó phải không?Đông Anh ngó lơ chỗ khác:- Ừ.Rồi nó ngượng nghịu kể cho tôi nghe tụi thằng Diên đã sử dụng những bài thơ của tôi vào mục đích đen tối gì, đã gửi cho những con nhỏ nào, têm gì, học ở đâu… Lúc đó tôi mới biết tại sao hôm trước, khi đọc những câu thơ tôi viết cho nhỏ Linh San “Đừng như hoa lá đừng như cỏ. Phủ xuống hồn anh một tối đầy. Mà như hoa lá mà như cỏ. Thức dậy tình anh những sớm mai”, thằng Diên lại nhảy cỡn lên như thế. Té ra người con gái mà Diên để ý có tên là Thảo Diệp.Tôi lắc đầu, cay đắng:- Tụi mày đã hại tao.- Chuyện ngoài ý muốn mà Khoa!Đông Anh chép miệng phân trần. Rồi nó liếc tôi, dè dặt tiếp:- Cũng tại mày là Rimnaud.Lần này, đang buồn nẫu ruột, tôi chả thèm phản bác lời khen xằng của Đông Anh. Tôi chỉ thở dài, thiểu não:- Tao chả muốn làm Rimbaud nữa. Làm Rimbaud chẳng được tích sự gì!Bây giờ nhớ lại câu nói với Đông Anh, lòng tôi tự dưng buồn rười rượi. Ừ, làm nhà thơ chả sung sướng tẹo nào. Các nhà thơ xưa nay giỏi làm thơ tình, chỉ vì họ giỏi thất tình. Như lúc này đây, Rimbaud Việt Nam nhìn lên khung cửa sổ sáng đèn và không thể nào ngăn chặn những câu thơ tê tái dội lên trong đầu:Chia tay em nhéChiều xuống một mìnhTình như sương khóiĐi về mong manh…Tôi nhớ những gì tôi đã nói với Đông Anh, và tôi cũng nhớ những gì tôi đã nói với thầy Xuân Thu mới đây.Cả tháng nay, thầy Xuân Thu vẫn tiếp tục dẫn tụi tôi đi “thực tập” ở quán nhậu quen thuộc. Nhưng hầu như chẳng có sự cố đáng tiếc nào xảy ra. Kể từ ngày tôi nổi máu anh hùng dốc gần nửa lon Coca Cola pha whisky vào cổ họng, sau đó nằm liệt ba ngày không dậy nổi, chẳng đứa nào dám nghĩ đến chuyện thách nhau uống rượu nữa.Nhưng đó là nói lúc tôi chưa bỏ cuộc, vẫn cùng Đông Anh tiếp tục truy lùng thủ phạm đánh cắp bài thơ “Hòn sỏi buồn” với niềm hy vọng le lói trong lòng.Còn vào cái buổi sáng Đông Anh vỗ vai tôi và hỏi bằng giọng bất lực “Giờ tính sao hở mày?” thì ngay trong buổi “thực tập” trưa đó tôi đã hùng dũng nâng ly whisky của thầy Xuân Thu lên ngang miệng trước những cặp mắt sửng sốt của tụi bạn.- A ha! – Minh Khôi vỗ tay – Lịch sử sắp lập lại lần thứ hai.Hồng Hà lo lắng đưa tay cản:- Đừng… đừng, Khoa!Tôi trừng mắt:- Bỏ tay xuống!Thấy mắt tôi tóe lửa, Hồng Hà tiu nghỉu bỏ tay xuống, vẻ cam chịu.Trước thái độ khác lạ của tôi, thầy Xuân Thu tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Chỉ đến khi tôi kề ly rượu vào môi, thầy mới hắng giọng:- Em làm sao thế hở Khoa?Tôi nhìn thầy:- Dạ, hôm nay em muốn uống rượu.- Em không uống được rượu cơ mà.- Em biết, thưa thầy! – Giọng tôi cương quyết – Nhưng hôm nay em sẽ uống!Thầy Xuân Thu nhìn tôi dò xét:- Tại sao?Tôi nhắm mắt lại và nhớ đến bác Đán tôi:- Em muốn công phá thành sầu, thưa thầy!Minh Khôi toét miệng cười:- Đúng là giọng lưỡi của Lý Bạch, hà hà.Diên gật gù:- Quả là cốt cách của một thi sĩ lớn!Tụi bạn mỗi đứa xúm vào chọc một câu, trừ Hồng Hà và Đông Anh. Hồng Hà làm thinh vì nó là thằng bạn tốt. Tốt nhất là nó chẳng có đứa em gái nào. Đông Anh không mở miệng chỉ vì nó đang bứt rứt. Thấy tôi rượu chè hư đốn như thế này, chắc lòng nó ngập tràn hối hận.Thầy Xuân Thu vỗ vai tôi, nghiêm nghị:- Rượu không công phá được thành sầu đâu em. Có khi nó làm nỗi sầu trong lòng ta nhân lên gấp bội.Rồi thầy nhìn sâu vào mắt tôi, dịu giọng:- Nhưng nếu em tin vào điều em nghĩ, thầy sẽ không cản! Em cứ uống cho say đi, thầy sẽ cõng em về!Ánh mắt dịu dàng của thầy Xuân Thu động viên tôi. Trước vẻ mặt căng thẳng của tụi bạn, tôi ngửa cổ rót rượu vào miệng. Chất nước cay xè khiến tôi muốn chảy nước mắt.Tôi uống một ly, hai ly, rồi ba ly.Sau ly thứ ba, tôi bắt đầu ngầy ngật. Rồi tôi ngâm thơ:- Tôi là hòn sỏi buồnLăn qua cuộc đời bằng những vòng hiu quạnh…Ngâm được hai câu, tôi đổ sụp xuống bàn. Trước khi mê man, tôi còn nghe loáng thoáng bên tai tiếng chép miệng của thầy Xuân Thu:- Chắc nó thất tình con nhỏ nào!Khi tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấy gương mặt lo âu của bác Đán.Bác ngồi bên mép giường, nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm. Thấy tôi mở mắt, bác nói giọng nhẹ nhàng:- Dậy ăn cháo đi con. Cháo để đằng bàn.Rồi bác đứng lên, nhẹ gót đi ra khỏi phòng. Có lẽ bác ngại sự hiện diện của bác trong tình huống này sẽ khiến tôi xấu hổ.Bác Đán làm tôi cảm động vô cùng. Cảm động nhất là từ lúc đó cho đến tối, cho đến tận những ngày hôm sau, bác chẳng nhắc gì đến chuyện tôi cãi lời bác, lần thứ hai “tàn phá đời mình trong men rượu”. Bác không “xổ nho”, cũng không mượn lời cổ nhân để gián tiếp răn tôi. Bác chỉ lặng lẽ loay hoay chỗ bếp lò, lúi húi nấu cháo đậu xanh cho tôi ăn, nấu rễ tranh, mía lau, mà để lấy nước cho tôi uống. Bác bảo, ăn uống những thứ này, tôi sẽ mau lấy lại sức.Bây giờ ngồi thu mình trên vỉa hè, nhớ đến sự chăm sóc lặng thầm của bác, lòng tôi bỗng rưng rưng xao xuyến. Có lẽ trong những ngày tháng tôi xa nhà trọ học, bác là người thương tôi nhất. Phải chi nhỏ Quyên có được một nửa tình thương của bác đối với tôi.Nghĩ đến nàng Stéphanette, chàng chăn cừu ngước bộ mặt ủ ê nhìn lên cửa sổ. Tiếng dương cầm thánh thót vẫn rót xuống tự trên cao, nhưng bản “Au claire de lune” đêm nay sao nghe buồn rũ rượi.Trong khi tôi đang đờ đẫn lắng nghe từng nốt nhạc ngấm vào hồn thì cửa nhà nhỏ Quyên xịch mở. Rồi trước sự kinh ngạc của tôi, nhỏ Quyên bước ra và hấp tấp băng qua đường, chạy thẳng lại chỗ tôi. “Sao Khoa không vào nhà, lại ngồi đây?”, nhỏ Quyên hỏi. Tôi liếm môi “Tại tôi thích thế”. Nhỏ Quyên khẽ chạm những ngón tay trắng muốt của nó vào vai tôi, cười khúc khích “Thôi mà, Khoa đừng giận nữa! Quyên biết cả rồi!”. Tôi tròn mắt “Quyên biết gì?”. “Biết biết thơ kia là do Khoa viết tặng Quyên”. Tôi như không tin vào tai mình “Làm sao Quyên biết?” – “Minh Hoa nói”. Tôi ngẩn ngơ “Chỉ có thế mà Quyên tin sao?”. Nhỏ Quyên chúm chím “Tin chứ. Khi Quyên đem chuyện đó hỏi bạn trai của Quyên, bạn trai của Quyên cũng thừa nhận như vậy”. Rồi không để tôi kịp hỏi thêm, nhỏ Quyên nắm lấy tay tôi “Khoa vào nhà học bài với Quyên đi! Từ nay trở đi Khoa không được bỏ Quyên một mình nữa đấy nhé!”. Câu nói của nhỏ Quyên nghe như một lời ước hẹn. Tôi nghe lùng bùng lỗ tai, bèn nhắm mắt lại, lảo đảo đứng lên.Khi tôi trần tĩnh, mở mắt ra thì nhỏ Quyên đã không còn ở đó. Tôi lúc lắc đầu và chớp mắt hai ba cái liền để sững sờ nhận ra ô cửa sổ trên tầng hai vẫn sáng, bóng nhỏ Quyên vẫn in chập chờn trên rèm cửa và tiếng dương cầm từ nãy đến giờ chẳng phút nào ngưng.Tôi nấn ná dán mắt vào chiếc bóng của nhỏ Quyên thêm một lúc rồi cuối cùng biết lưu luyến cũng chẳng ích gì, tôi buồn bã thở một hơi dài và quay mình thất thểu bỏ đi.Trước mặt tôi, gió sông Hàn thổi lên lạnh buốt. Sau lưng tôi suối nhạc đuổi theo lạnh lùng.Và trong đầu tôi, những câu thơ Nguyễn Bính thật quá chừng lạnh lẽo:Cửa hàng nghìn khép lạiTất cả một đêm nayCó lòng ta rồ dạiMở ra muôn ngàn ngày…