Bạn đang đọc Những Chiều Mưa: Chương 87
“Thật à?” – Tôi quay phắt đầu lại, nghi ngờ hỏi.
“Thật.” – Bé Thảo gật đầu cái rụp.
“Không xạo.”
“Không hề xạo.”
“Nhưng. . . sao anh cứ thấy có gì đó. . . không thích hợp lắm.” – Tôi nhíu mày nói.
“Ôi ông ơi, giờ ông chuyển sang mê truyện trinh thám hay sao mà lúc nào cũng thấy nghi với ngờ?” – Thảo thở dài chán nản, sau đó con bé vỗ lưng tôi thùm thụp – “Muốn biết đúng hay thì tối biết liền chứ gì, chở em về lẹ đi.”
“Rồi, thì đang về đây còn gì.” – Tôi buồn bực nói.
“Mà em giúp anh lần này thôi đấy, về sau còn nữa thì em cũng không có cách đâu.”
“Ờ rồi, mà nãy 2 người nói với nhau thế?”
“Chuyện con gái, anh hỏi làm gì.” – Ai ngờ đâu con bé bĩu môi nguýt.
“Không nói thì thôi, bày đặt bí với với chả mật. Rách việc.” – Tôi hừ giọng.
“Ơ cái ông này, người ta giúp ông mà giờ ông nói cái giọng đấy à?”
“Rồi rồi bà cô của tôi, ơn này đội trời đội đất, suốt đời không quên được chưa. Anh sợ em rồi đấy” – Tôi co rụt cổ khi thấy con bé nổi khùng lên.
“Suốt đời không quên của anh chắc cỡ 3 ngày phải không?” – Bé Thảo ngờ vực hỏi.
“Bậy, hết sức bậy. Không lâu thế đâu, chắc đến tối là quên hết rồi. Haha.” – Tôi phá ra cười.
“Xí, mốt em kệ anh luôn.” – Con bé nhéo tay tôi một cãi, phụng phịu nói.
Khoái trá trêu chọc được con em tức đỏ bừng mặt, tôi hứng chí ngó láo liên chiêm ngưỡng cảnh đẹp 2 bên đường. Còn vài ngày nữa là Tết, đi tới đâu cũng thấy mai vàng. Từ những chùm đèn trang trí 2 bên đường, cho đến các cây giả được trưng bày đằng trước các cửa hàng buôn bán. Rồi thì chỗ nào cũng tua tới tua lui mấy bài hết về Tết và năm mới, thập phần náo nhiệt.
“Ế ế, Hiếu, Thảo.” – Khi đi tới khúc đối diện nhà sách Nguyễn Văn Cừ, thì tôi nghe thấy có tiếng ai đó gọi.
Tôi mờ mịt quay tới quay lui để kiếm xem ai gọi, ngay lập tức tôi thấy thằng Minh mái đang chạy ra, cười toét miệng như. . . nhân viên đang mời chào khách.
“Mày đi đâu đây?” – Tôi chưng hửng.
“Ghé kia ngồi uống trà sữa chơi, có thằng Dũng với thằng Lộc đang ngồi trong đó.” – Thằng Minh mái với bé Thảo cười khì khì chào nhau, sau đó nó quay sang nói với tôi.
“Qua ngồi đi anh, đi nãy giờ em mệt lắm rồi.” – Tôi chưa kịp nói thì con bé đã hưởng ứng.
“Đứa nào mới nói phải về nhà nấu nướng.” – Tôi trợn mắt nói.
“Mới 4h hơn, tầm 5h 5 rưỡi về cũng được.” – Bé Thảo nhăn nhở cười.
“Ờ thì vào.” – Tôi gật gù, quay sang thằng Minh nói – “Tiểu nhị, dắt xe vào cho bản thiếu.”
Thằng Minh nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, xong nó quay đi – “Mày về được rồi đấy.”
Cực kỳ không hài lòng trước thái độ dễ xa nhau của thằng gà mái này, nhưng không hài lòng thì cũng chả giải quyết được gì. Để xe vào một chỗ cho ông bảo vệ dắt, tôi phi ngay vào quán.
“Đù. . . Đi đâu mà mặt tươi vậy bạn hiền.” – Thằng Dũng vỗ vai tôi hỏi.
“Vừa đi chợ hoa về thì tươi là đúng rồi. Mà tụi mày rảnh rỗi quá nhỉ, mò ra đây mà uống trà sữa.”
“Đúng rồi, Tết thì tất nhiên là rảnh rồi.” – Lộc đen gật gù nói.
“Mấy người ngồi lâu chưa?” – Bé Thảo sau khi xoay tới xoay lui cái menu gọi món, quay sang hóng hớt.
“Cỡ 15 phút gì đó, đang đợi thằng Hưng thì gặp 2 người.” – Minh mái gãi gãi cằm nói.
“Thằng Hưng qua nữa à?” – Tôi ngạc nhiên.
“Ờ thì ở nhà chán quá, nên tụ tập nhau tán dóc cũng đỡ hơn.”
“Sao không thằng nào gọi tao?” – Tôi đảo cặp mắt trắng dã, nhíu mày hỏi.
“Mày với thằng Đức là chúa làm biếng. Rủ chơi game thì đi, chứ rủ uống nước mấy lần mà có thằng nào chịu đi đâu.” – Thằng Dũng phản bác lại.
“À, chuyện của Minh với bạn gì đó bên A10 sao rồi?” – Bé Thảo chống cằm nhìn thằng Minh cười cười.
“Phụt. . .” – Thằng Lộc đen vừa tọng cái ống hút vào mồm, nghe được câu hỏi của bé Thảo nó phun cái ống hút ra, sặc nước ho như quốc kêu.
“Gì thế?” – Bé Thảo ngẩn người ra.
“Hahaha, để kể cho nghe.” – Thằng Dũng phá ra cười, quay sang bé Thảo bắt đầu nhiều chuyện.
“Câm ngay.” – Thằng Minh gằn giọng.
“Mày im coi, trước sau gì thì với cái mồm bô bô của thằng Hiếu, nó cũng đào ra được. Có quái gì mà giấu.” – Thằng Dũng khoát tay nói.
“Ơ đệch.” – Tôi trợn mắt, thế quái nào mình đang hóng chuyện thì lại bị lôi vào thế này, tôi co chân đạp nó một cái – “Rồng bay lượn trời cao không thích, giờ lại muốn làm giun chui trong đất à.”
Thằng Dũng bỏ qua lời chọc ngoáy của tôi, nó bắt đầu ba hoa – “Chuyện là vầy. Thằng Minh có rủ được em ấy đi chơi một lần. Nhưng mà rút cục nó ngại chả dám nói gì. Quay qua quay lại thế quái nào nó phán ngay câu: Bạn mập nhỉ, tay to gần bằng tay mình. Con nhỏ đó giận bỏ về luôn, nó năn nỉ mất gần tuần trời mới dẹp yên được vụ đó. Hahaha.” – Thằng Dũng kể xong phá ra cười.
Thằng Minh chán nản ngó lơ ra đường, mặc kệ cả đám đang cười như vỡ tổ bên cạnh. Tôi đía vào – “Tao chịu mày rồi, khen gì không khen lại đi khen nó mập. Nó chưa cho ăn dép là mày nên thắp hương cảm tạ trời đất đi con.”
“Chưa hết. Lần 2 anh chàng rủ cô nàng đi chơi, và lần này là tới tận nhà đón.” – Thằng Dũng quẹt nước mắt nói tiếp.
“Thằng này im im vậy mà ghê mày? Tới tận nhà đón cơ à?” – Tôi ngạc nhiên.
“Mày đừng có đâm hông, để im tao kể coi.” – Thằng Dũng ngắt lời tôi.
“Ờ kể đi.” – Tôi gật gù.
“Nó sang ngồi chiễm chệ ở phòng khác nhà người ta. Đúng lúc gặp chị 2 nhỏ Thục đang quét nhà, mà nhỏ Thục thì đang thay đồ không có ở đó. Bố tướng ngồi rung đùi xem tivi như thật vậy. Hồi sau chị 2 nhỏ Thục đi xuống bếp. Nó đứng dậy kêu ầm lên: Ơ em ơi, không quét chỗ của anh à? Mà bả nghe xong bực hay buồn cười gì đó mà không quay lại xong bỏ đi luôn. Hồi sau nhỏ Thục xuống, ông tướng mở mồm chê ngay: Osin nhà Thục kỳ cục quá, khách đến không chào, kêu quét nhà cũng không quét. Lại còn há mồm nói đuổi việc người ta đi. Kết quả là bị giận tới giờ, hình như cũng cỡ chục ngày rồi.” – Thằng Mạnh kể xong đập bàn cười oang oang.
Tôi kinh ngạc nhìn thằng Minh. Thằng này của thật là trâu bò nha, lần thứ nhất kêu con người ta mập, lần thứ hai kêu chị hai người ta là osin. Nghĩ đến cảnh mình sang nhà Thùy, vỗ vỗ bàn kêu chị em ấy quét nhà, không biết là. . . Nghĩ đến đây tôi lạnh cả người, dẹp bay cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu. Đồng thời hú vía, may mà Thùy không có chị em gì, nếu không thì ở đây sẽ thêm một câu chuyện rồi.
“Minh ơi là Minh, thật không ngờ. . .” – Bé Thảo cười chảy cả nước mắt, vỗ vai thằng Minh định an ủi. Nhưng nhìn mặt thằng Minh rúm ró tội quá, vậy nên nó nhất quyết bỏ qua mục tiêu an ủi mà chuyên tâm vào. . . cười.
“Tao lạy chúng mày, mấy nay bố đang khổ lắm rồi. Đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa.” – Thằng Minh ôm đầu ca cẩm.
Cả đám trêu chọc thằng Minh thêm một hồi, lát sau thằng Hưng lật đật đi đến. Thằng Dũng tiếp tục là người buôn chuyện chuyên nghiệp, nước miếng phun phèo phèo kể lể. Mãi tới khi mặt thằng Minh co quắp như quả mướp khô, cả đám mới ngưng câu chuyện lại.
“Hôm nọ tính kiểm tra xong nói tụi mày, rút cục quên bà mất. Hôm sau liên hoan cũng không nhớ ra luôn.” – Thằng Hưng dốc cả ly đá vào mồm, vừa nhai vừa nói.
“Vụ gì?” – Lộc đen liếm môi hỏi.
“Thì vụ giải đá bóng 26/3 đó. Không phải đá vòng tròn tính điểm vòng loại như hồi tháng 10, mà chia 2 bảng đá loại trực tiếp luôn.”
“Kỳ này có bao nhiêu đội tham gia.”
“Nghe đâu hơn 70 đội, hầu như lớp nào cũng đá.” – Thằng Hưng nhăn mày nói.
“Gì ghê vậy, đá vậy chừng nào xong?” – Tôi trợn mắt.
“Một số đội hạt giống thì đá 6 trận, còn lại mỗi đội 7 trận. 1 tuần đá ít nhất 2 trận, cũng có thể là 3 trận. Mà khổ cái có thể sáng đá xong nghỉ, chiều đá tiếp. Hoăc chiều thứ 7 đá, chủ nhật lại tiếp tục.”
“Lịch gì kỳ vậy?” – Cả đám trố mắt.
“Vậy mới khổ. Mốt vô học là tổ chức bốc thăm chia bảng này. Mà cũng xen kẽ đó tổ chức mấy môn khác hoặc thi cử học tập gì đó luôn. Nói chung là cả đống thứ để đau đầu.”
“Vậy giờ sao.” – Thằng Dũng nhìn cả đám hỏi.
“Tới đâu hay tới đó đi, lớp nào cũng vậy chứ đâu phải mỗi lớp mình.” – Tôi khoát tay nói.
“Mọi người cứ yên tâm mà đá đi, đội cổ vũ thì Thảo sẽ lo.” – Bé Thảo hào hứng nói.
“Ờ đúng rồi, chỉ cần cái đám bàn đầu tụi em thôi là cũng khác gì 10 lớp đi cỗ vũ đâu. Có khi tụi em còn hơn ấy” – Tôi lùa mấy viên trân châu vào miệng, nhàn nhạt nói.
Cả đám lại vỗ bàn cười rần rần, bé Thảo trợn mắt nhìn tôi. Ngồi tào lao thêm một chút rồi tôi chờ con nhỏ oái oăm này về cho nó còn phụ mẹ nấu cơm. Không la cà một hồi không khéo về tôi bị treo ngược lên trần nhà, lúc đấy thì vui rồi.
Về nhà mẹ Hòa cũng chỉ hỏi xem 2 đứa đi đâu, cũng không có màn treo lên trần nhà như tôi tưởng tượng. Bé Thảo lè lưỡi trêu tôi rồi nó chạy biến xuông bếp, hồi sau lại lăng xăng đi tới đi lui. Ba thì đang đọc báo, ông Minh thì. . . ngủ, chán không có gì làm tôi lại mò lên sân thượng chơi với cái bao cát. Tiếp đó đi tắm, xong xuôi thì vểnh râu lên chờ. . . người đẹp giá lâm. Liếc nhìn đồng hồ cũng gần 7h mà vẫn chưa có ai tới, tôi nghi ngờ kéo bé Thảo ra một góc tra khảo.
“Ủa Linh tới thật à?”
“Hì, em đùa anh đó. Linh không tới đâu.” – Đáp lại ánh mắt háo hứng của tôi, bé Thảo phán cái độp.
“Ế. . .” – Tôi trợn mắt.
“Ông nghĩ tôi là thánh à mà rủ cái người ta qua ngay. Bớt mơ mộng đi, chuẩn bị phụ em dọn đồ ăn kìa.” – Bé Thảo gõ đầu tôi rồi nhún nhẩy đi xuống bếp.
“Ta kháo.” – Tôi buồn bực chửi, dẹp phăng cái bộ mặt đạo mạo vừa rồi đi. Phi lên cái võng nằm lắc qua lắc lại cho đỡ bực mình
“Kính coong. . .” – Một lúc sau thì có tiếng chuông cửa vang lên, bé Thảo chạy lên nói với tôi – “Khách của mẹ đấy, anh ra mở cửa hộ em. Tay em đang dơ lắm.”
Buồn bực đứng dậy. Đã bị ăn quả lừa giờ lại làm tay sai cho con nhỏ trời đánh này. Nhưng tức thì tức, cũng chả làm gì được nó. Nên tôi đành bấm bụng đi ra mở cửa.
Đưa tay kéo cái then chốt cửa như thường lệ, nhưng khi mở cánh cổng ra thì tôi ngỡ ngàng. Vì trước mặt tôi là người con gái dịu dàng với bộ váy trắng quen thuộc. Nàng khẽ mỉm cười, gật đầu chào tôi.
“Ủa.” – Tôi ngẩn người nhìn nàng, sau đó bực bội quay ra đằng sau. Lúc này con bé lại lè lưỡi cười trêu tôi.
“Chào Linh.” – Tôi liếm môi nói.
“Chắn cửa vậy là sao, không muốn mời khách à?” – Nàng chớp chớp mắt nhìn tôi trêu.
“À Linh vào nhà đi, để xe đó mình dắt cho.” – Tôi co rụt cổ, né người sang chỗ khác nhường chỗ cho nàng đi vào nhà.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, rồi đi bên cạnh tôi cho tới khi vào nhà. Sau khi chống đối đôi ba câu để cho nàng ngồi ở phòng khách, tôi lỉnh ngay xuống bếp.
“Con nhỏ này, bữa nay dám lừa anh hả?” – Tôi gõ cái cốc vào đầu bé Thảo.
“Mẹ, anh ấy đánh con.” – Bé Thảo ôm đầu chạy lại mẹ, chơi trò mách lẻo.
“Nào, không trêu em nữa. Lên nhà ngồi với bạn đi. Khi nào mẹ kêu thì xuống phụ mẹ dọn đồ ăn lên.” – Mẹ Hòa cười hiền lành, đuổi khéo tôi lên phòng khách.
Cực chẳng đã, tôi lại mò lên trên nhà lại. Nhưng cũng chẳng biết nói gì với nàng, 2 người cứ ngồi im lặng nhìn về 2 phía khác biệt. Ai cũng tự tìm những suy nghĩ vẩn vơ cho riêng mình, có đôi khi đôi mắt 2 người vô tình lướt qua nhau, nhưng chỉ là vô tình thôi, để rồi ngay sau đó ai đôi mắt lại tìm đến với những khoảng không gian khác. Tôi bỗng cảm khái trong đầu: “Lòng người đã lạnh, tiếng tương tư. . . cũng lặng lẽ sầu.”