Bạn đang đọc Những Chiều Mưa: Chương 7
“Đại ca, uống trà sữa không em mua ?” – Bé Thảo hỏi tôi khi tôi đang chở nó về, sau màn đập phá của cả đám gần như banh cái quán cafe của người ta
“Ủa, trời vẫn đẹp mà, có mưa đâu ta, sao có trà sữa vậy kìa ?” – Tôi ngạc nhiên nhìn trời, bình thường toàn mình mua nước cho con nhỏ này uống, sao nay lại ngược lại thế này.
“Hứ, người ta mua mừng chiến thắng cho anh mà còn thái độ, anh không thích thì thôi” – Thảo lại bĩu môi
“Hề hề, ngu sao từ chối chứ” – Tôi cười ngoác miệng
. . . . . . . . . . .
“Anh, con nhỏ đó dễ thương ha ?”
“Ừa !” – Tôi gật gù, rồi bỗng giật mình – “Ủa cơ mà nhỏ nào ?”
“Trời đất, ông đang nghĩ cái gì vậy ông, con nhỏ nãy đến coi ông đá bóng chứ ai nữa ? ” – Thảo vỗ trán
“Ừa, tại em không nói rõ, rồi sao nữa ? ”
“Thì em nói thế thôi, anh muốn sao nữa ? ” – Thảo vặc lại
“Ừ thì thôi, không nói nữa, làm gì xù hết cả lông lên thế ? ” – Tôi co rụt cổ
“À mà lúc nó về, nó còn hỏi em . . . . ”
“Hả ? Hỏi gì ? ”
“Hỏi . . . hỏi gì kệ người ta, nhiều chuyện ! ”
Tôi ngạc nhiên tợn, vậy là sao ? Thầm chửi con nhỏ bị khùng, rồi guồng chân đạp về nhà cho lẹ.
Tối hôm đó, sau khi học bài xong, đang vắt vẻo trên giường với quyển Bích Huyết Kiếm, đang tặc lưỡi tiếc cho Viên Thừa Chí ám sát Hoàng Thái Cực bất thành, thì điện thoại có tin nhắn. Đang chửi đứa ôn nào phá hỏng tâm trạng của ông, cầm điện thoại bực bội.
“Chúc mừng chiến thắng nhé . . . ”
Tôi đần mặt ra, thắc mắc không biết ai, tặc lưỡi nhắn tin lại hỏi.
“Cảm ơn nha, mà ai thế nhỉ ? ”
5 phút không ai trả lời, 10 phút không ai trả lời, 15 phút không ai trả lời. 20 phút sau tôi bực bội, cầm gọi luôn cho nhanh. Lần 1 không ai nghe máy, lần 2 không ai nghe máy, lần 3 thì chuông reo 2 3 lần gì đó, sau đó là . . . máy bận.
“Ta kháo, tổ cha đứa nảo rỗi hơi thế ? ” – Tôi chửi ầm lên, rồi vứt điện thoại sang một góc, tiếp tục tu luyện bí kíp Bích Huyết Kiếm
Hôm sau vào lớp, đã thấy không khí cả lớp cứ như chuẩn bị đón chào năm mới. Quăng cặp lên bàn xong tôi quay qua thằng Vũ hỏi
“Gì mà lớp nay ồn thế mày ? ”
“À, thì sau trận thắng hôm qua, nay tụi nó lên lớp làm loạn tiếp chứ sao” – Thằng Vũ nhún vai
“Mới thắng có 1 trận mà chúng mày làm gì như vô địch đến nơi thế ? ”
“Hề hề, có gì đâu, tụi nó mừng cho tao ấy mà” – Mạnh “Carlos” từ đâu nhảy ra vỗ vai tôi
“Cút ! Sáng tao chưa ăn gì, đừng làm tao ói hết cơm tối qua ra ! ” – Tôi sầm mặt
“Hề hề, các chú không cần ghen tị với tài năng của anh. Anh biết là các chú . . . ấy ấy bình tĩnh, tao đùa” – Soát 1 cái nó nhảy lên bàn rồi phi ra khỏi lớp khi thấy tôi chuẩn kẹp cổ nó.
Lúc sau thằng mấy thằng đội bóng đi vào, cả đám lại ngồi đấu láo đủ chuyện rồi bàn cho 2 trận cuối tuần. Đang hí hửng thì thấy con nhỏ mặt lạnh băng “Lục Vô Song” đang ôm sách đến chỗ tôi.
“Chào bạn Hiếu” – Nhỏ nhìn tôi mỉm cười
Tôi lại đần mặt ra, lòng thầm kêu khổ. Con nhỏ này bình thường đã xinh, cười còn xinh hơn. Môi khẽ hé nửa miệng, lộ ra hàm răng trắng đều. Kết hợp với khuôn mặt của nó, ôi giời ơi Đấng Tạo Hóa ơi . . .
“Hì, chào bạn Thùy” – Tôi cũng gật đầu chào lại, lòng đang nghi hoặc là mới sáng sớm mà ẻm đến tìm mình làm gì. Không lẽ là. . .
Đang mơ tưởng cao trào, thì bỗng
“Hì, bạn ình kiểm tra bài tập và dò bài lý thuyết Vật Lý” – Ẻm lại nở nụ cười mật ngọt chết ruồi
“Ta kháo ! ” – Đang ở trên cao thì bị kéo cái rầm, tôi buột miệng chửi
“Hả ? ” – Ẻm nhìn tôi ngạc nhiên
“À nhầm, mình buột miệng” – Tôi co rụt cổ
“Ừa, hì, bạn ình kiểm tra đi. ”
“Ớ” – Tôi đực mặt ra nhìn nó, rồi quay sang nhìn thằng Hưng lớp trưởng. Nó nhún vai ra ý rằng cũng không biết cái quy định kiểm tra này ở đâu ra, thằng Vũ kế bên thì đang chăm chăm vào quyển sách Toán mới lôi ra, cơ mà. . . nó lại để ngược quyển sách, vậy mà vẫn đọc rất chăm chú.
“Cái này. . . mình chưa làm” – Tôi gãi gãi đầu cười khì
“Ừa, mình biết bạn chưa làm ! ”
“Hả ? Là sao ? ” – Tôi trợn tròn mắt
“Là tập Thùy nè, Hiếu chép bài đi. Rồi ráng học lý thuyết biết đâu chiều thầy kiểm nhé, Thùy về chỗ, chào Hiếu” – Nói xong em lại cười, rồi đứng dậy quay đi
“Ớ ớ . . . ”- Tôi ngớ người, vậy là sao ?
“Ồ người đẹp mang bài tập cho chép, ngon mày, tao cũng chưa làm, chép chung đi” – Thằng Vũ kế bên đía vào
“Cút ! Lúc bố bị tra khảo sao mày câm họng thế. Rồi còn nữa, mày bị ngu à mà để ngược sách thế kia” – Tôi sầm mặt nạt nó.
“Thứ nhất, em ấy không tra khảo mày mà là hỏi thăm mà, Bằng chứng là quyển tập nó ở đây sau khi em ấy biết mày không làm bài. Thứ hai, tao để ngược sách là để nâng cao. . . khả năng suy luận chữ ngược ”– Nó cười hề hề
Tôi đầu váng mắt hoa trước lời thanh minh củ chuối ấy, tặc lưỡi
“Ờ thì chép, ra chơi mua tao li nước, không thì dẹp” – Tôi khoát tay
“Hề hề, lâu lâu bạn bè mời nhau li nước, có gì đâu mà phải lăn tăn”
Tôi thầm lôi 18 đời tổ tông nhà nó ra mà chửi, bố cái thằng dẻo mồm lẻo mép. Rồi cũng cắm mặt chép bài. Chữ con gái có khác, ngay hàng thẳng lối. Chả bù vở tôi, chả khác quyển nháp là bao nhiêu . . .
Chuông reo truy bài, 2 ông kễnh vẫn đang tập trung chuyên môn. . . chép bài. Cũng không để ý là thầy nói cái gì. Lúc sau thằng Hưng táng đầu tôi cái bốp
“Tổ bà mày giỡn kiểu gì thế, thích đập nhau à ? ” – Tôi sầm mặt quay lại quát
Cả lớp lại. . . trợn tròn mắt ra nhìn tôi
“Ơ” – Thằng Hưng cũng chưng hửng – “Tao kêu mày là thầy nói mày làm cán sự Hóa kìa, mày có đồng ý làm không ? Rồi tự nhiên mày nổi cơn lên là sao ? ”
“Ớ” – Tôi quay lại nhìn thầy.
“Ông Hiếu làm gì mà không tập trung thế” – Thầy cau mày
“Dạ, em đang ôn lại bài nên không để ý” – Tôi toát mồ hôi hột
“Ừm, điểm kiểm tra lần 1 lớp ta môn Hóa chỉ duy nhất có em là được 10 điểm, nên căn cứ vào đó thầy bổ nhiệm làm cán sự Hóa, em đồng ý không ? ” – Thầy gật gù rồi hỏi tôi
Tôi nghĩ thầm: “Cán sự Hóa à, lên chức cán bộ rồi đây, oai phết”. Rồi gật đầu cái rụp
“Dạ được thầy. ”
“Rồi em ngồi xuống đi” – Thầy phất phất tay rồi tiếp tục nói – “Cán sự lớp đã được phân lại, ngoài lớp trưởng ra thì tất cả cán sự bộ môn đều thay đổi. Tiếp theo là. . . ”
Tôi nghe đến đó rồi cắm mặt chép bài tiếp, lúc sau có tờ giấy ném đúng mặt bàn tôi. Nghi hoặc mở ra thì loằng ngoằng vài chữ: “Cán sự Hóa mà lại đi chép bài à, giỏi nhỉ”. Ngước mặt lên thấy bé Thảo đang quay lại bĩu môi. Lắc đầu, vo tròn tờ giấy lại ném ngay vào. . . họng thằng Mạnh khi nó đang ngoạc mồm ngáp ở đằng sau.
“Cho chừa cái tội ngáp không che mỏ, làm mất mỹ quan đô thị, ô nhiễm cảnh quan trường lớp” – Tôi phán cái độp