Những chiếc đồng hồ treo tường

Chương 27


Bạn đang đọc Những chiếc đồng hồ treo tường: Chương 27

 
Trong lúc đi dọc theo đại lộ Charing Cros, tôi nghĩ đến Sheila và rất buồn cho nàng. Đến ga, tôi mua một tờ báo, đọc thấy tin, tối hôm qua vào giờ cao điểm nhất, trong lúc mọi người chen chúc nhau vào ga Victoria, có một phụ nữ đột nhiên khuỵu xuống. Mọi người tưởng chị ta bị ngất. Khi đưa đến bệnh viện, thì ra chị ta bị đâm lén sau lưng. Và cho đến khi tắt thở, chị ta không tỉnh lại được một lúc nào. Tên người phụ nữ đó là Merlina Rival.
Tôi gọi điện cho thanh tra Hardcastle, thì anh ta khẳng định tin đó là có thật.
– Đúng thế đấy,
Hardcastle nói giọng buồn bã.
– Chiều qua mình đến nhà chị ta, chứng minh rằng chuyện vết sẹo sau tai của nạn nhân mà chị ta khai là không ăn khớp với thực tế. Có vết sẹo, nhưng chỉ mới gần đây thôi. Cậu thấy cuộc đời lạ chưa? Mình muốn làm tốt cho người ta, thì đâm lại mang tai họa cho họ. “Bọn chúng trả tiền để chị ta khai cái xác đó là của ông chồng cũ. Chị ta đã thực hiện chuyện đó một cách xuất sắc. Mình cảnh báo chị ta là chị ta đã khai bậy về vết sẹo, lần sau đừng dại dột thế. Bọn kia hóa ra còn khôn hơn mình. Chúng an ủi chị ta là khai sai như vậy chẳng tội tình gì mấy, một vết sẹo nhỏ xíu và lại qua ngần ấy năm không gặp nhau rất có thể chị ta nhớ lầm. Vậy là câu chuyện về chị ta kết thúc. Giá như ngay từ đầu chị ta đến gặp bọn mình, có phải tốt không.
– Nhưng khi gặp chị ta chiều hôm qua, cậu đã nói với chị ta những gì?
– Mình dọa chị ta. Và đúng như mình dự đoán, sau đấy chị ta bắt liên lạc ngay với bọn chúng. Tất nhiên bọn mình có bố trí bám theo. Nhưng không thấy chị ta đi gặp ai… Cho đến tối hôm qua.. Chị ta ra ga Victoria mua vé để đi Crovvdean. Lúc ấy là 6 giờ tối, giờ đông đúc nhất. Hẳn chúng hẹn chị ta đến gặp chúng ở Crowdean, chị ta không nghi ngờ gì hết. Nhưng tên khốn kiếp đã đón đường. Giữa đám đông chen lấn nhau, hắn lén đâm một nhát trúng tim.

Bất giác tôi hỏi:
– Cậu đã kiểm tra tất cả những trường hợp ngoại phạm rồi chứ?
Câu trả lời đến ngay lập tức:
– Hôm qua bà Pebmarsh đi London để giải quyết chuyện dạy học, mãi 7 giờ 40 mới về đến Crowdean,
Anh ta dừng lại một lúc lâu rồi mới nói tiếp.
– Cô Sheila Webb thì vào giờ đó đang làm ột khách hàng nước ngoài, đánh máy một số trang bản thảo đã sửa lại của ông ta. Năm giờ rưỡi, xong việc, cô ấy đi một mình vào rạp xem phim, xem xong thì về thẳng nhà.
– Này, Hardcastle,- tôi nói.

– Mình có một nguồn tin cho cậu đây. Bảo đảm chính xác. Một người đã nhìn thấy hắn. Vào 13 giờ 35 phút, một xe tải nhỏ của hãng giặt là đã đỗ lại trước cửa số nhà 19 phố Crescent. Gã lái xe bê một sọt to đem vào cửa phía sau nhà. Đó là một gã đàn ông!
– Cậu không bịa đấy chứ, Colin?
Viên thanh tra hỏi lại tôi, vẻ nghi ngờ.
– Không đâu. Mình đã nói rồi. Có một nhân chứng hẳn hoi. Nếu cần, cậu có thể kiểm tra.
Không đợi anh ta nói thêm gì, tôi gác máy.
Ra khỏi trạm điện thoại công cộng, tôi nhìn đồng hồ. Tôi đang còn chuyện khác quan trọng hơn là giúp Hardcastle. Toàn bộ tương lai của tôi phụ thuộc vào công việc đó.
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.