Bạn đang đọc Những Câu Truyện Ly Kỳ: Chương Phần 4 : cuộc gọi nhỡ n – tập 3
– alo ? – tôi trả lời .
– cứu taoo mày ơi – thằng Tùng thở hổn hển …
– mày bị sao đấy ?
Tôi nghe bên tai đó là sự im lặng . Rồi tôi nghe thấy tiếng đập từng hồi . Rất lớn .. Lớn dần .. Tôi chạy ngay tới nhà thằng Tùng . Đứng ngoài cổng nhìn vào , tôi thấy Tùng cầm một con dao , đứng nhìn tôi vô hồn , chiếc điện thoại vẫn sát bên tai . Tùng cứ đập đầu vào tường một cách không kiểm soát . Máu đã chảy ra đỏ ngầu nhưng Lâm cứ thế vẫn đập . Tôi đạp cánh cửa , nói to :
– dừng lại đi Tùng , mày bị gì vậy ? Tùng Tùng ….
Tùng cứ thế đứng nhìn tôi … Rồi tôi thấy một người đàn bà đội nón trắng . Mặc áo bà ba , quần đen . Tôi hoảng hốt , đó là bà Như . Bà trèo lên cổ thằng Tùng cầm hai chân bịt mắt thằng Tùng. Tay bên kia hất đầu thằng Tùng vô tường , tay bên kia vẫy chào tôi . Tôi lùi lại , nước mắt dần dần ứa ra :
– chuyện quái gì vậy ?? – tôi trố mắt .
Rồi bà dừng lại đưa hai chân ra khỏi mắt thằng Tùng . Thằng Tùng nhìn tôi , kêu lên :
– cứu tao với mày ơi , cứu tao ….
Rồi bà giữ chân thằng Tùng lại . Bỗng tay cầm dao đưa lên . Tôi hoảng hốt , hét lên . :
– Tùng ơi , dừng lại … Lâm ơi ..
– tao k dừng được , cứu tao với mày ơi …
Thằng Tùng khóc , tôi khóc . Hai đứa vùng vẫy trong tuyệt vọng . Phụp …! Con dao đã xuyên qua óc thằng Tùng . Thằng Tùng quỵ xuống , máu chảy đầm đìa . Tôi hét lên , ngã xuống . Và nhìn xem chiếc điện thoại vẫn ở bên tai thằng Tùng…. Đám tang thằng Tùng ai cũng khóc . Kể cũng phải .nó là một đứa học giỏi , ngoan ngoãn , hiền lành . Thế sao nó lại bị chết oan uổng như thế này ! Tôi tự dằn vặt mình , nước mắt tôi đã rơi rất nhiều . Một phần vì có lỗi , một phần vì thấy mình đã đi quá xa của trò chơi … Tôi gục xuống bàn khóc to …
Đêm dần buông xuống , ngồi nhìn lại tấm ảnh tôi chụp chung với nó , tôi càng buồn thêm ! Rồi điện thoại bỗng reo lên , tôi nuốt nước bọt …. Cầm lên áp vào tai :
– alo ?
– mày à , tao Đăng .
Tôi thở phào nhẹ nhõm thì ra là Đăng :
– ừ , gì vậy mày ?
– tao biết mày đang có chuyện ? Mày kể cho tao đi ?
– k có gì đâu ? Mày điên à … Ai bảo tao có chuyện … – tôi cố gắng dấu diếm
– mày có chắc k ? Tao thấy mặt mày lúc sáng biến sắc lắm . Ra ngoài sân đi tao đang đợi mày nè .
Tôi ngó ra ngoài cửa sổ . Tôi thấy bóng dáng cao lều khều của nó đang vẫy tay với tôi . Tôi cập máy xuống chạy lại mặc chiếc áo khoác lên thì facebook của tôi có tin nhắn . Tôi mở nó lên và dường như hoảng hốt . Là tin nhắn của Đăng , nó nhắn với nội dung :” tao tạm thời đi về quê vài ngày , tạm biệt mày ” . Thế người vừa nãy vẫy tay rồi gọi cho tôi là ai ? Tôi ngó ra cửa sổ vẫn thấy cái bóng ấy vẫy tay với tôi .. Tôi thụt lùi sợ hãi .. Chiếc điện thoại reo lên .. Tôi giật bắn mình . Không thể cầm máy nổi , tôi dường như sợ điếng người ….
Máy điện thoại kêu lên từng hồi … Tim tôi đập thình thịch . Mồ hôi tôi rơi nhễ nhãi . Can đảm chạy lại tôi nghe :
– alo ?
– sao thế mày k xuống à ?
– mày im mồm đi , mày k phải là Đăng . Mày đừng lừa tao … – tôi hét lên
Bên kia là sự im lặng , cơn gió rít lên từng hồi . Tôi lạnh gáy , rồi bỗng chốc là tiếng khóc thút thít ….
– em ơi , chị đây ! Chị Hiền đây !
Đó là chị gái của tôi , tôi ngớ người đó là giọng của chị ấy , tôi trả lời nhanh :
– vâng chị .
– em ơi chị sắp chết rồi . Nói bố mẹ chuẩn bị lo mai táng chị đi nhé …
Rồi tôi nghe thấy tiếng gió thổi rất mạnh . Bùm …. Tiếng nước ? Thôi rồi , chị ấy đã nhảy sông tự tử rồi . Tôi thất thần , ngồi phịch xuống đất . Khóc k ra tiếng . Tôi cầm máy ra , gọi cho ba mẹ tôi :
– alo , ba mẹ à . Chị Hiền chị chết rồi ba mẹ ơi …
– mày đừng có xúi dại chị mày nha , ai bảo mày thế ? Chị mày đây này …
Tôi giật mình , ném ngay chiếc điện thoại . Tôi lấy hai tay bịt hai tai của mình . Tôi quá sợ rồi ! Đây là lần đầu tiên tôi mới thấy ý nghĩa của câu ” gieo cây nào gặp quả đấy ” … Tôi đã bị chìm vào sự sợ hãi điên cuồng …. !