Những Câu Truyện Ly Kỳ

Chương Phần 4 : Cuộc gọi nhỡn - Tập 1


Bạn đang đọc Những Câu Truyện Ly Kỳ: Chương Phần 4 : Cuộc gọi nhỡn – Tập 1

Trời mưa phùn phùn . Từng giọt mưa cứ thế mà nặng hạt mà rơi xuống … Tôi nhìn bố tôi , ông có vẻ trầm ngâm . Ăn xong lần nào ông cũng vui vẻ lắm cơ mà ! Tôi tiến lại gần ông , tôi khẽ hỏi :
– thưa bố , hôm nay chả lẽ cơm không được ngon ?
Ông quay lại tôi , cười rồi xoa đầu :
– do thời tiết chi phối cảm xúc bố quá . Bố nhớ câu truyện mà bố đã được nghe từ rất lâu rồi … Một câu truyện quá mang nhiều nỗi ân hận từ đứa con ..
Nhóm bọn tôi bao gồm : tôi – Lâm , Tùng và Đăng . Ba đứa chúng tôi chơi rất thân với nhau từ khi lên đại học …. Chúng tôi ở cách phòng nhau chỉ qua một bức tường , bố mẹ chúng tôi đều rất vui vì đã biết chúng tôi kiếm được một người bạn tốt …. Xuân đó , chúng tôi trở về thăm gia đình , ai nấy đều vui như được tiền .. Ba chúng tôi đi chúc xuân hết làng xóm , rồi bà con cô bác ,… . Sau 3 ngày đi chúc mệt mỏi , chúng tôi kiếm được kha khá tiền mừng tuổi . Nhiều nhất là thằng Đăng : 5tr640k . Tôi khá gen tị vì mồm dẻo quẹo của nó , nó mà mở mồm thì từ già đến trẻ đều phải móc tiền ra cống cho nó . Quả là lợi hại !! …
Chúng tôi còn tận 13 ngày nghỉ nữa . Kiếm đủ chuyện trên đời làm rồi mà vẫn k hết chán . Chúng tôi đành cược chơi một trò : gọi điện đến nhà người khác và chơi khăm . Thời gian chúng tôi lúc nào cũng vậy : 11h đêm . Cứ thế cứ thế . Khách hàng đầu tiên của chúng tôi là một mụ già . Ban đầu bà rất hiền hậu , sau khi biết chúng tôi chơi khăm thì bà điên lên , hét rồi chửi chúng tôi :” đồ mấy thằng đ* , hết trò lô* nào mà chơi rồi à !!” Rồi từng cuộc chơi khăm cứ thế mà diễn ra , nhiều người còn tin cho sái cổ , ai ai cũng đều làm chúng tôi thoả mãn tâm hồn thảnh thơi ….
Rồi cho đến một ngày , chúng tôi gọi điện đến ột người , là một bà cụ …. :

– alo – bà cụ lên tiếng
– thưa bà , bà nghe rõ chúng tôi chứ ạ ?
– vâ..nn..g – giọng bà vang lên yếu ớt
– thưa bà , bà có con trai đúng không ạ ?
– đúng rồi cháu ….
– thưa bà , bà đừng hoảng . Con bà đã mất trong một cuộc tai nạn rồi thưa bà …
Chúng tôi nghe thấy gió rít lên , bà ấy đâu rồi ? Chúng tôi nghe vang vọng là tiếng hư vô …
– thưa bà , bà còn đó k ạ ?
Tôi nghe thấy tiếng chạy sầm sầm .. Rồi tôi nghe thấy tiếng kéo ghế … Tôi nghe thấy giọng nói ri rí :
– Cảm tạ … Đức .. Phật !
tút .. Tút … Tút … Bọn tôi nhìn nhau ai nấy cũng tròn mắt . Thực sự chúng tôi chưa hiểu chuyện gì cả ? Rồi bọn tôi cũng mặc kệ . Đồng hồ đã điểm 12h , cũng khá muộn chúng tôi lại nằm đè lên nhau phê pha và ngủ tới sáng …
– ê mày dậy coi .. – tiếng thằng Đăng

Tôi mở mắt từ từ … Thấy ngay thằng Đăng đưa cho tôi tờ báo . Cầm lên tôi đọc . ” một cụ già thắt cổ tự tử trong nhà của mình ” . Tôi nhìn lên Đăng , nó nói :
– mày đọc phần giữa đi …
Tôi đảo mắt ngay lại phần giữa . ” cụ già này đã 80 , chết lúc 1h sáng . Lúc khám xét hiện trường , chúng tôi thấy cái xác trợn mặt với chiếc điện thoại dí ngay bên cạnh tai của bà . Chúng tôi không hiểu sao chết đã lâu mà chiếc điện thoại vẫn không rớt ” tôi lạnh người …. Toát mồ hôi . Nhìn lên thằng Đăng , nó trợn mắt bảo :
– ta giết người rồi !
– chả sao đâu , có chứng cớ đâu ….
Bỗng điện thoại chúng tôi kêu lên …. Tôi nuốt nước bọt , chạy lại gần . Cầm lên áp vào tai , bên kia có ai đó đang nói :
– thưa anh , chúng tôi đến từ bệnh viện trung ương . Vì đây là số cuối cùng mà số máy này gọi nên chúng tôi thông báo bà cụ Như đã chết lúc 12h vì máu không thể lưu thông được , chúng tôi đáng tiếc thông báo , các anh có thể đến nhận xác không ạ ?
Tôi nuốt nước bọt , trả lời :

– chúng tôi không phải người thân cụ . Chị có thể gọi cho ai đó cụ đã gọi được không ạ ?
– vâng , xin cám ơn .
Tôi quay lại nhìn Đăng , kể hết mọi chuyện . Đăng nhìn tôi , nó trợn mắt khiến tôi khá lạnh người . Nó đứng dậy quyết định :
– đứng dậy mặc đồ đi , chúng ta sẽ đến đó ..
– đến đâu ? – tôi nhăn mặt
– bệnh viện trung ương .. Nhận xác bà cụ ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.