Đọc truyện Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 3: Địa đạo máu ) – Chương 9
Chập tối hôm sau, Evra đi vòng khu nhà để theo dõi người đàn ông to béo. Tôi ở nhà theo dõi ông Crepsley. Nếu ông ta tới khu nhà của người đó, tôi sẽ cộng tác cùng Evra. Nếu ông ta đi hướng khác, chúng tôi sẽ quyết định sau.
Mặt trời vùa lặn, ông Crepsley thức dậy ngay. Hôm nay ông có vẻ rất phấn chấn. Vừa ăn vừa hỏi:
-Evra đâu?
-Đi mua sắm.
-Một mình?
Ông ngó quanh, tôi tưởng ông ta nghi ngờ hoặc gì, nhưng ông ta tìm lọ muối. Tôi bảo:
-Hình như cậu ấy đi mua quà Giáng sinh.
-Ta tưởng Evra không quan tâm đến những chuyện tầm phào như thế chứ. À, hôm nay ngày mấy rồi?
-Hai mươi tháng Mười Hai.
-Hai mươi lăm là Giáng sinh?
-Đúng vậy.
Crepsley xoa xoa cái sẹo, ngẫm nghĩ:
-Lúc đó công việc của ta cũng xong rồi.
-Hả?
-Ta định đi khỏi đây càng mau càng tốt. Nhưng nếu các cháu muốn ở lại dự lễ cũng được. Ta nghe nói khách sạn sẽ mở tiệc chiêu đãi, có không?
-Có.
-Cháu muốn dự?
-Evra và cháu mua quà cho nhau. Chúng cháu muốn dự tiệc, đốt pháo và ăn gà tây. Ông cũng dự cho vui chứ?
Tôi cười nói như thật tình muốn ông ta có mặt.
Nhưng ông ta mỉm cười lắc đầu:
-Ta không ưa những trò ngốc nghếch đó.
Ông Crepsley ra đi, tôi theo ngay. Tôi ngạc nhiên vì ông ta đến thẳng lò sát sinh. Có lẽ người đàn ông mập không phải là mục tiêu của ông ta. Có thể còn chuyện khác – hay người khác – làm ông chú ý hơn.
Trao đổi với Evra qua điện thoại. Nó bảo:
-Hay ông ấy muốn chộp gã mập trong lúc đang làm việc?
-Có thể.
Tôi ngập ngừng trả lời. Khó đoán được ý định của một ma-cà-rồng.
Evra vẫn loanh quanh gần khu nhà để theo dõi người đàn ông. Tôi chọn một gốc kín đáo làm nơi ẩn núp. Nhưng từ góc này tầm quan sát lò mổ không được tốt như đêm qua. Tuy nhiên vẫn có thể quan sát được ông Crepsley.
Gã mập xuất hiên rất đúng giờ. Theo sau gã là Evra. Tôi mon men tới rìa mái nhà, sẵn sàng nhảy xuống, nếu ông Crepsley ra tay hành động.
Nhưng không có gì xảy ra. Ông Crepsley ngồi im lìm . Tôi và Evra sát bên nhau, những công nhân rì rào trong lò mổ. Ba giờ sáng, gã mập ra về. Ông Crepsley bám theo, và một lần nữa chúng tôi bám theo ông. Nhưng lần này ông ta không lên căn hộ của người đàn ông kia.
Đêm hôm sau mọi chuyện lại tái diễn như thế.
Evra hỏi:
– Ông ta làm trò gì vậy?
Nó lạnh cóng chân tay, nhưng nhất định không bỏ cuộc. Tôi bảo:
-Không biết. Chắc ông ta chờ đợi một thời điểm đặc biệt, như trăng tròn chẳng hạn.
-Mình tưởng trăng chỉ có ảnh hưởng đến ma sói thôi chứ.
-Tớ cũng nghĩ thê. Nhưng không chắc lắm, vì còn nhiều điều ông Crepsley chưa cho tớ biết.
-Chúng mình làm gì nếu ông ta tấn công người kia? Liệu đánh nhau tụi mình có thắng nổi không?
-Đánh đàng hoàng là thua chắc, chỉ có thể… đánh lén thôi.
Tôi rút ra con dao mổ thịt rỉ sét. Evra tròn xoe mắt hỏi”
-Lấy ở đâu vậy?
-Hôm nay mình đi một vòng quanh lò giết mổ, làm quen với địa hình, vớ được con dao này ngay sau lò.
-Vũ khí của cậu đấy à?
-Ông ta mà ra tay giết người, tớ cúa con dao này ngay cổ…
-Đùa! Ông ta lanh lẹ thế, chỉ một thoáng sơ sẩy là cậu tiêu đời.
-Tớ làm được, vì ông ta sẽ bị bất ngờ.
Tôi nhìn thẳng nó, nói tiếp:
-Tớ biết hai đứa mình đều nhất trí cùng nhau làm chuyện này, nhưng mình muốn làm chuyện này một mình…
-Không được.
-Mình phải làm một mình, vì cậu không di chuyển lanh lẹ bằng mình. Hơn nữa, nếu mình thất bại, cậu còn có thể chờ dịp khác, khi ông ta ngủ chẳng hạn…
-Tại sao cả hai chúng ta không cùng chờ. Lý do chúng ta ở đây để là xác định ông ta có thật sự giết người không. Nếu đúng vậy, và chúng ta có đầy đủ bằng chứng, chúng ta sẽ đợi một dịp…
-Không. Tớ không để ông ta giết con người đó.
-Cậu chẳng hiều gì ông ta cả. Còn nhớ mình bảo sáu người chết có thể là ma quỷ không? Biết đâu gã mập này là một…
-Tớ cóc cần. Tớ chỉ đồng ý theo ông ta vì ông ta đã thuyết phục tớ: ông ta không là kẻ xấu, không giết người. Nhưng nếu ông ta giết người, tớ cũng có tội, vì chính tớ đã tin tưởng mà tiếp tay cho ông ta suốt thời gian này. Tớ đã không thể làm gì để ngăn chặn việc giết sáu người kia, nhưng nếu có thể ngăn chặn vụ thứ bảy này, tớ quyết phải làm.
Evra thở dài:
-Thôi được, tùy cậu.
-Cậu không can thiệp chứ?
-Không. Mình hứa.
-Kể cả khi mình gặp nguy hiểm, cần giúp?
Nó ngập ngừng một lúc rồi bảo:
-Được. Kể cả như vậy.
Tôi nắm chặt tay Evra:
-Evra, cậu là một người bạn tốt.
Nó rầu rĩ nói:
– Cậu nghĩ vậy sao? Chờ cho đến khi cậu bị ông Crepsley đập cho tơi tả, vừa chạy vừa gào lên kêu cứu, và mình thì làm ngơ. Lúc đó cậu mới thấy mình là một thằng bạn như thế nào.