Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 2: Đệ tử của Ma cà rồng )

Chương 6: tập 2 chương 26-30


Bạn đang đọc Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 2: Đệ tử của Ma cà rồng ) – Chương 6: tập 2 chương 26-30

CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU
Đang quét dọn, thì môt tên tí-hon trong bộ áo choàng xanh trùm đầu đến vỗ lưng tôi. Đó là anh (hay ả) có một chân cà thọt. Tôi hỏi:
– Chuyện gì?
Nó lẳng lặng xoa bụng. Đó là dấu hiệu đói rồi. Tôi bảo:
– Chưa đến giờ ăn đâu.
Tôi nói gì thì nói, nó cứ đứng ì ra đó mà xoa bụng. Tôi biết, màn này sẽ kéo dài hàng giờ, cho tới khi tôi đồng ý đi kiếm đồ ăn về cho nó. Tôi chịu thua, bảo:
– Thôi được rồi, để tớ đi săn. Nhưng hôm nay chỉ có mình tớ, đừng mong có thể ních đầy bụng như mọi khi. Hiểu không?
Nó lại xoa bụng. Bó tay luôn.
Tôi cảm thấy rất yếu, đáng lẽ hôm nay không nên đi săn bắt gì. Tôi vẫn có thể chạy nhanh hơn người bình thường, mạnh hơn những đứa cùng tuổi, nhưng sức lực này không còn bền nữa. Ông Crepsley đã bảo tôi sẽ chết trong vòng một tuần, nếu nhất định không uống “thuỷ ngân đỏ”. Tôi biết ông ta nói thật, vì tự cảm thấy sức lực đang cạn kiệt dần. Chỉ vài ngày nữa thôi, tôi sẽ không còn đủ sức ra khỏi giường.
Mệt nhoài người, mồ hôi như tắm, tôi cũng không bắt được con thỏ nào. Tôi lần mò ra đường, hy vọng kiếm được con vật lớ ngớ nào bị xe cán chết. Nhưng cũng chẳng có con thú nào xấu số cả. Vừa mệt vừa lo phải trở về tay trắng (tên Tí-hon rất có thể xực tôi vì tính bẳn đói). Tôi đành tiến bước về cánh đồng thả cừu.
Quá quen với người, bầy cừu thản nhiên ăn cỏ khi tôi lại gần. Tôi tìm một con già yếu và phát hiện ra một con gầy trơ xương, bốn chân run rẩy, mắt lờ đờ. Trông nó như sắp chết tới nơi.
Nếu còn đủ sức lực, tôi hoá kiếp con vật này trong tích tắc. Nhưng vì quá yếu, nên nó thoát khỏi tay tôi, be be kêu thật thê thảm, nhưng nó cũng yếu đến nỗi không còn đứng nổi, lăn đùng trên mặt đất.
Tôi vơ cục đá, đập mạnh lên đầu nó. Thật đáng hổ thẹn khi giết một con vật đáng thương như thế.
Kéo lê con cừu đến gần hàng rào, tôi chợt thấy một bóng người đang đứng trên mấy cọc rào. Đinh ninh đã bị một bác nông dân bắt quả tang, tôi buông vội con cừu, ngước nhìn.
Không phải một nông dân mà chính là R.C – người chiến sĩ bảo vệ thiên nhiên.
Ông ta quát như sấm nổ:
– Tại sao mi có thể hành động như thế chứ? Giết một con vật đáng thương, vô tội một cách ****** như vậy?
– Tôi muốn giết nó một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng tôi không còn sức nữa. Ông cũng thấy đó, dù tôi để nó chạy, nó cũng không còn đi nổi nữa. Thà giết nó, còn hơn để nó đau đớn thế.
– Mày khéo nguỵ biện lắm. Chắc phải được giải Nobel vì tài ăn nói đấy.
– Tôi xin ông mà R.C. Trước sau gì thì con cừu này cũng sẽ bị làm thịt thôi.
– Không thể nói như vậy được. Không chỉ vì người khác độc ác, mi cũng có quyền làm ác.
– Làm thịt một con cừu có gì là độc ác? Nó là loài vật để người ta ăn thịt mà.
– Tại sao không ăn chay? Ăn rau không được sao? Như chúng ta đó, chúng ta đâu cần thịt?
– Có người không ăn thịt, nhưng cũng có người cần có thịt mới sống được.
– Vậy thì cứ để cho những kẻ cần ăn thịt đó chết quách cho rồi. Con cừu đó có làm gì hại ai đâu. Với ta, giết nó còn tồi tệ hơn cả giết người. Mày là một tên sát nhân, Darren Shan.
Tôi rầu rĩ lắc đầu. Không thể nói chuyện phải quấy với một người cố chấp như R.C. Ông ta nhìn thế giới khác với nhiều người trong chúng ta. Tôi bảo:
– Ông nghe đây. Tôi chẳng thích thú gì chuyện sát hại loài vật. Nhưng không phải cả thế giới này đều ăn chay. Con người ăn thịt để sống, đó là một sự thật. Tôi chỉ làm việc phải làm mà thôi
– Tốt thôi. Mày lẻo mép lắm. Để cảnh sát trả lời mày.
– Cảnh sát? Cảnh sát dính dáng gì vào chuyện này?
– Sao không? Mày giết gia súc của người khác. Hà hà, tưởng dễ thoát tội lắm à? Mi không bị kết tội giết thỏ hay giết chồn – dù chúng cũng đều là những con vật đáng thương – nhưng giết cừu của nhà nông thì lại khác. Ta sẽ báo cảnh sát và thanh tra vệ sinh đến làm việc với mi.
– Ông sẽ không làm vậy, vì ông không ưa gì cảnh sát. Các ông vẫn chống đối họ mà.
– Khi phải chống thì chống, nhưng khi cần thì ta đứng về phe họ. Ha ha ha, cảnh sát bắt mi trước, rồi sẽ xới tung cái trại xiếc của mi lên. Ta đã theo dõi những chuyện xảy ra tại đó, đã thấy tụi mi đối xử thế nào với con người lông lá kia…
– Người-sói?
– Đúng. Giam *** người ta trong chuồng như một con thú.
– Nhưng thật sự đó là một con thú.
– Không, chính mi mới là loài thú.
– Ông R.C. Không cần phải gay go. Hãy đến trại với tôi, nói chuyện với ông Cao và mọi người ở đó. Ông sẽ thấy rõ hơn chúng tôi sống với nhau như thế nào…
– Để những chuyện đó mà nói với cảnh sát. Không gì có thể ngăn cản ta đâu.
Tôi thở dài. Dù rất mến R.C, nhưng tôi không thể để ông ta phá hoại gánh xiếc. Tôi bảo:
– Tốt. Nếu lời nói không ngăn được ông, hãy xem những gì tôi làm đây.
Gom hết sức lực còn lại, tôi quăng mạnh xác con cừu ngay ngực R.C. Ông ta lộn nhào khỏi hàng rào. Thét lên vì kinh ngạc và tiếng thét thứ hai vì đau, khi thân hình nặng nề của ông ta rơi bịch trên nền đất.
Tôi nhảy tới, đè lên ông ta. R.C hổn hển hỏi:
– Làm cách nào mi làm được như vậy?
– Không quan trọng.
– Sao không? Một thằng nhóc mà ném được cả một con cừu như thế. Làm sao…
– Im ngay.
Tôi quát. Ông ta hoảng hốt nhìn tôi trừng trừng. Tôi gọi cái tên ông ta vẫn ghét:
– Reggie Chay, nghe cho rõ đây. Ông không nên báo cảnh sát hay bất cứ cơ quan nào. Vì nếu ông làm trái ý tôi, thì hôm nay, con cừu sẽ không là cái xác độc nhất tôi kéo về trại xiếc quái dị đâu.
– Mi là ai? Là cái… cái gì?
Giọng ông ta run rẩy, hai mắt đầy khiếp đảm. Tôi xoè móng tay dí sát mặt ông ta:
– Tôi là kẻ chấm dứt đời ông, nếu ông phản tôi. Đi khỏi đây đi, Reggie. Đi tìm những người bạn bảo vệ thiên nhiên của ông. Hãy gắn bó với việc chống mở đường làm hỏng thiên nhiên. Tôi và những người bạn trong gánh xiếc – toàn là những quái nhân – không chấp nhận cùng luật pháp với những người khác đâu. Ông hiểu chứ?

– Mi điên rồi.
Tôi đứng dậy, vắt con cừu ngang vai:
– Đúng vậy, nhưng không điên bằng ông, nếu ông ở lại và can thiệp vào công việc của chúng tôi. Tuy nhiên, ông báo cảnh sát cũng chẳng ích lợi gì đâu. Vì khi họ tới, từ xương tới thịt con vật này đã biến hết rồi. Đi hay ở, im lặng hay báo cảnh sát, tuỳ ông. Lời nói cuối cùng của tôi là: Với tôi và đồng loại của tôi, ông và con cừu này chẳng khác gì nhau đâu. Việc giết ông với chúng tôi cũng như giết mấy con cừu trên đồng cỏ kia thôi.
R.C nói không ra lời:
– Mi là quái vật.
– Đúng, nhưng mới chỉ là quái vật nhí thôi. Nếu muốn, ông nên đụng độ với quái vật hàng xịn kia.
Tôi méo miệng cười thật ghê sợ, cảm thấy xấu hổ vì trò bi ổi này, nhưng cũng biết không còn cách nào khác nữa. Tôi bước đi, nói:
– Tạm biệt Reggie Chay.
Không cần ngoái lại nhìn. Suốt đoạn đường về trại, tôi còn như nghe tiếng răng ông ta va vào nhau lộp cộp vì quá khiếp đảm.
CHƯƠNG HAI MƯƠI BẢY
Lần này tôi đến thẳng ông Cao, kể lại tất cả về R.C. Ông chăm chú lắng nghe, rồi bảo:
– Cháu đã hành động đúng.
– Vì tình thế bắt buộc thôi. Cháu chẳng hãnh diện vì trò hù doạ ông ta chút nào.
– Đáng lý ra, cháu phải giết hắn. Như vậy hắn mới không thể làm gì hại chúng ta được nữa.
– Cháu không phải kẻ giết người.
Ông Cao thở dài:
– Ta biết. Ta cũng vậy. Nhưng phải chi đám Tí-hon đi cùng cháu, chúng chặt hắn ta rụng đầu ngay.
– Bây giờ chúng ta phải làm gì?
– Ta nghĩ, hắn quá sợ, không dám báo cảnh sát đâu. Kể cả nếu hắn làm như thế, cũng không có chứng cứ gì để kết tội cháu. Có thể sẽ hơi rắc rối, nhưng ta có nhiều mối liên hệ với chính quyền, cháu đừng lo.
– Cháu ngại nhất là những quan chức của Sở Y Tế. Một khi họ đánh hơi ra chuyện gì, họ truy lùng tới cùng.
– Nếu họ đến đây, sớm nhất cũng phải là sáng mai. Ngay sau buổi diễn đêm nay, chúng ta sẽ nhổ trại, rời khỏi đây trước khi họ đến.
– Ông không giận cháu chứ?
– Không. Đây không phải lần đầu chúng ta đụng chạm với nhà nước. Cháu có gì đáng trách đâu.
Ông Cao sai tôi thông báo ọi người biết việc di dời. Hầu hết đều vui mừng thu dọn hành trang.
Lại thêm một ngày bận rộn với tôi. Vì tôi có trách nhiệm sửa soạn cho buổi diễn, cũng như thu xếp mọi thứ cho chuyến đi. Định vào giúp Truska, nhưng tôi thấy lều của cô ta đã trống trơn. Truska chỉ nháy mắt khi tôi hỏi cô ta làm cách nào mà thu xếp quá nhanh như vậy.
Ông Crepsley không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thức dậy và nghe tôi báo về chuyện nhổ trại. Ông bảo:
– Cũng phải. Chúng ta ở lại đây quá lâu rồi.
– Cháu xin vắng mặt đêm nay. Cháu mệt quá, muốn đi ngủ sớm.
– Chỉ một điều làm cháu khoẻ lại. Cháu biết phải làm gì, nhưng cháu không chịu nghe ta.
Đêm xuống dần, sắp tới giờ trình diễn. Những đám đông nườm nượp kéo tới. Từ hai ngả đương, xe cộ nối đuôi nhau. Nhân viên trong đoàn tất bật sửa soạn: người xếp đặt ghế, kẻ chờ ra sân khấu… Chỉ tôi và Evra là hai tên thất nghiệp. Nó cũng được nghỉ diễn đêm nay, vì con rắn chưa hết bệnh.
Chúng tôi đứng sau cánh gà nghe ông Cao giới thiệu Người-sói, rồi xem thêm mấy màn cho đến giờ giải lao đầu tiên.
Evra rủ tôi lang thang ra ngoài ngắm sao. Nó bảo:
– Mình sẽ nhớ nơi này. Mình thích cảnh quê lắm. Ở thành phố làm gì có cả một trời sao rực rỡ như thế này.
– Không ngờ cậu bé rắn lại rành cả thiên văn đấy.
– Đâu có. Mình chỉ mê ngắm sao thôi.
Tôi chóng mặt đến phải ngồi vội xuống. Evra áy náy:
– Cậu không được khoẻ, phải không? Cậu vẫn không chịu uống thứ đó?
Tôi lắc đầu. Nó ngồi xuống bên tôi, ân cần hỏi:
– Vì sao? Có khác gì máu các động vật đâu?
– Mình không hiểu vì sao, nhưng mình không thể. Mình sợ sẽ thành quỷ khi làm như thế. Dù ông Crepsley bảo ma-cà-rồng không phải là quỷ, nhưng mình nghĩ ngược lại. Mình nghĩ, kẻ nào coi con người như loài vật, kẻ đó chính là quỷ…
– Nhưng nếu không uống cậu sẽ bị chết thì sao?
– Dù mình thề chỉ uống đủ để sống, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra, nếu mình không còn tự chủ được nữa? Chuyện gì sẽ xảy ra khi mình lớn lên? Khi nhu cầu đòi hỏi nhiều hơn, mình gây ra cái chết cho ai đó thì sao?
– Mình nghĩ cậu sẽ không bao giờ có hành động như vậy. Cậu không phải là quỷ, Darren. Một người tốt không thể là quỷ được. Chừng nào cậu còn coi máu người như là một thứ thuốc, thì đâu có vấn đề gì?
Tôi không tin tưởng những gì nó nói, nhưng vẫn bảo:
– Có thể. Nhưng lúc này mình cảm thấy rất yên tâm. Vài ngày nữa thôi, mình sẽ không con phải phân vân quyết định việc gì nữa.
– Thật sự cậu thà chết chứ không chịu uống sao?
– Mình không biết.
Tôi thành thật trả lời. Evra buồn rầu nói:
– Nếu cậu chết, mình sẽ nhớ lắm.
Tôi xúc động nhìn Evra:
– Ồ, chắc không đến nỗi đó đâu. Có thể còn cách để mình sống chứ. Chắc còn một cách mà ông Crepsley sẽ nói ra khi không còn lựa chọn nào khác nữa.

Evra ậm ừ. Nó cũng như tôi đều biết rõ là chẳng còn cách nào khác nữa hết. Nó bảo:
– Mình vào xem con rắn ra sao. Cậu vào với tụi mình một lát không?
– Không. Mình đi ngủ, mệt quá đi, mà mai chúng ta lại phải dậy sớm.
Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi chia tay. Nhưng thay vì đi ngay về lều ông Crepsley, tôi di lòng vòng quanh trại, suy nghĩ về những gì chúng tôi vừa nói với nhau. Tôi tự hỏi cảm giác chết sẽ như thế nào. Vì trước đây tôi đã “chết” và được chôn một lần rồi. Nhưng không giống như lần này. Nếu tôi chết thật sự, tôi sẽ chết rất thanh thản. Rồi thịt da tôi sẽ thối rữa và…
Ngước nhìn những vì sao. Đó là nơi tôi sẽ tới? Tới bên kia vũ trụ? Nơi có cõi bồng lai của ma-cà-rồng?
Ngày còn sống dưới mái gia đình, chẳng khi nào tôi nghĩ đến cái chết, chuyện đó chỉ dành cho những người già. Nhưng lúc này, tôi đang đứng đây, một mình đối diện với điều đó. Thay vì tất bật với chuyện trường lớp bóng đá; tôi lại phải lo âu chuyện nên uống “thuỷ ngân đỏ” hay là chết! Thật quá bất công. Tôi còn quá nhỏ mà phải chịu đựng…
Tôi không quan tâm khi chợt nhìn thấy bóng người thấp thoáng ngoài lều, cho đến khi nghe tiếng một vật bị gãy, gọn và sắc. Mọi người trong đoàn đều bận rộn trong lều trình diễn. Ai vậy? Hay một khán giả loạng quạng lạc đường vào đây?
Tôi lần theo. Qua mấy chỗ rẽ, tôi gần mất hút người đó, bỗng lại nghe thấy tiếng nhai rau ráu rất gần. Nhìn quanh, tôi nhận ra ngay tiếng nhai phát ra từ chuồng Người-sói.
Hít mấy hơi thật sâu để lấy tinh thần, tôi chạy gấp đến…
CHƯƠNG HAI MƯƠI TÁM
Nhờ cỏ ẩm ướt nên bước chân tôi không gây ra tiếng động. Tới chiếc xe tải cuối cùng, đậu trước chuồng Người-sói, tôi dừng lại nghe ngóng.
Tiếng lanh canh nho nhỏ, như những sợi xích nặng nề nhè nhẹ chạm nhau.
Tôi bước hẳn ra khỏi tầm khuất của cái xe. Ánh sáng lờ mờ quanh chuồng, đủ để tôi nhìn rõ ràng từng chi tiết. Chuồng Người-sói đã được đẩy về đây sau buổi diễn. Và cũng như hằng đêm, một tảng thịt đã được bỏ vào chuồng. Nhưng đêm nay nó không ăn. Đêm nay nó đang chăm chú vào một thứ khác…
Một người đàn ông to lớn đang ngồi trước cửa chuồng, tay cầm một cái kỳm lớn và đã cắt được mấy mắt xích ràng chặt cửa chuồng.
Tôi kêu lên:
– Làm gì vậy?
Người đó giật mình, buông rơi cây kỳm, quay lại.
Đúng như tôi đoán, đó là R.C.
Lúc đầu hơi hoảng, nhưng thấy tôi có một mình, ông ta bình tĩnh lại ngay:
– Đi chỗ khác.
– Ông đang làm gì vậy?
– Thả tự do ột sinh vật khốn khổ. Không bao giờ ta giam *** thú hoang dã trong chuồng như thế này. Đây không phải là người, ta thả nó về rừng. Dù đã báo cảnh sát – họ sẽ đến đây sáng sớm mai – nhưng ta quyết định làm chuyện nhỏ này trước đã.
– Ông điên à? Không thể làm vậy. Nó hung dữ lắm. Thả ra, nó sẽ giết ráo từ người tới vật trong vòng năm cây số.
– Đó là mày nói thôi. Ta không tin. Theo kinh nghiệm của ta, loài vật phản ứng tuỳ vào hành động cư xử của con người. Nếu mi cư xử với nó như một quái vật điên khùng, nó sẽ phản ứng lại y như vậy. Trái lại, nếu tôn trọng, yêu thương, tỏ lòng nhân đạo…
– Ông không biết mình đang làm gì đâu. Người-sói không giống như những loài thú khác. Ông đi đi, trước khi gây ra những tai hoạ không lường được. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau…
– Không. Ta nói đủ rồi.
Gầm lên, ông ta thò tay vào chuồng kéo ra sợi xích. Người-sói lẳng lặng nhìn.
Tôi thất thanh giọng thét lên:
– Ngừng lại, R.C.
Nhào tới, tôi ôm chặt R.C cố ngăn ông ta mở cửa chuồng. Không kéo nổi, tôi thoi liên tiếp vào mạn sườn ông ta, nhưng R.C cũng hết sức bình sinh nắm chặt sợi xích.
R.C gầm thét:
– Buông ta ra. Mi không ngăn cản được ta làm bổn phận đâu. Công lý phải được thi hành. Nạn nhân phải được tự do…
Thình lình ông ta nín bặt, da trắng như người chết, toàn thân run bần bật rồi… cứng đờ.
Tiếng răng rắc, rào rạo vang lên. Tôi nhìn vào chuồng. Người-sói đã ra tay! Nó đã ngoạm đứt hai cánh tay R.C tới khuỷ.
Ông ta bật ra khỏi chuồng, đưa hai cánh tay cụt ngủn lên, trợn trừng nhìn máu ròng ròng chảy.
Tôi cố kéo hai tay R.C khỏi miệng Người-sói (nếu lấy lại được, có thể người trong đoàn sẽ gắn lại được cho ông ta). Nhưng Người-sói nhảy thoắt ra sau, nhai rau ráu. Chỉ một thoáng hai tay của R.C đã nát vụn.
Ông ta cứ ngơ ngác hỏi:
– Tay tôi đâu? Tay tôi đâu? Mới tức thì đây thôi, tôi còn đủ hai tay mà. Máu ở đâu ra mà nhiều thế này?
– Tôi đưa ông đi băng bó, đừng để máu ra nhiều quá.
– Cút đi. Tránh xa ta ra.
Đưa tay để xua đuổi tôi, nhưng nhìn hai tay cụt toàn máu, ông ta lại rú lên:
– Tay ta đâu? Đây là lỗi của mày. Mày chặt đứt hai tay tao rồi.
– Không phải tôi đâu, R.C. Người-sói đã cắn ông.
– Mày, chính mày. Đồ quỷ nhỏ. Quái vật. Mày lấy tay tao. Trả tay cho tao.
Tôi tiến lại gần, nhưng bị ông ta xô ra, rồi quay đầu chạy. Hai cánh tay cụt, ròng ròng máu, đưa cao khỏi đầu; tiếng gào thét của ông lồng lộn khắp khu trại, cho đến khi ông khuất vào đêm tối. Sợ ông tấn công, tôi không dám đuổi theo. Vừa định đi tìm ông Cao và Crepsley báo lại sự việc, bỗng một tiếng gầm ngay sau lưng làm tôi đứng chết sững.
Từ từ quay lại, tôi thấy Người-sói đứng bên cửa lồng khép hờ. Nó đã rút tay chân khỏi mấy sợi xích bị R.C cắt đứt.
Người-sói đứng im, nhe hàm răng nhọn hoắt, trắng nhởn. Nhìn quanh, rồi giang hai tay, năm hai bên song sắt, tung mình, phóng thẳng tới tôi.
Nhắm mắt, tôi đành buông xuôi chờ đợi. Tiếng chân nó nặng nề hạ xuống cách tôi chừng một mét. Nhưng rồi tôi nghe tiếng nó vọt bay qua khỏi đầu tôi. Trong mấy giây khủng khiếp đó, tôi chờ đợi những cái răng nhọn hoắt của nó cắn từ sau gáy và gặm đứt đầu tôi.

Nhưng không có gì xảy ra. Tôi bối rối, chớp mắt, quay lại nhìn: Nó đang đuổi theo một bóng người chạy thoăn thoắt qua những cái xe. Nó đã bỏ qua tôi, để săn một con mồi ngon lành hơn.
Thầm cám ơn trời đã giúp tôi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Tôi loạng choạng bước đi. Bỗng chân đạp phải một vật trên mặt đất, tôi cúi xuống nhặt và lần đầu tiên tôi tự hỏi, không biết Người-sói đang đuổi theo ai. Đó là một túi xách nhỏ, đựng đầy quần áo. Khi tôi lật ngược túi, một cái bình nhỏ rớt ra. Tôi nhặt lên, mở nắp: một mùi thơm chan chát của… hành nướng bốc lên.
Tim như ngừng đập, tôi lục lọi tiếp, cầu xin mùi hành nướng không đúng như điều tôi lo sợ.
Lời cầu xin của tôi không được đáp trả.
Trên thành túi những chữ viết tay nguệch ngoạc: “Túi này của Sam Grest. Cấm đụng tới.”
Sam! Chắc nó đã lẻn vào đây đêm nay, để đi theo chúng tôi.
Người-sói đang đuổi theo Sam!
CHƯƠNG HAI MƯƠI CHÍN
Đáng lẽ tôi phải tìm người giúp sức. Đáng lẽ không nên rượt đuổi theo một mình. Nhưng nó đang bám theo Sam. Sam, thằng bạn đã muốn cắt máu ăn thề kết nghĩa anh em với tôi, đã cứu mạng tôi.
Tôi không còn nghĩ đến bản thân mình, vì Sam đang lâm nguy. Không còn đủ thời gian chạy đi kêu cứu nữa. Có thể tôi sẽ bị chết, nhưng tôi vẫn phải đuổi theo, cố gắng cứu Sam. Tôi còn nợ nó.
Ra khỏi khu trại, tôi đã nhận ra bóng Người-sói vừa khuất sau những thân cây. Tôi chạy hết sức mình. Tiếng tru của nó vọng lại. Đó là một điềm lành, như vậy là nó vẫn còn đang rượt theo Sam. Nếu bắt được rồi, nó bận rộn ăn, không tru lên nữa.
Tôi không hiểu vì sao nó vẫn chưa bắt được Sam. Dù chưa bao giờ có dịp được thấy nó chạy ngoài trời, nhưng tôi tin Người-sói phải chạy rất nhanh. Có lẽ nó chơi trò mèo vờn chuột, trước khi ăn thịt.
Những vết chân in rõ trên nền đất ẩm, tuy nhiên tôi vẫn có thể lần theo tiếng động. Trong đêm tối tĩnh mịch, chạy trong rừng không thể giấu được tiếng vang.
Sau nhiều phút vừa chạy theo dấu vết vừa nghe ngóng, chân tôi mỏi nhừ, nhưng vẫn ráng sức chạy.
Tôi sắp đặt cách hành động khi gặp nó. Chắc chắn tôi không cách nào đánh lại nó một cách đàng hoàng. Có lẽ tôi phải dùng một vật cứng, choảng ngay đỉnh đầu nó. Nhưng chuyện đó không dễ chút nào. Người-sói rất mạnh, lanh lợi, và có một phần tính người.
Chỉ còn cách duy nhất là tôi nhào vào nộp mạng, có thể nhờ vậy mà Sam chạy thoát.
Nếu vì Sam, tôi phải chết, cũng chẳng sao. Tôi đã từng từ bỏ kiếp người để cứu một người bạn rồi. Bỏ kiếp sống để cứu mạng một người bạn khác, có gì phải thắc mắc nữa đâu.
Ngoài ra, nếu phải chết, thì đây là một lý do chính đáng. Còn hơn phải luôn bận tâm đến việc uống máu người hay cam chiu chết vì đói.
Mấy phút sau, tôi xông vào một bãi đất trống và nhận ra Sam đã định chạy đến đâu: khu nhà ga cũ bỏ hoang.
Vậy là nó còn rất tỉnh táo. Đây là nơi tốt nhất, nhiều ngóc ngách có thể ẩn náu, nhiều mảnh sắt và thuỷ tinh có thể dùng làm vũ khí. Có thể cả hai chúng tôi sẽ không bị chết. Có thể hai anh em tôi sẽ chiến thắng trận này.
Tôi thấy Người-sói đang đứng giữa sân ga, hít thở. Nó lại tru lên, một tiếng tru lớn, kéo dài rợn tóc gáy, rồi tiến tới một toa tàu mục nát.
Tôi chạy vòng ra sau toa, ráng không gây tiếng động. Đứng lẳng lặng nghe: hoàn toàn yên tĩnh. Tôi đu người, nhìn qua cửa sổ: không có ai. Nhẹ nhàng trườn đến cửa sổ thứ ba, nhưng tôi vẫn không tìm thấy gì.
Nhưng tới ô cửa tiếp theo, thấp thoáng một thanh sắt bay vù sát mặt tôi. Tôi vừa kịp xoay mình, né tránh.
Tôi kêu lên nho nhỏ:
– Sam, đừng, mình đây.
Tôi buông mình nhảy xuống đất. Sam ló ra từ một ô cửa tròn:
– Darren, cậu làm gì ở đây vậy? Tưởng Người-sói, mình suýt giết lầm cậu. Xin lỗi nghe.
– Trời đất! Đừng mất thời giờ nữa Sam. Chúng mình chuồn khỏi đây ngay.
Sam biến vào toan, có tiếng sột soạt, rồi nó xuất hiện ngay cửa lên xuống. Nhìn quanh, không thấy Người-sói, nó mới nhảy xuống đất, rồi rón rén lại gần tôi, thì thầm:
– Nó đâu?
– Không biết. Nhưng chỉ quanh quẩn gần đâu thôi, mình thấy nó chạy về hướng này.
– Hay nó vớ được một con mồi khác rồi. Một con bò chẳng hạn.
Chúng tôi đứng sát nhau. Sam quan phát bên phải, tôi bên trái. Cả hai đều run bần bật. Sam hỏi:
– Bây giờ phải làm gì?
– Không biết. Cậu có ý kiến gì không?
– Chúng minh dụ nó tới khu nhà bảo vệ. Có thể nó sẽ lộn cổ xuống từ những sàn gác mục nát.
– Nhưng nếu chính chúng ta lộn cổ xuống, nó sẽ nhảy xuống ăn thịt chúng ta ngay.
– Hay… mình bẫy nó bằng mấy cái đòn tay? Chúng ta bò ra giữa, dựa lưng vào nhau, nắm chắc thân đòn. Nếu nó tấn công, mình đánh lại bằng gậy. Kéo dài thời gian cho đến khi có người trong đoàn ra tiếp cứu.
– Nhưng nếu nó bẻ gãy một đầu đòn tay là chúng ta sẽ nhào xuống hết.
– Những xà ngang đó ráp sâu vào trong tường, dễ gì bẻ gãy bằng tay.
– Chẳng biết một cây xà có chịu nổi sức nặng của hai đứa mình và nó không?
– Không chắc. Nhưng biết đâu mình lại gặp may. Hai đứa mình ngã đè lên, làm nó bẹp dí như đống giẻ rách vậy.
Tôi cười như mếu:
– Cậu xem nhiều phim hoạt hình quá đấy. Nhưng ý đó cũng hay. Tớ dở òm, chẳng nghĩ ra được cách nào để lừa nó.
– Cậu nghĩ chừng bao lâu người trong đoàn sẽ đến đây?
– Còn tuỳ khi nào họ phát hiện ra chuyện này. Nếu chúng ta may mắn, họ nghe tiếng tru của nó, sẽ đến đây trong vài phút. Nếu không, phải chờ tới sau buổi diễn.
– Cậu có vũ khí không?
– Mình không kịp mang theo thứ gì cả.
– Đây, có còn hơn không.
Nó đưa cho tôi một thanh sắt ngắn. Tôi hỏi:
– Cậu có thấy dấu vết nào của Người-sói không?
– Chưa.
– Chúng mình nên ra khỏi đây trước khi nó tới. Làm sao tới được nhà bảo vệ xa thế kia? Người-sói có thể đang rình rập dọc đường đi.
– Chạy hết sức và hy vọng thôi.
– Chúng mình tách ra làm hai chứ?
– Không. Cùng chạy.
– Đồng ý. Sẵn sàng chưa?
– Cho mình mấy giây nữa đã.
Tôi quay lại. Nó đang hít thở, mặt trắng nhợt, quần áo tả tơi vì mới chạy qua rừng, nhưng vẻ quyết tâm, sẵn sàng hành động. Tôi nhẹ nhàng hỏi:

– Vì sao cậu trở lại?
– Mình gia nhập gánh xiếc.
– Kể cả sau khi mình nói hết mọi chuyện với cậu?
– Mình quyết tâm phải liều, vì cậu là bạn mình. Chúng mình phải luôn bên nhau đúng không? Chuyện của cậu càng làm mình thêm quyết tâm hơn. Mình phải ở gần để giúp cậu. Mình đã đọc nhiều sách về sự rối loạn nhân cách, có thể mình sẽ điều trị được cho cậu.
Tôi không thể nén nụ cười:
– Cậu là một thằng đần, Sam Grest.
– Tớ biết. Cậu cũng là một thằng đần. Vì vậy tụi mình mới kết nhau.
Nó cũng nhoẻn cười. Tôi bảo:
– Nếu chúng mình thoát khỏi chuyện này. Cậu cứ thoải mái vào gánh xiếc. Đừng lo, tớ không ăn thịt đâu. Chuyện đó chỉ để hù doạ cậu thôi.
– Thật hả?
– Thật mà.
– Phù. Bây giờ mình mới thấy khoẻ.
– Chưa. Thoát khỏi Người-sói đã. Sẵn sàng chưa?
– Sẵn sàng. Đếm tới ba nghe.
– Ok.
Nó đếm:
– Một.
Chúng tôi hướng về khu nhà bảo vệ.
– Hai.
Chúng tôi rướn người vào thế chạy.
– B…
Nó chưa kịp đếm, hai bàn tay lông lá phóng ra từ dưới gầm toa, đó là nơi – tôi phát hiện quá muộn – Người-sói ẩn núp.
Những ngón tay bám chặt hai đầu gối của Sam, kéo nó ngã xuống đất.
CHƯƠNG BA MƯƠI
Sam gào lên khi bị những ngón tay bám chặt đầu gối. Cú ngã làm nó nín thở, chỉ vài giây sau khi nó gào thét tiếp.
Tôi quỳ xuống ôm hai cánh tay Sam kéo mạnh.
Dưới gầm xe, Người-sói ưỡn cái bụng đầy lông, nhe răng cười man rợ. Nước dãi nhễu xuống hàm.
Tôi ráng sức kéo. Sam dạt về phía tôi, nhưng Người-sói không hề lỏng tay đang nắm chân Sam, nó vặn mình, trượt khỏi gầm toa.
Tôi buông Sam, quơ một cây sắt dài, đứng bật dậy, đập tới tấp lên hai cánh tay Người-sói. Nó tức giận, điên cuồng tru lên.
Buông một tay khỏi Sam, Người-sói cố vồ tôi. Tôi nhảy tránh, rồi bổ cây sắt lên cánh tay nó vẫn đang ghì chặt Sam. Rú lên đau đớn, nó nới lỏng mấy ngón tay.
Tôi gào lên:
– Chạy!
Chúng tôi, sát bên nhau, chạy về nhà bảo vệ. Tôi nghe tiếng Người-sói hậm hực bò thẳng ra khỏi gầm toa. Nó thật sự tức giận như điên, không còn chờn vờn đùa giỡn như lúc trước nữa. Nó sẽ túm chúng tôi bằng mọi giá.
Sân ga quá lớn, chỉ tới nửa sân, nó sẽ bắt được chúng tôi. Thở hồng hộc tôi bảo Sam:
– Cứ chạy đi.
Tôi đứng phắt lại, quay mình, vừa đúng lúc Người-sói đâm bổ tới.
Hành động của tôi làm nó kinh ngạc. Nó nhào vào tôi với cả tấm thân nặng nềm, lông lá, đẫm mồ hồi. Cú va chạm mạnh làm cả tôi và nó lăn đùng trên đất, nhưng tôi vội vàng phang cây gậy sắt lên nó.
Người-sói tức giận gầm thét, đập mạnh lên vai tôi. Cánh tay tôi đau buốt đến tê dại làm rơi thanh sắt. Tôi vươn tay trái để nhặt thanh sắt lên. Nhưng Người-sói nhanh hơn, nó quơ thanh sắt, ném thật xa vào bóng tối.
Nó đứng nhìn tôi, nhe răng cười. Nhìn đôi mắt nó, tôi biết, nếu nói được, nó sẽ bảo: “Darren Shan, bây giờ ngươi thuộc về ta. Chơi đùa thoả thích rồi, giờ là lúc mi phải chết.”
Nó nắm lấy tôi, mồm há toang hoác, cúi thấp để cắn lên mặt tôi. Hơi thở nó tanh tưởi vô cùng, trong những kẽ răng vàng khè còn dính thịt và vải áo của R.C.
Bỗng hàm nó đờ ra. Một vật vừa phang mạnh bên thái dương, làm nó lảo đảo.
Tôi thấy Sam đang đập nó bằng thanh gỗ lớn. Vừa đập nó vừa nói:
– Cho mày biết thế nào là lễ độ. Buông Darren ra, nếu không…
Tôi không nghe hết được câu nói của Sam, vì tôi vừa xông tới, Người-sói vung đại một quả đấm, nhưng trúng ngay mặt tôi. Cú đấm như trời giáng làm đầu tôi như nổ tung, trước mặt tôi cả ngàn ngôi sao khổng lồ chói chang màu sắc. Tôi ngã xuống, ngất đi.
***
Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu, nhưng khi tỉnh lại: sân ga im ắng đến lạ lùng. Không tiếng ai chạy, kêu gào hay đánh nhau. Tôi chỉ nghe tiếng nhai nhóp nhép ngay gần đó.
Nhóp nhép. Nhóp nhép.
Không còn nghĩ đến đầu nhức như búa bổ, tôi cố ngồi dậy.
Mấy mấy giây tôi mới quen lại với bóng tối và nhận ra Người-sói đang phủ phục, đầu cúi trên một vật gì đó. Chính nó đang nhai nhóp nhép.
Cảm giác choáng váng làm tôi phải một lúc sau mới nhận ra: “vật gì đó” Người-sói đang nhai chính là… một con người.
SAM!!!
Tôi bật dậy, phóng tới. Nhưng vừa thoáng thấy đống máu thịt bầy nhầy, tôi biết ngay là đã quá muộn rồi.
– K… H… Ô… N… G!
Tôi gào lên, rồi như người mất trí, thoi lia lịa vào con quái vật bằng tay trái.
Nó gầm gừ, xô tôi ra. Tôi đấm, đá không ngừng. Nó lại xô tôi. Tôi giật tai, giật lông nó.
Người-sói ngửa mặt tru lên. Miệng nó hoăm hoắm đỏ lòm, còn dính những mảnh thịt xương.
Nó lăn lên tôi, đè tôi xuống bằng cánh tay toàn lông gớm ghiếc. Đầu ngả ra sau, nó ngó lên trời đêm, cất tiếng tru. Rồi, với một tiếng gừ gừ ma quái, răng nó kề sát họng tôi. Người-sói sắp kết liễu mạng tôi bằng một cú ngoạm chớp nhoáng
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.