Bạn đang đọc Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan ( Tập 1: Gánh xiếc quái dị ) – Chương 2-04
CHƯƠNG BA
Steve năn nỉ thầy Dalton cho nó giữ tờ quảng cáo. Nó bảo muốn dán lên tường phòng ngủ. Thầy trù trừ, rồi cắt bỏ địa chỉ cuối tờ giấy, trước khi trao cho nó.
Tan trường, bốn đứa chúng tôi – Steve, Alan Morris, Tommy Jones và tôi – tụ tập ngoài sân, ngắm nghía tờ quảng cáo. Tôi bảo:
– Chắc là bịp quá.
Thằng Alan láu táu hỏi:
– Sao cậu biết?
– Thầy nói đó, những trò trình diễn người sói, người rắn đã bị cấm từ lâu rồi.
Alan vẫn khăng khăng:
– Thật đấy, không bịp đâu.
Tommy hỏi nó:
– Cậu lấy tờ giấy này ở đâu?
– Mình… chôm. Của anh Hai mình.
Anh Hai thằng Alan là Tony Morris, trước khi bị đuổi học, anh ta to lớn nhất trường. To lớn, nhỏ nhen và xấu xí nữa.
Tôi hết hồn, hỏi dồn:
– Mày chôm của Tony. Bộ mày muốn chết rồi à?
– Anh ấy không biết tớ lấy đâu. Nó nằm trong túi quần, lúc má mình ném nó vào máy giặt. Mình nhét một mảnh giấy trắng khác vào túi quần anh ấy. Tony sẽ tưởng chữ mực bị tẩy hết ráo rồi.
Steve gật gù:
– Thằng lù đù này hơi bị khôn đấy.
Tôi hỏi:
– Nhưng ai đưa cho anh Tony?
– Một người gặp ngoài đường. Một ông tên là Crepsley, diễn viên gánh xiếc.
– Cái ông trình diễn với con nhện hả?
– Ừa, nhưng lúc đó ông ta không mang theo con nhện. Ban đêm mà, anh Tony vừa từ quán rượu về.
Anh nó chưa đủ tuổi được mua rượu, nhưng bám theo mấy gã lớn tuổi, nhờ mua.
Alan nói tiếp:
– Ông Crepsley đưa tờ bướm cho anh Tony, bảo đây là Gánh Xiếc Quái Dị, bí mật trình diễn tại các thành phố trên khắp thế giới. Ông ấy bảo phải có tờ bướm mới mua được vé và họ chỉ phát tờ bướm này cho những người được tin cẩn. Tuyệt đối không được tiết lộ với ai. Mình biết được là vì khi xỉn rồi, anh Tony chẳng giữ điều gì bí mật cả.
Steve hỏi:
– Giá vé bao nhiêu.
– Mười lăm bảng một vé.
– Mười lăm bảng?
Tất cả chúng tôi đều kêu lên. Steve càu nhàu:
– Chẳng ma nào thèm bỏ ra 15 bảng để xem một lũ người quái dị đâu.
– Có tớ.
Tôi nói. Tommy và Alan cũng đều lên tiếng:
– Tớ nữa.
– Tớ cũng mua.
Thằng Steve khủng khỉnh:
– Chắc rồi. Nói cho sướng miệng mà.
– Là sao?
Alan ngần ngơ hỏi. Thằng Steve thủng thỉnh cắt nghĩa:
– Nghĩa là cóc có tiền mua vé, nói cho đỡ thèm thôi.
Mặt thằng Tommy rầu rầu như đám ma, vừa ngắm nghía mấy hình ảnh vừa lẩm bẩm:
– Có vẻ hay lắm, mình rất muốn đi xem.
– Thầy Dalton lại thấy là chẳng hay ho gì đâu.
Nghe Alan nói, Tommy bảo:
– Vì vậy mình mới khoái đi. Cái gì người lớn chê, thường là hơi bị tuyệt đấy.
Tôi hỏi:
– Các cậu chắc là tụi mình không đủ tiền sao? Biết đâu người ta giảm giá cho trẻ em.
– Tớ nghĩ trẻ con không được vào xem đâu.
Tuy nói vậy, nhưng Alan cũng cho biết là nó có năm bảng bẩy mươi pence. Steve nói:
– Tớ có đúng 12 bảng.
Tommy cho biết nó có 6 bảng 85 pence. Tôi nói với tất cả:
– Tớ có 8 bảng 25 pence. Vậy là tổng cộng được hơn 30 bảng rồi. Ngày mai chúng ta lấy tiền quà…
Alan cắt ngang:
– Nhưng gần hết vé rồi. Hôm qua là buổi biểu diễn đầu tiên. Họ hết diễn vào thứ ba. Nếu muốn đi, chúng ta phải đi tốii mai hay thứ bảy, vì ông bà già sẽ không cho chúng mình ra ngoài mấy tối khác đâu. Người phát tờ bướm cho anh Tony bảo, vé tối thứ sáu và thứ bảy gần hết rồi. Chúng ta phải mua ngay từ tối nay.
– Căng nhỉ!
Nghe tôi nói, Steve bảo:
– Có lẽ chẳng căng lắm đâu. Má mình thường để tiền trong một cái bình. Mình có thể mượn đỡ, khi nào có tiền quà tụi mình trả lại.
– Cậu định chôm tiền của bà già à?
Tôi hỏi. Nó bộp lại ngay:
– Tớ nói là mượn. Ăn trộm là khi nào cậu không có ý trả lại kìa. Sao cậu chậm tiêu thế nhỉ.
Tommy hỏi:
– Nhưng làm sao đi mua vé được. Hôm nay có tiết học tối.
Thằng Steve nói ngay:
– Để tớ mua cho. Tớ chuồn ra được mà.
Tôi nhắc:
– Nhưng thầy Dalton xé mất địa chỉ rồi.
Nó cười toe:
– Mình nhớ. Nào, bây giờ cứ đứng đây bàn tán mãi sao? Mau chạy đi thu xếp chứ.
Chúng tôi nhìn nhau, lần lượt từng đứa gật đầu. Steve lại nói:
– Tốt rồi. Chúng ta chạy về nhà, lấy tiền, rồi gặp lại nhau tại đây. Nói với ba má các cậu là để quên sách vở hay gì đó tại trường. Tụi mình gom tiền lại, số còn thiếu mình sẽ mượn trong hũ đựng tiện của bà già.
Tôi hỏi:
– Lỡ cậu không chôm… xin lỗi, mình nói là lỡ cậu không mượn được thì sao?
– Thì bỏ cuộc. Nhưng chưa thử làm sao biết được. Nào, lẹ lên.
Nói xong, nó vọt ngay. Tommy, Alan và tôi cũng co giò chạy gấp.
CHƯƠNG BỐN
Tối hôm đó đầu óc tôi chỉ còn có thể nghĩ đến gánh xiếc quái dị. Tôi cố quên nhưng không được, thậm chí ngay cả khi ngồi xem chương trình TV ưa thích nhất. Thật kỳ lạ, thật phi thường: nào là người sói, cậu bé rắn, rồi lại còn nhện nữa chứ. Nhất là nhện, tôi cứ như sôi lên, không thể ngồi yên được. Ba má tôi không nhận ra điều gì, nhưng Annie thì biết. Annie là em gái tôi. Thỉnh thoảng nó làm tôi khó chịu, nhưng thường thì nó rất tuyệt. Nó không le te chạy tới má để mách lẻo mỗi khi tôi có lỗi và nó là đứa biết giữ bí mật.
Sau bữa ăn, khi hai anh em rửa bát chén trong bếp, nó hỏi:
– Anh sao vậy?
– Có gì đâu.
– Có mà. Tối nay anh kỳ cục lắm.
Tôi biết nó sẽ lải nhải hỏi hoài cho đến khi tìm ra sự thật, vì vậy tôi đành cho nó biết về gánh xiếc quái dị. Nó cũng đồng ý với tôi là nghe… rất tuyệt, nhưng:
– Anh không vào được đâu.
– Tại sao không?
– Em cá là người ta không cho trẻ con vào.
– Anh và các bạn của anh thì… OK. Nhưng nhóc cỡ em thì chắc chắn là không có cửa rồi.
Nó bắt đầu quạu, tôi vội nói:
– Xin lỗi. Anh không định nói thế đâu. Nhưng anh bực vì em nói đúng quá.
Nhưng Annie, anh phải tìm mọi cách để vào xem cho bằng được.
– Em cho anh mượn hộp đồ trang điểm. Anh vẽ mấy vết nhăn cho già đi.
Tôi phì cười ôm chặt nó, một điều tôi ít khi làm.
– Cám ơn, nhóc. Nhưng không sao đâu. Vào được thì tốt, không được thì thôi.
Hai anh em tôi lau khô chén bát, rồi vội vàng trở lại phòng TV. Mấy phút sau ba tôi về tới. Ông làm trong những công trường xây dựng và thường về nhà muộn. Thỉnh thoảng ba tôi cũng hay càu nhàu, nhưng tối nay ông có vẻ rất hào hứng. Ông bế Annie lên quay một vòng.
Sau khi chào và hôn mẹ tôi, ông hỏi:
– Sao, con trai? Hôm nay có gì hứng thú không?
– Con lại làm thêm một cú hat trick nữa.
– Thật sao? Con tuyệt lắm.
Trong khi ba tôi ăn, chúng tôi tắt TV. Ông thích được yên tĩnh trong bữa ăn, để ông còn chuyện trò với vợ con.
Sau đó má vào phòng loay hoay với những con tem. Tôi mon men lại gần xem có con tem nào in hình những con thú lạ hay nhền nhện không. Tôi e dè hỏi:
– Má à, có bao giờ má xem những màn trình diễn quái dị chưa?
– Màn trình diễn gì?
Vẫn chăm chú vào mấy con tem, má tôi lơ đãng hỏi. Tôi nói:
– Những màn quái dị ấy mà, như đàn bà có râu, người sói, cậu bé rắn…
Má nhìn lên tôi, hỏi:
– Cậu bé rắn? Cậu bé rắn là cái quái quỷ gì vậy?
– Là… nhưng má đã xem bao giờ chưa?
– Chưa. Đó là trò bất hợp pháp.
– Nếu hợp pháp, và họ đến tỉnh mình trình diễn, má có đi xem không?
Bà rùng mình nói:
– Không. Những trò đó làm má sợ. Hơn nữa, má cảm thấy không được công bằng với những con người đó.
– Là sao ạ?
– Nếu con bị nhốt vào một cái cũi ọi người ngắm nhìn, con có thích không?
– Con đâu phải là một quái nhân.
Mẹ tôi cười lớn, hôn lên trán tôi:
– Má biết chứ, con là thiên thần nhỏ của má chứ bộ.
– Má, thôi đi mà.
Tôi nhăn nhó, lấy tay lau trán. Má tôi cười nói:
– Coi nó mắc cỡ kìa. Này, nhưng thử tưởng tượng con có hai cái đầu hay bốn cánh tay, và có ai đó bắt con trình diễn để mọi người cười giỡn, chắc chắn con sẽ không thích, đúng không?
– Đúng.
– Nhưng tóm lại, tất cả chuyện này là gì đây? Con lại thức khuya xem phim kinh dị, phải không?
– Đâu có.
– Con biết ba má không thích các con xem…
– Con không thức khuya, MÁ TIN CHƯA?
Tôi hét lên. Bực nhất là cha mẹ không chịu tin mình. Mẹ tôi bảo:
– Thôi được ròi, ông tướng, không phải la làng lên như thế. Nếu con không muốn ở lại đây với má, xuống vườn phụ ba tưới cây đi.
Tôi không muốn đi, nhưng má đang bực vì tôi la lớn quá. Tôi xuống nhà bếp. Ba vừa vào lối cửa sau, thấy tôi ông nói ngay:
– Thì ra cu cậu trốn ở đây. Bận tới nỗi không giúp ông già một tay sao?
– Con đang định ra vườn mà.
– Tôi làm xong rồi, cậu Cả.
Tôi nhìn ông xỏ chân vào giày. Chân ba tôi to đùng. Ngày còn bé, tôi vẫn được ông cho đứng trên hai chân ông, dạo khắp nhà. Cứ y như được đứng trên hai tấm ván trượt vậy. Tôi hỏi:
– Bây giờ ba làm gì ạ?
– Viết thư.
Ba tôi có “bạn bốn phương” trên khắp thế giới, từ Mỹ, Úc, Nga tới Trung Quốc. Ông bảo ông thích giữ liên lạc với những láng giềng trên địa cầu của ông, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là cái cớ để ba tôi đánh một giấc ngủ ngắn trong phòng làm việc.
Tôi rủ Annie chơi ten-nít trên giường, dùng mấy đôi bít-tất cuốn lại làm banh. Nhưng nó từ chối, vì mải chơi bày hàng với mấy con búp bê.
Tôi vào phòng chúi mũi lên đống truyện tranh. Tôi có nhiều truyện tranh rất tuyệt: Siêu nhân, Người nhện, Người dơi và Spawn, Tôi khoái nhất Spawn. Một anh hùng siêu nhiên. Nhiều cuốn Spawn làm tôi sợ, chính vì vậy tôi mới khoái.
Gần như suốt đêm tôi hết đọc lại hì hục thu xếp đống truyện tranh. Tôi thường trao đổi với Tommy. Bộ sưu tập truyện tranh của nó cũng dễ nể lắm, nhưng bìa sách của nó dính toàn nước ngọt, những trang trong đầy vụn bánh. Vì vậy, tôi không đổi sách với nó nữa.
Thường thường tôi đi ngủ lúc mười giờ. Nhưng hôm nay hình như ba má quên khuấy tôi. Tôi thức đến gần mười rưỡi. Ba làm bộ như có việc đi qua phòng tôi, vì thấy đèn còn sáng. Ông không quan tâm lắm đến việc tôi thức khuya đâu, má mới là người khép tôi vào kỷ luật.
Ba bảo:
– Ngủ đi. Sáng mai ba không gọi con thức được đâu.
– Một phút nữa thôi, ba. Xếp dọn xong đống truyện tranh này, con đi đánh răng ngay mà.
– Được. Nhưng lẹ lên, cậu Cả.
Tôi dồn đống truyện tranh vào thùng, đặt lên kệ, phía trên giường của tôi.
Mặc áo ngủ xong, tôi đi đánh răng, rất thủng thẳng, gần mười một giờ tôi mới leo lên giường. Cảm thấy mệt nhoài và biết chắc chỉ vài giây nữa là sẽ ngủ khò. Điều cuối cùng tôi nghĩ đến là Gánh Xiếc Quái Dị. Tôi tự hỏi, cậu bé rắn như thế nào nhỉ? Râu của một người đàn bà dài đến cỡ nào? Hans Tay-thần và Gertha Răng-thép là sao? Nhưng trên hết, tôi mơ thấy con nhện.