Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 60: Cậu ấy thay đổi rồi


Đọc truyện Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính – Chương 60: Cậu ấy thay đổi rồi

Giản Doanh cười xoa nhẹ một chút chiếc thẻ có giá trị của chị ta, cười nói: “ Còn chưa hiểu à? Bạn học của em bây giờ ấy à, đã cùng với Dương Tổng cái đó cái đó rồi, rất nhiều người đều nhìn thấy nữa kìa, còn tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào khách sạn thuê phòng. Thư ký Trần này ấy à, đừng xem thưởng nhỏ tuổi, thật sự có hai cái bàn chải, thật quá dũng mãnh, còn mặc kệ Dương Tổng người ta có vợ con rồi nữa.”

“ Cái gì?” đầu của tôi vù vù một tiếng, sao lại có thể thế được, tôi không tin An An lại làm nhân tình của Dương Tổng, cậu ấy sẽ không như thế, cậu ấy là người mà hồi trong trường chúng tôi còn nói chuyện làm thế nào tìm được người mà mình yêu, cũng là người mà yêu cậu ấy, còn nói sẽ yêu một cách sôi nổi.

Nhất định là mấy người này nhìn thấy cậu ấy lên chức thư ký tổng giám sát cho nên cố ý bịa đặt cậu ấy, đúng nhất định là như thế rồi, nghĩ đến đây, tôi hầm hầm nhìn Giản Doanh: “ Chị Giản Doanh, dựa vào sự hiểu biết của em với An An, cậu ấy không phải là người như thế, bọn họ đi vào khách sạn, cũng có thể là đi gặp chiêu đãi khách hàng, cậu ấy sẽ không làm tình nhân của Dương Tổng, Dương tổng đã hơn 40 tuổi rồi, có thể làm bố rồi. Sau này, những việc này vẫn không nên nhắc lại nữa.”

Tôi trầm mặt xuống muốn rời chỗ Giản Doanh, nhưng Giản Doanh cười lạnh lùng một tiếng: “ Tiểu Tô, không phải nói tại sao em ngây thơ thế, cái gì mà không phải người thế này người thế kia, còn dựa vào sự hiểu biết của em với cô ta, em rất hiểu rõ cô ta sao? Bây giờ, công ty đều truyền ra rồi, chỉ mỗi em không biết mà thôi. Mọi người đều biết rồi, cô ta đã là tình nhân của Dương Tổng rồi.”

Tôi quả thực sắp tức đến nổ tung rồi, thật muốn cho Giản Doanh này một cái bạt tai khiến chị ta đừng nói liên thiên nữa.

Khi mà tôi đang tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót dễ nghe, tôi vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Trần An An mặt mày rạng rỡ đi vào cùng Dương tổng, hai người nhìn dáng vẻ hết sức vui vẻ, Trần An An hoàn toàn không phải dáng vẻ ngây thơ thuần khiết vốn dĩ nữa rồi, cậu ấy bây giờ, mốt mới hiện đại, cả người mặc lên là bộ váy ngắn hàng hiệu, trên mặt trang điểm tinh tế, đến tóc cũng làm kiểu mới nhất đang thịnh hành, hiện rõ vừa thời thượng vừa xinh đẹp.

Trần An An, đã không phải đơn thuần nữa, không phải Trần An An trong sáng nữa rồi.

Tôi mừng vì thay đổi của cậu ấy, cũng sợ hãi trong lòng vì thay đổi của cậu ấy.


Chỉ nhìn thấy Trần An An đi vào văn phòng tổng gián sát của Dương Siêu, hai người lại trong đó một lúc, Trần An An đi ra, đôi giày cao gót 7 phân đó khiến cho thân hình vốn dĩ thon thả của cậu ấy càng hiện rõ nét xinh đẹp.

“ An An.” Tôi gọi cậu ấy.

Cậu ấy nhìn thấy tôi, dường như hơi giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cậu ấy cười với tôi : “ Nhuỵ Tử, xuất viện bao giờ thế, tại sao không nói sớm?”

“ ồ, hôm qua.” Tôi đành phải nói như thế.

Tôi cảm giác cậu ấy thay đổi thật rồi, cậu ấy trước đây không có gì không nói với tôi, bây giờ cậu ấy đã có ngăn cách với tôi rồi, cậu ấy nói với tôi, đã không thẳng thắn, có lẽ đây cũng là trách nhiệm của tôi, nhưng là do tôi nói dối cậu ấy trước.

Trong lòng tôi mang đầy áy náy, dường như là tự phản bội sau lưng bạn.

“ Chân cậu khỏi hẳn chưa?” An An trầm mặc một chút, mới nhớ ra nói câu như thế.

“ Khỏi rồi, thực ra, vốn dĩ cũng không có gì to tát.” Tôi rất vui khi cậu ấy vẫn quan tâm tôi, tôi tin cậu ấy vẫn là bạn tốt.


“ Ồ.” Trần An An đặt túi lên trên bàn làm việc của cậu ấy, tôi nhìn thấy đó là chiếc túi LV kiểu mới nhất, cậu ấy trước đây đơn thuần như thế vậy mà lại mua chiếc túi đắt đỏ như thế.

“ An An, cậu bây giờ có rảnh không? Mình có chút chuyện muốn nói chuyện với cậu.” Tôi nhẹ nhàng nói với Trần An An.

Trần An An ngẩng đầu lên, nhìn tôi, nghĩ một chút, gật gật đầu, cùng tôi đến phòng trà của công ty.

Tôi đã nói qua, phúc lợi của Lạc Thị chúng tôi đặc biệt tốt, cho nên, còn chuẩn bị cho nhân viên phòng trà, bên trong cung cấp miễn phí các loại nước trà điểm tâm và cà phê…, để thuận tiện bổ sung năng lượng cho nhân viên, điểm này, công ty thật sự nhân tính hoá.

Trần An An kéo rèm cửa sổ của phòng trà, nhìn ra bên ngoài, hai tay cậu ấy ôm vào cánh tay, hiện rõ rất có tố chất, nhưng cho tôi cảm giác, đó chính là – – xa lạ.

Tôi rót cho mình một tách cà phê, cũng rót cho cậu ấy một tách, đưa cho cậu ấy, cậu ấy ngược lại không nhận, tôi đành phải ngại ngùng đặt lên trên bàn.

“ An An, cậu rốt cuộc có quan hệ gì với Dương Tổng? Đồng nghiệp của công ty đều đang bàn tán về cậu, nếu như không có, thế thì cậu nhất định nên giữ khoảng cách với Dương Tổng, nếu không, bọn họ……” Tôi thật lòng muốn nhắc nhở bạn thân của mình.


Nhưng Trần An An ngẩng đầu nhìn tôi, khoé miệng cậu ấy nở một nụ cười nhạt nhẽo: “ nếu như nói có thì sao?”

Đầu của tôi dường như bị ai đó dùng cái chày to nện nhát mạnh xuống, tức khắc vo ve ù ù một tiếng: “ An An, cậu nói gì thế? Bọn họ nói là thật sự?”

“ Bọn họ?” An An cười lạnh lùng một tiếng, “ một nhóm quạ thối lưỡi nhai lại, đố kỵ muốn chết!”

“ An An, tại sao cậu lại thành như thế, cậu không phải nói sẽ yêu một lần trong trong sáng sáng sao……” tôi hơi nói năng lộn xộn, “ tại sao lại có thể làm tình nhân của cấp trên chứ?”

“ Cậu có tư cách gì mà nói mình?” Trần An An lạnh lùng nhìn tôi, hai con người của cậu ấy dường như lưỡi kiếm vậy, “ Tô Tư Nhuỵ, đừng đem bản thâm xem là bạn thân của mình nữa, cậu đều ngủ với người ta rồi, thì cũng đừng bảo mình không được ngủ với người ta?”

“ Cậu nói cái gì?” tôi quả thực không dám tin vào tai mình, thật sự Trần An An đang nói những lời này với tôi sao? Miệng của tôi lắp bắp, “ mình thật sự luôn coi cậu là bạn thân của mình.”

“ Đừng nói dễ nghe như thế, coi mình là bạn thân sao? Thế thì việc cậu bên cạnh Lạc Tổng tại sao không nói với mình. Thiệt mình coi cậu là bạn thân, con đường trong lòng cậu nhanh quá, nhanh như thế đã bám lấy sếp lớn rồi, vốn dĩ sau lưng đang làm động tác nhỏ, mình nói tại sao cậu lại không tranh chức thư ký tổng giám sát với mình kìa, thì ra Tô Tư Nhuỵ căn bản không thể coi thường được, tiếp sau đó là cái gì nữa? Là muốn thăng chức sao? Cậu một bước lên trời rồi, thì không cho phép mình nỗ lực sao? Mình làm tình nhân của Dương Siêu thì sao nào? Mình cũng không trộm không cướp, mình là dùng năng lực của bản thân, có gì sai trái nào?”

Tôi sững sờ nhìn Trần An An, dường như không biết phản bác thế nào, cậu ấy nói đúng hay là không đúng?

Không sai, cậu ấy chính xác là không trộm không cướp, nhưng mà……


“ An An, nhưng đây là vấn đề đạo đức!” Tôi luống cuống nói, miệng đang run rẩy nói.

“ Đừng có nhắc đạo đức gì đó với mình, Nhuỵ Tử, cậu cho rằng cậu rất đạo đức sao? Không sai, cậu bây giờ là cánh tay của sếp lớn chúng ta rồi, cho nên, cậu cảm thấy cậu có đạo đức hơn mình phải không? Cậu lén lén lút lút ngủ cùng Lạc Mộ Thâm, sợ hãi mình biết, không phải sợ mình cướp mất vị trí của cậu sao? Còn bạn thân nữa, cậu giấu diếm mình, sợ mình mạnh hơn cậu có phải không? Bây giờ mình tự nỗ lực đạt được chức vụ thư ký tổng giám sát, cậu sợ mình thăng chức phải không? Cậu làm bạn thân như thế phải không? Lẽ nào cậu sợ mình sống tốt như thế, mình mạnh hơn cậu sao?” cậu ấy dường như uống thuốc tăng lực vậy, nói không dứt giống như viên đạn bắn thẳng về phía tôi, tôi gần như sắp ngất ra rồi.

Lương tâm trời đất, tôi là thật tâm thật ý vì cậu ấy mà nghĩ, nhưng cậu ấy cho rằng tôi thực sự gây trở ngại cho cậu ấy, tại vì tôi bám lấy gần Lạc Mộ Thâm trèo cành cao rồi thì không cho cậu ấy nỗ lực.

Tôi thật sự trong lòng muốn khóc rồi.

“ An An, mình không có gần Lạc Mộ Thâm, giữa bọn mình, không hề như cậu tưởng tượng đâu.” Tôi khó khăn nói.

“ Được rồi, mình không phải kẻ ngốc, cậu ở bệnh viện St Mary, Lạc Mộ Thâm ôm cậu, cậu cho rằng giữa hai người không có gì? Cậu cho rằng mình sẽ tin sao? Lạc Mộ Thâm là thiện nam tín nữ, làm từ thiện sao? Cậu cho rằng nhân viên Lạc Thị chúng ta bị thương bị ốm, anh ta sẽ để vào viện St Mary à? Ha ha, Nhuỵ Tử, cho nên, chúng ta tự nỗ lực, đừng liên quan đến ai nữa.” Trần An An bình thản nói.

Cậu ấy là muốn phân rõ ranh giới với tôi sao? Tại vì cậu ấy cho rằng tôi lấp liếm sau lưng cậu ấy, muốn trèo tầng cao?

Tôi sững sờ nhìn Trần An An, khuôn mặt đó khiến tôi hiểu rõ nhưng bây giờ lại là cảm giác xa lạ.

“ An An, mình thật sự không phải tình nhân của Lạc Mộ Thâm.” Tôi khốn khổ nói


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.