Đọc truyện Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính – Chương 53: Đây chẳng phải là kích động kẻ độc thân sao?
Cứ như thế, tôi vui buồn lẫn lộn ở trong bệnh viện St Mary một tuần liền.
Nói buồn là vì, Trần An An cũng không đến thăm tôi nữa, Châu Đình thì tranh thủ thời gian nghỉ đi ba tiếng đồng hồ từ nơi xa xôi đến thăm tôi.
Đúng rồi, các đồng nghiệp khác cũng đến thăm tôi.
Thực ra tôi quan hệ với bọn họ cũng là xã giao bình thường, nhưng từ sau khi Giản Doanh nói tôi quen biết viện trưởng của St Mary, thái độ của bọn họ đối với tôi nồng nhiệt hơn nhiều.
Một tuần này, hoa quả đồ bổ dưỡng trong phòng tôi quả thực là rất nhiều.
Đương nhiên, tôi cũng ăn tổ yến mà Lạc Mộ Thâm đưa cho tôi, thực ra tôi cảm thấy tổ yến chẳng ngon gì, giống một bát mỳ vậy.
Mừng là vì, tôi lúc nào cũng được hưởng thụ phục vụ cao sang thoải mái ở bệnh viện St Mary, thật sự có vẻ vui đến nỗi không muốn trở về .
Đến một tuần, tôi ra viện rồi.
Điều tôi không ngờ đến là, Lạc Mộ Thâm và Vương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên còn cả Lương Cẩn Hàn đều tới.
“ Các anh……sao lại đến thế?” Tôi ngạc nhiên nhìn họ đều đứng đủ trong phòng, trong phòng bệnh rộng lớn là bốn anh chàng đẹp trai.
“ Đầu lợn nhỏ không phải xuất viện sao, đây không phải đến chúc mừng cô sao?” Tần Hạo Nhiên cười nói, “ Vốn dĩ chúng tôi đến từ lâu rồi, nhưng Mộ Thâm nói nhỡ đâu bị đồng nghiệp của cô nhìn thấy thì……”
Tôi cười gượng, bọn họ nghĩ thật sự thấu đáo.
“ Các anh đến thăm tôi, tôi thực ra tôi hơi được quan tâm mà vừa mừng vừa lo.” Tôi cười nói, đây không phải lời nói khách sáo của tôi, thực ra là lời từ đáy lòng.
“ Đâu có đâu có, thực ra chúng tôi rất thích cô, coi cô như em gái nhỏ đáng yêu của chúng tôi, tại vì đầu lợn, cô thật sự rất đáng yêu mà! Ngốc nghếch nhưng đáng yêu .” Phương Trạch Vũ cười nói, anh ta dùng cánh tay đẩy nhẹ Lạc Mộ Thâm, “ Mộ Thâm, có đúng không?”
“ Đúng thế?” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ Có điều, tôi cảm thấy nói ngốc ngếch mà đáng yêu không chính xác, bỏ chữ đáng yêu đó đi, thừa chữ ‘ngốc’ thì hay hơn.”
Tôi thực sự tức chết đi được.
Có điều, tôi hơi thoải mái, thì ra bọn họ đều cho rằng tôi đáng yêu, có thể Lạc Mộ Thâm đối với tôi tốt hơn một chút, cũng là vì tôi vốn dĩ rất đáng yêu?
Nghĩ như thế, quả thực trong lòng tôi như rơi đi một cục đá to.
Nếu như Lạc Mộ Thâm không muốn ép tôi lên giường, thì chúng tôi thật dễ dàng chung sống hoà thuận.
Nghĩ như thế, tôi cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm, lập tức tươi cười rạng rỡ.
“ Nếu như thật sự là em gái của các anh, thế thì tôi thật sự rất vui.” Tôi cười với Phương Trạch Vũ bọn họ nói.
“ Được rồi, đi thôi.” Lạc Mộ Thâm ấn nghiêng đầu tôi.
“ Cảm ơn các anh đưa tôi về.” Tôi lập tức làm dáng vẻ cảm kích.
“ Chưa về nhà vội.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.
“ Ơ?” tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.
Tần Hạo Nhiên cười lên: “ Đưa cô đi chơi. Ngày mai là cuối tuần, chân cô vừa khỏi xong, phải chơi cho thoả thích.”
A? Đi đâu chơi đây?
“ Hay là em không đi nữa?” Tôi bối rối nói, mấy người này sao mà thích đưa tôi đi chơi như thế.
“ Đi đi, Nhuỵ Tử đầu lợn, cô mà không đi hứng thú giảm đi không ít đâu.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Cô không phải muốn thăng chức làm thư ký tổng giám đốc sao? Tôi nói cho cô biết, đi chơi rồi, thứ hai quay về tôi ra lệnh điều động!” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, ánh mắt anh ta nhìn tôi, thật là thâm độc, anh ta biết điểm yếu của tôi ở đâu, tôi thật sự nằm mơ cũng nghĩ đến việc thăng chức tăng lương mà!
“ Thật sao?” Tôi lập tức nhìn vào mắt anh ta.
“ Chúng tôi làm chứng cho cô, nếu như anh ta không thăng chức tăng lương cho cô, chúng tôi giúp cô đánh cho anh ta một trận.” Tần Hạo Nhiên lập tức nói.
Lúc này, người ít nói như Lương Cẩn Hàn cũng gật đầu: “ Đi nhé.”
Tôi toàn thân máu nóng cũng bốc lên, hừ, dựa vào mấy chữ vàng ngọc của Lương Cẩn Hàn “ đi nhé” nếu như tôi không đi thì thật không hay rồi.
Tôi đành phải đi rồi.
“ Tôi đi.” Tôi lập tức nói, “ Có điều, tôi phải về nhà mang quần áo theo chứ?”
“ Không cần, tất cả đều mua mới.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ Đi, máy bay đợi ở bên ngoài rồi.”
Máy bay?
Ở bên ngoài đợi?
Tôi nghi ngờ đi ra đại sảnh của St Mary, cuối cùng cũng hiểu ý của bọn họ .
Thì ra trong vườn của St Mary vậy mà có một khu hạ cánh máy bay, ở đó, dừng một chiếc máy bay cá nhân.
Miệng của tôi mở ra hết cỡ, thì ra bọn họ ngồi máy bay cá nhân đi.
St Mary thường xuyên có những người tài ba đến, cho nên chuẩn bị một chuyên cơ cá nhân là rất quan trọng.
Tôi cái bánh bao đất này cuối cùng cũng hiểu rồi, gì mà xe sang chứ, cái gì cái này cái kia, có máy bay cá nhân mới là biểu tượng của đẳng cấp phú hào, ví dụ như chú Bản Sơn!
Tôi từ trước đến nay chưa ngồi máy bay cá nhân bao giờ, trên thực tế, tôi đến máy bay còn chưa ngồi bao giờ, kẻ nhà quê như tôi đủ để lại ấn tượng một đời đẹp đẽ rồi.
Tôi thực sự rất phấn khởi!
Lạc Mộ Thâm rồi Phương Trạch Vũ với mọi người dìu tôi lên máy bay, ôi, trong máy bay thật sự giống như căn phòng rộng lớn xa hoa của tổng thống vậy, bên trong các loại thiết kế cần là có, đủ để bất cứ ai trong hành trình du lịch hưởng thụ thoải mái, càng quan trọng hơn, trong máy bay đã có 4 cô mỹ nữ, đúng, mỹ nữ rất xinh đẹp.
Trong đó có một người đương nhiên tôi biết, là bạn gái mới của Lạc Mộ Thâm – – ngọc nữ trong sáng Kiều Di Nhiên, còn lại ba cô người đẹp đều thua xa Kiều Di Nhiên……
Tôi còn chưa đoán hết, bốn cô người đẹp đó đã ngả vào bên cạnh Lạc Mộ thâm bốn người bọn họ, tôi tức khắc hiểu ra rồi, thì ra bốn thằng cha này mang theo người đẹp đi du lịch, mỗi người đều mang theo một người đẹp, nhưng mà, tại sao còn phải dẫn tôi theo, tôi quả thực là cái bóng đèn to nhất được không?
Chính là cho tôi làm em gái đáng yêu, phiền anh cũng cho tôi một bạn chơi cùng được không?
Nhìn bốn cặp đôi các người đang nghiêng ngả về nhau, tôi vốn dĩ đã khó khăn quay người rồi giờ càng khó khăn hơn được không?
Đây không phải là đang kích động kẻ độc thân sao?
Tôi đành phải mắt không thấy tim không phiền rồi.
Lúc này, máy bay tư nhân đã bay lên, có người mang đến đĩa bánh gato và socola…
Tôi đành phải lấy mấy đồ này mà ăn đã đời.
Nhìn ra bên ngoài máy bay thấy đám mây màu trắng, bên dưới đã biến thành những kiến trúc chiếc hộp lớn bé, tôi không do dự hỏi Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Tổng, chúng ta đi đâu thế?”
Lạc Mộ Thâm vừa thưởng thức Kiều Di Nhiên bón vào mồm anh ta quả nho, vừa bình thản nói: “ Đảo Maldives……”
Maldives?
Miệng của tôi lập tức há hốc ra, mắt cũng trợn ra như đồng xu vậy.
“ Cô là muốn cắn người hay là sao thế?” Phương Trạch Vũ nhìn dáng vẻ của tôi, không nhịn được cười lên.
“ Tôi là phấn chấn mà, tôi luôn rất muốn đi Maldives, tôi vẫn nghĩ cả đời này tôi nhất định phải đi một lần, mới không uổng phí đời này.” Tôi kích động nên nói năng hơi lộn xộn, nguyện vọng của tôi thành hiện thực nhanh như thế rồi?
Tôi quả thực cười không ngậm được miệng rồi.
Ánh mắt lạnh lùng đó của Lạc Mộ Thâm liếc sang tôi: “ Nhìn cô ảo tưởng kìa.”
Tần Hạo Nhiên cười nói: “ Nhuỵ Tử đầu lợn, sau này đi theo chúng tôi, còn sợ không có chỗ đẹp mà chơi? Maldives gì chứ? Qua vài ngày nữa dẫn cô đi Switzerland trượt tuyết?”
Switzerland trượt tuyết sao?
Tôi thích thú đến nỗi dường như sắp ngất rồi.
Mấy cô người đẹp đó đối với vẻ quê mùa của tôi và dáng vẻ chưa được ra thế giới bao giờ tỏ vẻ dè bỉu, tôi từ trong mắt của bọn họ tuyệt đối có thể nhìn ra được, nhưng mà tôi mặc kệ.
Mà còn dường như nhìn dáng vẻ Lạc Mộ Thâm bọn họ đối tốt với tôi, cho nên đối với tôi cũng không dám đường đột quá.
Có điều mấy cô người đẹp này dung mạo thân hình cực kỳ đẹp, đều là minh tinh người mẫu mà?
Tôi đang bối rối, Tần Hạo Nhiên cười nói với tôi: “ đúng rồi, quên mất giới thiệu mấy người đẹp này với cô, nào, chúng ta làm quen một chút nhé!”
Lạc Mộ Thâm gật gật đầu. Chỉ Kiều Di Nhiên, bình thản nói: “ Kiều Di Nhiên. Các cô gặp qua.”
“ A a, xin chào.” Tôi vội vàng chào hỏi Kiều Di Nhiên, cười nói, đây là bạn gái mới của sếp mà.
“ Xin chào.” Kiều Di Nhiên vẫn thể hiện người con gái thanh thuần, cực kỳ dè dặt, cô ta dùng móng tay nhọn chạm nhẹ vào tay tôi, thể hiện nắm tay với tôi.
“ Khải Tây.” Phương Trạch Vũ chỉ người đẹp đang ôm trong lòng.
“ Mật Tuyết Nhi.” Tần Hạo Nhiên chỉ người phụ nữ đang ôm.
“ …. em tên là gì ấy nhỉ?” Lương Cẩn Hàn nghĩ một chút, đột nhiên hỏi người đẹp bên cạnh mình, tôi suýt chút nữa cười lên, đây được coi là bạn gái sao? Đến tên người ta cũng không nhớ.
Hừ, có phải thật lòng không?