Như Ý Xuân

Chương 79: Lạnh Nhạt


Bạn đang đọc Như Ý Xuân – Chương 79: Lạnh Nhạt


Nếu còn không nghe lời thì đến cả nước cũng đừng hòng uống!
Cơm nước xong xuôi, Tầm Lại lại rời đi.
Tuy cả đêm không ngủ, nhưng lúc này hắn vẫn rất có tinh thần.
Công việc của hắn hiện giờ rất nặng nề, cần phải nhanh chóng có sự bố trí, không thể chậm trễ.

Đến cuối năm, các quan viên sẽ tề tụ vào kinh, vả lại mai còn là sinh nhật của Hoàng thượng.
Sở dĩ hắn vội vã trở về lúc sáng sớm là vì lo lắng cho phu nhân.

Vốn muốn nhân lúc nàng ngủ mà về nhìn một cái rồi đi luôn, nào ngờ nàng vẫn luôn đợi hắn.
Thịnh Lộ Yên biết Tầm Lại vẫn bình yên vô sự thì cơn buồn ngủ lập tức ập tới, vì thế nàng lại lên giường ngủ bù.
Sau khi tỉnh dậy, nàng bắt đầu suy nghĩ về chuyện ngày mai nên mặc gì.
Bởi, sau khi thành thân thì đây là lần đầu tiên nàng vào cung tham gia cung yến, vì vậy Tôn ma ma định chải chuốt thật đẹp cho Thịnh Lộ Yên.
Nhưng chẳng may ý kiến của Thịnh Lộ Yên lại trái ngược với bà.
“Nhân vật chính của cung yến là Hoàng thượng, hơn nữa Thái hậu đang muốn tuyển phi cho Hoàng thượng, con phải đơn giản một chút mới tốt.”
Nếu mặc quá chói mắt chẳng phải sẽ xảy ra tình huống giọng khách át giọng chủ sao, chắc chắn ngài ấy sẽ hận nàng muốn chết.
Tôn ma ma suy nghĩ thật kĩ và cảm thấy Thịnh Lộ Yên nói có lý.

Phu nhân nhà bọn họ dung mạo vô song, nếu còn trang điểm tỉ mỉ một phen, chắc chắn sẽ lấn át người khác.

Nghĩ như thế, bà đành từ bỏ.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Thịnh Lộ Yên chọn cho mình một chiếc áo giao lĩnh có tay áo hình cung và váy, vạt trên của áo được cố định bằng nút thắt.

Áo trên màu hồng, váy dưới màu xanh, thân trên thêu một vài bông hoa bằng chỉ vàng và chỉ hồng, lại dùng chỉ thêu màu xanh làm cành lá, cành lá kéo dài đến tận vạt váy.

Viền xiêm áo được thêu vân mây bằng chỉ vàng.

Trông cả người vừa xinh đẹp đáng yêu lại vừa không mất đi vẻ cao quý.
Tối nay Tầm Lại về sớm hơn, nhưng trông vẻ mặt của chàng vô cùng mệt mỏi, vừa nhìn đã biết là cố gắng chịu đựng đến giờ chưa ngủ.
Thường ngày nếu nàng ngủ thiếu một canh giờ, không, dù chỉ ngủ thiếu nửa canh giờ thì nàng cũng sẽ khó chịu cả ngày.

Vậy mà cả đêm qua Tầm Lại không ngủ, đến giờ đã là hai ngày một đêm rồi, không biết chàng sẽ khó chịu đến nhường nào.

Nhìn vẻ mệt mỏi giữa hai đầu lông mày của chàng, buổi tối Thịnh Lộ Yên không ngừng lải nhải bên tai chàng, bảo chàng nghỉ ngơi sớm một chút, lải nhải hồi lâu, cuối cùng Tầm Lại cũng thỏa hiệp.

Chưa đến giờ Hợi mà hai người đã lên giường đi ngủ.
Thường ngày Tầm Lại mất rất lâu để đi vào giấc ngủ, nhưng hôm nay hắn gần như ngủ ngay khi đặt đầu xuống gối.
Thịnh Lộ Yên thấy vẻ mệt lả của chàng thì đau lòng không thôi, lén thơm lên trán chàng.

Tầm Lại lim dim nhìn người bên cạnh, ôm nàng vào lòng và nhắm mắt vào ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tầm Lại lại vào cung từ sớm.
Hôm nay Tầm Lại rất bận, buổi chiều còn phải vào cung sớm nên không thể đi cùng Thịnh Lộ Yên được.
Đợi đến giờ Thân chính, khi mặt trời sắp xuống núi thì Thịnh Lộ Yên cũng bắt đầu trang điểm chải chuốt.
Sau khi mặc xong xiêm y, Tôn ma ma nhìn trái ngắm phải nhưng vẫn cảm thấy không ấm lắm.

“Phu nhân, hay người khoác áo choàng mà đại nhân mua cho người đi.”
Thịnh Lộ Yên liếc nhìn áo choàng và quyết tâm từ chối.

Thật ra nàng cũng định khoác nó rồi, nhưng lại sợ chói mắt quá.

Sau đó, nàng tìm được một cái khăn lông màu trắng và quyết định quàng nó.
“Như vậy là ấm rồi.”
Tôn ma ma biết suy nghĩ của phu nhân nhà mình nên cũng không khuyên nữa mà sai người đi chuẩn bị một cái lò sưởi tay.
Thịnh Lộ Yên không mặc áo choàng, nhưng khi nàng đến cổng cung lại phát hiện trước mắt mình toàn là áo choàng, hồng, lam, lục,…màu gì cũng có.
Xuân Đào nhìn những chiếc áo choàng xuất hiện dày đặc xung quanh mình, nói: “May mà phu nhân không nghe lời của Tôn ma ma.”
Thịnh Lộ Yên vô cùng kinh ngạc: “Lần trước còn chưa thấy ai mặc, vậy mà bây giờ mặc áo choàng đã bắt đầu trở thành trào lưu trong kinh thành rồi.

Mới có mấy ngày ta không ra ngoài, không ngờ lại thay đổi nhanh như vậy.”
Xem ra nàng phải chăm chỉ nghe ngóng phong cách ăn mặc lưu hành trong kinh thành thôi, không khéo lại không theo kịp.
Khi vào cung, phía sau bỗng nhiên có một đám người chạy tới, dẫn đầu là một tiểu cô nương khoác áo choàng màu vàng hoa anh thảo.

Khi cô bé đến gần hơn, Thịnh Lộ Yên mới nhìn rõ đối phương là ai.
“Bái kiến huyện chúa.” Thịnh Lộ Yên làm lễ.
Huyện chúa Phúc Ninh nhìn Thịnh Lộ Yên, cau mày và hỏi: “Sao hôm nay phu nhân không mặc chiếc áo choàng kia?”
Thịnh Lộ Yên cười đáp: “Hôm qua ta vừa mặc áo choàng đó nên mang đi giặt rồi.”
Huyện chúa Phúc Ninh cũng không quá để ý vấn đề này, sau đó lại nói tiếp: “Phu nhân thấy hôm nay ta mặc có đẹp không?”
Thịnh Lộ Yên nhìn huyện chúa Phúc Ninh và cười nói: “Màu vàng hoa anh thảo của chiếc áo này rất tươi mới, làm tôn lên nước da của huyện chúa, trông sắc mặt của huyện chúa trắng sáng hơn.”
Nghe vậy, huyện chúa Phúc Ninh bật cười, làm lộ ra hai cái lúm đồng tiền duyên dáng.
Cô bé ngắm Thịnh Lộ Yên một lúc rồi nói: “Ta thấy xiêm y phu nhân mặc hôm nay cũng rất đẹp, đặc biệt là chiếc khăn lông màu trắng này, sau khi quàng nó trông phu nhân vô cùng xinh xắn.

Bộ xiêm y này cũng là Chỉ huy sứ đại nhân tặng cho phu nhân sao? Ngài ấy mua ở đâu thế ạ? Ta cũng muốn mua một bộ.”
Không chỉ có nam nhân không thể rời mắt khỏi những cô nương xinh đẹp, mà nữ nhân cũng vậy.

Huyện chúa Phúc Ninh mới chỉ có bảy tám tuổi, nhưng cô bé cũng đã biết thế nào là xấu thế nào là đẹp, lần nào gặp cũng nhìn Thịnh Lộ Yên chằm chằm.
“Xiêm y này là phòng may vá trong phủ làm, còn khăn lông là ta tiện tay làm.

Nếu huyện chúa thích, lần sau ta sẽ bảo phòng may vá làm cho người một bộ.”
Mắt huyện chúa Phúc Ninh sáng rực.
“Thật sao? Thế thì tốt quá!”
Trong phủ có bốn người may vá, bốn người đó chỉ làm riêng xiêm y cho nàng, nên làm một bộ cũng rất đơn giản, Thịnh Lộ Yên cười nói: “Lát nữa huyện chúa nói số đo của mình cho ta, sau khi làm xong ta sẽ cho người mang qua cho huyện chúa.”
Hai người vừa thảo luận xong thì ma ma bên cạnh Vinh thái phi tới tìm.
“Bái kiến phu nhân Chỉ huy sứ.”
Thịnh Lộ Yên nghiêng người, đáp lễ: “Chào ma ma.”
Ma ma bên cạnh Vinh thái phi đã ở trong cung nhiều năm, hồi nhỏ Thịnh Lộ Yên vào cung đã thấy bà ấy, nay bà ấy đã là người già trong cung, ngay cả Hoàng hậu nhìn thấy bà ấy còn phải cung kính ba phần, huống chi là nàng.
“Huyện chúa quấy rầy người rồi.”
“Ma ma nói gì vậy, chỉ là một bộ xiêm y mà thôi, được huyện chủ thích là vinh hạnh của nó.”
“Phu nhân đừng quên nha.” Trước khi đi, Huyện chúa Phúc Ninh lại nhắc Thịnh Lộ Yên lần nữa.
“Dạ, nhất định không quên.” Thịnh Lộ Yên hứa.

Vinh thái phi có thân phận tôn quý, bà vừa tới mọi người đều phải nhường đường, chẳng mấy chốc đoàn người của Vinh thái phi đã vào trong cung.
Một lát sau mới đến hàng của Thịnh Lộ Yên.

Trên đường đi, ánh mắt của mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều dừng trên người của Thịnh Lộ Yên.
Những người mặc cùng loại áo choàng với nàng cảm thấy may mắn vì hôm nay nàng không mặc nó.

Đồng thời, khi nhìn thấy xiêm y trên người nàng, những người này lại nổi lên ý định bắt chước.
Lúc này vẫn chưa đến giờ khai yến, các vị cáo mệnh đều đến thỉnh an hai nữ chủ nhân tôn quý nhất hậu cung.
Một người là Thái hậu, một người là Hoàng hậu.
May mà hôm nay hai người đều ở một chỗ.
Thịnh Lộ Yên vừa vào nội điện, ánh mắt của mọi người đã đổ dồn về phía nàng.
Thái hậu nhìn nàng hồi lâu, cười nói: “Nha đầu này lâu lắm rồi không vào cung, ai gia sắp không dám nhận rồi.”
Thịnh Lộ Yên xuất thân từ phủ Thịnh Lăng hầu, trong tay Thịnh Lăng hầu lại nắm binh quyền nên đương nhiên gia quyến có thể vào cung.

Tuy nhiên, những việc tốt thế này Liễu Thị sẽ không bao giờ gọi nàng, mà chỉ dẫn Thịnh Thần Hy đi cùng.

Nếu người khác có hỏi thì Liễu Thị sẽ nói nàng vẫn đang bị ốm.
Tính kĩ lại, nàng cũng phải hai ba năm không vào cung rồi, nhất là sau khi Tân đế đăng cơ, giữa Thịnh Lăng hầu và Tân đế có mâu thuẫn, ngay cả Liễu Thị cũng không thường xuyên vào cung nữa.
Mặc dù vậy, nếu Thái hậu đã thể hiện thái độ vô cùng thân thiết với nàng, đương nhiên nàng cũng phải đáp lại như thế.
“Thần phụ cũng luôn nhớ đến Thái hậu nương nương, nhưng không dám đưa thiếp vào cung vì sợ làm phiền sự thanh tĩnh của Thái hậu nương nương.”
Thái hậu cười nói: “Xem ngươi nói kìa, ai gia ở trong cung rất rảnh, mong ngươi suốt đấy.”
Vinh thái phi cũng góp vui: “Đúng thế, nương nương vẫn nhắc tới ngươi suốt.”
Thịnh Lộ Yên lập tức trả lời: “Nếu Thái hậu nương nương và Thái phi nương nương đã nói thế, vậy sau này thần phụ sẽ chăm gửi thiếp tới làm phiền người.”
Thái hậu cười nói: “Được được, ai gia ở trong cung đợi ngươi.”
Thịnh Lộ Yên hiểu rõ, sở dĩ Thái hậu tỏ ra thân thiết với nàng đa phần là vì Tầm Lại.

Dẫu lúc Tiên đế còn sống Thái hậu cũng thích nàng, nhưng không thân mật như thế.

Hôm nay rõ ràng là làm cho mọi người xem.
Hai người nói chuyện xong, Thịnh Lộ Yên làm lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhìn nàng với vẻ dửng dưng, nói: “Quả thực không dám nhận, sau khi thành thân như thể biến thành người khác vậy.”
Hoàng hậu là trưởng tỷ của Tạ Uân, trước đây vẫn còn khá khách sáo với nàng, nhưng bây giờ đã không còn nể nang gì nữa.

Tuy những lời vừa nói không có vấn đề, nhưng ánh mắt chán ghét và giọng nói lạnh nhạt thì rất có vấn đề.
Nội điện lặng ngắt như tờ.
Sau đó, mọi người nghe thấy Thịnh Lộ Yên cười nói: “Nhờ có Hoàng thượng ban hôn mà thần phụ và Chỉ huy sứ đại nhân mới có thể kết làm phu thê.

Sau khi thành thân, bệnh của thần phụ đã được chữa khỏi nên đương nhiên không giống khi trước.

Thần phụ vẫn luôn ghi nhớ thánh ân của Hoàng thượng.”
Mặt Hoàng hậu hơi biến sắc, nhìn Thịnh Lộ Yên với vẻ khó chịu.

Ý của nàng ta là đổi trượng phu thì bệnh khỏi luôn, còn khi có hôn ước với đệ đệ nàng thì bệnh mãi không khỏi?
Nàng ta còn biết mấy chữ lễ nghi liêm sỉ viết thế nào không vậy? Không ngờ nàng ta lại dám nói công khai chuyện này.

Uổng công trước đây nàng cảm thấy nàng ta bị bệnh, luôn hết lòng săn sóc nàng ta.

Bây giờ nàng ta chẳng những không cảm kích hầu phủ bọn họ, mà còn quay lại giẫm đạp.
Đường đường là Thịnh Lăng hầu ngay thẳng trung kiên, không ngờ lại sinh ra một nữ nhi không biết xấu hổ như thế.
Nghĩ đến đệ đệ đáng thương của mình vẫn luôn nhớ đến nàng ta, Hoàng hậu thầm nghĩ, may mà người như vậy không gả cho đệ đệ nàng.
Dù Hoàng hậu không thích Thịnh Lộ Yên đi chăng nữa, cũng không đến nỗi chua ngoa như người đàn bà đánh đá, nàng không nhìn Thịnh Lộ Yên nữa mà quay đầu nói chuyện với người khác.
Thịnh Lộ Yên vẫn luôn mỉm cười, trông có vẻ không hề cảm thấy khó chịu.
Sau khi nghe về chuyện xảy ra ở cửa cung, Vinh thái phi vẫy tay gọi Thịnh Lộ Yên đến cạnh mình, để giảm bớt sự bối rối của Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên xuất thân thế gia, nhưng lại gả vào hàn môn, với thân phận của nàng thì đặt ở đâu cũng bắt được chuyện.

Nàng lại là người thông minh, biết nói chuyện nên nhanh chóng thân thiết với người của hai bên.

Đối diện với những người muốn nhờ vả nàng, hoặc là nàng giả vờ không nghe thấy, hoặc là nói lạc đề cho qua chuyện.
Không bao lâu, có cung nhân đi vào báo rằng bên ngoài chuẩn bị khai yến.
Các cáo mệnh lần lượt cáo từ để đi nhập tiệc.
Tuy rằng cấp bậc của Tầm Lại không cao lắm, nhưng hắn lại là thần tử được Hoàng thượng vô cùng tin tưởng, vì thế được ngồi ở hàng trước.

Vì hôm nay phân chia theo phủ nên Thịnh Lộ Yên cũng được ngồi ở hàng trước.
Ngồi ở bên ngoài khoảng hai khắc, cuối cùng Tầm Lại cũng tới.
Thấy Tầm Lại tới, trái tim của Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng yên ổn.
Ở nơi đông người, tuy hai người không nói chuyện mà chỉ liếc nhau một cái, nhưng nhiêu đó cũng đủ để hai bên hiểu suy nghĩ của nhau.

Song, dưới gầm bàn, tay của Tầm Lại nắm chặt lấy tay của Thịnh Lộ Yên.

Tuy có lò sưởi tay, nhưng để lâu cũng hết nóng, tay của Thịnh Lộ Yên đã hơi lạnh, Tầm Lại bao lấy tay nàng, không ngừng vuốt ve để sưởi ấm cho nàng.
Chẳng mấy chốc, Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu và các phi tần cuối cùng cũng tới.
Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, yến tiệc được bắt đầu.
Mọi người ở dưới ăn này ăn nọ, trò chuyện và cười đùa rôm rả, hết tiết mục này đến tiết mục khác được biểu diễn trong đại sảnh.
Để được vào hậu cung, được lọt vào mắt của Hoàng thượng và Thái hậu, các cô nương của mỗi phủ đều cố gắng thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt mọi người.

Người hát người mùa, người thì ngâm thơ vẽ tranh, người thì đánh đàn.
Tuy chỉ có ba ngày để chuẩn bị, nhưng mỗi tiết mục đều có đầu có cuối.
Xem đến những tiết mục đặc sắc, Thịnh Lộ Yên không nhịn được mà trao đổi với Tầm Lại.
“Chàng có thấy điệu múa khổng tước này trông đẹp hơn điệu múa vừa nãy không.”
Tầm Lại đáp: “Ừ.”
“Chàng cũng thấy thế phải không? Ta thấy điệu múa của Lý Tứ cô nương tự nhiên hơn, chắc hẳn đã luyện nhiều năm rồi, hơi….” Nói đến đây, Thịnh Lộ Yên bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.
Tầm Lại đang cúi đầu bóc hạt dưa cho Thịnh Lộ Yên, thấy nàng bỗng nhiên không nói nữa bèn ngẩng đầu nhìn sang.
“Ngày thường chàng cũng hay tham gia những bữa tiệc xã giao như này phải không?” Thịnh Lộ Yên nhìn vào mắt của Tầm Lại mà hỏi.
Tầm Lại lấy làm khó hiểu, ấn đường cau lại.
Chàng đưa một nắm hạt dưa mới bóc xong vào trong tay Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nhận lấy, hừ lạnh một tiếng và nói: “Hừ, ngay cả múa xấu hay đẹp mà chàng còn có thể phân biệt được, xem ra chàng cũng sành sỏi ra phết.”
Tầm Lại khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.

Hắn đã tham gia những bữa tiệc như này khi nào chứ? Vừa nãy cũng không nhìn thấy trên sân khấu biểu diễn cái gì, hắn chỉ sợ không ai đáp lại lời nàng, nên mới thuận mồm đáp lại một tiếng mà thôi.
Nhưng mà, nàng ….

đang ghen sao?

Bây giờ đông người, Tầm Lại cũng không tiện nói gì, chỉ khẽ giải thích một câu: “Vừa nãy vi phu vẫn luôn nghị sự cùng Vương gia, không nhìn thấy gì cả, ngày thường cũng chưa từng đi xã giao.”
Câu nói này của Tầm Lại khiến Thịnh Lộ Yên cảm thấy rất dễ chịu, nàng đang định nói tiếp vài câu thì bỗng nhiên phát hiện ra, hình như những người phía trước và bên cạnh đã nghe thấy tiếng động bên này mà đồng loạt nhìn qua đây.
Người kia chính là thím trong họ nội của nàng, vài ngày trước từng tới nhờ nàng chuyện của huynh trưởng nhà mẹ đẻ bày ấy.

Thím luôn đối xử tốt với nàng, chẳng qua là vị cữu phụ kia thật sự đã phạm sai, và nàng không muốn làm trái nguyên tắc của mình.

Cho nên, lúc đó nàng nói mình vô cùng đáng thương, cực kỳ thê thảm, không có chút địa vị nào trong nhà.
Thịnh Lộ Yên lập tức tỉnh táo lại, vội vàng dằn tính khí nhỏ nhen của mình lại, cười với Tầm Lại.

Đưa lại nắm hạt dưa cho Tầm Lại, rồi cười nói: “Phu quân, thiếp thân vừa bóc cho chàng đấy, chàng nếm thử đi.”
Tầm Lại: “…”
Trông thấy ánh mắt khó hiểu của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên vội vàng nháy mắt với chàng, lẩm bẩm một câu: “Chàng đừng quên trước đó chúng ta đã nói gì ở phủ, đối xử lạnh nhạt với ta, đối xử lạnh nhạt với ta….”
Tầm Lại thở dài, nhìn nắm hạt dưa trong tay Thịnh Lộ Yên, lạnh lùng nói: “Vi phu không thích ăn, phu nhân tự ăn đi.”
Hạt dưa đã bóc xong lại trở về trong tay Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nắm hạt dưa trong tay, nhìn Tầm Lại với vẻ đáng thương, tủi thân nói: “Dạ, là lỗi của thiếp thân, lần sau thiếp thân không bóc nữa.”
Giọng nói của Thịnh Lộ Yên hơi to, những người xung quanh đều nghe được.
Tuệ vương cau mày nhìn bên này, liếc Tầm lại một cái.
Cũng may trước giờ Tầm Lại là người có nội tâm mạnh mẽ, dù bị người khác nhìn cũng không lộ ra sơ hở.
Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán của thím ở phía sau mình.

Sau đó, mắt nàng lại nhìn về phía ca múa trên sân khấu.
Xem một lúc, nàng cảm thấy hơi khát cũng hơi đói.

Sau khi nhìn những món ăn trên bàn, cuối cùng nàng bưng bát cháo cách đó không xa lên.
Thích một người có lẽ không thể nào giấu được, dù vừa nãy đã được Thịnh Lộ Yên nhắc nhở, nhưng Tầm Lại đã nhanh chóng quên đi.

Chàng đang nói chuyện với Tuệ vương thì nhìn thấy phu nhân nhà mình bưng bát cháo lên.
Những đồ ăn này đã được để ở đây nửa canh giờ, sớm đã nguội hết, nếu nàng ăn đồ lạnh, lúc nguyệt sự tới sẽ lại bị đau.

Tầm Lại nhớ đến lời dặn dò của Thiệu viện sử, vội vàng với tay ra lấy.
Thịnh Lộ Yên giật mình.
Yến hội được chia làm ba bốn hàng, bọn họ đang ngồi hàng đầu, mặc dù những người phía sau đôi khi không nghe được họ nói gì, nhưng vẫn có thể thấy rõ hành động của họ.
Những người phía sau lại nhìn sang đây lần nữa.
Cầm lấy bát cháo là một hành động theo bản năng, hiện giờ nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tầm Lại mới nhớ tới lời phu nhân vừa nói.

Nếu bây giờ hắn nói ra sự thật, nhất định sẽ khiến phu nhân không vui.

Vì không còn lựa chọn nào khác nên hắn đành phải đưa bát cháo lên miệng, ăn hết trong vài ngụm.
Thịnh Lộ Yên nhìn ánh mắt của mọi người, chợt nảy ra một ý, nàng bắt đầu lau lệ: “Đại nhân, hôm qua thiếp thân chỉ nói ngài một câu, vậy mà hôm nay đến cháo cũng không thể uống sao?”
Gân xanh trên trán Tầm Lại hơi nảy lên, muốn nói gì đó.
Thịnh Lộ Yên lặng lẽ kéo tay áo và lắc đầu với hắn.
Tầm Lại thở hắt ra một hơi, chưng ra vẻ mặt lạnh lùng mà nói với nội thị bên cạnh: “Mang một ấm trà nóng cho phu nhân.”
Trong yến tiệc bây giờ cũng chỉ có nước là nóng thôi.
Nói xong, Tầm Lại quay đầu nhìn Thịnh Lộ Yên, chuẩn bị thật tốt rồi nạt: “Nếu còn không nghe lời thì đến cả nước cũng đừng hòng uống!”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên rưng rưng nước mắt.
Giọng điệu của Tầm Lại kết hợp với bộ dạng nổi gân xanh của hắn lập tức làm cho mọi người nảy sinh suy đoán, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Lộ Yên cũng đầy sự cảm thông.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.