Bạn đang đọc Như Ý Xuân – Chương 72: Áo Choàng
Tiến dần đến manh mối
Hôm sau lại là một ngày eo mỏi lưng đau, Thịnh Lộ Yên không quên thầm mắng Tầm Lại.
Tầm Lại ở tận Hộ Kinh tư bỗng nhiên hắt hơi một cái..
“Đại nhân lạnh sao? Hôm nay thời tiết lạnh giá, phải mặc thêm quần áo mới được.” Trâu Tử Xuyên ở cạnh nói.
Tầm Lại khoát tay, trầm giọng nói: “Không sai, nói tiếp về vụ án đi.”
Hắn chỉ hơi ngứa mũi, có lẽ không phải nhiễm phong hàn đâu.
“Vâng thưa đại nhân.” Sau đó, Trâu Tử Xuyên tiếp tục nói về vụ án: “Hồ lão nhị mua cung tiễn từ một thương nhân họ Tần, thương nhân họ Tần này ở tại phủ Lâm Hải, thường bán một ít hải sải, nhưng là lần đầu tiên bán cung tiễn.
Tuy nhiên, hắn đã rời khỏi kinh thành từ mười ngày trước, nói là muốn về nhà.”
Tầm Lại tính lộ trình, cách nhanh nhất để đi từ kinh thành đến phủ Đông Sơn là đi đường thủy rồi lại chuyển sang đường biển, chắc còn năm ngày nữa mới tới nơi.
Sau đó, hắn cúi đầu viết một phong thư, rồi đưa nó cho Trâu Tử Xuyên.
(*) Phủ không phải nhà ở, mà tên của một đơn vị hành chính ngày xưa.
Phủ > huyện > xã > thôn.
“Sai người cấp tốc đưa đến phủ Lâm Hải, trợ giúp điều tra thương nhân này.”
“Vâng thưa đại nhân.”
Vụ án Bộ hộ lương thảo hôm nay đã kết án, Tầm Lại không bận lắm, đợi đến buổi chiều, hắn cùng Trâu Tử Xuyên cùng ra ngoài.
Lần này hai người họ tới chợ đen, trước khi đi phải ngụy trang một chút.
Tầm Lại nghĩ, cung tiễn được chế tạo tinh xảo lại xuất hiện lần nữa, nói không chừng lần này sẽ phát hiện ra nguồn gốc gì đó.
Hai người đi quanh chợ đen cả buổi chiều, họ thật sự do la được một số tin tức.
Khi họ đang đi dạo xung quanh, một nam tử có thân hình gầy đét bỗng nhiên tiếp cận họ, họ thấy hắn ta nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác và khẽ nói: “Nghe nói hai người các ngươi đang tìm Hồ lão nhị?”
Trâu Tử Xuyên liếc đại nhân nhà mình, nói: “Đúng thế, ngươi có tin tức của ông ta không?”
Lần này ra ngoài, đại nhân nói rằng lấy cớ đi tìm Hồ lão nhị để dò la tin tức, ban nãy họ vừa đi dạo chợ đên vừa thuận miệng hỏi vài người thông tin về Hồ lão nhi, nhưng thật ra thì bây giờ Hồ lão nhi vẫn bị nhốt ở Hộ Kinh tư.
Người nọ ậm ờ nói: “Gần đây ta có gặp ông ta một lần.
Nhưng mà, các ngươi tìm ông ta làm gì?” Khi nói lời này, nam tử gầy đét không ngừng đánh giá Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên, đặc biệt là Tầm Lại.
Tầm Lại chẳng nói chẳng rằng, cứ đứng chưng ra cái bộ mặt lạnh lùng, Tầm Lại thấy người trước mặt cứ quan sát mình, dứt khoát xoay người đi.
Trâu Tử Xuyên vào vai tùy tùng, thấy thế hắn vội vàng nói: “Không làm gì cả, chỉ hỏi chút thôi.”
Cách làm này của họ thật ra lại khiến người nọ tin hơn, hắn ta cũng đi theo.
“Có phải các ngươi muốn mua đồ gì không?”
Trâu Tử Xuyên tỏ vẻ chột dạ, vội vàng khoát tay: “Không không, không mua không mua.”
Mắt nam tử gầy đét sáng ngời, trông bộ dạng của hắn ta như thể đã nhìn thấu Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên.
“Thật ra đồ ta và Hồ lão nhị bán rất giống nhau, bên hắn có thì bên ta cũng có, các ngươi mua của ta cũng vậy mà.”
Người này cũng thật kì cục, hắn ta nhiệt tình hơn khi người khác không mua đồ của hắn.
Tầm Lại dừng lại đúng lúc và nhìn về phía người kia.
Tuy nhiên, lần này không còn vẻ thờ ơ như vừa nãy nữa, nhưng vẫn có hơi do dự.
Sau một hồi do dự, Tầm Lại vẫn quay người rời đi.
“Đi thôi, đừng nói chuyện với người không quen biết.”
Ngay sau đó, hai người rời đi.
Nam tử gầy đét được người trong giang hồ gọi là Sấu ca(*), tên thật thì không rõ.
Hắn luôn làm những cuộc buôn bán ngầm, từ nhỏ đã lớn lên ở chợ đen này nên đương nhiên có bản lĩnh nhìn người.
Hắn nhìn ra được sự do dự của Tầm Lại, cũng nhìn ra được sự bức thiết muốn tìm Hồ lão nhị của người người, cho nên hắn không tiến tới nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người hồi lâu.
(*) Sấu 瘦: gầy.
Đợi hai người biến mất ở đầu phố, Lý Sấu mới lập tức gọi vài người tới.
Hắn định làm ăn với Tầm Lại, chẳng qua, đây là hai người lạ mặt, hắn không biết rõ nội tình nên không thể không đề phòng.
“Đi, đi theo dõi bọn chúng.”
Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên là Hộ Kinh vệ, giỏi về theo dõi, làm sao có thể bị người ta theo dõi được.
Hai người xoay người, quẹo vào một quán trà và đi vào một phòng bao.
Một khắc sau, họ cởi lớp ngụy trang trên người ra, khôi phục hình dáng thật.
Nhìn những người đang theo dõi hai người họ dưới lầu, Tầm Lại đánh mắt với Hộ Kinh vệ đang ẩn núp ở chỗ tối, những người kia lập tức quay lại theo dõi.
Bởi vậy, người theo dõi trở thành những kẻ bị theo dõi.
Lúc ra khỏi quán trà sắc trời đã tối, những bông hoa tuyết tung bay khắp trời.
“Đại nhân, tuyết rơi rồi.” Trâu Tử Xuyên nói.
Tầm Lại nhìn chằm chằm những bông tuyết một lát, rồi nói: “Ừ, muộn rồi, về thôi.”
“Vâng thưa đại nhân.
Trông sắc trời u ám lắm, e rằng đêm nay tuyết sẽ rơi nhiều, ngài cũng về phủ sớm chút.”
“Ừ.”
Nhưng Trâu Tử Xuyên không đi theo hướng về nhà, mà đi về phía ngược lại.
Trâu Tử Xuyên thấy sự nghi hoặc trong ánh mắt của Tầm Lại bèn sờ mũi, ngại ngùng nói: “Muội muội của thuộc hạ muốn ăn điểm tâm của tiệm Vân Cao, cứ bắt thuộc hạ đi mua cho con bé, nếu thuộc hạ không mua thì chắc chắn mẫu thân sẽ nhì nhèo thuộc hạ.”
Trâu Tử Xuyên đã dùng cái cớ này rất nhiều lần, mọi người đều biết hắn có một muội muội, hắn cũng rất yêu thương muội muội này, nhưng Tầm Lại vẫn phát hiện ra điều bất thường.
Lần này khác với trước đây là Trâu Tử Xuyên đang nói dối.
Mặc dù nhận ra, nhưng Tầm Lại không hề vạch trần mà chỉ gật đầu.
Mỗi người đều có bí mật của mình, cần gì vạch trần?
Sau khi tách khỏi Trâu Tử Xuyên, Tầm Lại cưỡi ngựa về phủ.
Tuy nhiên, trong lòng hắn hơi phiền muộn.
Đêm qua hắn làm chuyện kia, sợ rằng phu nhân sẽ lại giận hắn nên hắn phải nghĩ cách để dỗ nàng mới được.
Đi được nửa đường, hắn bỗng trông thấy một tiệm quần áo.
Nghĩ đến những lời Trâu Tử Xuyên vừa nói, hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện rất lâu về trước.
Hình như hắn còn nợ nàng một bộ quần áo.
Tầm Lại xuống ngựa, đi vào trong tiệm.
Ngoài cửa trời rét căm căm, nhưng vào trong thì ấm áp.
Nhìn trang phục và khí chất toàn thân của Tầm Lại, tiểu nhị nhanh chóng tới tiếp đón hắn.
“Xin hỏi khách quan cần gì ạ?”
Tầm Lại cũng không biết hắn cần gì, hắn đưa mắt nhìn xung quanh và đột nhiên một bộ quần áo đập vào tầm mắt hắn.
Tiểu nhị đã làm việc ở trong tiệm vài năm, đương nhiên là người có năng lực, trông thấy ánh mắt Tầm Lại dừng ở một chỗ, hắn lập tức cười giới thiệu: “Kia là áo choàng thợ cả của tiệm chúng tôi mới làm xong, bên trong có một lớp nhung, bây giờ trời lạnh mặc lên rất hợp.
Mỗi màu chỉ có một cái, bảo đảm không đụng màu.”
Tầm Lại nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng này hồi lâu và nói: “Gói cái màu đỏ lại.”
Tiểu nhị mừng rơn, lập tức nói: “Có ngay, ngài đợi một lát!”
Nói xong, tiểu nhị đi tìm chưởng quầy.
Tiểu cô nương trong tiệm nhìn tướng mạo của Tầm Lại mà thèm muốn không thôi.
Nam tử này vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản, hắn không chỉ đẹp trai mà còn biết cưng chiều, áo choàng đắt như vậy mà nói mua là mua, cũng không biết tiểu thư nhà nào có vinh dự đặc biệt như thế nữa.
Thế nhưng, khí thế trên người Tầm Lại thật sự rất đáng sợ, không ai dám nói gì trước mặt hắn.
Sau khi Tầm Lại đi, tiếng thảo luận trong tiệm sôi nổi hơn.
“Các ngươi nhìn thấy không, nam nhân kia đẹp trai quá!”
“Đúng thế, ta chưa từng gặp nam nhân nào tuấn tú như thế, nhưng có vẻ tính tình không được tốt lắm.”
“Ta nghĩ trông hắn có vẻ khó tính thế thôi, chứ thực ra tốt tính lắm.”
“Tại sao?”
“Các ngươi không thấy sao, hắn còn biết mua đồ cho cô nương mình yêu, việc này chứng tỏ hắn rất biết yêu chiều săn sóc.
Bấy giờ, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Ta nghĩ tính tình hắn thật sự không tốt thế đâu…”
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
“Vị kia chính là Tầm Lại, Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư đấy.” Giọng nói yếu ớt lại vang lên.
Trước đây Hộ Kinh tư bắt người trên đường phố, nàng từng tận mắt chứng kiến quá trình Tầm Lại kiên quyết bắt người về, vì thế mà nàng đã mơ thấy ác mộng mấy ngày liền.
Hôm nay vừa trông thấy hắn, cảm giác nghẹt thở dường như lại ập về, nàng không dám thở cho đến khi Tầm Lại rời đi, bấy giờ nỗi sợ của nàng mới vơi đi phần nào.
Tiểu cô nương vừa nói ra, bốn bề im lặng trong giây lát.
Tầm Lại rất có tiếng tăm, khắp kinh thành không ai không biết không ai không hiểu.
Tuy nhiên, cũng có người đưa ra quan điểm khác.
“Sao thời gian trước ta nghe người ta nói rằng hắn đối xử với phu nhân hắn cực kỳ tốt, cũng rất sợ phu nhân hắn nhỉ.”
“Phải đấy, ta cũng nghe nói thế, người ta nói rằng hắn rất yêu phu nhân của mình, khi hắn cùng phu nhân ra ngoài ăn cơm đều là hắn hầu hạ phu nhân, không hề nhờ hạ nhân làm hộ.”
“Có khi nào là giả không? Nếu hắn thật sự yêu thương phu nhân thì sao có thể đối phó với phủ Thịnh Lăng hầu, còn đuổi Thịnh Lăng hầu ra khỏi kinh thành nữa.”
“Ngươi nói cũng có lý…”
Mọi người lại nói thầm vài câu, nhưng ngày càng lệch hướng.
“Nói không chừng hắn mua cho thị thiếp nào đấy.”
“Có lý lắm! Hắn đâu thể nào chỉ có một nữ nhân.
Nếu hắn đã không thích phu nhân mình thì chắc là mua cho thị thiếp rồi.”
“Chúng ta cứ đợi mà xem, áo choàng này chỉ có một chiếc này, đến lúc đó thấy ai mặc nó là biết ngay hắn mua cho ai mà.”
“Tỷ tỷ nói đúng lắm, chúng ta cứ chờ xem.”
Tầm Lại thực sự càng ngày càng hiểu rõ Thịnh Lộ Yên.
Sau khi hắn về phủ, Thịnh Lộ Yên có thái độ rất lạnh nhạt với hắn.
Thấy hắn tới, nàng không thèm chào một tiếng, lúc nói chuyện với nàng thì nàng luôn hờ hững.
“Khụ.” Tầm Lại ho khan một tiếng: “Hôm nay, lúc ta đi qua một tiệm quần áo thì trông thấy một bộ đồ, vi phu cảm thấy nó rất hợp với phu nhân nên đã mua nó về.”
Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Tầm Lại.
Nghĩ bụng, hắn còn biết mua quần áo rồi đấy là, thật là hiếm có.
Mặc dù Thịnh Lộ Yên vẫn hơi tức khi nghĩ đến chuyện tối qua, nhưng nàng vẫn nhìn về phía Tầm Lại.
Hành động này của Tầm Lại cần được khích lệ, nàng phải để hắn biết nàng thích kiểu này, để về sau hắn còn biết đường mà dỗ nàng.
Nếu không có phản ứng mà vẫn lạnh nhạt hắn, ngộ nhỡ hắn tưởng rằng cách này không có hiệu quả với nàng, về sau không mua đồ cho nàng nữa thì sao bao giờ?
“Ở đâu thế, để ta ngắm xem nào, nếu không đẹp thì ta không bỏ qua cho chàng đâu.”
Khi nói lời này, Thịnh Lộ Yên vẫn không cười.
Tầm Lại gọi gã sai vặt vẫn luôn ở bên cạnh hắn một tiếng, gã sai vặt cầm bọc đồ vào, Tầm Lại nhận nó từ tay hắn ta.
Đâu thể tức giận với quà tặng được, Thịnh Lộ Yên liếc nhìn bọc đồ kia.
Động tác mở ra của Tầm Lại làm lộ ra một góc của áo choàng.
Thấy màu đỏ tươi đẹp, mắt Thịnh Lộ Yên bừng sáng.
Và dần dần, bọc đồ được mở ra, Thịnh Lộ Yên nhìn thấy áo choàng.
Kế tiếp không cần Tầm Lại bày ra, nàng đã tự mình tiến lên.
“Ôi, màu này đẹp quá.” Thịnh Lộ Yên vừa cười vừa nói, sau khi mở ra hết, nhìn thấy kiểu dáng càng làm nàng vui hơn.
“Hóa ra là một chiếc áo choàng?” Thịnh Lộ Yên bất ngờ mà nhìn về phía Tầm Lại.
Thấy phu nhân nhà mình cuối cùng cũng cười, Tầm Lại cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra chiếc áo choàng này mua đúng rồi.
“Ừ, nàng thích không?”
Thịnh Lộ Yên sớm đã vứt chuyện không vui ra sau đầu, nàng cầm áo choàng ướm lên người, nói: “Thích lắm ấy, màu sắc và kiểu dáng đều thích.”
“Ừ, thích thì tốt.”
“Không được, ta phải mặc thử.” Nói rồi, Thịnh Lộ Yên quay người toan gọi Xuân Đào, bấy giờ mới phát hiện ra trong phòng đã không còn người hầu.
Thịnh Lộ Yên đang định gọi người vào thì Tầm Lại nói: “Để ta làm cho.”
Nói xong, Tầm Lại cầm áo choàng khoác lên người Thịnh Lộ Yên.
Sau đó, hắn chỉnh lại tóc cho nàng và buộc dây áo vào.
Sau khi mặc xong áo choàng, Thịnh Lộ Yên chạy đến trước gương ngắm nghía.
Thấy chính mình trong gương, nàng rất ưng ý, rồi nàng lại đi đến trước mặt Tầm Lại và hỏi hắn với vẻ mặt mong chờ: “Có đẹp không?”
Sau khi hỏi xong, nàng không nhận được câu trả lời.
Thịnh Lộ Yên ngẩng đầu nhìn Tầm Lại thì thấy hắn đang nhìn nàng ngây người.
Bộ dạng đó của hắn như thể đã bị chấn động trước vẻ đẹp của nàng, nhưng lại có chút kỳ lạ không thể nói ra.
Thịnh Lộ Yên quơ tay trước mặt Tầm Lại, Tầm Lại cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Hửm? Phu nhân vừa nói gì vậy?” Tầm Lại hỏi.
“Chàng vừa nghì gì thế?” Thịnh Lộ Yên hỏi: “Ta hỏi chàng là ta có đẹp không?”
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy phu nhân thật đẹp.”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên không nhịn được mà bật cười.
Nàng cũng mặc kệ Tầm Lại vừa nghĩ cái gì, dù sao thì nàng cũng biết được tấm lòng của hắn, hắn không thể nào hai lòng với nàng.
Nàng không ngờ rằng ánh mắt của Tầm Lại lại tốt như vậy, đồ hắn chọn còn đẹp và hợp với nàng hơn đồ mà nàng tự chọn.
Thịnh Lộ Yên kiễng chân, hôn lên má Tầm Lại một cái.
Khi trông thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên cười trêu chàng: “Đồ ngốc, ta đang hỏi chàng áo choàng có đẹp hay không mà.
Chứ đương nhiên ta biết mình đẹp rồi, áo choàng thì sao, có đẹp không?”
Bấy giờ Tầm Lại mới bắt đầu ngắm kĩ phu nhân mình.
Da của phu nhân vốn đã trắng ngần, mặc áo choàng màu đỏ thuần càng tôn lên nước da như tuyết, trong trắng lộ hồng.
Viền áo choàng là một lông vũ màu trắng, trông rất ngây thơ đáng yêu, trông trẻ ra mấy tuổi.
“Đẹp thì đẹp, chẳng qua, không đẹp bằng phu nhân.”
Thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên cười càng hạnh phúc hơn, nàng quyết định tha thứ cho hành vi càn rỡ của Tầm Lại đêm qua.
Lần sau đến phủ khác làm khách nàng phải mặc áo choàng này mới được.
Không, ngày mai nàng sẽ mặc nó ra ngoài dạo phố luôn!.