Đọc truyện Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven) – Chương 7
Honoria trở lại London vào ngày hôm sau. Còn hơn một tháng nữa mùa lễ hội mới bắt đầu, nhưng có quá nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Theo như lời chị họ Marigold mới kết hôn của cô, người đến thăm vào buổi trưa ngày đầu tiên kể từ khi Honoria quay về, hiện nay màu hồng đang được ưa chuộng, mặc dù nếu có ai đến thăm người thợ may, thì người đó phải chú ý gọi nó là màu hồng nhạt, hồng đỏ, hay màu hồng ngọc. Hơn thế nữa, một quý cô tuyệt đối phải có một bộ sưu tập vòng đeo tay. Không ai có thể làm gì được nếu không có chúng, Marigold đoan chắc với cô.
Và đó mới chỉ là phần mở đầu của lời khuyên về thời trang của Marigold, Honoria đã lên kế hoạch đến gặp người thợ may vào tuần này, nhưng trước khi cô có thể làm gì hơn là lựa chọn sắc hồng ưa thích của mình ( hồng nhạt, giữ cho mọi thứ đơn giản thôi ) thì cô nhận được một lá thư đến từ Fensmore.
Honoria cho rằng lá thư ắt hẳn là từ Marcus, cô hăm hở mở nó ra, ngạc nhiên rằng anh có thời gian để viết thư cho cô. Nhưng khi cô trải tờ giấy ra, chữ viết quá yểu điệu để có thể là của Marcus viết.
Cau mày lo lắng, cô ngồi xuống để đọc lá thư.
Quý cô Honoria thân mến,
Thứ lỗi cho sự xấc xược của tôi vì đã viết thư cho cô, nhưng tôi không còn biết ai khác để tôi có thể viết thư nữa cả. Đức ngài Chatteris không ổn chút nào. Ngài ấy đã bị sốt suốt ba ngày nay và tối qua ngài ấy hoàn toàn bất tỉnh. Bác sĩ được mời đến mỗi ngày, nhưng ông ấy không đưa ra được lời khuyên nào khác ngoài chờ đợi và quan sát.
Như cô biết rồi đấy, bá tước không có gia đình, nhưng tôi cảm thấy tôi phải thông báo cho ai đó biết, và ngài ấy thường xuyên nói tốt về gia đình cô.
Kính thư.
Bà Wetherby
Quản gia của bá tước Chatteris.
“Ôi, không,” Honoria thì thầm, nhìn chằm chằm vào lá thư cho đến khi mắt cô nhòe đi. Sao chuyện này có thể xảy ra chứ? Khi cô rời khỏi Fensmore, Marcus đã ho khủng khiếp, phải, nhưng anh không có bất kì dấu hiệu nào thể hiện anh bị sốt. Không có gì ở vẻ ngoài của anh cho thấy anh có thể đột ngột trở nên tệ hơn.
Và bà Wetheby có ý gì khi gởi thư cho cô? Có phải bà chỉ đơn giản là muốn thông báo cho cô về tình trạng của Marcus, hay là bà ngụ ý muốn cô đến Fensmore, và nếu như đó là vế sau, thì có phải tình trạng của Marcus là không thể cứu vãn được?
“Mẹ!” Honoria gọi lớn. Cô tự động đứng lên và đi băng qua căn nhà. Trái tim cô bắt đầu đập mạnh, và cô di chuyển nhanh hơn. Giọng cô cũng lớn hơn. “Mẹ!”
“Honoria?” quý bà Winstead xuất hiện trên đỉnh cầu thang, tay phe phẩy cái quạt lụa Trung Quốc yêu thích của bà. “Có vấn đề gì à? Có bất kì rắc rối nào với người thợ may à? Mẹ nghĩ là con có kế hoạch đi với Marigold.”
“Không, không, không phải chuyện đó,” Honoria nói, nhanh chóng leo lên cầu thang. “Là Marcus.”
“Marcus Holroyd?”
“Phải. Con nhận được một lá thư từ bà quản gia của anh ấy.”
“Từ quản gia của cậu ấy ư? Sao bà ta có thể–“
“Con gặp anh ấy ở Cambridge, mẹ nhớ không? Con đã kể cho mẹ về–“
“Ồ, phải, phải.” Mẹ cô mỉm cười. “Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên làm sao khi chạm mặt cậu ấy. Bà Royle đã viết một bức thư ngắn kể về chuyện đó cho mẹ. Mẹ nghĩ bà ấy đang hi vọng cậu ấy có thể làm con gái mình trở nên dịu dàng hơn.”
“Mẹ, đây, đọc cái này đi.” Honoria giơ lá thư từ bà Wetherby ra. “Anh ấy đang ốm nặng.”
Quý bà Winstead nhanh chóng đọc lá thư, miệng bà mím lại trong vẻ lo lắng. “Ôi, chúa, quả thật là một tin tồi tệ.”
Honoria đặt bàn tay phải lên cánh tay của mẹ cô, cố gắng để làm cho bà hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. “Chúng ta phải đến Fensmore. Ngay lập tức.”
Quý bà Winstead nhìn lên ngạc nhiên. “Chúng ta?”
“Anh ấy không còn ai khác nữa.
“Chà, đó không thể là sự thật được.”
“Đó là sự thật,” Honoria khăng khăng. “Mẹ không nhớ anh ấy thường xuyên đến ở với chúng ta khi anh ấy và Daniel còn ở Eton à? Đó là bởi vì anh ấy không còn nơi nào khác để đi. Con nghĩ anh ấy và cha mình không sống hòa thuận với nhau cho lắm.”
“Mẹ không biết, điều này có vẻ như không đúng mực.” Mẹ cô cau mày. “ Chúng ta không phải là gia đình cậu ấy.”
“Anh ấy không có gia đình!”
Quý bà Winstead cắn môi dưới. “Cậu ấy là người rất tốt, nhưng mẹ không nghĩ…”
Honoria buông thõng tay xuống hai bên hông. “Nếu mẹ không đi với con, con sẽ đi một mình.”
“Honoria!” quý bà Winstead lùi lại trong cơn sốc, và lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện này, một tia sáng nhá lên trong đôi mắt mờ đục của bà. “Con sẽ không làm một chuyện như vậy. Danh tiếng của con sẽ bị phá hủy.”
“Anh ấy có thể chết.”
“Mẹ chắc chắn rằng không nghiêm trọng đến như vậy đâu.”
Honoria nắm chặt tay lại với nhau. Tay cô bắt đầu run rẩy, và các ngón tay cô thực sự lạnh cóng. “Con thật sự nghĩ rằng quản gia của anh ấy sẽ không viết thư cho con nếu chuyện đó không thể xảy ra.”
“Ôi, được rồi,” quý bà Winstead nói với một tiếng thở dài nhỏ. “Chúng ta sẽ đi vào ngày mai.”
Honoria lắc đầu. “Hôm nay cơ.”
“Hôm nay á? Honoria, con biết đó là một chuyến đi cần sự chuẩn bị mà. Ta thật sự không thể–“
“Hôm nay thưa mẹ. Không thể lãng phí thời gian được.” Honoria nhanh chóng đi xuống cầu thang, cô gọi với qua vai mình, “Con sẽ đi xem việc chuẩn bị xe ngựa.
Sẽ sẵn sàng trong vòng một giờ nữa!”
Nhưng quý bà Winstead, cho thấy một vài tia lửa hăng hái mà bà có trước khi đứa con trai duy nhất của bà bị đày đi khỏi đất nước, đã làm tốt hơn thế nhiều. Bà đã sẵn sàng trong vòng bốn mươi lăm phút, với rương đựng quần áo được người hầu chuẩn bị, đang chờ Honoria trước phòng khách.
Năm phút sau họ đã trên đường đi.
Chuyến hành trình đi đến bắc Cambridgeshire có thể mất một ngày ( dài ), vì vậy đã gần tới nửa đêm khi xe ngựa của nhà Winstead dừng lại trước Fensmore. Quý bà Winstead đã ngủ khi tới phía bắc của Saffron Walden một chút, nhưng Honoria vẫn tỉnh táo. Từ giây phút họ quẹo vào con đường dẫn tới Fensmore, tư thế của cô đã trở nên bồn chồn và căng thẳng, và đó là tất cả những gì cô có thể làm để giữ bản thân khỏi nắm chặt tay cầm của cái cửa xe. Và như thế, khi họ cuối cùng cũng dừng lại, cô không chờ bất kì ai đến giúp mình. Trong vòng vài giây cô mở tung cửa xe, nhảy xuống, và nhanh chóng bước lên bậc thềm.
Căn nhà hoàn toàn yên ắng, và Honoria mất ít nhất năm phút để đập mạnh cái tay đấm cửa lên và xuống trước khi cuối cùng cô thấy ánh sáng lập lòe của ngọn nến trong cửa sổ và nghe tiếng bước chân nhanh chóng đến gần.
Người hầu ra mở cửa – Honoria không thể nhớ tên ông ta – và trước khi ông ta có thể nói được lời nào thì cô nói, “bà Wetherby đã viết thư kể cho tôi nghe về tình trạng của bá tước. Tôi phải gặp ngài ấy ngay bây giờ.”
Người hầu khẽ lùi lại, mỗi cử chỉ của ông ta đều kiêu căng và có vẻ quý phái như chủ của ông ta vậy. “Tôi e rằng không thể được ạ.”
Honoria phải tóm lấy khung cửa để đứng vững. “Ý ông là gì?” cô thì thào. Chắc chắn Marcus không thể chết vì cơn sốt trong một thời gian ngắn từ khi bà Wetherby viết thư cho cô như vậy được.
“Bá tước đang ngủ,” người hầu trả lời gắt gỏng. “Tôi sẽ không đánh thức ngài ấy vào giờ này đâu.”
Sự nhẹ nhõm tràn qua người Honoria như máu chảy qua các chi tê cứng của cô. “Ồ, cảm ơn,” cô nồng nhiệt nói, vươn tay ra và nắm tay ông ta. “Bây giờ, làm ơn, tôi phải gặp ngài ấy. Tôi hứa tôi sẽ không quấy rầy ngài ấy.”
Người hầu trong có vẻ đề phòng cảnh giác bởi vì cô nắm tay ông ta. “Tôi không thể cho phép cô gặp ngài ấy ngay lúc này được. Liệu tôi có thể nhắc cô rằng thậm chí cô còn không biết phép tắc để cho tôi biết tên của cô không.”
Honoria chớp mắt. Chẳng lẽ có quá nhiều khách thường xuyên đến thăm Fensmore đến nổi ông ta không thể nhớ chuyến viếng thăm của cô chưa đầy một tuần trước ư? Rồi cô nhận ra rằng ông ta đang nheo mắt nhìn cô trông bóng tối. Chúa ơi, ông ta chắc chắn không thể nhìn thấy cô rõ ràng được. “Làm ơn tha lỗi cho tôi,” cô nói bằng giọng gần như xoa dịu ông ta. “Tôi là quý cô Honoria Smythe – Smith, và mẹ tôi, nữ bá tước Winstead, đang đợi trong xe ngựa cùng với người hầu của bà. Có lẽ ai đó nên đến giúp bà.”
Một sự thay đổi khủng khiếp xâm chiếm khuôn mặt nhăn nheo của người hầu. “Quý cô Honoria!” ông ta hét lên. “Xin cô thứ lỗi. Tôi không nhận ra cô trong bóng tối. Làm ơn, làm ơn, vào đi.”
Ông ta nắm tay cô và dẫn cô vào trong. Honoria để ông ta dẫn đường cho cô, những bước chân chậm chạp thậm-chí-còn-chậm-hơn khi cô quay người và nhìn lại cỗ xe ngựa. “Mẹ của tôi…”
“Tôi sẽ cho một người hầu đến phục vụ bà ấy nhanh nhất có thể,” người hầu đảm bảo với cô. “Nhưng chúng ta phải đưa cô đến phòng ngài ấy ngay lập tức. Chúng tôi không có ai chuẩn bị sẵn để phục vụ cả, nhưng một vài người có thể sẵn sàng khi có một thông báo ngắn. Ông ta dừng lại ở khung cửa, nghiêng người vào trong, giật sợi dây thừng nhỏ vài lần. “Các cô hầu sẽ thức dậy ngay bây giờ.”
“Làm ơn đừng đánh thức họ vì mong muốn của tôi,” Honoria nói, cho dù từ cái giật dây chuông mạnh mẽ của ông ta, cô ngờ rằng đã quá muộn để nói câu đó rồi. “Liệu tôi có thể nói chuyện với bà Wetherby không? Tôi không muốn đánh thức bà ấy, nhưng chuyện này thực sự rất quan trọng.”
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi,” người hầu chắc chắn với cô, vẫn tiếp tục dẫn cô vào sâu hơn trong ngôi nhà.
“Và mẹ tôi…” Honoria nói và lo lắng liếc nhìn lại. Sau những lời phản đối lúc đầu của bà, quý bà Winstead đã là người độ lượng tuyệt vời trong cả ngày hôm nay. Honoria không muốn để bà ngủ lại trong xe ngựa. Người lái xe và người hầu sẽ không bao giờ bỏ bà lại một mình, và dĩ nhiên cô hầu của bà ngồi ngay vị trí đối diện, cũng đang ngủ luôn, nhưng mà, điều đó vẫn có vẻ sai trái.
“Tôi sẽ chào hỏi bà ấy ngay khi tôi nói cho bà Wetherby biết cô ở đây,” người hầu nói.
“Cảm ơn, eh…” cảm giác thật kinh khủng khi không biết tên của ông ta.
“Springpeace, thưa cô.” Ông ta nắm tay cô bằng cả hai tay ông ta và siết chặt. Tay ông ta ẩm ướt, ông ta run rẩy ghì chặt tay cô, nhưng có một sự khẩn nài trong cái nắm tay đó, và cả sự biết ơn. Ông ta nhìn lên, đôi mắt đen của ông ta gặp đôi mắt cô. “Liệu tôi có thể nói không, quý cô của tôi, rằng tôi thật sự rất vui khi cô ở đây.”
Mười phút sau, bà Wetherby cùng Honoria đứng trước cửa phòng Marcus. “Tôi không biết liệu ngài bá tước có thích cô nhìn thấy ngài ấy trong tình trạng như thế này không nữa,” bà quản gia nói, “nhưng hãy xem cô đã đi xa đến thế nào để thăm ngài ấy.”
“Tôi sẽ không làm phiền ngài ấy,” Honoria cam đoan với bà. “Tôi chỉ muốn tự bản thân nhìn thấy rằng ngài ấy ổn thôi.”
Bà Wetherby không phản đối và nhìn cô một cách thẳng thắng. “Ngài ấy không ổn, thưa cô. Cô nên chuẩn bị cho điều đó.”
“Tôi – tôi không có ý là ‘ổn’,” Honoria do dự nói. “Ý tôi là, ồ tôi không biết tôi có ý gì nữa, chỉ là—“
Bà quản gia đặt nhẹ bàn tay lên cánh tay cô. “Tôi hiểu. Ngài ấy có hơi khỏe hơn ngày hôm qua, khi tôi viết thư cho cô.”
Honoria gật đầu, nhưng cử động có hơi cứng nhắc và khó chịu. Cô nghĩ bà quản gia đang nói với cô rằng Marcus không phải đang ở ngưỡng cửa tử thần, nhưng điều đó đã làm cô đoan chắc lại lần nữa, bởi vì điều đó có nghĩa là anh đã từng ở cửa tử. Và nếu chuyện đó là đúng, thì không có lí do nào để anh không ở đó lần nữa.
Bà Wetherby đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Honoria im lặng khi họ bước vào phòng. Bà xoay cái nắm cửa chầm chậm, và cánh cửa mở ra khỏi bản lề không gây ra tiếng động nào.
“Ngài ấy đang ngủ,” bà Wetheby thì thầm.
Honoria gật đầu và bước về trước, chớp mắt trong ánh sáng mờ mờ. Bên trong rất nóng, bầu không khí đặc quánh và ngột ngạt. “Ngài ấy có nóng không?” cô thì thào với bà Wetherby. Cô chỉ có thể vừa vặn hít thở trong căn phòng ngột ngạt này, và Marcus thì bị chôn vùi trong cái đống chăn mền.
“Bác sĩ bảo phải làm vậy,” bà Wetherby trả lời, “chúng ta không được để cho ngài ấy bị lạnh dưới bất kì tình huống nào.”
Honoria giật mạnh phần cổ áo của bộ váy thường ngày của cô, ước chi có cách gì đó để tống khứ cái cổ áo đi. Và lạy Chúa, nếu cô cảm thấy không thoải mái, Marcus chắc hẳn rất bi thảm. Cô không thể tưởng tượng nổi ai có thể khỏe mạnh được khi bị bao bọc trong cái sức nóng như thế này.
Nhưng nếu anh trở nên quá nóng, thì chí ít anh cũng đang ngủ. Hơi thở của anh bình thường, hay ít ra đó là những gì Honoria nghĩ là bình thường. Cô không biết một người có thể nghe được những gì khi họ ở trên giường bệnh; cô cho là bất kì thứ gì ngoài những thứ thông thường. Cô di chuyển đến gần hơn, cúi người xuống. Anh trông hoàn toàn đẫm mồ hôi. Cô chỉ có thể thấy một bên gương mặt anh, nhưng da của anh sáng lấp lánh một cách không tự nhiên, và không khí có mùi mồ hôi của sự ráng sức của con người.
“Tôi thật sự nghĩ là ngài ấy không nên đắp nhiều chăn mền như vây,” Honoria thì thầm.
Bà Wetherby nhún vai vô vọng. “Bác sĩ rất dứt khoát trong chuyện này.”
Honoria thậm chí bước lại gần hơn, cho đến khi chân cô chạm vào một bên giường của anh. “Trông không thoải mái chút nào.”
“Tôi biết,” bà Wetherby đồng ý.
Honoria ngập ngừng vươn tay ra để xem thử liệu cô có thể kéo mấy tấm chăn của anh ra không, cho dù là chỉ là 2 hay 5 cm thôi cũng được. Cô nắm lấy phần đầu chăn, nhẹ nhàng kéo mạnh, và rồi—
“Aaaaach!”
Honoria thét lên và nhảy lùi lại, túm lấy cánh tay của bà Wetherby. Marcus đã tự động ngồi dậy và điên cuồng nhìn quanh phòng.
Và anh không mặc thứ gì cả. Ít nhất thì không phải ở phần trên, theo như cô có thể thấy.
“Ổn rồi, ổn rồi,” cô nói, nhưng giọng cô không được tự tin lắm. Đối với cô không có vẻ ổn chút nào cả, và cô không biết làm sao để giọng cô nghe như thể cô nghĩ khác đi.
Anh đang thở rất khó khăn, và anh thực sự đang bị kích động, nhưng mắt anh có vẻ như không tập trung vào cô. Thực ra thì, cô không chắc là liệu anh có nhận ra cô đang ở đây không. Đầu anh xoay tới xoay lui, như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi nó nhanh chóng biến thành một cái lắc đầu kì lạ. “Không,” anh nói, cho dù không mạnh mẽ lắm. Anh không có vẻ giận dữ, chỉ phiền muộn thôi. “Không.”
“Ngài ấy không tỉnh táo đâu,” bà Wetherby nói nhẹ nhàng.
Honoria chậm rãi gật đầu, và rồi tầm quan trọng của những gì cô đã hứa hẹn cuối cùng cũng thấm vào người cô. Cô không biết bất kì thứ gì về bệnh tật, và cô chắc chắn không biết làm sao để chăm sóc cho một người bị sốt.
Chẳng phải đó là lí do tại sao cô đến đây ư? Để chăm sóc cho anh? Cô đã lo lắng đến phát điên sau khi đọc lời nhắn của bà Wetherby đến nỗi tất cả những gì cô có thể nghĩ đó là phải tự mình gặp anh. Cô đã không nghĩ nhiều đến bất kì thứ gì sau đó.
Cô là một con ngốc. Cô nghĩ cô sẽ làm gì một khi cô gặp được anh. Quay trở về nhà sao?
Cô phải chăm sóc anh. Giờ cô đã ở đây rồi, và thật không thể tưởng tượng nổi cô có thể làm gì khác hơn. Nhưng cái viễn cảnh đó làm cô kinh hoàng. Nếu như cô làm gì sai thì sao? Nếu như cô khiến anh tệ hơn nữa thì sao?
Nhưng cô có thể làm gì khác đây? Anh cần cô. Marcus không có ai bên cạnh cả, Honoria giật mình – và cả một chút xấu hổ nữa – rằng đến giờ cô mới nhận ra điều đó.
“Tôi sẽ ngồi đây với ngài ấy,” cô bảo bà Wetherby.
“Ồ, không, thưa cô, cô không thể. Không thể nào—“
“Ai đó nên ngồi đây với ngài ấy,” Honoria cứng rắn nói. “Ngài ấy không nên ở một mình.” Cô nắm lấy cánh tay của bà quản gia và dẫn bà sang phía xa của căn phòng. Thật không thể nói chuyện ở gần Marcus được. Anh đã nằm xuống nghỉ, nhưng anh vẫn đang vùng vẫy dữ dội đến nỗi Honoria thấy ngần ngại mỗi khi cô nhìn anh.
“Tôi sẽ ở lại,” bà Wetherby nói. Nhưng bà nghe có vẻ như không thực sự muốn làm vậy.
“Tôi nghĩ bà đã ở bên cạnh ngài ấy nhiều giờ rồi,” Honoria nói. “Giờ tới lượt tôi. Bà cần nghỉ ngơi.”
Bà Wetherby gật đầu với vẻ biết ơn, và khi bà chạm tới cánh cửa nối ra hành lang, bà nói, “Sẽ không có ai nói gì đâu. Về việc cô ở trong phòng ngài ấy. Tôi hứa với cô, sẽ không có một linh hồn nào ở Fensmore nói một từ nào cả.”
Honoria nở một nụ cười mà cô hi vọng là làm bà yên lòng. “Mẹ tôi ở đây. Có thể không ở trong căn phòng này. Nhưng bà ở tại Fensmore. Điều đó có lẽ là đủ để không ai bàn tán gì cả.”
Gật đầu một cái, bà Wetherby lướt ra khỏi phòng, Honoria lắng nghe tiếng bước chân bà cho đến khi chúng hoàn toàn biến mất.
“Ôi, Marcus,” cô nói nhỏ, chậm rãi đi đến bên cạnh anh. “Chuyện gì xảy ra với anh thế này?” Cô vươn người tới để chạm vào anh, rồi cô nghĩ, Không, tốt hơn là không. Sẽ không đúng mực, và bên cạnh đó, cô không muốn làm phiền anh hơn những gì cô đã làm nữa.
Anh kéo một cánh tay ra từ bên dưới mấy tấm chăn, lăn người lại cho đến khi anh ở tư thế nằm nghiêng, cánh tay tự do của anh đặt trên đầu tấm chăn. Cô đã không nhận ra rằng anh rất vạm vỡ. Dĩ nhiên cô biết anh rất tráng kiện. Hiển nhiên là vậy. Anh là – Cô dừng lại một lát để suy nghĩ. Thật ra thì, không phải hiển nhiên. Cô không thể nhớ lần cuối cùng cô thấy anh nâng bất cứ vật gì. Nhưng anh có vẻ rất mạnh mẽ. Nghĩ kĩ thì anh quả thật là vậy. Có năng lực. Không phải tất cả đàn ông đều có nó. Thực tế thì, hầu hết đều không có, chí ít là trong tầm hiểu biết của Honoria.
Tuy nhiên, cô đã không nhận ra cơ bắp trên cánh tay của một người đàn ông có thể nhìn thấy rõ như vậy.
Thật thú vị.
Cô nghiêng người tới trước thêm một chút, nghiêng đầu qua một bên, rồi di chuyển ngọn nến về trước một chút. Cơ bắp trên vai được gọi là gì nhỉ? Cơ bắp của anh trông rất hấp dẫn.
Cô thở gấp, kinh sợ chiều hướng sai lầm của những ý nghĩ đó, cô lùi lại một bước. Cô không ở đây để nhìn hau háu vào người đàn ông tội nghiệp này, cô ở đây để chăm sóc cho anh. Và hơn nữa, nếu như cô có nhìn hau háu vào ai đó, thì chắc chắn người đó không phải là Marcus Holroyd.
Có một cái ghế cách đó vài bước chân, nên cô lấy nó và đẩy nó về trước, đủ gần giường để cô có thể ngay lập tức đến bên anh, nhưng không đủ gần để anh có thể quật trúng cô.
Anh trông ốm hơn. Cô không chắc là bao nhiêu khi anh ở giữa cái đống chăn mền đó, nhưng anh dứt khoát là bị sụt cân. Mặt anh hốc hác, và thậm chí trong ánh sáng mờ mờ của ngọn nến, cô có thể thấy những vết thâm quầng dưới mắt anh.
Cô ngồi im lặng ở đó trong vài phút, thật ra cô cảm thấy có phần hơi ngốc nghếch. Cái cảm giác đó như thể cô nên làm một thứ gì đó. Cô cho là phần quan sát anh chính là thứ gì đó, nhưng cô lại không cảm thấy giống như vậy lắm, đặc biệt là từ lúc cô cố gắng hết sức để không nhìn chính xác vào một số phần trên cơ thể của anh. Anh trông có vẻ bình tĩnh trở lại; thỉnh thoảng anh sẽ không ngừng cựa quậy bên dưới mấy tấm chăn, nhưng phần lớn thời gian thì anh ngủ.
Nhưng Chúa ơi, trời nóng quá. Honoria vẫn đang mặc bộ váy thường ngày của cô, một cái váy dễ thương có những nút cài ở lưng. Đó là một trong những phần lố bịch của trang phục phụ nữ mà cô hoàn toàn không thể tự mình cởi ra ( hay mặc vào ).
Cô mỉm cười. Hơi giống đôi bốt của Marcus. Thật vui khi biết được rằng đàn ông cũng có thể tận tụy một cách phi lí với thời trang như phụ nữ.
Nhưng mà, váy dài hoàn toàn là một thứ không thể mặc trong phòng bệnh. Cô xoay xở để mở vài nút ở phía trên, cô tự động thở hắt ra khi chúng được thả lỏng.
“Cái này không tốt cho sức khỏe chút nào,” cô nói to, nắm lấy cổ áo bằng hai ngón tay rồi cố gắng kéo nó ra và vào để quạt cho cái cổ đầy mồ hôi của cô.
Cô nhìn lại Marcus. Anh không có vẻ như bị giọng nói của cô làm phiền.
Cô đá văng đôi giày ra, và rồi, bởi vì thật sự cô đã ăn mặc xuềnh xoàng đủ để phá hủy danh tiếng của mình nếu có bất kì ai bất chợt nhìn thấy cô, cô với xuống và kéo đôi tất chân ra.
“Eo.” Cô nhìn xuống chân mình một cách ngán ngẩm. Đôi vớ hầu như ướt đẫm.
Với một tiếng thở dài cam chịu cô vắt chúng trên lưng ghế, rồi nghĩ chỗ tốt nhất cho đôi vớ. Hầu như chắc chắn là không tốt chút nào khi phô bày chúng ra như thế. Vậy nên cô vo chúng thành một nùi và nhét chúng vào đôi giầy của cô. Và trong khi cô đứng đó, cô nắm lấy phần váy của mình rồi quạt chúng sột soạt, cố gắng làm mát cho đôi chân của cô.
Thật không thể chịu đựng nổi. Cô không quan tâm bác sĩ đã nói gì. Cô không tin chuyện này tốt cho sức khỏe chút nào. Cô bước lại gần giường để săm soi anh lần nữa, giữ một khoảng cách an toàn phòng trường hợp anh quật trúng cô.
Cẩn thận và rón rén, cô vươn tay ra. Cô không chạm vào anh, nhưng cô đặt tay gần đó. Bầu không khí gần vai anh ít nhất cũng phải nóng hơn mười độ so với phần còn lại của căn phòng.
Kể đến cả sự cường điệu không đáng kể đó, cô nghĩ cô có quyền làm vậy, bởi nó khiến cô lâm vào tình trạng nóng quá mức.
Cô nhìn quanh phòng tìm thứ gì đó để quạt cho anh. Chết tiệt, cô nên lấy vài cái quạt lụa Trung quốc của mẹ cô. Mẹ lúc nào cũng phe phẩy quạt vào những ngày này. Bà không bao giờ đi đến bất kì đâu mà không có ít nhất là ba hộp quạt trong rương của bà. Đó thật sự là một điều tốt, kể từ khi bà hay bỏ lại chúng ở khắp thành phố.
Nhưng không có thứ gì có thể dùng để quạt được cả, nên Honoria nghiêng người tới và nhẹ nhàng thổi vào Marcus. Anh không cử động, cô xem đó là một tín hiệu tốt. Được thành công đó khuyến khích ( nếu quả thật đó là một thành công; cô thật sự không biết ) cô thử lại lần nữa, với thêm một chút sức mạnh vào. Lần này anh có hơi rùng mình.
Cô lo lắng, không chắc liệu điều đó có tốt hay không. Nếu anh đổ mồ hôi như vậy, cô dự định sẽ làm anh mát hơn, đó chính xác là điều mà bác sĩ đã phản đối.
Cô lại ngồi xuống, rồi đứng, rồi lại ngồi, không ngừng gõ nhẹ tay lên bắp đùi. Thật tệ khi cô cứ tự động đặt mạnh tay kia trên tay còn lại chỉ để giữ cho nó yên.
Điều này thật buồn cười. Cô nhảy dựng lên và đi lại phía anh. Anh cử động lần nữa, quẫy đạp dưới chăn của anh, mặc dù không đủ mạnh để quăng chúng đi.
Cô nên chạm vào anh. Cô thật sự nên làm vậy. Đó là cách duy nhất để xác định anh nóng ra sao. Cô không chắc cô sẽ làm gì với thông tin đó, nhưng nó không thành vấn đề. Nếu cô là người chăm sóc anh – và sự thật là thế – cô cần chú ý nhiều hơn về tình trạng của anh.
Cô vươn người tới trước và nhẹ nhàng chạm những ngón tay vào vai anh. Anh không hoàn toàn nóng như cô nghĩ, nhưng điều đó cũng có thể đúng với sự thật là cô cũng đang nóng. Dù vậy người anh đẫm mồ hôi, và ở gần thế này cô có thể thấy mấy tấm khăn trải giường của anh ướt đẫm.
Liệu cô có nên kéo chúng ra không? Anh vẫn còn có mấy tấm chăn. Cô vươn tới và kéo mạnh tấm khăn trải giường, giữ chặt đầu tấm chăn bằng tay kia để giữ nó ở nguyên. Dù vậy nó không có hiệu quả; toàn bộ chăn mền trượt về phía cô, để lộ ra một cái chân dài và hơi lông lá.
Môi của Honoria há ra. Anh cũng có nhiều cơ bắp ở chân nữa.
Không, không, không, không, không, không. Cô không có đang nhìn Marcus. Cô không có. Không phải nhìn anh. Dứt khoát là không phải nhìn Marcus. Và hơn nữa, cô cần đặt tấm chăn vào vị trí cũ trước khi anh xoay người và để lộ toàn bộ cơ thể anh, bởi vì cô không biết liệu anh có mặc bất kì quần áo lót nào không. Không có thứ gì ở đôi tay và đôi chân anh, vậy nên đó là lí do nổi bật…
Cô nhìn xuống phần giữa người anh. Cô không thể dừng được. Dĩ nhiên anh vẫn đang được che chắn, nhưng nếu cô vô tình đụng mạnh vào giường…
Cô túm lấy một cái chăn và cẩu thả nhét nó vào, cố gắng để anh được che phủ trở lại. Ai đó nên thay khăn trải giường cho anh. Chúa ơi, cô nóng quá. Làm thế quái nào mà trong này lại nóng hơn nữa vậy? Có lẽ cô nên ra ngoài một lát. Hoặc đi mở cửa sổ một chút và đứng gần nó.
Cô quạt mát mặt mình bằng tay. Cô nên ngồi xuống. Có một cái ghế hoàn hảo ở kia, và cô có thể ngồi đó với tay cô đặt từ tốn trong lòng cho đến khi trời sáng. Cô sẽ ngó nhìn anh thêm một lần nữa, chỉ để chắc rằng anh vẫn ổn.
Cô cầm cây nến và giữ nó trên mặt anh.
Mắt anh đang mở.
Cô cẩn thận lùi lại. Anh đã mở mắt trước đó. Điều đó không có nghĩ là anh đã tỉnh dậy.
“Honoria? Em đang làm gì ở đây?”
Thế nhưng, anh đã tỉnh rồi.