Đọc truyện Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven) – Chương 18
Sự thật là, Marcus nghĩ khi anh ngồi trong phòng làm việc tại ngôi nhà ở London của mình, anh biết rất ít về việc theo đuổi các quý cô. Anh biết rất nhiều về việc lẩn tránh họ, và có lẽ thậm chí nhiều hơn về việc trốn tránh mẹ của họ. Anh cũng biết khá nhiều về chuyện kín đáo điều tra những người đàn ông khác đang tán tỉnh các quý cô ( cụ thể hơn, Honoria ), và hầu hết là anh biết làm thế nào để lặng lẽ đe dọa trong khi anh thuyết phục họ từ bỏ chuyện theo đuổi.
Nhưng khi vì chính anh, anh lại không có một manh mối nào.
Hoa? Anh đã nhìn thấy nhiều người đàn ông khác với hoa. Phụ nữ thích hoa. Quỷ thật, anh cũng thích hoa. Ai mà không thích hoa cơ chứ?
Anh nghĩ anh có thể tìm cho cô vài đóa dạ hương lan nhắc anh nhớ đến đôi mắt cô, nhưng chúng là những bông hoa nhỏ, và anh không nghĩ chúng sẽ được việc trong một bó hoa. Và hơn nữa, anh có được cho là nên đem chúng đến cho cô và nói với cô rằng chúng nhắc anh nhớ đến đôi mắt cô không? Bởi vì sau đó anh phải giải thích rằng anh đang nói về phần đặc biệt của bông hoa, phía dưới của cánh hoa, ngay gần cuống hoa.
Anh không thể hình dung còn có thứ gì làm anh cảm thấy ngốc nghếch hơn nữa.
Và vấn đề cuối cùng là anh chưa bao giờ tặng hoa cho cô trước đây. Cô sẽ lập tức tò mò, rồi nghi ngờ, và nếu cô không đáp trả lại tình cảm của anh ( anh không có lí do cụ thể nào cho thấy cô sẽ làm vậy ), rồi anh sẽ bị kẹt ở đó trong phòng khách nhà cô, trông như một thằng ngốc.
Mọi thứ đều được xem xét, đây là kịch bản mà anh thích tránh xa hơn.
Tán tỉnh cô ở nơi công cộng thì an toàn hơn, anh nghĩ. Phu nhân Bridgerton sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật vào ngày mai, và anh biết Honoria sẽ tham gia. Cho dù cô không muốn, cô vẫn phải đi. Sẽ có nhiều ứng cử viên đủ điều kiện tham gia để cô từ chối. Bao gồm cả Gregory Bridgerton, người mà anh đã thay đổi ý kiến, cậu ta quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để lấy vợ. Nếu sau tất cả Honoria nghĩ cô thích quý ngài Bridgerton trẻ tuổi, thì Marcus sẽ phải can thiệp.
Tất nhiên là theo cách im lặng và không ai biết như thường lệ của anh. Đó cũng là một lí do khác tại sao anh cần phải tham dự.
Anh nhìn xuống bàn làm việc của mình. Bên trái là lời mời đến nhà Bridgerton. Bên phải là lời nhắn Honoria để lại cho anh ở Fensmore khi cô rời đi hồi tuần trước. Đó là một lời nhắn rất khó nhận biết. Một lời chào, một chữ kí ,và hai câu bình thường ở giữa. Không có thứ gì biểu lộ đến việc cứu mạng một người, một nụ hôn đã xảy ra, một cái bánh nướng hoa quả bị lấy cắp…
Đó là một loại tin nhắn người ta hay viết khi họ muốn cảm ơn chủ nhà vì bữa tiệc ngoài vườn lịch sự và hoàn hảo. Nó không phải loại lời nhắn ai đó viết cho người mà họ muốn kết hôn.
Bởi vì đó là những gì anh dự định. Ngay khi Daniel quay về Anh quốc, anh sẽ xin phép cậu ấy để cưới cô. Nhưng cho đến lúc đó, anh phải tự mình theo đuổi cô.
Vì cái sự tiến thoái lưỡng nan của anh.
Anh thở dài. Một số người đàn ông theo bản năng biết làm thế nào để nói chuyện với phụ nữ. Sẽ thật tiện lợi nếu là một trong những gã đàn ông đó.
Nhưng anh không phải. Thật ra, anh là người đàn ông biết chính xác làm thế nào để trò chuyện với Honoria. Và gần đây đó thậm chí không phải là chuyện mà anh làm tốt lắm.
Vậy nên, đêm hôm sau, anh thấy mình đang ở nơi mà anh ít thích nhất trên trái đất này: một phòng khiêu vũ ở London.
Anh chiếm lấy vị trí thông thường của mình, bên rìa phòng khiêu vũ, lưng dựa vào tường, nơi anh có thể quan sát các hoạt động và giả vờ mình không quan tâm. Đây không phải lần đầu tiên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu anh rằng anh rất may mắn khi sinh ra không phải phụ nữ. Quý cô phía bên trái anh là một cô gái chầu rìa bên lề phòng khiêu vũ; anh bắt đầu trở nên bi quan, khó gần, và ủ rũ.
Bữa tiệc là một đám đông điên rồ — phu nhân Bridgerton rất nổi tiếng – và Marcus không thể biết liệu Honoria có mặt hay không. Anh không nhìn thấy cô, nhưng rồi lần nữa anh cũng không thể thấy cánh cửa xuyên qua cái thứ mà anh đã bước vào. Làm thế nào có ai lại mong đợi một khoảng thời gian tuyệt vời ở giữa đám đông đầy mồ hôi và hơi nóng này thì anh không bao giờ biết được.
Anh lại lén liếc nhìn quý cô kế bên anh. Cô ấy trông quen quen, nhưng anh không nhớ đã gặp cô ấy ở đâu. Cô ấy có lẽ không phải một quý cô ở tuổi mới lớn, nhưng anh nghi ngờ cô ấy lớn tuổi hơn anh. Cô thở hắt ra, âm thanh dài và mệt mỏi, anh không thể không nghĩ anh đang đứng gần một người đồng cảnh ngộ. Cô cũng vậy, đang liếc qua đám đông, cố giả vờ rằng cô không tìm kiếm một ai đó đặc biệt.
Anh nghĩ về một lời chào, hay có lẽ là hỏi cô liệu cô có biết Honoria, và nếu có, cô có thấy Honoria không. Nhưng trước khi anh xoay người qua để chào cô, cô quay về hướng đối diện, và anh thề là anh nghe cô lẩm bẩm, “Quỷ thật, mình sẽ đi lấy bánh su kem.”
Cô lê bước, len lỏi qua đám đông. Marcus thích thú quan sát cô; dường như cô biết chính xác nơi cô đang đi. Điều đó có nghĩa là nếu anh nghe không lầm…
Cô biết nơi có thể lấy bánh su kem.
Anh ngay lập tức bước theo sau cô. Nếu anh bị kẹt ở đây trong phòng khiêu vũ này mà thậm chí còn không nhìn thấy Honoria, cô là lí do duy nhất anh bắt bản thân vướng vào đám hỗn loạn này, thì chết tiệt anh sẽ đi lấy món tráng miệng.
Từ lâu anh đã hoàn thành nghệ thuật di chuyển có mục đích, thậm chí khi anh không có đối tượng hay mục tiêu cụ thể, anh xoay xở tránh những cuộc đối thoại không cần thiết bằng cách ngẩng cao cằm và giữ ánh mắt sắc bén trên đám đông.
Cho đến khi thứ gì đó đâm vào chân anh.
Ui.
“Vẻ mặt đó là sao vậy, Chatteris?” một giọng nói hóng hách vang lên. “Tôi hầu như không đụng vào cậu.”
Anh đứng im, bởi vì anh biết giọng nói đó, và anh biết không thể thoát được. Với một nụ cười nhẹ, anh nhìn xuống khuôn mặt nhăn nheo của phu nhân Danbury, nỗi khiếp sợ của toàn bán đảo Anh kể từ thời Quân chủ chuyên chế.
Hoặc có vẻ vậy. Bà là bà dì của mẹ anh, và anh thề là bà già cả trăm tuổi.
“Một vết thương ở chân cháu, thưa phu nhân,” anh nói, gởi đến bà lời chào tôn kính nhất của anh.
Bà dộng vũ khí của mình ( người khác gọi nó là cây gậy, nhưng anh biết nhiều hơn thế ) xuống nền nhà. “Té ngựa sao?”
“Không, cháu—“
“Vấp cầu thang? Làm rớt một cái chai xuống chân?” Biểu hiện của bà biến thành vẻ ranh mãnh. “Hay nó liên quan đến một người phụ nữ?”
Anh kềm chế cơn thúc giục khoanh tay lại. Bà đang nhìn lên anh với một nụ cười đểu. Bà thích trêu chọc những người bầu bạn với bà; có lần bà nói với anh phần hay nhất của tuổi già đó là bà có thể nói bất cứ thứ gì bà muốn mà không bị trừng phạt.
Anh nghiêng người xuống và nói với vẻ cực kì nghiêm túc, “Thật ra thì, cháu bị đâm bởi người hầu của cháu.”
Có lẽ, đó là lần duy nhất trong đời anh có thể làm bà sửng sốt nói không nên lời.
Miệng bà há ra, mắt bà mở to, anh thích nghĩ đến cảnh bà bị tái nhợt đi, nhưng thật khó nói thế vì da bà có màu thật lạ để mà bị tái nhợt. Rồi, sau giây phút bị sốc qua đi, bà bật ra một tiếng cười và nói, “Không, thật đấy. Chuyện gì đã xảy ra?”
“Chính xác như cháu nói. Cháu bị đâm.” Anh chờ một lát, rồi nói thêm, “Nếu chúng ta không phải đang ở giữa phòng khiêu vũ, cháu sẽ cho bà xem.”
“Cậu không nói thế chứ hả?” Bây giờ bà thật sự thích thú rồi. Bà cuối xuống, mắt sáng lên với vẻ hết sức tò mò. “Nó có khủng khiếp không?”
“Có chứ ạ,” anh khẳng định.
Bà mím môi, mắt bà nheo lại khi bà hỏi, “Và giờ người hầu của cậu ở đâu?”
“Ở nhà Chatteris, có lẽ đang nốc rượu randy ngon nhất của cháu.”
Bà bật ra một tràng cười ngắc ngứ khác. “Cậu luôn làm ta thích thú,” bà nói. “Cậu là người cháu yêu thích thứ hai của ta.”
Anh không thể nghĩ ra câu trả lời nào khác ngoài từ “Thật sao?”
“Cậu biết hầu hết mọi người nghĩ cậu không có tính hài hước mà, phải không?”
“Bà thật thẳng thắng,” anh lầm bầm.
Bà nhún vai. “Cậu là cháu trai của ta. Ta có thể thẳng thắng như ta muốn.”
“Quan hệ bà con dường như chưa bao giờ là một trong những điều kiện tiên quyết của bà để nói năng thẳng thắng.”
“Phải,” bà đáp trả, cho anh một cái gật đầu ưng thuận. “Ta chỉ đơn thuần chỉ ra rằng cậu khá khiêm tốn với khiếu hài hước của cậu. Cái này ta hết lòng hoan nghênh.”
“Cháu run rẩy với niềm vui sướng.”
Bà vẫy ngón tay về phía anh. “Đây chính xác là những gì ta đang nói đến. Cậu thực sự khá thú vị, không có vẻ cậu sẽ để bất cứ ai thấy được.”
Anh nghĩ đến Honoria. Anh có thể làm cô cười. Đó là âm thanh đáng yêu nhất anh từng biết.
“Chà,” phu nhân Danbury nói, nện cây gậy xuống sàn, “đủ rồi đấy. Tại sao cậu ở đây?”
“Cháu nghĩ là cháu được mời.”
“Ôi, gớm thật. Cậu ghét mấy thứ này.”
Anh khẽ nhún vai.
“Dõi theo cô gái nhà Smythe – Smith đó, ta hình dung thế,” bà nói.
Anh đang nhìn qua vai bà, cố gắng định vị mấy cái bánh su kem, nhưng nghe câu đó, anh quay mạnh lại.
“Ồ, đừng lo lắng,” bà đảo mắt. “Ta sẽ không bắt đầu nói rằng cậu thích con bé đâu. Con bé là một trong những người chơi vi-ô-lông, phải không? Chúa ơi, cậu sẽ bị điếc trong một tuần.”
Anh mở miệng để bảo vệ Honoria, để nói rằng cô là người rất biết đùa, nhưng anh chợt nghĩ rằng với cô đây không phải chuyện đùa. Cô biết rõ nhóm tứ tấu rất kinh khủng, nhưng cô trình diễn bởi vì nó rất quan trọng với gia đình cô. Cô có thể lên sân khấu và giả vờ rằng cô nghĩ mình là một nghệ sĩ vi-ô-lông – cần sự can đảm to lớn để làm điều đó.
Và tình yêu.
Tình yêu sâu đậm, và những gì anh có thể nghĩ đó là – Mình muốn tình yêu đó.
“Cậu luôn gần gũi với gia đình đó,” phu nhân Danbury nói, cắt ngang suy nghĩ của anh.
Anh chớp mắt, cần một phút để anh quay lại cuộc nói chuyện hiện giờ. “Vâng,” cuối cùng anh nói. “Cháu đi học với anh trai của cô ấy.”
“Ồ, phải,” bà nói, thở dài. “Đó thật là một trò đùa. Cậu bé đó không bao giờ nên bị đuổi ra khỏi đất nước. Ta đã luôn nói Ramsgate là một tên ngốc.”
Anh nhìn bà với cơn sốc.
“Như cậu nói,” bà nói sỗ sàng. “Quan hệ họ hàng không bao giờ là điều kiên tiên quyết của ta để nói năng thẳng thừng.”
“Rõ ràng là không.”
“Ồ, nhìn kìa, con bé ở chỗ kia,” phu nhân Danbury nhận xét. Bà nghiêng đầu sang phải, và Marcus nhìn theo ánh mắt bà đến chỗ Honoria. Cô đang đứng nói chuyện với hai quý cô khác, anh không thể xác định được từ khoảng cách xa. Cô vẫn chưa thấy anh, và anh tận dụng thời điểm này để uống lấy hình ảnh của cô. Tóc cô trông hơi khác; anh không thể chỉ ra cô đã làm gì với nó – nhưng anh nghĩ nó rất đáng yêu. Mọi thứ về cô đều đáng yêu. Có lẽ anh nên tìm một số cách khác thơ mộng hơn để miêu tả cô, nhưng đôi khi từ đơn giản nhất là từ chân thành nhất.
Cô thật dễ thương. Và anh nhức nhối vì cô.
“Cậu yêu con bé,” phu nhân Danbury nói nhỏ.
Anh giật mình. “Bà đang nói gì vậy ạ?”
“Nó được viết lên mặt cậu cả đấy, biểu hiện cũ rích như thường lệ. Ôi, tiến lên và mời con bé khiêu vũ đi,” bà nói, nhấc cây gậy lên và ra dấu về phía Honoria. “Cậu có thể làm chuyện tệ hại hơn nữa đấy.”
Anh dừng lại. Với phu nhân Danbury thật khó biết được làm sao để giải thích thậm chí là những câu đơn giản. Chưa đề cập đến bà vẫn đang giơ cây gậy lên. Ta không bao giờ là quá cẩn thận khi cây gậy đó đang chuyển động.
“Đi đi,” bà thúc giục. “Đừng lo lắng cho ta. Ta sẽ tìm một kẻ ngốc tội nghiệp khác để tra tấn. Và ừ, trước khi cậu cảm thấy cẩn phải phản đối. Ta vừa gọi cậu là một tên ngốc.”
“Cái đó, cháu nghĩ, có thể là một đặc quyền mà quan hệ bà con cho phép.”
Bà cười khúc khích vì vui thú. “Trong mấy đứa cháu của ta thì cậu là một hoàng tử đấy,” bà tuyên bố.
“Đứa cháu yêu thích thứ hai của bà,” anh lẩm bẩm.
“Ta sẽ cho cậu lên đầu bảng nếu cậu tìm cách phá hoại cây đàn vi-ô-lông của con bé.”
Marcus không nên cười, nhưng anh lại cười.
“Đó thật sự là một lời nguyền,” phu nhân Danbury nói. “Ta là người duy nhất ở tuổi này có thính giác cực nhạy.”
“Hầu hết người ta gọi đó là phước lành.”
Bà khịt mũi. “Không nếu buổi nhạc hội lượn lờ trong phạm vi xung quanh.”
“Tại sao bà tham dự?” anh hỏi. “Bà không phải người gần gũi với gia đình. Bà có thể dễ dàng từ chối.”
Bà thở dài, trong một khoảnh khắc mắt bà mềm hẳn đi. “Ta không biết,” bà thú nhận. “Cần có người vỗ tay cho thứ tội nghiệp đó.”
Anh nhìn thấy mặt bà bình thường trở lại, nét mặt dường như vô cảm. “Cậu là người tử tế hơn cậu thể hiện,” bà nói, mỉm cười.
“Đừng nói ai biết đấy. Hừm.” Bà dộng cây gậy của bà. “Ta xong việc với cậu rồi.”
Anh cúi đầu chào với tất cả sự kính trọng với bà dì đáng sợ và hướng tới Honoria. Cô mặc bộ váy màu xanh nhạt, chiếc váy của cô xếp nếp bồng bềnh mà anh khó có thể mô tả được ngoại trừ nó có vai trần, và anh quyết định là anh phê duyệt chiếc váy này, rất nhiều.
“Quý cô Honoria,” anh nói khi anh đến gần cô. Cô quay lại, và anh lịch sự gật đầu.
Một tia sáng vui vẻ nhá lên trong mắt cô và cô khẽ lịch sự nhún gối chào, cô thì thầm, “Đức ngài Chatteris, thật vui khi được gặp ngài.”
Đây là lí do tại sao anh ghét những thứ này. Cả cuộc đời mình cô gọi anh bằng tên riêng, nhưng khi đặt cô vào một phòng khiêu vũ ở London thì đột nhiên anh trở thành đức ngài Chatteris.
“Dĩ nhiên ngài nhớ cô Royle chứ,” Honoria nói, ra hiệu về phía quý cô đứng bên phải, người đang mặc bộ váy màu xanh đậm. “Và em họ tôi, quý cô Sarah.”
“Cô Royle, quý cô Sarah.” Anh chào từng người một.
“Thật ngạc nhiên khi gặp ngài ở đây,” Honoria nói.
“Ngạc nhiên?”
“Tôi không nghĩ –“ Cô dừng lại, má cô bỗng ửng hồng một cách kì lạ. “Không có gì,” cô nói, khá rõ ràng là nói dối. Nhưng anh sẽ không chèn ép cô vì chuyện đó ở nơi công cộng như thế này, thay vì thế anh nói một câu sáng suốt đáng ngạc nhiên và gây chú ý, “Tối nay thật đông đúc, em có nghĩ vậy không?”
“Ồ, phải,” ba quý cô lẩm bẩm, với những âm lượng khác nhau. Một trong ba có lẽ còn nói, “Thật vậy.”
Một khoảng lặng trôi qua, rồi Honoria buột miệng, “Ngài có nghe thêm được tin gì mới từ Daniel không?”
“Không có,” anh trả lời. “Ta hi vọng như thế có nghĩa là cậu ấy đã bắt đầu chuyến hành trình của mình.”
“Vậy là ngài không biết khi nào anh ấy quay về à?” cô hỏi.
“Không,” anh trả lời. Lạ lùng thật. Anh nghĩ chuyện đó rõ ràng từ câu nói trước đó của anh rồi mà.
“Tôi hiểu rồi,” cô nói, và rồi cô trưng lên mặt một trong những nụ cười Tôi-cười-vì-tôi-không-có-gì-để-nói. Cái đó càng lạ lùng hơn.
“Tôi chắc ngài rất trông đợi anh ấy quay về,” cô nói, khi vài giây trôi qua mà không có ai tham gia vào cuộc trò chuyện.
Rõ ràng là có một ẩn ý trong câu nói của cô, nhưng anh không biết nó là gì. Chắc chắn không phải ẩn ý của anh, rằng anh đang mong chờ anh trai cô quay về để anh xin phép được cưới cô.
“Phải, ta đang mong chờ cậu ấy quay về,” anh lầm bầm.
“Như tất cả chúng tôi,” cô Royle nói.
“Ôi, phải,” cô em họ im lặng nãy giờ của Honoria phụ họa.
Một lúc im lìm nữa trôi qua, rồi Marcus quay sang Honoria và nói. “Ta hi vọng em sẽ dành cho ta một điệu nhảy.”
“Tất nhiên,” cô nói, và anh nghĩ trông cô rất hài lòng, nhưng anh cảm thấy thật khó hiểu được cô vào tối nay.
Hai quý cô còn lại đứng đó, hoàn toàn im lặng, mắt mở to và không chớp. Thực sự nó làm anh nghĩ đến một cặp đà điểu, và rồi anh nhận ra họ trông đợi anh làm gì. “Ta hi vọng cả ba người sẽ dành cho ta một điệu nhảy.”
Thẻ khiêu vũ lập tức được đưa ra. Một điệu minuet [ điệu nhảy dành cho hai người của Pháp ] cho cô Royle, một điệu nhảy đồng quê cho quý cô Sarah, và với Honoria anh tuyên bố một điệu vanxơ. Hãy để những kẻ ngồi lê đôi mách làm những gì họ làm. Đâu phải như anh chưa từng nhảy vanxơ với cô trước đây.
Một khi những điệu nhảy đã được sắp xếp, họ lại đứng im, một nhóm bốn người hơi im lặng ( Marcus nghĩ tất cả các nhóm bốn người nên im lặng ), cho đến khi em họ của Honoria đằng hắng và nói. “Thật ra, em nghĩ buổi khiêu vũ sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Điều đó có nghĩa là đến lúc cho điệu minuet rồi.
Cô Royle nhìn qua anh và tươi cười. Muộn màng anh nhớ ra rằng mẹ cô ấy có ý nghĩ ghép đôi họ với nhau.
Honoria nhìn anh như để nói – Em rất tiếc.
Và tất cả những gì anh có thể nghĩ là – Chết thật, mình sẽ không bao giờ lấy được cái bánh su kem nào hết.
“Ngài ấy thích chị,” Sarah nói, lúc Marcus và Cecily bước tới trước cho điệu minuet của họ.
“Gì cơ?” Honoria hỏi. Mắt chớp chớp. Mắt cô bị mờ đi vì nhìn chằm chằm lưng Marcus khi anh bước ra xa.
“Ngài ấy thích chị,” Sarah nói.
“Em đang nói gì vậy, dĩ nhiên ngài ấy thích chị. Bọn chị là bạn từ rất lâu rồi.” Ừm, điều đó không đúng lắm. Họ đã biết nhau từ rất lâu. Họ mới trở thành bạn – bạn đích thực – khá gần đây thôi.
“Không, ngài ấy thích chị,” Sarah nói hết sức cường điệu.
“Cái gì?” Honoria nói lần nữa, bởi vì rõ ràng cô bị trì trệ đầu óc rồi. “Ồ, không, không, dĩ nhiên không.”
Nhưng mà, tim cô vẫn nhảy dựng lên.
Sarah chầm chậm lắc đầu, như thể hiện thực ở đó ngay khi cô đang nói. “Cecily bảo em chị ấy nghi ngờ điều đó, khi hai người đi thăm ngài ấy ở Fensmore sau khi ngài ấy bị mắc mưa, nhưng em nghĩ chị ấy tưởng tưởng ra mọi thứ.”
“Em nên tập trung vào suy nghĩ đầu tiên của em,” Honoria nói mạnh mẽ.
Sarah chế giễu. “Chị không thấy cái cách ngài ấy nhìn chằm chằm chị à?”
Honoria nói, gần như cầu xin điều ngược lại. “Ngài ấy không nhìn chằm chằm vào chị.”
“Ồ, có, ngài ấy có,” Sarah phản đối. “Mà tiện thể, phòng trường hợp chị lo lắng, em không có hứng thú với ngài ấy.”
Honoria chỉ có thể chớp mắt.
“Quay lại với nhà Royle,” Sarah nhắc cô, “khi em thắc mắc liệu có khả năng ngài ấy nhanh chóng yêu em không?”
“Ừ, phải,” Honoria nhớ lại, cố không chú ý đến bao tử cô sục sôi axit ra sao với suy nghĩ Marcus yêu người khác. Cô thông cổ họng. “Chị quên mất.”
Sarah nhún vai. “Điều đó là vô vọng.” Cô nhìn vào đám đông, lẩm lẩm, “Em tự hỏi liệu có quý ông nào ở đây sẵn lòng kết hôn với em trước thứ tư không.”
“Sarah!”
“Em đùa mà. Trời ơi, chị nên biết điều đó chứ.” Và rồi cô nói, “Ngài ấy lại nhìn chị kìa.”
“Gì cơ?” Honoria nhảy lên vì kinh ngạc. “Không. Không thể nào. Ngài ấy đang nhảy với Cecily.”
“Ngài ấy nhảy với Cecily và đang nhìn chị,” Sarah trả lời, có vẻ khá hài lòng với đánh giá của mình.
Honoria muốn nghĩ rằng điều đó có nghĩa là anh quan tâm cô, nhưng sau khi đọc thư của Daniel, cô biết nhiều hơn thế. “Không phải vì ngài ấy quan tâm chị đâu,” cô nói, lắc đầu.
“Thật sao?” Sarah trông như thể cô sẽ khoanh tay lại. “Vậy nói đi, điều đó là gì?”
Honoria nuốt xuống, sau đó nhìn lén lút. “Em có thể giữ bí mật không?”
“Dĩ nhiên.”
“Daniel yêu cầu ngài ấy ‘trông nom chị’ khi anh ấy ra đi.”
Sarah không mảy may xao động. “Tại sao đó lại là bí mật.”
“Chị nghĩ là nó không phải. Ừm, phải, nó là bí mật. Bởi vì không ai nói cho chị biết.”
“Vậy làm sao chị biết được?”
Honoria cảm thấy má cô nóng lên. “Chị đã đọc thứ mà chị không nên đọc,” cô lẩm bẩm.
Mắt Sarah mở lớn. “Thật sao?” cô hỏi, nghiêng người. “Như thế không giống chị chút nào.”
“Đó là một phút giây yếu lòng.”
“Vậy giờ chị hối hận à?”
Honoria nghĩ về chuyện đó trong một lát. “Không,” cô thừa nhận.
“Honoria Smythe – Smith,” Sarah nói, rõ ràng đang cười toét miệng, “Em rất tự hào về chị.”
“Chị tự hỏi tại sao,” Honoria thận trọng đáp lại, “nhưng chị không chắc là chị muốn biết câu trả lời.”
“Đó có lẽ là chuyện không phải phép nhất là chị đã từng làm.”
“Không đúng.”
“Ồ, có lẽ chị quên kể với em chị chạy khỏa thân qua Hyde Park chăng?”
“Sarah!”
Sarah cười khúc khích. “Mọi người đều đọc những thứ không nên đọc vào vài lúc nào đó trong đời họ. Em chỉ vui mừng khi cuối cùng chị cũng chọn gia nhập với phần còn lại của loài người.”
“Chị không quá cứng nhắc và đứng đắn.” Honoria phản kháng.
“Dĩ nhiên không. Nhưng em sẽ không gọi chị là người ưa mạo hiểm.”
“Chị cũng sẽ không gọi em là người ưa mạo hiểm.”
“Không,” vai Sarah rũ xuống. “Em không phải.”
Trong một lúc họ đứng đó, có hơi buồn, có hơi trầm ngâm. “Ừm,” Honoria nói, cố gắng tiêm một liều nhẹ nhõm vào không khí, “em sẽ không chạy khỏa thân qua Hyde Park chứ, đúng không?”
“Không nếu không có chị,” Sarah nói ranh mãnh.
Honoria bật cười, rồi đột ngột cô choàng tay qua và bóp nhẹ vào vai của cô em họ. “Chị yêu em, em biết mà.”
“Dĩ nhiên em biết,” Sarah trả lời.
Honoria chờ.
“Ồ, vâng, em cũng yêu chị,” Sarah nói.
Honoria mỉm cười. Và trong một khoảnh khắc mọi thứ đều ổn với thế giới này. Hoặc nếu nó không ổn, thì ít ra nó cũng bình thường. Cô ở London, trong một buổi tiệc khiêu vũ, đứng kế bên người em họ yêu thích. Không có gì bình thường hơn được nữa. Cô hơi nghiêng đầu qua một bên, nhìn chăm chăm vào đám đông. Điệu minuet quả thật là một điệu nhảy đáng yêu để xem, rất trang trọng và duyên dáng. Và có thể là do trí tưởng tượng của Honoria, dường như các quý cô đều mặc cùng một màu tương tự nhau – lung linh trên sàn nhảy trong màu xanh, xanh lục, và màu bạc.
“Trông gần giống như một hộp âm nhạc ấy,” cô thì thào.
“Đúng vậy,” Sarah đồng ý, rồi cô làm hỏng giây phút này bằng câu nói, “Em ghét điệu minuet.”
“Thật à?”
“Vâng,” cô nói. “Em không biết tại sao.”
Honoria vẫn tiếp tục nhìn ngắm những người khiêu vũ. Đã bao nhiêu lần họ cùng nhau đứng như thế này, cô và Sarah? Vai kề vai, cả hai đều nhìn chăm chăm vào đám đông khi họ tiếp tục nói chuyện mà thậm chí không một lần nhìn nhau. Thật sự họ không cần làm vậy; họ hiểu nhau rõ đến nỗi những biểu hiện trên mặt không cần thiết để biết người kia nghĩ gì.
Marcus và Cecily cuối cùng cũng xuất trong tầm nhìn, và Honoria quan sát khi họ tiến về trước và lùi về sau. “Em có nghĩ Cecily Royle đang quyến rũ Marcus không?” cô hỏi.
“Chị nghĩ sao?” Sarah hỏi lại.
Honoria nhìn chân của Marcus. Anh thật sự khá duyên dáng đối với một người đàn ông to lớn như thế. “Chị không biết,” cô thì thào.
“Chị có quan tâm không?”
Honoria nghĩ ngợi một lát về việc cô sẵn lòng chia sẻ cảm giác của mình nhiều như thế nào. “Chị nghĩ là có,” cuối cùng cô nói.
“Không thành vấn đề chị ấy làm gì,” Sarah trả lời. “Ngài ấy không thích chị ấy.”
“Chị biết,” cô nói nhẹ nhàng, “nhưng chị nghĩ ngài ấy cũng không thích chị.”
“Chị chờ đi,” Sarah nói, cuối cùng quay lại nhìn thẳng vào mắt cô. “Hãy chờ đi.”
Một giờ sau hoặc hơn, Honoria đang đứng gần cái dĩa gỗ trống trơn ở bàn tráng miệng, tự chúc mừng chính mình khi cô lấy được cái bánh su kem cuối cùng, khi Marcus đến yêu cầu điệu vanxơ của anh.
“Anh có lấy được cái nào không?” cô hỏi anh.
“Lấy cái gì?”
“Bánh su kem. Chúng ngon tuyệt trần. Ồ.” Cô cố không mỉm cười. “Em rất tiếc. Từ biểu hiện trên mặt anh thì em có thể biết là anh không lấy được cái nào rồi.”
“Anh đã cố gắng đến được chỗ này cả buổi tối nay,” anh thú nhận.
“Có thể có nhiều bánh hơn ở đâu đó,” cô nói, với sự lạc quan giả tạo tốt nhất của mình.
Anh nhìn cô với một chân mày nhướng lên.
“Nhưng có lẽ không,” cô nói. “Em rất tiếc. Có lẽ chúng ta có thể hỏi phu nhân Bridgerton nơi bà ấy lấy chúng. Hoặc” – cô cố gắng nhìn quanh –“nếu đầu bếp của bà ấy làm ra chúng, chúng ta có thể thuê ông ta.”
Anh mỉm cười. “Hoặc chúng ta có thể khiêu vũ.”
“Hoặc chúng ta có thể khiêu vũ,” cô vui vẻ đồng ý. Cô đặt tay lên cánh tay anh và cho phép anh dẫn cô về phía trung tâm của phòng khiêu vũ. Họ đã từng khiêu vũ trước đây, thậm chí có cả điệu vanxơ một hay hai lần gì đấy, nhưng lần này cảm giác thật khác biệt. Thậm chí trước khi âm nhạc bắt đầu, cô cảm thấy như thể cô đang lướt đi, di chuyển dễ dàng trên sàn gỗ sáng bóng. Khi tay anh đặt nhẹ trên lưng cô, và cô nhìn vào mắt anh, một thứ gì đó nóng bỏng và dịu dàng bắt đầu soi sáng ở trong cô.
Cô nhẹ như không. Cô thấy khó thở. Cô cảm thấy thèm muốn và thiếu thốn. Cô muốn thứ gì đó mà cô không thể xác định được, cô muốn nó với một cường độ làm cô sợ hãi.
Nhưng cô không sợ. Không với tay Marcus trên lưng cô. Trong vòng tay anh cô cảm thấy an toàn, ngay cả khi chính cơ thể cô đang trong cơn mê đắm. Nhiệt độ từ da anh thấm qua quần áo cô như nguồn nuôi dưỡng, một cơn chếnh choáng kéo đến khiến cô muốn đứng nhỏm lên và cất cánh bay.
Cô muốn anh.Trong khoảnh khắc cô chợt hiểu ra. Đây là niềm khao khát.
Không ngạc nhiên chút nào khi các cô gái tự hủy hại bản thân mình. Cô từng nghe nói đến những cô gái ‘phạm sai lầm’. Người ta thì thào rằng họ phóng đãng, họ bị lầm đường lạc lối. Honoria chưa bao giờ hiểu rõ chuyện đó. Tại sao có người lại vứt bỏ cuộc đời yên ổn của mình cho một đêm đầy đam mê?
Giờ cô đã biết. Và cô muốn làm chuyện giống như vậy.
“Honoria?” Giọng Marcus rót xuống tai cô như những vì sao rơi.
Cô nhìn lên và bắt gặp cái nhìn hiếu kì của anh. m nhạc đã bắt đầu và cô không hề di chuyển.
Anh nghiêng đầu qua một bên, như thể để hỏi cô. Nhưng anh không cần nói, và cô không cần trả lời. Thay vào đó, cô siết chặt tay anh và họ bắt đầu khiêu vũ.
Tiếng nhạc chìm xuống và căng ra, Honoria theo sự dẫn dắt của Marcus, không rời mắt khỏi mặt anh. Tiếng nhạc nâng đỡ cô, đưa cô đi, và lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy như thể cô hiểu thế nào là khiêu vũ. Chân cô chuyển động trong giai điệu nhịp nhàng của điệu vanxơ – một-hai-ba một-hai-ba – và tim cô đập mạnh.
Cô cảm thấy tiếng đàn vi-ô-lông thấm qua người cô. Mùi gỗ cù mũi cô. Cô hòa làm một với âm nhạc, và khi điệu vũ kết thúc, khi họ tách nhau ra, cô khẽ nhún gối chào anh, cô cảm thấy mất mát.
“Honoria?” Marcus hỏi nhỏ. Anh trông lo lắng. Và không phải lo lắng về bất-cứ-thứ-gì-tôi-có-thể-làm-để-cô-ấy-tôn-thờ-tôi.Không, nó chắc chắn mang nghĩa là Chúa-ơi-cô-ấy sắp-bệnh-rồi.
Anh không giống như một người đàn ông đang yêu. Anh trông giống như một người đang lo ngại rằng anh ta đang đứng với ai đó bị bệnh đau dạ dày.
Cô đã nhảy với anh và cảm thấy hoàn toàn biến đổi. Cô, người không thể nhớ được giai điệu hay bước chân cho đúng nhịp, đã trở nên kì diệu trong tay anh. Điệu nhảy giống như thiên đường, và nó giết chết cô khi biết rằng anh không cảm thấy giống như vậy.
Anh không thể làm được. Cô gần như dừng lại, và anh thì trông…
Giống chính anh.
Giống Marcus ngày xưa, người xem cô như một gánh nặng. Một gánh nặng không hẳn khó chịu, nhưng dù sao cũng là một gánh nặng. Cô biết tại sao anh không thể đợi đến khi Daniel trở về nước Anh. Điều đó có nghĩa là anh có thể rời khỏi London và quay về miền quê, nơi anh thấy vui vẻ hơn.
Điều đó có nghĩa anh sẽ được tự do.
Anh gọi tên cô lần nữa, và bằng cách nào đó cô xoay xở bứt người ra khỏi cơn mụ mẫm của mình. “Marcus,” bất ngờ cô nói, “tại sao anh ở đây?”
Trong một giây anh nhìn cô như thể cô mọc thêm một cái đầu. “Anh được mời,” anh trả lời, có hơi phẫn nộ.
“Không.” Đầu cô đau nhói, cô muốn dụi mắt, và hơn hết thảy, cô muốn khóc. “Không phải ở đây trong phòng khiêu vũ này, mà ở đây tại London cơ.”
Mắt anh nheo lại nghi ngờ. “Sao em hỏi vậy?”
“Bởi vì anh ghét London.”
Anh chỉnh cà vạt. “Ừm, anh không ghét—“
“Anh ghét mùa vũ hội,” cô cắt ngang. “Anh nói với em như thế.”
Anh bắt đầu nói gì đó, nhưng rồi dừng lại ở một nửa âm tiết. Đó là khi Honoria nhớ lại – anh là một người nói dối dở tệ. Anh luôn luôn như vậy. Khi họ còn bé, anh và Daniel có lần kéo rớt toàn bộ đèn chùm trên trần nhà. Cho đến hôm nay, Honoria vẫn tự hỏi bằng cách nào họ làm được điều đó. Khi phu nhân Windstead yêu cầu họ thú nhận, Daniel đã nói dối trước mặt bà, và Honoria thấy thật thú vị khi mẹ họ không thể chắc liệu anh có nói sự thật hay không.
Marcus, mặt khác, má anh có hơi ửng hồng, anh kéo mạnh cổ áo mình như thể cổ của anh bị ngứa.
Như anh đang làm ngay lúc này.
“Anh có…trách nhiệm ở đây,” anh nói ngượng nghịu.
Trách nhiệm.
“Em hiểu,” cô nói, gần như nghẹt thở bởi câu nói.
“Honoria, em khỏe chứ?”
“Em khỏe,” cô gắt, cô ghét bản thân mình vì đã thiếu bình tĩnh. Không phải lỗi của anh khi Daniel đã trói buộc anh, ừm, với cô. Đó thậm chí không phải lỗi của anh khi chấp nhận. Bất kì quý ông nào cũng sẽ làm vậy.
Marcus đứng im, nhưng anh liếc mắt qua chỗ khác như để tìm vài cách giải thích về việc tại sao cô lại cư xử kì lạ như thế. “Em tức giận…” anh nói, có hơi xoa dịu, thậm chí có hơi nhún nhường.
“Em không tức giận,” cô cáu cẳn.
Hầu hết người khác sẽ vặn lại rằng cô đang nổi giận, nhưng Marcus chỉ nhìn cô theo lối bình thản đến khó chịu của anh.
“Em không nổi giận,” cô lầm bầm, bởi vì sự im lặng của anh như yêu cầu cô nói gì đó.
“Dĩ nhiên không.”
Đầu cô hất lên. Cái đó có vẻ hơi trịch thượng. Sự im lặng cô có thể hình được, nhưng không phải thế này.
Anh không nói gì. Anh sẽ không. Marcus sẽ không bao giờ cãi nhau.
“Em thấy không khỏe,” cô thốt ra. Cái đó, ít nhất, là sự thật. Đầu cô đau nhức, cô thấy nóng bức và mắt cân bằng, tất cả những gì cô muốn làm là về nhà, bò vào giường và kéo chăn che mặt lại.
“Anh sẽ dẫn em đi hít khí trời,” anh nói cứng nhắc, đặt tay lên lưng cô để dẫn cô đến cánh cửa kiểu pháp đang mở dẫn ra vườn.
“Không,” cô nói, từ đó bật ra quá lớn và chói tai. “Ý em là, không, cảm ơn.” Cô nuốt xuống. “Em nghĩ là em muốn về nhà.”
Anh gật đầu. “Anh sẽ đi tìm mẹ em.”
“Em sẽ làm.”
“Anh rất vui để–“
“Em có thể tự làm,” cô thốt ra. Chúa ơi, cô ghét cái giọng điệu này. Cô biết đến lúc để im miệng rồi. Dường như cô không thể nói năng đúng đắn. Và hình như cô không thể dừng lại. “Em không muốn trở thành trách nhiệm của anh.”
“Em đang nói gì vậy?”
Có lẽ cô không thể trả lời câu hỏi này, thay vào đó cô nói, “Em muốn về nhà.”
Anh nhìn cô chằm chằm như thể dài vô tận, rồi anh cứng nhắc chào cô. “Như em muốn,” anh nói, và anh bỏ đi.
Vậy nên cô về nhà. Như cô muốn. Cô có chính xác những gì cô yêu cầu.
Và nó thật kinh khủng.