Đọc truyện Như Thế Nào Bắt Lấy Nam Thần Đại Nhân – Chương 27: Chuyện xưa theo gió bay .
“Làm thế nào muội đến được Bà Sa Phong?” Nhạc Chí tò mò hỏi.
Trong Bà Sa Phong chỉ có đệ tử thân truyền của Đường Kỳ Chân nhân, rất ít người ngoài được vào đây, lần trước Lâm Khinh Ngôn đến Bà Sa Phong là vì chuyện đính hôn với Thẩm Mạn.
Lâm Khinh Ngôn cắn chặt môi đến trắng bệch: “Muội nài nỉ sư phụ rất lâu người mới dẫn muội theo.”
“Ta thay muội hỏi rõ, nếu trong lòng huynh ấy không có muội thì hãy bỏ cuộc đi.” Nhạc Chí khuyên nhủ, cho dù Thẩm Mạn thật sự còn thích Lâm Khinh Ngôn đi chăng nữa, hắn cũng không thể để họ ở bên nhau.
“Sư huynh vốn yêu muội mà, chỉ vì tên hồ ly tinh đó thôi.” Sắc mặt Lâm Khinh Ngôn tái nhợt, nàng nói bằng giọng khàn đặc.
Thấy dáng vẻ nàng như thế, Nhạc Chí thở dài, tình ái làm người ta mụ mị, ngay cả chính hắn cũng không thoát được.
Nhưng dù Lâm Khinh Ngôn không đến cầu xin hắn, hắn vẫn sẽ đi tìm Thẩm Mạn.
Bên trong Linh Thú Viên vốn không có Loan điểu, sao lại lừa gạt hắn?
Vì sao qua lại với Tần Tô?
Lòng hắn có vô vàn thắc mắc.
Nhạc Chí vào Kiếm môn hỏi han một lúc lâu vẫn không hỏi được chỗ ở của Thẩm Mạn. Năm năm trước, vì tư chất của Thẩm Mạn kiệt xuất, nên rất nhiều người biết y, tại sao bây giờ các đồng môn, sư huynh đệ đều như đã quên mất sự tồn tại của y chứ?
Không biết đã hỏi qua bao nhiêu người, cuối cùng cũng có người trả lời hắn: “Y ngụ trong một động phủ tại Bắc Sơn, tu luyện trong ấy suốt, rất ít khi ra ngoài.”
Nhạc Chí nói lời cảm ơn, sau đó đi về phía Kiếm môn Bắc Sơn, đường đi rất hiểm trở, may mà tu vi của hắn hiện giờ đã cao hơn nhiều, nên cũng không cảm thấy quá gian nan.
Kiếm môn Bắc Sơn là nơi có linh khí yếu ớt nhất, lập động phủ ở nơi như thế không phải là quyết định sáng suốt.
Nhạc Chí tìm kiếm một lúc quanh vùng Bắc Sơn, cuối cùng hắn tìm được một động phủ, cửa động đã được sửa sang, ở cửa có đặt một bàn đá, nhìn chung khá sạch sẽ.
Nhạc Chí muốn đi vào trong động phủ, bỗng hắn nghe tiếng chân truyền đến, nên đứng yên tại chỗ.
Chỉ một lát sau, có người xuất hiện ở cửa.
Người đó vận đồ đen từ đầu đến chân, dung mạo tuấn tú khi xưa nay bị phủ một lớp màn âm u, lúc thấy Nhạc Chí, trong mắt y có ánh sáng lướt qua.
Dù cách một quãng xa, hắn vẫn cảm nhận được một bầu không khí lạnh lẽo, cô tịch vất vưởng quanh người Thẩm Mạn.
Người trước mắt đúng là Thẩm Mạn, nhưng lại có cảm giác không giống lắm.
“Thẩm Mạn.” Hắn mở lời trước.
“Ngồi đi.” Y chỉ vào ghế đá rồi nói.
Hai người cùng ngồi trên ghế.
Thẩm Mạn dùng ánh mắt sâu xa đánh giá hắn: “Tu vi của đệ tăng tiến nhanh quá.”
Cùng lúc đó, Nhạc Chí cũng quan sát Thẩm Mạn, xem tướng mạo này, lại nhớ đến dáng đi lúc nãy, có thể thấy tu vi của y cũng tiến bộ rất nhiều so với năm năm trước.
“Kết Đan cấp mấy rồi?” Hắn hỏi.
“Cấp Bốn.”
Giai đoạn Kết Đan gồm chín cấp, sau đó tiến lên Nguyên Anh.
“Sao huynh lại lập động phủ ở nơi này?” Nhạc Chí hỏi, tuy bên ngoài động phủ này um tùm hoa cỏ, có vẻ sung túc, nhưng lại thiếu linh khí.
“An tĩnh.” Thẩm Mạn nói.
Vì thiếu linh khí nên không có nhiều người đến tu hành, đúng là rất an tĩnh.
“Nghe nói năm trăm năm trước từng xảy ra hỏa hoạn, Loan điểu trong Linh Thú Viên đều chết hết.” Nhạc Chí nói, cuối cùng cũng hỏi được nghi vấn trong lòng.
“Nhạc Chí.”
Thẩm Mạn không trả lời, y bỗng cất tiếng gọi hắn.
Thẩm Mạn bất thình lình ôm hắn vào lòng, vì khoảng cách quá gần, nên cảm giác âm u lạnh lẽo lại càng rõ rệt.
Y ôm hắn chặt khít, dường như cảm giác tuyệt vọng lởn vởn đâu đó quanh y.
Nhạc Chí bỗng cảm thấy tay chân luống cuống, tuy không hiểu tại sao Thẩm Mạn lại ôm mình, nhưng hắn vẫn xem y là bạn tốt. Giờ đây thấy dáng vẻ kỳ quái của y, hắn không biết đáp lại thế nào, chỉ đành ngồi yên như tượng.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Mạn cũng buông Nhạc Chí ra, nhìn thấy hắn cứng còng như khúc gỗ, rốt cuộc y không kiềm được phải bật cười.
Nụ cười này xua tan mây mờ tăm tối trên mặt y, như thể cảm giác tuyệt vọng ban nãy chỉ là ảo giác.
“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Có người đến gần, là một giọng nam trong trẻo.
Nhạc Chí quay đầu nhìn lại, đúng là Tần Tô, cậu thiếu niên non nớt ngày nào nay đã trở thành một thanh niên cao ráo, không còn vẻ nóng nảy bốc đồng khi xưa. Tần Tô mặc một bộ y phục màu xanh, bên hông có giắt một cây sáo trúc, nhìn như một vị công tử thanh cao tao nhã, rất giống Thẩm Mạn năm năm trước.
Nụ cười trên mặt Thẩm Mạn vụt tan, cảm giác tăm tối lại ập đến. Y không đếm xỉa gì đến Tần Tô.
Tần Tô cũng không bận tâm, cậu ta đến bên Thẩm Mạn, ngồi xuống bên cạnh dựa đầu vào tay y, điệu bộ cực kỳ thân mật.
Thẩm Mạn không màng đến cậu ta, cũng không lảng tránh, cứ như Tần Tô là không khí.
Cách thức chung sống của hai người này rõ là quái dị.
“Sao đệ lại chuyển sang Kiếm tu?” Nhạc Chí nhìn Tần Tô, hỏi.
“Thích thì tu thôi, làm gì có lí do.” Cậu ta cười rồi nói.
“Nên hai người ở bên nhau cũng là vì thích à?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên.” Tần Tô cười tươi như hoa.
Nhạc Chí nhìn Thẩm Mạn, bỗng thấy vẻ mặt của y cực kỳ khó chịu, cả người căng thẳng, ngay cả tay cũng siết thành nắm đấm.
“Trời tối rồi, sao ngươi không về đi?” Tần Tô hỏi, rõ ràng là muốn đuổi khách.
“Vậy ta không quấy rầy nữa.” Hắn nói.
Nhạc Chí nhìn Thẩm Mạn và Tần Tô kề sát bên nhau cùng đi vào trong động phủ, một tiếng sáo u uẩn truyền ra từ trong động, hắn đứng đó một lúc, thở dài rồi đi khỏi.
Bên trong động, Thẩm Mạn ngồi xếp bằng trên giường, một luồng khí đen từ trong da thịt chậm chạp thoát ra, y cau mày, gương mặt hết sức dữ tợn.
Tiếng sáo lúc thì vút cao, lúc lại êm ái.
Khí đen trên người y tan dần, sắc mặt cũng ổn định trở lại.
“Tuy hắn ta có vẻ thông tuệ nhưng thực chất lại đần độn vô cùng. Huynh lừa hắn, chẳng qua là muốn cùng hắn gắn bó bên nhau chứ gì.” Tần Tô ném cây sáo lên giường, nói bằng vẻ mặt châm chọc.
Mặt Thẩm Mạn cứng ngắc, y cũng không đáp trả.
Tần Tô thong dong đến gần y, đưa tay vuốt mặt, dịu dàng nói: “Nhưng từ nay về sau, huynh là của ta rồi.”
Thẩm Mạn thình lình nhìn cậu ta, trong mắt dâng trào làn khí lạnh lẽo giá buốt, y nhìn đến mức Tần Tô không chịu nổi, phải co rúm người lại.
Nhạc Chí vừa rời khỏi Kiếm môn, Lâm Khinh Ngôn từ một góc chạy ra, nàng nhìn hắn với vẻ mong chờ.
Nhạc Chí không thể nói rằng hắn vốn không hề hỏi Thẩm Mạn…
“Mọi chuyện không thể cưỡng cầu, đừng nán lại đây nữa.” Hắn nói.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lâm Khinh Ngôn trắng bệch, ngay cả đứng cũng không vững. Nhạc Thuật là hy vọng duy nhất của nàng, ngày xưa dù là Thẩm Mạn bị thương, hay mọi việc vặt vãnh khác, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Nhạc sư huynh, Nhạc sư huynh cũng chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.
Nàng đã ở ngoài Kiếm môn chờ đợi năm năm, chịu giày vò năm năm, quanh đi quẩn lại, mà Thẩm Mạn vẫn không chịu gặp nàng.
Nàng mãi mãi không cam lòng, nhưng không cam lòng thì sao chứ? Giờ đây, ngay cả Nhạc sư huynh cũng đã nói vậy.
Lâm Khinh Ngôn gục gặc đầu, rồi hồn xiêu phách tán quay người đi mất.
Nhìn dáng vẻ khốn khổ vì tình của Lâm Khinh Ngôn, Nhạc Chí như thoáng thấy hình bóng của chính mình. Có rất nhiều việc mong muốn mà không chiếm được, nhưng ai có thể từ bỏ đây? “Mọi việc không thể cưỡng cầu”, đó chỉ là lời lẽ dùng để an ủi người khác mà thôi, còn với chính mình thì hoàn toàn vô dụng.
Trải qua việc này, lòng Nhạc Chí xao động không yên, nên hắn suốt ngày chôn mình trong Bách Thảo Viên, thỉnh thoảng sẽ đi vào trong bí cảnh Thất Sắc Thạch. Nhạc Chí đang bắt tay vào luyện Chuyển Nhan Đan, cho dù hắn không chê tướng mạo của Nhạc Thuật, nhưng vẫn cảm thấy diện mạo cũ của mình dễ coi hơn nhiều.
Mà thật ra hắn cũng hơi ghét tướng mạo của Nhạc Thuật!
Việc tu luyện trong bí cảnh có một ưu điểm, đó là không cần phải chầu chực canh chừng lò luyện như xưa, bên trong bí cảnh có chân khí ngập tràn, chỉ cần mỗi ngày đúng giờ vào trông lửa rồi rót linh khí vào là được.
“Nhạc Thuật.” Diệp Quang Kỷ đứng ở cửa, tủm tỉm cười.
“…” Nhạc Chí ngẩng đầu nhìn gã.
“Xem ai đến tìm ngươi này.” Nụ cười của gã càng thêm xán lạn.
Gã hơi nghiêng người qua, Nhạc Chí thấy ngay người sau lưng gã.
Tất Cảnh đứng đó, vài sợi tóc mai vương trên trán y, hàng mày dày đậm hơi nhíu lại, trong đôi mắt phượng lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo, có vẻ y đang rất khó chịu. Người đàn ông này có vóc người tầm thước, lại thêm khí chất vương giả trời sinh, làm người ta nghẹt thở.
Diệp Quang Kỷ cũng nhận ra có gì đó khác thường, gã cười đầy ẩn ý rồi nói: “Tiểu Thuật, ngươi lo mà chiêu đãi Yêu Chủ đại nhân cho tốt đấy, vi sư đi tu luyện đây.”
Nói xong là đi mất, đi nhanh vô cùng.
Tất Cảnh vào nhà, y đóng cửa lại, ngồi xuống bên người hắn, một loạt động tác rất nhanh nhẹn.
“Nghe nói ngươi đã vào Liễu giới?” Y hỏi.
Nhạc Chí gật đầu, lòng hắn đau nhói khi nhớ đến Liễu giới, duyên kiếp giữa hắn và người này khởi nguồn từ chính nơi đó.
Là hắn bắt gặp hình bóng của người ta trong gương Càn Khôn, nên khi y đến Linh Tiên Tông vào hai trăm năm trước, hắn vừa nhìn một lần đã nhận ra ngay.
Đáng tiếc người ta lại hoàn toàn không nhớ gì về hắn, lúc đó Nhạc Chí cứ tưởng Tất Cảnh đã vì lẽ gì đó mà quên mất mình, giờ mới biết được, y cũng đâu có tình ý gì với hắn, cho nên y quên bẵng đi một người dưng nước lã cũng là lẽ thường.
“Ngươi ra ngoài cũng được một thời gian rồi nhỉ?” Tất Cảnh nói tiếp.
Nhạc Chí không hiểu y hỏi chuyện này làm gì.
“Ngươi ra ngoài đã được hai mươi mốt ngày, sao không đến tìm bổn tọa?” Giọng Tất Cảnh lạnh tanh, sắc mặt cũng tối sầm lại.
Lần gặp trước, người này đã bóp nát ngọc bội của mình, coi như chia tay không vui vẻ gì.
Nghĩ đến việc y bóp vụn mảnh ngọc, trên mặt Nhạc Chí chợt lộ vẻ bi thương.
“Không có việc gì, không dám làm phiền Yêu Chủ.” Hắn nói.
“Ngươi giận à?” Tất Cảnh ngờ vực.
“Tại hạ là đệ tử Bà Sa Phong, ngài là chủ nhân Yêu tu, hai ta vốn không có quan hệ gì, sao tại hạ dám làm phiền ngài?” Nhạc Chí nói, giọng điệu không hề biến đổi.
Lời của hắn không có ý tứ gì, nhưng Tất Cảnh nghe vào tai lại cảm thấy phẫn nộ.
Y giơ tay nắm chặt cằm Nhạc Chí, nâng cằm hắn lên, nhìn sâu vào mắt hắn.
Nhạc Chí cũng không tránh né, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
“Không có quan hệ gì à?” Tất Cảnh cười khẩy, y nói, trong giọng nói là sự chế nhạo, “Thế bổn tọa sẽ làm cho hai ta có quan hệ gì nhé.”
Vừa dứt lời, y lập tức đẩy ngã hắn lên giường.
Hơi thở ấm áp càng lúc càng gần, Tất Cảnh cắn nhẹ vào vành tai hắn, nói với giọng ái muội nhưng đầy khinh miệt: “Nhạc Thuật, đây là điều mà ngươi ôm ấp trong lòng bấy lâu phải không, giờ đã có được rồi, không thỏa mãn sao?”
Được ở bên người mà mình tương tư hơn nửa đời, lẽ ra Nhạc Chí phải vui vẻ mới đúng, hắn muốn cười lắm, nhưng lại nhận ra mình không tài nào cười nổi.