Nhu Phong

Chương 26


Đọc truyện Nhu Phong – Chương 26

Bão Kê nương nương được đưa về phủ của Dương Đăng. Tác dụng từ canh giã rượu không duy trì thêm bao lâu, nàng vừa lên xe ngựa là lại thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy lần nữa, ngoài cửa sổ đã sáng choang. Nàng rướn tới nhìn ra xem, xác nhận giờ đúng là ban ngày.

Cả phòng không có ai, nàng khoác áo xuống giường, thấy Lý Nhu Phong đang đọc sách trong sảnh nhỏ. Dương Đăng sắp xếp cho họ vào một viện bé nhất, ước chừng chỉ được cỡ gian nhà chính ở chỗ họ Phùng.Tuy nhiên, bố cục và nội thất bên trong lại đầy đủ không thiếu thứ gì. Dù khá đơn sơ nhưng vẫn sáng sủa, sạch sẽ, phía ngoài còn có thềm cỏ xanh rờn. Tất cả đều thanh nhã hợp lòng người.

Hôm nay Lý Nhu Phong đổi qua một bộ thuần trắng thông thường của tôi tớ, chắc là được người trong phủ của Dương Đăng chuẩn bị cho. Mái tóc dài đen nhánh buộc cao, vẫn luôn là gọn gàng, tinh tươm. Trong tay chàng cầm một quyển thẻ tre, đầu ngón tay sờ từng con chữ khắc trên thẻ để đọc dần.

Bão Kê nương nương vén tóc dài, đi chân trần qua, không phát ra tiếng động. Nàng xem thử, hóa ra là quyển «Âm Phù Kinh» [1].

Trên bàn cạnh cửa sổ có đặt một bình gốm cũ mẻ, đựng đầy nước trong và cắm thẳng một cành hoa dành dành chớm nở. Cành xanh hoa trắng xinh đẹp, vô cùng vui mắt.

Bão Kê nương nương nghĩ, hoa dành dành chẳng phải thứ gì quý hiếm, trong thành này đâu đâu cũng có. Ở chốn trần ai ô trọc đây, cũng chỉ còn những hoa tươi cỏ non ấy là thanh khiết. Trước giờ nàng đều hái rất rất nhiều, ôm cả bó to trước ngực, chỉ cúi đầu khẽ ngửi đã nghe hương thơm ngây ngất. Chứ ai như Lý Nhu Phong keo kiệt hái mỗi một cành, còn cắm trong cái bình sứt… Nhưng chê thì chê vậy, khóe miệng nàng vẫn tươi rói.

Nàng ra ngoài nhờ người hầu đưa nước nóng tới để tắm trong phòng. Tiếng nàng cởi y phục loạt soạt làm Lý Nhu Phong hơi mất tự nhiên. Chàng bèn đứng dậy toan tránh đi.


“Ngươi qua đây.” Bão Kê nương nương nghèn nghẹn gọi. Nàng thả y phục xuống, bước vào thùng tắm.

“Nương nương tắm rửa, tôi không tiện ở bên.”

“Ngươi thấy được chắc?” Bão Kê nương nương trào phúng, “Cô nàng người hầu ngoài kia khó nói chuyện quá, ngươi ra hỏi, lấy hộ ta miếng bông tắm thơm đi.”

Lý Nhu Phong hơi chau mày, cân nhắc đôi chút, rồi buông quyển thẻ tre xuống, ra ngoài tìm người hầu xin bông tắm thơm. Chẳng mất bao lâu, chàng đã cầm vào đưa vội cho Bão Kê nương nương.

Bão Kê nương nương nhận lấy miếng bông tắm trắng ngà, soi dưới ánh sáng, giọng hơi giễu cợt: “Người đâu khó ở! Ta hỏi thì chẳng cho được một mẩu, gặp đàn ông xong chỉ tiếc không thể giao cả gia tài.”

Lý Nhu Phong đứng một bên, lặng thinh. Bão Kê nương nương đặt bông tắm xuống, quay qua Lý Nhu Phong: “Chắc ngươi ghét nghe ta xỉa xói cay nghiệt vậy lắm nhỉ.”

Lý Nhu Phong đáp: “Nương nương nghĩ sao nói vậy, là một người tốt.”

“Lý Nhu Phong,” Bão Kê nương nương bỗng nghiêm túc gọi, “Nếu ngươi cứ một hai phải giả tình giả ý với ta như thế, ngươi sẽ mệt lắm.”

Lý Nhu Phong ngẩn người, lại nghe nàng bình thản tiếp tục: “Ngươi còn cả nửa đời sau phải sống cùng ta, rất dài.”

Nói xong câu này, Bão Kê nương nương chẳng lên tiếng nữa, chỉ để mặc chàng ra sảnh ngoài, khép cửa.

Lý Nhu Phong đi ra, đột nhiên cảm giác cõi lòng vắng vẻ. Chàng cứ ngồi thừ đấy, nhất thời không đọc được chữ nào vào đầu, đành qua kho củi bên cạnh nhóm lửa sắc thuốc.

Chẳng mấy chốc, Bão Kê nương nương tắm rửa xong đi ra, đổi một bộ áo đỏ váy lam, bên hông vẫn đeo dây buộc chuỗi chuông đồng xanh, mỗi một nhịp bước đều vang lên leng keng rộn rã. LýNhu Phong nhớ tới cái đêm ở chợ quỷ, từ rất xa chàng đã nghe được tiếng chuông này. Chẳng hiểu vì sao âm vang ấy lại nổi bật, rõ ràng giữa vô vàn tiếng quỷ hồn khóc than. Nhịp chuông reo vui mỗi bước mỗi đến gần, chàng vừa ngẩng lên, đã thấy ngay một quầng lửa diễm lệ.


Bão Kê nương nương lau tóc, xách thùng tắm ra ngoài đổ nước. Nàng lướt qua người chàng như gió như mây, loạt sà loạt soạt, leng ca leng keng, tới tới lui lui thoăn thoắt giặt đồ, vắt ráo. Song chẳng thèm nói lời nào với chàng.

Lý Nhu Phong được nhàn quá đâm mất tự nhiên, bèn nói: “Nương nương, còn việc gì để tôi làm không.”

Trong sân chẳng tìm ra chiếc que chuyên dùng để mắc đồ qua dây phơi, Bão Kê nương nương đành phải bắc ghế đứng lên cho gần dây hơn chút, trả lời bằng giọng khô khốc: “Ngươi cũng tự nhận là phu quân ta với Ngô vương rồi, ta mà sai bảo ngươi như tôi tớ thì chẳng phải là khi quân, lừa gạt bề trên à?”

Dây phơi này không biết do ai giăng mà rất cao, Bão Kê nương nương phải nhón chân thẩy áo váy vắt qua, xong mới kéo tới dịch lui cho ngay ngắn. Lý Nhu Phong dựa theo tiếng chuông bước đến, lần mò lấy đồ ướt trong tay Bão Kê nương nương, rồi giơ cao mắc lên dây. Lý Nhu Phong phân bua: “Tôi biết nói vậy sẽ làm nương nương gánh bêu danh ba đời chồng. Nhưng nếu không thế thì họ nhất định không cho phép tôi ở bên nương nương.”

Bão Kê nương nương lãnh đạm: “Nói thì nói thôi. Họ bỏ truy cứu chuyện của Phùng Thời, đã xem như chúng ta may mắn rồi.” Hồi lâu sau, nàng lại tự giễu bật cười, “Ba đời chồng, ha.”

Lý Nhu Phong phơi xong váy áo ngoài thì cầm phải một món mềm mềm nho nhỏ, cảm nhận khác hoàn toàn các thứ y phục mình biết, chỉ có một mảnh mỏng dính. Chàng thật chẳng đoán nổi là gì, bèn thắc mắc sờ đi sờ lại. Bão Kê nương nương đứng bên cạnh hơi thẹn, nạt: “Làm gì cứ mần mò hoài vậy?”

Chàng bỗng kịp hiểu ngay đấy là yếm của phụ nữ. Từ lòng bàn tay truyền đến xúc cảm giống y tối qua trên xe ngựa, đầu ngón tay nóng ran. Rốt cuộc chàng vẫn còn trong cái tuổi khí huyết dâng trào, lại độc thân bao lâu, bất giác cả người hơi khô nóng.

Bão Kê nương nương xách chậu gỗ tránh sang chỗ khác, váy dài quét qua cỏ xanh mọc um tùm trong sân nhỏ, chuông đồng vẫn vang từng hồi lảnh lót. Hết thảy đều ghi khắc vào tai chàng.


Lúc trở lại sảnh, Lý Nhu Phong cầm theo một bình thuốc và một bát sứ thô. Ngón tay chàng chặn ở mép bát, từ từ rót thuốc nóng vào. Đổ đầy một bát thì trong bình vẫn còn non nửa. Bão Kê nương nương đã lớn chừng này, ngoại trừ lần đến nhà Phạm Bảo Nguyệt ra thì chưa từng phải uống thuốc. Chỉ ngó nước thuốc nâu đen kia thôi đã thấy cả miệng đắng nghét.

ẽNàng nín(thở uống hết‹một bát. Lý Nhu Phong lại rótĩcho nàng bátïkhác xem chừngỉcòn đậm đặcɪhơn. Khi chàng xoayἳngười, Bão Kê nương nương bắtɩchéo chân gỡígiày vải, lặng lẽítháo chuông. Nàng bước³chân trần, im ắngḽbưng bát tớiíchậu cây thạchỉlựu đặt ngoàiĺcửa. Vừa tính đổ¹xuống, đã bị Lý Nhu Phong vươn tay}ngăn lại. g,l13.09

šš Nhu Phong từng trồng rau ẽڄ

ïΓNương nương, xin:hãy uống hết.” G.L13)09

GL‘13|09,}WORDPRESS

ʉBão Kêĩnương nương mặtímày nhăn tít, đưa ngay bát thuốcìnghi ngút khóiİđắng tới trước}mặt chàng, cứng nhắcìnói: “Ngươi đi màḷuống.” G:L13)09

ๆởڠὲㆌἓڨ·


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.