Đọc truyện Như Nguyệt Như Thu – Chương 68
Nhìn Tứ Sắc lâu trước mắt mình vẫn ồn ào như trước, trong mắt Nguyệt Thu Triệt hiện lên mê mang, tựa hồ như mình chưa từng rời khỏi nơi này, vẫn an phận làm một gã sai vặt, ba năm qua chưa từng bôn ba tứ phương. Cho tới bây giờ, hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng cái cảm giác đau lòng cùng chán nản đó.
Ba năm trước đây, Nguyệt Thanh cung.
Sau khi đàn xong một khúc nhạc tại Tứ Sắc lâu, Nguyệt Thu Triệt liền vận phiêu vũ một ngày một đêm không ngừng chạy về Nguyệt Thanh cung, rốt cục ba ngày sau tới nơi, nhưng không ngờ không gặp được Tuyết – người ngày đêm mong nhớ , hơn nữa lại nghe được tin chấn động.
“Tuyết, Triệt nhi đã trở lại!” Tiến vào Nguyệt Thanh cung, Nguyệt Thu Triệt liền đi thẳng đến nơi hắn cùng Nguyệt Như Tuyết ở, Tuyết Triệt. Đợi nửa ngày, đều không nhìn thấy phụ thân đi ra, Nguyệt Thu Triệt tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng vì khao khát muốn nhìn thấy Tuyết, đành phải kiên nhẫn tìm khắp mọi nơi trong Tuyết Triệt. Đi những nơi Tuyết thường đến, những nơi hai người thường ở chung, rồi lại đến những nơi ít người tới, nhưng đều không thấy tung tích Tuyết. Rơi vào đường cùng, không thể không thừa nhận rằng thường ngày Tuyết đều ở Tuyết Triệt trừ khi phải giải quyết công việc, vậy đến Sóc Ấm lâu xem sao.
———————————————-
Sóc Ấm lâu.
Nghe người tuyền tin báo Nguyệt Thu Triệt đã tở về, Thôi Tường Minh, Phù Ngọc, Ấn Thủy, Lam Tâm và Phong Vụ đều đã ở đại sảnh chờ đợi, chỉ là khó nén lo lắng.
“Tham kiến Thiếu chủ.” Hành lễ với Nguyệt Thu Triệt vừa vỗi vã tới, không biết mở miệng như thế nào, bọn hắn vẫn tiếp tục duy trì trầm mặc ban đầu, Ấn Thủy cũng không lanh mồm lẹ miệng như xưa, chỉ ngồi lẳng lặng.
Cảm giác được không khí bất đồng so với trước, hơn nữa dọc theo đường đi các thị vệ nha đầu cũng đều biểu hiện bộ dáng muốn nói lại thôi, hơn nữa lại không thấy Tuyết. Với công lực của Tuyết, chỉ cần mình tiến vào Nguyệt Thanh cung một bước là có thể cảm nhận được , tại sao lâu như vậy còn không xuất hiện trước mặt mình? Nguyệt Thu Triệt tâm tình kích động cũng dần dần yên tĩnh trở lại, cảm thấy dị thường, thật cẩn thận mở miệng,“Lam tỷ tỷ, Tuyết đâu? Tuyết ở nơi nào? Tại soa lâu như vậy chưa đến gặp Triệt nhi?”.
“Thiếu chủ… …” Nhìn thấy Thiếu chủ trước mắt tựa hồ sắp mất bình tĩnh, Lam Tâm thật sự không biết mở miệng thế nào, chã nhẽ nói cho hắn Cung chủ đã rời Nguyệt Thanh cung ba tháng, không có tin tức [kì thật người ở Nguyệt Thanh cung đều biết trong ba tháng đó, Thiếu chủ ở đâu, còn Cung chủ thì…]?
Nguyệt Thu Triệt hít một hơi thật sâu, trấn áp nội tâm đang run rẩy của mình, bình tĩnh mở miệng, tựa hồ ngữ khí trong lời nói này với ngữ khí mất bình tĩnh trong lời nói trước đều do một người một nói chỉ ảo giác,“Lam tỷ tỷ, phụ thân ở đâu?” Mọi người cảm thấy được Thiếu chủ chuyến này đi ra ngoài hình như đã trưởng thành không ít, nếu là Thiếu chủ trước đây, chỉ sợ sẽ không bình tĩnh nhanh như vậy, chẳng lẽ đây là mục đích của Cung chủ? Nhưng nếu mục đích của Cung chủ đã đạt được, vì sao còn chưa xuất hiện chứ? Bỏ rơi Thiếu chủ bọn hắn như vậy sao?
Dù sao đến cuối cùng Thiếu chủ khẳng định cũng đã biết rằng , ôm vãn tử không bằng sớm túc tử (con mới không bằng con cũ ~XD), đám người Lam Tâm, Ấn Thủy chờ đợi, chậm rãi mở miệng,“Thiếu chủ, sau khi Thiếu chủ rời đi một ngày, Cung chủ cũng đi khỏi Nguyệt Thanh cung. Ngay từ đầu, còn có ảnh vệ đi theo, nhưng đến ngày thứ ba ảnh vệ liền mất đi tung tích cung chủ, cho đến bây giờ, cung chủ đã cùng chúng ta mất liên hệ ba tháng. Tuy rằng với công phu của Cung chủ trên đời này không ai có thể tổn thương hắn, nhưng là dù sao cũng là cung chủ, thuộc hạ như chúng vẫn lo lắng. Hơn nữa này ảnh vệ cũng khẳng định là Cung chủ bỏ rơi bọn hắn .”.
“Phụ thân rời đi, vì sao phụ thân lại rời đi?” Theo Nguyệt Thu Triệt biết, từ sau khi thành lập Nguyệt Thanh cung, Tuyết rất ít ra ngoài, lần đi ra đó cũng là bởi vì mình, nhưng lần này không phải vì mình (nhầm rồi bé ~~), Tuyết có tới tìm mình đâu? Lần đó còn không đến một tháng, Tuyết ra ngoài cũng ở cạnh mình , nhưng lần này đã ba tháng , Tuyết không có xuất hiện?
“Có thể là do rất thương tâm!”.
“Ấn Thủy!” Ấn Thủy nói lầm bầm, lập tức bị mọi người rống. Ngươi nhìn xem Thiếu chủ chưa đủ thương tâm sao, còn không xem tình huống mà làm loạn, còn dám đổ thêm dầu vào lửa! Nghe được tiếng hô của mọi người, Ấn Thủy cũng ý thức được mình vừa nói lời không nên nói, nhanh chóng câm miệng.
Đám người Lam Tâm nghe được, Nguyệt Thu Triệt đương nhiên cũng nghe được, lời của Ấn Thủy khẳng định cùng chuyện lần này có quan hệ,“Ấn ca ca, rốt cuộc sao lại thế này?”.
Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt đã bắt đầu hoài nghi, Lam Tâm cũng hiểu tính tình của Thiếu chủ, đành phải thở dài,“Thiếu chủ, để từ từ ta nói tiếp. Thiếu chủ còn nhớ rõ ba tháng trước, vì sao Liễu Tương Vân, Giang Hải Minh cùng những người kia ở Nguyệt Thanh cung phải không?”.
Như thế nào lại không nhớ rõ, chính là bởi vì bọn họ, mình mới có thể không tín nhiệm Tuyết, mới có thể rời khỏi Tuyết. Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu.
Thấy Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, Lam Tâm tiếp tục,“Thiếu chủ có biết Cung chủ đối phó với bọn hắn thế nào không ?” Vì thế, liền đem chuyện Nguyệt Như Tuyết vạch trần bọn hắn từ đầu tới đuôi tỉ mỉ nói một lần.
Tiếp theo, Lam Tâm trầm mặc trong chốc lát, lúc sau lại giống đặt quyết tâm nói hết,“Thiếu chủ, ngươi có nhận thấy mấy ngày đó Cung chủ cùng chúng ta bí mật an bài một sự tình?”.
“Ân.” Nguyệt Thu Triệt lên tiếng trả lời, nếu không phải bởi vì nhận thấy được, mình cũng sẽ không như vậy không dễ dàng tin tưởng Tuyết .
“Đó là Cung chủ ở muốn chuẩn bị hôn sự cùng Thiếu chủ, vốn định vạch trần âm mưu của Liễu Tương Vân xong liền cử hành . Nhưng, Thiếu chủ… …” Lam Tâm nhìn thấy mặt thiếu niên trước mắt chợt tái nhợt, liền không nói thêm gì nữa.
“Hôn sự?” Nguyệt Thu Triệt thì thào hai từ này, nắm chặt vạt áo trước ngực, tựa hồ như vậy mới có dũng khí tiếp tục đứng lại chỗ này.
“Thiếu chủ!” Muốn khuyên bảo Thiếu chủ bình tĩnh một chút, còn chưa thốt ra, liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ. Thiếu chủ của bọn hắn phun ra một búng máu, sau đó hôn mê.
———————————————————
Tuyết Triệt
“Ấn Thủy, Thiếu chủ thế nào ?” Thanh âm cố ý đè thấp, tựa hồ không muốn đánh thức thiếu niên tuyệt mĩ nhưng tái nhợt nằm trên giường.
“Đi ra ngoài nói.” Ấn Thủy thu thập một chút,“Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, hai người các ngươi hảo hảo chiếu cố Thiếu chủ.”.
“Ấn Thủy, ngươi nói thật đi a, Thiếu chủ rốt cuộc thế nào ?” Tới gian ngoài, Phong Vụ nhanh chóng hỏi.
“Thiếu chủ không sao, chỉ là mấy ngày liền vội vã, nên quá mệt mỏi , lại bỗng nhiên nghe được chuyện này, cảm xúc nhất thời khống chế khống chế, mới ói ra huyết. Nghỉ ngơi một chút sẽ không sao .”.
Nghe Ấn Thủy nói như vậy, đám người Lam Tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao, y thuật của Ấn Thủy, tất cả mọi người đều tin tưởng .
“A? Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, sao các ngươi lại ra đây nhanh như vậy, không phải bảo các ngươi chiếu cố Thiếu chủ sao?” Thấy Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh ra đây nhanh vậy, Ấn Thủy cảm thấy kì quái, hỏi.
“Thiếu chủ đã tỉnh, Thiếu chủ bảo chúng ta đi ra . Thiếu chủ nói muốn yên lặng một chút.”.
“Yên lặng một chút cũng tốt. Đi, chúng ta đều đi thôi. Nguyệt Trúc, các ngươi đi chuẩn bị điểm tâm đi.” Lam Tâm giao một ít sự tình, liền dẫn mọi người ly khai Tuyết Triệt.
Trên giường, thiếu niên tuyệt mĩ, mang theo ánh mắt mờ mịt nhìn đỉnh giường, thỉnh thoảng có vài giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống. Nhưng người trên giường vẫn cắn chặt môi, cố đè nén tiếng nấc.
Tuyết, tuyết, ngươi ở nơi nào? Là Triệt nhi sai rồi, Triệt nhi không nên không tin ngươi, Triệt nhi không nên rời khỏi . Triệt nhi, rất vui vẻ , rất vui vẻ có thể cùng Tuyết kết hôn. Nhưng, nhưng, đều là Triệt nhi không tốt, Triệt nhi không nên rời khỏi, ngày hôm đó không nên bỏ đi. Triệt nhi biết, lần này Tuyết nhất định rất thương tâm, cho nên Tuyết mới đi , mới không đến gặp Triệt nhi , đúng hay không? Vậy khi Tuyết hết giận, sẽ trở lại được không?
Nguyệt ThuTriệt rất hối hận, thực đau lòng, hắn biết lần này chính mình đã làm tổn thương người mình yêu nhất trên đời. Nguyệt Thu Triệt biết người đó luôn quạnh quẽ, một khi xúc động, nhất định rất sâu rất sâu, như vậy một khi bị thương, cũng là tất nhiên rất sâu rất sâu . Mình cùng tuyết, luôn một mình Tuyết trả giá, mình vẫn tuỳ hứng , làm nũng , thực không có cảm giác an toàn, mà Tuyết vẫn bao dung chính mình, sủng ái chính mình, cho chính mình toàn bộ, hy vọng mình có thể tin tưởng hắn. Nhưng, mình vẫn là sai lầm rồi, phạm vào điều không thể tha thứ. Đối với Tuyết, mình chỉ biết bốc đồng?
Suy nghĩ hỗn loạn, Nguyệt Thu Triệt rơi vào giấc ngủ, khi sắp sửa mất đi ý thức, vẫn luôn tín niệm, phải mang Tuyết trở về.
Ngày hôm sau, Tuyết Triệt lại phát ra tiếng kinh hô.
“Không thấy Thiếu chủ!” Nguyệt Trúc cầm tờ giấy Thiếu chủ lưu lại, nhanh chóng chạy đến Sóc Ấm lâu.
Triệt nhi đi tìm Tuyết , tìm được Tuyết liền trở về . Mọi người không cần lo lắng.
Nhìn thấy tờ giấy Thiếu chủ lưu lại, mọi người cũng không biết làm thế nào, đành phải phân phó các phân đường chú ý Thiếu chủ cùng truy tìm tung tích Cung chủ.
Chính là, đã ba năm , vì sao mình còn chưa tìm được Tuyết mà? Ba năm nay, cơ hồ nơi nào của Thương Lục quốc mình cũng đã đến, nhưng không có một tia tung tích của Tuyết. Tuyết, ngươi rốt cuộc ở đâu? Triệt nhi kiên trì không nổi nữa rồi!
“Uy, tiểu tử, ngươi không có nơi nào để đi phải không?” Nguyệt Thu Triệt đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, bị thanh âm giống như đã từng quen biết đánh gãy, chớp chớp đôi mắt khô khốc, quay đầu nhìn người tới.