Như Nguyệt Như Thu

Chương 66


Đọc truyện Như Nguyệt Như Thu – Chương 66

Đi vào phòng, mới phát hiện Cẩm Lam vẫn khỏe mạnh ngồi trên ghế, chỉ là tay trái đang bị thương, được băng bó giống cái bánh chưng.

“Làm sao vậy?” Mấy canh giờ trước còn hoàn hảo, tại sao giờ cánh tay lại bị thương, nhưng xem biểu hiện, vết thương tựa hồ không nặng, hình như còn có sự tình gì khác.

“Không được nói!” Cẩm Khuynh vừa định mở miệng trả lời nghi vấn của Nguyệt Thu Triệt, đã bị Cẩm Lam thần tình đỏ bừng cắt ngang, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi ý bảo ngươi nói ta liền đánh ngươi, sợ tới mức Cẩm Khuynh đành ủy khuất nhìn Cẩm Hân bên cạnh.

“Ha ha,” Cẩm Hồng che miệng cười, dò xét người đang nghiến răng nghiến lợi, ưu nhã mở miệng,“Chỉ là muốn dùng dao cắt chính mình, muốn xào rau thì phải dùng mỡ của mình thôi!”.

Cẩm Lam tức giận, thập phần tức giận, hắn dám thề, hắn tuyệt đối nghe được ngoài tiếng cười của người khác, thì cái gã sai vặt bình thường luôn lãnh đạm kia của mình đang run rẩy bả vai, trong mắt thoáng hiện ý cười, con người càng trở nên linh động.

Khó được chứng kiến bộ dáng chật vật của Cẩm Lam, người tốt như  Cẩm Hân cũng thưởng thức trong chốc lát, cảm thấy đã đủ, lại mở miệng hòa giải,“Được rồi, may mắn vết thương của Lam không lớn, chỉ là tay bị thương.” Nhìn thấy những ngón tay thon dài giờ giống cái bánh ú, trong mắt lại có ý cười, nhưng thấy người nào đó tựa hồ lại tức giận xu, nhanh chóng nói sang chuyện khác,“Nhưng tối mai, chúng ta nên làm gì bây giờ?”.

“Tối mai?” Nguyệt Thu Triệt nghi hoặc nói, chuyện tối mai cùng tay của Cẩm Lam có quan hệ sao?

“Ha ha, có phải Cách Tuyết đối với chung quanh rất không chú ý phải không, không biết ngày mai là ngày mấy sao?” Cẩm Hồng nhìn thiếu niên lãnh đạm trước mắt, trêu ghẹo nói.


Ngày mấy, chính mình quả thật không biết? Từ lúc rời xa Tuyết, mình luôn buông xuôi, đến đâu thì đến, không có khái niệm thời gian, chỉ biết là mình rời xa Tuyết đã thật lâu, Tuyết cũng đã lâu chưa tới tìm mình , thậm chí còn không phái người đến tìm mình. Nghĩ đến đây, trong lòng thắt lại, vội vàng khống chế tâm tình,“Ngày mấy?”.

“Mười lăm.” Cẩm Hồng cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra đáp án.

Mỗi tháng ngày mười lăm, hoa khôi của Tứ Sắc lâu đều lên biểu diễn, là ngày bọn hắn không có quyền nói không. Mỗi lần, bọn hắn nhất định biểu diễn sở trường giỏi nhất của mình, Cẩm Khuynh kích trống, Cẩm Hồng khởi vũ, Cẩm Hân thổi sáo, Cẩm Lam gảy đàn, bọn hắn không thể cự tuyệt. Nhưng hiện giờ tay Cẩm Lam như vậy, làm sao có thể dùng Cổ Tranh đàn ra khúc nhạc làm vừa lòng mọi người.

“Ta có thể… …” Cẩm Lam vẫn chưa nói xong, đã bị Cẩm Hồng liếc mắt, liền nhìn thoáng qua tay của mình, ngay cả cử động đều khó, là do chính mình gây ra,“Vậy…Phải làm sao bây giờ a?”.

“Quả thật nan giải , không còn bao nhiêu thời gian nữa, muốn lập tức tìm ra một người tinh thông Cổ Tranh lại đàn không sai biệt là mấy với Cẩm Lam thật sự rất khó.” Vẻ mặt Cẩm Hân luôn luôn mang theo ý cười bây giờ cũng trở nên buồn rầu.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Cẩm Khuynh lên tiếng nói theo, mọi người đều gật đầu.

“Kỳ thật cũng không nhất định phải là Cổ Tranh, chỉ cần đàn hay thì cũng không có chuyện gì.” Cẩm Hồng hơi suy nghĩ một chút, nói ra ý nghĩ của chính mình.

“Không sai, chỉ cần biểu hiện tốt, mọi người cũng sẽ không để ý dùng để cái gì để đàn, hơn nữa bình thường Lam đều ở sau sa liêm gảy đàn, mọi người cũng không biết không phải Lam đàn , mà lúc đó chỉ cần mặc áo rộng thùng thình che đi tay sẽ không xảy ra vấn đề gì.” Tuy rằng đối với lời đề nghị của Cẩm Hồng tỏ vẻ tán thành, nhưng mày Cẩm Hân mày cũng không giãn ra,“Vấn đề là người, chúng ta làm sao mà tìm!”.


“A, Cách Tuyết!” Mọi người đang khổ tâm, thì bị âm thanh kinh hỉ của Cẩm Lam đánh gãy.

“Như thế nào?” Nhìn ra Cẩm Lam tựa hồ là có phương án giải quyết, bằng thanh âm hưng phấn của hắn là có thể cảm giác được, chính là cái đó và Cách Tuyết có quan hệ gì, Cẩm Hồng liền đưa ra nghi vấn của mình, nhìn gã sai vặt một bên vẫn luôn im lặng. Một gã sai vặt bình thường, hẳn là phải lo lắng cho chủ nhân của hắn chứ, tại sao Cách Tuyết chẳng những không vội vàng mà lại còn có bộ dáng không quan tâm.

Nhìn thấy mọi đều có bộ dáng tò mò, mà mình lại được mọi người nhìn chăm chú, Cẩm Lam thanh thanh yết hầu, đắc ý dào dạt mở miệng, chỉ là vì sao mọi người lại cảm thấy được ánh mắt Cẩm Lam mang theo điểm lấy lòng nhìn hướng Cách Tuyết a.

Cho dù đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Nguyệt Thu Triệt cũng cảm giác được có mọi tầm mắt tập trung ở trên người mình. Dù sao, võ công của Nguyệt Thu Triệt trên giang hồ cũng là hạng nhất hạng nhì , không có khả năng ngay cả cảm giác cũng không có. Đành phải ngẩng đầu, biểu đạt nghi hoặc của mình, nghênh đón tầm mắt quỷ dị,“Lam thiếu gia, có việc gì?”.

“Ách, cái kia, Cách Tuyết a, ngươi hẳn là biết đánh đàn chứ?” Do do dự dự, Cẩm Lam mở miệng. Cẩm Lam cũng không biết tại sao mình sao lại thế này, ở trước mặt gã sai vặt của mình, lại cảm thấy hổ thẹn một chút. Chính là nhìn thấy ánh mắt người nọ, mình thật sự không biết làm như thế nào để cứng rắn một chút. Rõ ràng mình mới là chủ nhân kia mà, nhưng luôn cảm giác cho dù mình dùng thân phận chủ nhân, người ta cũng sẽ không theo, ân, có thể là do bộ dáng luôn lãnh đạm của Cách Tuyết khiến mình như vậy.

“Vâng, sao Lam thiếu gia lại biết được?” Thản nhiên thừa nhận mình biết đánh đàn, Nguyệt Thu Triệt chỉ cảm thấy kỳ quái làm sao Cẩm Lam biết, mình cũng không ở trong này đàn lần nào.

Có mấy người bảo trì trầm mặc, cảm thấy Cẩm Lam và Cách Tuyết giống như đang đổi vị trí cho nhau


“Kỳ thật ta cũng đoán thôi.” Nhìn thấy ánh mắt mọi người nghi hoặc, Cẩm Lam có điểm ngượng ngùng, gãi gãi đầu,“Ta thường xuyên thấy ngươi ở Lam đình nhìn cầm ngẩn người, có đôi khi nghe thấy ngươi gảy vài cái.” Cẩm Lam không nói tiếp, chỉ suy nghĩ, thời điểm kia ngươi thật tịch mịch, ánh mắt phức tạp nhìn cầm, có quyến luyến, bi thương, không thể nói rõ.

Cái này giúp mọi người minh bạch, xem ra biện pháp của Cẩm Lam là cho Cách Tuyết thay thế hắn, hơn nữa Cách Tuyết không có phủ nhận mình biết đánh đàn, đành đem hy vọng đặt trên người Cách Tuyết. Dù sao, đã có sẵn  so với đi tìm thật là tốt.

“Cách Tuyết, vậy ngươi có thể thay Cẩm Lam tối nay biểu diễn được không?” Cẩm Hân vốn muốn hỏi ngươi gảy đàn như thế nào, nhưng lại cảm thấy như vậy rất thất lễ, đành thay đổi cách hỏi.

Kỳ thật, Nguyệt Thu Triệt cũng không muốn đáp ứng, cảm giác nếu lần này đáp ứng rồi, có thể sẽ có chuyện tình khác phát sinh. Nhưng, nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Cẩm Lam, nghĩ ba tháng nay  hắn đối đãi với mình rất tốt, cũng đành gật đầu, dù xảy ra chuyện gì, thì chạy lấy người.

“Thật tốt quá!” Cẩm Lam cùng Cẩm Khuynh thấy Cách Tuyết rốt cục gật đầu đáp ứng, liền mừng rỡ.

“Cách Tuyết, có thể biểu diễn trước cho chúng ta một khúc được không?” Cẩm Hồng cười, cũng không xem Nguyệt Thu Triệt có đáp ứng hay không, liền phân phó nha hoàn của mình mang cầm đến.

“Đúng rồi, đúng rồi, Khuynh cũng muốn nghe Cách Tuyết đánh đàn.” Tuy chưa nghe, nhưng Cẩm Khuynh cảm thấy được Cách Tuyết đánh đàn nhất định rất lợi hại .

Nhìn cầm trước mặt mình, Nguyệt Thu Triệt mờ mịt,  đã bao nhiêu lâu không gảy, lúc ở Nguyệt Thanh, mỗi ngày Tuyết đều đàn cho mình nghe, mình cũng sẽ thường xuyên dàn cho Tuyết nghe, nhưng bây giờ? Thầm than một hơi, ngồi xuống, bỗng nhiên rất muốn đàn khúc nhạc khi lần đầu tiên nhìn thấy Tuyết, là khúc nhạc Tuyết đã đàn!

Suy nghĩ tung bay, tựa hồ về với những ngày hạnh phúc ấy, Tuyết, ta rất nhớ ngươi.


“Phụ thân đánh đàn cho ngươi nghe, được không?” Mỗi lần mình muốn nghe, Tuyết đều đàn. Mỗi lần mình thương tâm, rõ ràng cũng biết không phải lỗi của Tuyết, lại bắt Tyết đánh đàn cho mình nghe.

“Triệt nhi, còn đau không? Đều là phụ thân không tốt, đều là ta không tốt.” Đó là khi Tuyết nhìn thấy vết thương trên người mình, lần đầu tiên lộ ra thống khổ.

“Từ nay về sau phụ thân sẽ ở bên cạnh Triệt nhi.” Tuyết đã nói như vậy, nhưng hiện tại Tuyết ở nơi nào?

“Triệt nhi, về sau phụ thân nhất định sẽ hảo hảo yêu ngươi, Triệt nhi là bảo bối của phụ thân, là bảo bối duy nhất của phụ thân.” Đúng vậy, Tuyết đã hứa, Triệt nhi là bảo bối duy nhất của Tuyết, Tuyết vĩnh viễn yêu mình . Tuyết, thực xin lỗi, tại sao Triệt nhi lại có thể hoài nghi Tuyết, tại sao Triệt lại tùy hứng như vậy, bỏ đi để Tuyết một mình.

Đúng vậy, Tuyết vẫn chỉ có một mình mình, mà mình từ khi đến thế giới này, chỉ có phụ thân, chỉ có Tuyết. Tuyết có con thì sao chứ, huống chi mình phải tin tưởng Tuyết, Tuyết vĩnh viễn sẽ không rời xa mình, vĩnh viễn yêu mình, giống như mình yêu hắn. Nguyệt Thu Triệt, ngươi là đồ đần! Quyết định , sau buổi tối hôm nay, mình sẽ trở lại Nguyệt Thanh cung, trở lại bên người Tuyết. Sớm biết sẽ không đáp ứng bọn hắn, thật là, hại ta tối nay muốn nhìn thấy Tuyết. Bất quá, Tuyết, ngươi phải chờ ta nga, Triệt nhi sẽ nhanh trở lại.

Xong một khúc, cũng không xem phản ứng của mấy người kia, Nguyệt Thu Triệt liền rời khỏi phòng, hiện tại hắn cũng không có tâm tư ở trong phòng suy nghĩ. Cho nên, hắn không có thấy mọi người trong phòng đề là trong mắt không thể tin, kinh ngạc, kinh diễm.

“Hắn, hắn thật là Cách Tuyết?” Ánh mắt Cẩm Khuynh nhất thời mất đi linh động, không dám tin, mấy người khác cứng ngắc gật đầu.

Thật lâu sau, mới khôi phục lại, Cẩm Hân thở dài một tiếng,“Tựa hồ chúng ta chưa từng chân chính nhận thức qua Cách Tuyết.”.

Đúng vậy, mấy người trong lòng bất đắc dĩ đồng ý, vừa rồi Cách Tuyết, căn bản không phải là Cách Tuyết lãnh đạm kia, đồng dạng tướng mạo, nhưng vừa rồi Cách Tuyết làm cho người ta nhịn không được đem mọi ánh mắt tập trung trên người hắn, kinh tài diễm diễm. Hơn nữa nghe tiếng nhạc đó, vô pháp liên hệ đến con  người thanh tú kia. Đồng thời, trong lòng mọi người mơ hồ có chút lo lắng, người như vậy ngày mai ở Tứ Sắc lâu biểu diễn, rốt cuộc là tốt hay là xấu? Ngày mai hắn sẽ khiến cho nơi này náo động như thế nào đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.