Như Nguyệt Như Thu

Chương 62


Đọc truyện Như Nguyệt Như Thu – Chương 62

Sáng sớm hôm sau, bữa sáng.

“Nguyệt cung chủ, sao không thấy Dương Vũ vậy?” Từ trước đến nay hai người như hình với bóng, hiện giờ lại thiếu một người, Bắc Đường Hạo nghi hoặc nhìn Nguyệt Như Tuyết, hy vọng được giải đáp, nhưng Nguyệt Như Tuyết không thèm quan tâm đến hắn, liền đứng dậy rời đi.

Khi Nguyệt Như Tuyết vừa ly khai, mấy Đường chủ cùng lâu chủ của Nguyệt Thanh cung cũng đi theo Nguyệt Như Tuyết, vừa đi vừa nháy mắt với nhau, tựa hồ là ám chỉ cái gì đó, bộ dáng vô cùng lo lắng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Bắc Đường Hạo thì thào tự nói, “Còn có Lam Vân Thiên kia cũng không đến, kỳ quái!”.

“Ha ha, xem ra đã có chuyện xảy ra.” Hàn Tinh vẻ mặt hứng thú, hơi thâm ý nhìn bộ dáng đắc ý của Liễu Tương Vân cùng bộ dáng thản nhiên của Liễu Thanh Vân.

————————————-

Sóc Ấm lâu, phòng nghị sự.

“Cung chủ, vẫn tiếp tục chuẩn bị sao?” Nguyệt Trúc nhịn không được hỏi, từ tối hôm qua Nguyệt Như Tuyết vẫn không nói bất cứ câu gì.

Không đợi Nguyệt Như Tuyết mở miệng, Lam Tâm liền nói, “Cung chủ, vẫn là nên ngừng đi, vạn nhất ngày đó Thiếu chủ chưa trở về, hết thảy chẳng phải là phí công vô ích! Nếu không chúng ta có thể chậm lại vài ngày?”.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Ấn Thủy thập phần đồng ý với ý khiến của Lam Tâm, dù sao chỉ có một mình cung chủ, chuyện này là không thể hoàn thành .


“Cung chủ, ngươi nghĩ sao?” Thôi Tường Minh từ lúc bước vào đây, vẫn nhìn chăm chú Nguyệt Như Tuyết, lúc này mới mở miệng, cũng khiến cho lực chú ý của mọi người đều chuyển hướng sang Nguyệt Như Tuyết.

“Tiếp tục, không trở về, hủy bỏ.” Chỉ thản nhiên nói vài tiếng như vậy, Nguyệt Như Tuyết lại khôi phục trầm mặc ban đầu.

“Nếu cung chủ đã nói vậy , chúng ta liền tiếp tục chuẩn bị.” Phong Vụ nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt Như Tuyết như vậy, chỉ có thể đáp ứng, sau đó nhìn Ấn Thủy, hỏi, “Ấn Thủy, việc kia, còn bao lâu mới có thể hiện hình a?”.

“Ngươi nói việc đó a, ngày mốt chắc là xong.” Ấn Thủy đưa tay tính toán, lập tức kinh ngạc, “Ngày mốt, a, không phải vừa vặn là ngày đó sao?”.

“A, ngươi không nói thì ta không có phát hiện. Như vậy vừa lúc, có thể đem mọi sự tình giải quyết một lần.” Phong Vụ mang vẻ mặt tươi cười nói.

Sauk hi Nguyệt Như Tuyết rời đi, Phù Ngọc nãy giờ vẫn tầm mặc, hướng thôi Tường Minh nói: “Để ngừa biến cố, Minh, ngươi  phái người của Hắc Ảnh đường đi thông tri Thiếu chủ một tiếng, thỉnh hắn ngàn vạn lần phải trở về trước tối ngày kia, nếu muộn, không biết cung chủ sẽ như thế nào.”.

“Ta lập tức phái người đi.” Thôi Tường minh lập tức tiến đến phân phó nhân làm chuyện này tình.

“Tham kiến Thiếu chủ.” Ảnh quỳ trước mặt Nguyệt Thu Triệt, thông báo lại chuyện Thôi đường chủ phân phó, lập tức rời đi, tuyệt không dám quấy rầy Nguyệt Thu Triệt đang ngồi bên hồ.

Hốt hoảng, Nguyệt Thu Triệt tựa hồ nghe thấy có người ở trước mặt mình nói gì đó, suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ lại tựa hồ là nói mình cần phải hồi cung trước tối ngày kia. Trở về sớm như vậy làm gì, mình không có dũng khí lớn như vậy để đối mặt với chuyện tình sẽ phát sinh.

——————————————


Ngày mốt, Nguyệt Thanh cung, bữa tối.

“Uy, Nguyệt Tinh, chúng ta có bắt đầu bố trí hay không a?” Nguyệt Trúc thừa lúc Nguyệt Như Tuyết còn chưa đến, cùng Nguyệt Tinh thủ thỉ với nhau.

“Không tốt, không tốt, vẫn là chờ Thiếu chủ đến rồi nói sau.”.

“Nếu Thiếu chủ hôm nay không trở lại, thì làm sao bây giờ?”.

“Này… Ta đây cũng không biết, a, cung chủ đến!” Nguyệt Tinh nhìn  xa xa thấy mấy Đường chủ cùng lâu chủ đi theo Nguyệt Như Tuyết đến, vội vàng đứng lên.

———————————————

“Hàn Tinh, ngươi có cảm thấy hôm nay Đường chủ cùng lâu chủ của Nguyệt Thanh cung là lạ hay không ?” Bắc Đường Hạo hỏi Hàn Tinh ngồi bên cạnh hắn.

Hàn Tinh nhíu mày nhìn Bắc Đường Hạo, liếc mắt một cái, “Ha ha, xem ra ngươi cũng không phải quá trì độn, xem ra còn có thể cứu được!”.

Bắc Đường Hạo tất nhiên biết Hàn Tinh từ trước đến nay đều có bộ dáng này, cũng không thèm so đo.


Liễu Tương Vân không thấy Nguyệt Thu Triệt chướng mắt kia cùng Nguyệt Như Tuyết đến, trong lòng khẳng định lần này Nguyệt Thu Triệt chắc đã bị Nguyệt Như Tuyết bỏ rơi , vội vàng kéo Liễu Thanh Vân ngồi ở bên cạnh mình, vẻ mặt mang ý cười, “Cung chủ, ngươi đã đến rồi a!” Dị thường nhiệt tình, khiến kẻ khác bất ngờ.

“Phụ thân.” Trong lòng vẫn nhớ rõ lần sợ hãi đó, Liễu Thanh Vân khiếp đảm hô một tiếng.

Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy sắc trời đen sẫm, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi, cũng không có tâm tình ăn bữa tối, có lẽ tiệc tối sẽ không thực hiện được, trong lòng thở dài nói: Triệt nhi, ngươi không tới sao? Ta không đáng cho ngươi tin tưởng sao? Lập tức rời phòng ăn đến phòng nghị sự, ngồi ở chủ vị.

Người của Nguyệt Thanh cung thấy Nguyệt Như Tuyết như thế, cũng đều đi theo Nguyệt Như Tuyết đến phòng nghi sự, tự tìm vị trí ngồi xuống. Tiếp theo là ba người nhóm Đông Phương Mạch cùng Lam Vân Thiên – dĩ nhiên động tác có chút chậm chạp, cuối cùng mới là người của Nhất trang lầu hai nhị thế gia.

“Liễu Tương Vân, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Thanh âm lạnh lùng  từ Nguyệt Như Tuyết truyền đến, băng hàn bao phủ lấy Liễu Tương Vân.

“Cung… Cung chủ, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì?” Kinh sợ hàn khí của Nguyệt Như Tuyết, Liễu Tương Vân trong lòng run rẩy một chút, nhưng lập tức lại khôi phục bình tĩnh.

Ngoại trừ người của Nguyệt Thanh cung đã quen với việc này, tất cả mọi người đều nín thở, không biết Nguyệt Thanh cung cung chủ định làm gì.

“Là thật.” Lại là hai tiếng lạnh như băng.

Nghe đến đó, Liễu Tương Vân  liền minh bạch ý tứ vừa rồi của Nguyệt Như Tuyết , nhưng đã đến nước này , mình cũng chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, không thể lui bước , dù sao trong tay mình còn có con bài là Vân nhi.

“Chẳng lẽ đến bây giờ cung chủ còn hoài nghi lời nói của ta sao? Chẳng lẽ còn muốn phủ nhận Vân nhi sao?” Liễu Tương Vân mang vẻ mặt bi thống uất ức, nước mắt đã đẫm vành mắt, vẻ mặt thống khổ, bi thương nhìn về phía Liễu Thanh Vân.

“Hừ, không biết hối cải.” Nguyệt Như Tuyết nhìn Liễu Tương Vân diễn trò, trong lòng không khỏi có điểm hối hận lúc trước nên giải quyết chuyện này sớm hơn, nếu vậy Triệt nhi sẽ không rời xa mình. Lập tức lại bác bỏ, vấn đề này sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi.


Hiện tại phải xử lý chuyện này trước đã, ánh mắt Nguyệt Như Tuyết liền chuyển hướng nhìn Ấn Thủy.

Ấn Thủy đã sớm chờ không được , nhìn thấy ánh mắt Nguyệt Như Tuyết, vui vẻ hô một tiếng, sau đó nở nụ cười gian xảo, chậm rãi đi đến chỗ Liễu Thanh Vân. Rất nhanh điểm mấy huyệt đạo của hắn, bức Liễu Thanh Vân uống hết bình sứ đựng chất lỏng màu tím, lại rất nhanh giải mấy huyệt đạo, tốc độ cực nhanh, rất khó để người khác nhìn rõ thủ pháp này.

Khi Ấn Thủy giải mấy huyệt đạo xong, Liễu Thanh Vân lập tức ho khan, mặt mày đỏ bừng. Sau một lúc lâu, mới khôi phục hơi thở, “Ngươi cho ta uống cái gì?”.

“Ta cho thứ gì đó, đương nhiên là thứ tốt, thực ngu ngốc!”.

“Ngươi… Lá gan cũng lớn mà, dám bắt Vân nhi uống thứ quái quỷ gì, vạn nhất Vân nhi có chuyện không hay xảy ra, ta… …” Lời còn chưa dứt, kinh hô, “Vân nhi, ngươi làm sao vậy?”.

Chỉ thấy Liễu Thanh Vân thống khổ ôm mặt mình, không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

“A, Vân nhi, mặt của ngươi!” Cũng khó trách Liễu Tương Vân kinh hô, những người khác đang ngồi ở đó cung khó giấu xúc động, mặt của Liễu Thanh Vân đang biến dạng, thập phần làm cho người ta sợ hãi.

Coi thường hai người trong sảnh, một người kinh hô, người còn lại phi thường thống khổ kêu to, Nguyệt Trúc mở miệng hướng mọi người giải thích, “Mọi người không cần kinh hoảng, đây chính là thuốc giải trừ dịch dung đan, phản ứng này là tất nhiên mà thôi.” Vẻ mặt mang theo vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn sắc mặt đại biến của Liễu Tương Vân, Nguyệt Trúc tiếp tục nói: “ Thuốc này cũng thật sự mất khá nhiều thời gian, thật không dám dấu diếm, mỗi ngày đồ ăn của mọi người đều được bỏ một ít chất lỏng màu tím mà Thủy thầy thuốc mới cho Liễu Thanh Vân uống, nhưng lượng quá ít, cho nên căn bản không có người phát hiện.” Nhìn thấy sắc mặt mọi người thay đổi đột ngột, trong lòng Nguyệt Trúc cố nén cười, vội vàng nói, “Mọi người đừng quá lo lắng, Thủy thầy thuốc nói, thuốc này đối với người dùng dịch dung đan lâu ngày mới hữu hiệu. Để giải thuốc này nhất định phải mất nửa tháng, cho nên mới có chút bất đắc dĩ, mà hôm ngày vừa tròn nửa tháng.”.

“Nguyệt Trúc, ngươi giải thích nhiều như vậy để làm chi, đây chính là dược đắc ý nhất của ta nga, xem người nào đó còn dám nói xạo? A, tốt lắm!” Ấn Thủy đắc ý dào dạt thổi phồng tác phẩm của mình.

Nghe được lời nói của Ấn Thủy, mọi người trong đại sảnh mới đem tò mò chuyển qua Liễu Thanh Vân, lại thấy rõ diện mạo khi hắn buông tay ra, liền bán tín bán nghi chuyển qua nhìn một người khác.

“Nguyệt cung chủ, chuyện này thật sự không liên quan đến ta a, ta cái gì cũng không biết!” Giang Hải Minh không để ý tự tôn cùng danh tiếng của Thấm Minh lâu, liền quỳ xuống, sợ sệt nhìn về phía con người lạnh lùng kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.