Bạn đang đọc Như Ngày Xuân Đến Như Làn Gió Đêm FULL – Chương 7
Edit: Nhang – Beta: Hann
Cũng may là KTV với chỗ ở của các cô cách nhau cũng không xa, đi xe mười mấy phút là tới dưới lầu rồi.
Còn về việc đám đàn ông đó về nhà thế nào thì cũng chẳng ai quan tâm.
Hứa Khinh Am với Tư Giai hợp sức kéo Chúc Tinh Tinh ra thang máy, Tư Kỳ vội vàng mở cửa.
Cuối cùng cũng an toàn quăng con người say mèm này lên giường.
Ngày mai Tư Kỳ với Tư Giai còn phải đi làm, đương nhiên cái cô gái say mèm kia cũng thế.
Duy chỉ có Hứa Khinh Am là người rảnh rỗi duy nhất, giục hai người còn tỉnh kia mau chóng rửa mặt tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ đi.
Chăm chú nhìn gương mặt vốn đã trang điểm giờ lại bị loang lổ của Chúc Tinh Tinh, Hứa Khinh Am thở dài.
Suy cho cùng thì cũng do cô ấy biết bó cải trắng mình nuôi lâu nay bị heo cuỗm đi, chứ nếu không cũng chẳng uống nhiều thế.
Hứa Khinh Am cởi áo khoác, cầm lấy bông tẩy trang ngồi ở mép giường tẩy trang giúp cô ấy.
Nghĩ lại hồi đại học hai người cũng phóng túng vài lần uống rượu giống vậy, đương nhiên là còn lâu mới say.
Chúc Tinh Tinh cũng đã từng nói đùa là nếu chị em thật thì lúc cô ấy uống say sẽ giúp cổ tẩy trang, bây giờ coi như Hứa Khinh Am cũng làm cô ấy hài lòng rồi.
Thật ra lúc đó Hứa Khinh Am cũng buồn ngủ lắm rồi, qua loa bôi một lớp kem dưỡng ẩm cho Chúc Tinh Tinh, đắp chăn lại.
Thấy cô ấy đang nắm chặt điện thoại trong tay thì tính lấy nó ra đặt lên tủ bên cạnh giường.
Nhưng cô cúi đầu nhìn thì thấy màn hình điện thoại không khóa, vẫn đang ở giao diện trò chơi.
Hứa Khinh Am vừa bối rối vừa buồn cười, mê đến cái độ mà say quắc cần câu vẫn còn muốn đánh một ván.
Buồn cười nhìn người uống say không biết mình sẽ làm ra chuyện gì… Tuy là hôm nay cô cảm thấy mình ít nhiều gì cũng có say, nếu không chắc chắn sẽ không như thế.
Hứa Khinh Am cũng không phải là người gà mờ trong vụ chơi game này.
Nhưng Chúc Tinh Tinh cứ mở game ra liên tục, đã vậy còn mời người khác vào đội, chỉ còn thiếu một nút nhấp là vào trận luôn.
Nhưng từ lúc đi từ KTV về đến giờ hơn nửa tiếng rồi, điện thoại của cô ấy cũng nóng cả lên.
Những người trong phòng kia vẫn chưa out, Hứa Khinh Am cảm thấy hơi lạ, chẳng nhẽ người này cũng uống nhiều hay là ngủ quên luôn rồi, dù gì thì bây giờ cũng đã khuya.
Người kia không phải là bạn chung của cô với Chúc Tinh Tinh, Hứa Khinh Am không quen biết, nhớ tên xong thì cô giúp Chúc Tinh Tinh thoát game, khóa màn hình và đặt điện thoại sang một bên.
Hôm sau suýt chút nữa thì đồng hồ báo thức cũng không gọi Chúc Tinh Tinh dậy được.
Đột nhiên Hứa Khinh Am bừng tỉnh, buộc người đang nằm tỉnh dậy, miệng nói liên hồi: “Tới giờ rồi, tới giờ đi làm rồi”, Chúc Tinh Tinh hừ hừ kêu đau đầu.
Tư Kỳ và Tư Giai đi làm sớm hơn cô ấy một tiếng, đã ra ngoài từ sớm rồi.
Hứa Khinh Am đẩy cô ấy vào toilet, kem đánh răng cũng bôi lên sẵn rồi nhét vào tay Chúc Tinh Tinh, Chúc Tinh Tinh lẩm bẩm nói: “Thôi toang rồi, hôm nay toang rồi, cậu sẽ thấy tớ hồn xiêu phách tán trong tiệm luôn.”
“Cậu cũng biết hôm qua mình làm quá rồi à.” Nếu như tính kỹ thì đó không phải hôm qua, mà là rạng sáng hôm nay.
Vẻ mặt của Chúc Tinh Tinh đầy nghi hoặc, Hứa Khinh Am nói tiếp: “Cậu cũng biết cậu uống nhiều mà, lúc về tớ tẩy trang cho cậu xong mới phát hiện cậu còn mời người ta vào phòng nữa, mà tớ cũng không biết vì sao cái người kia vẫn không out ra…”
Chúc Tinh Tinh như nhớ lại cái gì, trừng to mắt: “Cậu thoát giúp tớ à?”
“Chứ không thì sao, kêu cậu dậy đánh một ván à, người ta đợi cậu tận nửa tiếng hơn.”
“Cậu có xem người kia là ai không…”
“Tên game là Bạc Nhiên yêu mạo hiểm.”
“Ai cơ?”
“Bạc, Nhiên, yêu, mạo, hiểm.”
Trên mặt Chúc Tinh Tinh lúc này mới tỏ vẻ hối hận sau khi say rượu, nhỏ giọng nói: “Thế này có tính là chết nhục không?”
Hứa Khinh Am tới phòng khách rót một ly nước: “Sao lại chết nhục? Bạn trai cũ của cậu à? Hay là bạn gái mới của bạn trai cũ của cậu?”
“Không phải…” Cô ấy chắc chắn Hứa Khinh Am sẽ không nghĩ ra người này, nhưng trước mắt còn phải chuẩn bị đi làm đã, không có thời gian nói thêm: “Chờ tối tớ về tớ kể tường tận cho cậu nghe.”
“Ừ.” Tất nhiên Hứa Khinh Am không để trong lòng, còn tốt bụng nhắc nhở thêm một câu: “Tốt nhất là cậu nên nói với người ta một tiếng, nếu không thì bất lịch sự lắm.”
“Biết rồi.”
Bị Hứa Khinh Am hối ra ngoài mãi, Chúc Tinh đứng trước thang máy nhìn điện thoại, phát hiện vậy mà lại đi làm sớm hơn bình thường 10 phút lận.
Trên đường đi cứ luôn cảm thấy mình đã quên cái gì, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng đầu cô ấy đang loạn hết cả lên, không nghĩ gì được.
Mãi đến khi vào tiệm, nhìn thấy Trình Triệt, bất chợt có cái gì đó hiện ra trong đầu Chúc Tinh Tinh, cô ấy nóng lòng muốn gõ gõ vào đầu mình… Từ lúc cô ấy thức dậy tới giờ chỉ toàn nói về chuyện say xỉn của mình, vậy nên quên béng đi chuyện của Hứa Khinh Am với Trình Triệt, rõ ràng lại hai người họ quá đáng hơn mà.
Trình Triệt nhớ lại hiện trường lúc đang hôn môi thì bị Chúc Tinh Tinh phát hiện, cũng cảm thấy xấu hổ.
Hai người đều tránh nhìn nhau, sau đó việc ai nấy làm, ngoại trừ công việc thì hai người cũng không nói câu nào với nhau.
Lúc nghỉ trưa, Kiều Kiều không khỏi hỏi: “Không phải hôm qua hai người đi ăn cùng nhau à, sao hôm nay lại cứ như kẻ thù vậy.”
Nghe vậy, Chúc Tinh Tinh trợn trắng mắt lườm Trình Triệt, chỉ hừ một tiếng đáp lại Kiều Kiều, không nói gì thêm.
Nhưng Trình Triệt thì bị một loạt hành động của cô ấy chọc cho buồn cười, nghiêng người nói: “Tiền ăn ngày hôm qua là tôi trả tất, cô còn không biết xấu hổ mà xem tôi như kẻ thù sao?”
“Bao nhiêu tiền? Bà đây chuyển cho anh?” Chúc Tinh Tinh hung dữ nói.
“Tôi lại càng không muốn.”
Chúc Tinh Tinh lại lườm anh, không muốn để ý tới.
Trình Triệt nói: “Tôi mua mấy lon Redbull để trong tủ lạnh, nếu buổi chiều mệt thì cứ lấy uống.”
Cô ấy cố tình đâm chọt: “Tôi không muốn uống lạnh.”
Trình Triệt cảm thấy bây giờ không nên chọc cô ấy, còn chưa lấy được WeChat của Hứa Khinh Am nữa.
Anh cố gắng nhẫn nhịn một chút cũng được, cho nên nói ngay: “Được, để tôi để ra ngoài cho ngài, đợi hết lạnh ngài hẳn uống.”
“Tôi sợ anh hạ độc tôi.”
Dĩ nhiên, buổi chiều cô ấy vẫn lấy uống, nếu không thì thật sự không có tinh thần.
Tiểu Quả lên lầu thấy thái độ trầm tĩnh khác thường của Chúc Tinh Tinh cũng kinh ngạc vô cùng, nói thẳng ra là cô ấy không bình thường.
Chúc Tinh Tinh nói: “Lúc còn trẻ sức khỏe hay thân thể gì cũng đều tốt thì em không lo chơi đâu, bây giờ già rồi, không chơi được nữa.
Xem ra sau này em không sống về đêm được nữa rồi.”
Tiểu Quả nói: “Em phải tập thể dục đi thôi, bằng không thì hỏng mất.”
“Có cái vận động nào không dùng sức không? Em sống cả hai mươi năm rồi vẫn không thân nổi với chữ vận động.”
Kiều Kiều cười nói: “Em yêu bạn trai tập thể hình ấy, yêu ai yêu cả đường đi lối về, biết đâu cũng yêu vận động luôn thì sao.”
Cô ấy bỗng nhiên đỏ mặt, cũng không biết vì cái gì mà cô ấy nghĩ tới Dịch Bạc Nhiên, vội vàng vỗ vỗ vài cái vào mặt mình.
Kiều Kiều tùy tiện nói cũng thôi đi, ngược lại là cô ấy, nhớ đến Dịch Bạc Nhiên làm gì.
Lúc mặt trời lặn, hôm nay trong tiệm cũng không có nhiều khác, cả không gian lầu hai cũng chưa đầy.
Bình thường Hứa Khinh Am thường tới vào giờ này, ngồi ở cái góc không có khách nào thích, Trình Triệt nhìn một cái, chẳng có ai.
Mãi đến khi gần tới 9 giờ, anh không khỏi nghĩ hôm nay người ta không tới thật rồi.
Anh quay đầu hỏi Chúc Tinh Tinh đang quét tước trong nhà bếp: “Hôm nay cô ấy không tới à.”
Giọng điệu Chúc Tinh Tinh rất nhanh, đem chữ “ừm” biến thành nhiều âm điệu, giây tiếp theo chắc muốn huýt cả sáo luôn.
Trình Triệt nhìn cô ấy cười giả trân, đưa ra ý: “Cho tôi Wechat của cô ấy đi.”
…
Hứa Khinh Am với Tư Giai đang tám về mấy cái chủ đề mới nhất trong phòng khách, lát sau nhận được thông báo Trình Triệt muốn add Wechat.
Sau khi hiểu ra thì cô ấy hỏi Chúc Tinh Tinh: Sao cậu đứa Wechat của tớ cho anh ấy thế!
Chúc Tinh Tinh trả lời: Anh ta nói nếu tớ không đưa sẽ làm khó dễ tớ, hu hu hu.
Sau đó lại bổ sung thêm một câu: Tớ nghĩ cậu sẽ từ chối anh ấy, cho cũng không sao mà.
Hứa Khinh Am biết mình mắc mưu rồi, lạnh lùng trả lời: Trên dòng tin nhắn xác minh anh ấy cũng viết, tớ mà từ chối anh ấy thì ảnh sẽ làm khó dễ cậu.
Một câu lừa cả hai người, một mình Chúc Tinh Tinh ngồi tàu điện ngầm về nhà, nếu không phải sợ ảnh hưởng người xung quanh thì cô ấy đã đánh vài quyền vào không khí cho hả giận rồi.
Không chờ cô ấy hỏi Trình Triệt thì anh đã hỏi cô trước rồi: Sao hôm nay em không tới thế?
Hứa Khinh Am: Tránh hiềm nghi.
Trình Triệt cố tình hỏi: Chúng ta có quan hệ gì mà phải tránh hiềm nghi?
Hứa Khinh Am: Tôi đơn phương tránh, để anh khỏi ngại.
Trình Triệt cứ như ý thức được chuyện gì, trả lời lại: Em quên hết chuyện đêm qua à?
Nhưng mãi tới khi anh lên giường chuẩn bị ngủ đến nơi thì Hứa Khinh Am cũng chưa trả lời lại.
Nguyên đoạn đường Chúc Tinh Tinh chỉ nghĩ đến việc về nhà phải hỏi chuyện đêm qua của Hứa Khinh Am, câu đầu tiên sau khi mở cửa là hỏi ngay.
Hứa Khinh Am mang người vào phòng, giọng điệu bất lực nói: “Sao cậu không nói to thêm chút nữa, cho cả tòa nhà này biết luôn?”
Chúc Tinh Tinh cũng bất đắc dĩ mà: “Không phải tớ sợ tớ quên hay sao, cho nên bây giờ chuyện của các cậu là thế này?”
“Không có chuyện gì hết…”
“Không có chuyện gì hết?” Chúc Tinh Tinh đem mấy ngón tay chụm vào nhau mười đầu ngón tay chạm vào nhau, lại làm thêm động tác ôm ôm bản thân: “Cũng đã như vậy rồi mà cậu còn nói không có chuyện gì?”
Hứa Khinh Am cố nén cười, từ từ kể lại: “Bây giờ cũng không phải ngày xưa nữa, tớ bị anh ấy nhìn chân là phải gả cho anh ấy à.
Uống nhiều hơi quá phận một chút nên cứ cho là không có gì đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.”
“Cũng có lý…”
Hứa Khinh Am nhân dịp cô ấy không có hỏi tiếp, vội vàng lái sang chuyện khác: “Không phải cậu bảo cậu về sẽ kể lại chuyện Bạc Nhiên kia cho tớ à?”
Đề tài đột nhiên chuyển tới người Bạc Nhiên, trên mặt Chúc Tinh Tinh cũng ngượng ngùng, cuối cùng cũng chẳng còn tâm tư nào quan tâm chuyện Trình Triệt,
“Chính là Dịch Bạc Nhiên đó… Cậu không nhớ tên này à?”
Ngoại trừ tiểu học học cùng lớp ra thì cấp hai, cấp ba gì cũng học khác lớp cả, Hứa Khinh Am hỏi: “Bạn học lúc trước à?”
“Cũng xem…”
“Đừng lề mề, nói nhanh.”
“Là cái người tớ yêu thầm hồi cấp hai ấy, vóc dáng cao cao, hay ở sân bóng rổ…”
Hứa Khinh Am nói tiếp: “Lừa cậu mua nước kia á hả?”
Cứ nghĩ cô ấy sẽ nói về người thích chơi bóng rồi, Chúc Tinh Tinh cảm thấy ngoài cái bỏ nhà theo trai thì cô còn phải gánh thêm cái hiểu lầm này nữa: “Chậm đã, anh ấy thật sự không có lừa đó, quá lắm là do tớ tự mình thiếu não mà thôi.”
Hứa Khinh Am lắc đầu: “Tớ không có ấn tượng tốt với cậu ta.”
Vẻ mặt Chúc Tinh Tinh cam chịu: “Tớ biết…”
Chúc Tinh Tinh kém vận động nên lúc cấp hai yêu thầm Dịch Bạc Nhiên – đội trường đội bóng rổ thì cô đương nhiên biết.
Cái đoạn yêu thầm đó quá bí ẩn, mỗi lần Chúc Tinh Tinh nói tới Dịch Bạc Nhiên thì đến tên cũng không dám nhắc, miệng cứ kêu “Anh này, anh nọ, anh kia”.
Đã vậy cái người học cấp hai này sau khi tốt nghiệp cũng biến mất khỏi cuộc sống của hai người, cho nên bây giờ Hứa Khinh Am đối với cái tên này thì xa lạ không thôi.
Nhưng hình như trong đầu cô vẫn tồn tại bóng dáng mơ hồ của người kia, còn có một số việc nữa.
Lúc ấy thành phố tiến hành giải đấu dành cho cấp hai, sau khi tan học thì có thể đến sân bóng rổ xem các đội viên đội bóng rổ huấn luyện.
Nam sinh trước mặt mặc đồ bóng rổ, dáng cao cao gầy gầy, đương nhiên cũng có Dịch Bạc Nhiên.
Toàn bộ quá trình yêu thầm, lúc Chúc Tinh Tinh cách Dịch Bạc Nhiên gần nhất cũng là cái trận đó, tuy rằng phương thức có hơi ngốc nghếch… vì muốn đưa nước cho anh ta nhưng lại sợ bị phát hiện ra cái tâm tư nhỏ của mình, vậy nên Chúc Tinh Tinh mua cho mỗi người một chai luôn.
Đồng đội đến lấy nước rồi sang bên cạnh nghỉ ngơi, chỉ có Dịch Bạc Nhiên tới bên cạnh hỏi cô ấy: “Cậu thích xem bóng rổ à?”
Chúc Tinh Tinh sửng sốt, nhưng vẫn căng da dầu ra gật đầu: “Ừ, ừ, thích, tớ thích Messi.”
Dịch Bạc Nhiên “A” một tiếng, sau đó nghiêng dầu chăm chú nhìn cô ấy hai giây, sau đó cười thành tiếng.
Anh ta cười rất đẹp, Chúc Tinh Tinh nghĩ lúc đó mình mê mẩn đến độ sau đó anh ta có mang mình chạy 200m thì cô ấy cũng vui vẻ chịu đựng đấy.
Nhưng thật ra đưa nước là gạt Hứa Khinh Am thôi, hôm đó để mua được nước cho bọn Dịch Bạc Nhiên, cô ấy đã rất căng thẳng.
Cho nên lúc Hứa Khinh Am phát hiện thì tức giận không tôi, lúc đó trời chạng vạng tối rồi, trường không còn học sinh nào, Chúc Tinh Tinh một năm một mười mà khai báo rõ ràng.
Hứa Khinh Am kết luận: “Cậu ta lừa cậu mua nước.”
“Chứ không sao có thể thoải mái uống nước người khác mang tới chứ.
Ngày nào cũng uống, tiền của cậu là gió thổi tới tay à?”
“Ừa.” Sau đó Chúc Tinh Tinh mới nhận ra, cô ấy tặng cả tuần thì Dịch Bạc Nhiên cũng uống cả tuần, nhất định là cô ấy bị nụ cười của anh ta làm cho mê hoặc rồi.
Sau việc đó cô ấy cũng không nghĩ biến tình yêu thầm kín thành tình yêu rõ ràng đâu, còn giấu kín không hở thêm miếng nào luôn, ngoại trừ Hứa Khinh Am thì không ai biết nữa.
Hứa Khinh Am bây giờ vẫn ôm thù với Dịch Bạc Nhiên như trước, giọng điệu không mặn không nhạt nói: “Sau mười năm, cậu với cậu ta vẫn muốn nối duyên lại á, cậu say thì cậu ta có thể chờ cậu trong game suốt nửa tiếng.”
“Lỡ cậu ấy muốn tớ dẫn để thắng thì sao?” Chúc Tinh Tinh nghịch ngợm đổi ý.
Hứa Khinh Am cười lạnh: “Cậu nghĩ là tớ không chơi nên không biết à? Cậu ta rank Đồng, cậu thì sao mà đòi dẫn người ta thắng?”
Chúc Tinh Tinh từ bỏ phản kháng, lặng lẽ trần thuận sự thật: “Được rồi, thực ra tớ có chút muốn nối duyên, nhưng bây giờ cậu ấy có bạn gái rồi.”
Trong dự kiến, vẻ mặt Hứa Khinh Am nghiêm túc hơn, dao trong mắt cũng có thể thẻo sống Dịch Bạc Nhiên luôn rồi.
“Ô? Có bạn gái rồi mà rạng sáng còn cùng vào nhóm chơi game với cậu, còn ôm cây si đợi nửa tiếng, si tình dữ à.”
Chúc Tinh Tinh tìm Dịch Bạc Nhiên trên WeChat để cho Hứa Khinh Am xem.
Cô ấy cũng vào vòng bạn bè mới biết được bây giờ Dịch Bạc Nhiên không phải độc thân, anh ta up ảnh chụp chung.
Nhưng rõ ràng mấy hôm trước còn thấy, hôm nay lại không thấy nữa rồi.
Hứa Khinh Am nhìn Chúc Tinh Tinh, sau lại nhìn màn hình điện thoại, cũng đoán được đại khái.
“Chắc do chuyện rạng sáng hôm nay đấy, sau đó ẩn ảnh chụp với bạn gái trên vòng bạn bè rồi.
Lúc đi học thì lừa tiền mua nước của cậu, bây giờ thì muốn một tay bắt cậu để nuôi như cá, Chúc Tinh Tinh cậu có chút đầu óc cho tớ xem xem.”
Trên mặt Chúc Tinh Tinh uể oải không thôi: “Sao người đàn ông nào tớ gặp cũng thế vậy, nhìn tớ ngốc lắm à, mắc gì muốn lừa tớ mãi thế?”
Hứa Khinh Am trìu mến nhìn cô ấy, sau đó thẳng thắn nói sự thật: “Thật ra là cũng có chút ngốc.”.