Đọc truyện Như Ngày Xuân Đến Như Làn Gió Đêm FULL – Chương 24: Phiên Ngoại 5
Lại một mùa xuân muôn hoa nở rộ nữa, Dịch Bạc Nhiên sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh và tới bệnh viện An Thành thực tập rồi.
Chúc Tinh Tinh thăng chức quản lý cửa tiệm, thời gian rảnh rỗi thì tham gia cuộc thi thiết kế skin của một trò chơi nào đó rồi lọt vào top 3.
Vì sắp được kết thúc yêu xa với Dịch Bạc Nhiên nên hạnh phúc cũng nhân đôi.
Hứa Khinh Am vào một công ty xuất bản để làm thiết kế bìa, còn Trình Triệt là “Kẻ thất nghiệp lang thang” bận rộn tân trang cửa tiệm.
Sáng hôm đó cô đến xưởng in để trao đổi vài vấn đề, đến lúc kết thúc thì cũng gần tới giờ nghỉ trưa rồi.
Nhìn thời gian còn nhiều, lại đúng lúc thấy nhà hàng Quảng Đông mà bọn họ từng ăn trước đây.
Hứa Khinh Am mua về vài thứ, chuẩn bị tới tiệm tìm Trình Triệt.
Lúc chờ đồ ăn, cô nhìn thấy bên cạnh là một tiệm đồ uống đang hot trên mạng.
Tiện thể cô cũng chọn loại đồ uống best seller, vô cùng có tâm chọn cho Trình Triệt loại “nhiều ngọt”.
Nói về chuyện nhiều ngọt này, có lần cô nói chuyện với bạn, gửi ảnh đi ăn đồ ngọt với Chúc Tinh Tinh, Trình Triệt và những người khác.
Đối phương thấy nhãn nhiều ngọt trên đồ uống, không khỏi hỏi Hứa Khinh Am: Bây giờ cậu bắt đầu uống ngọt thế đó hả?
Hứa Khinh Am cạn lời: Bạn trai uống, thật công chúa mà…
Đầu năm đó Trình Triệt cắt tóc dài của mình, thẳng thắn nói cả đầu đều nhẹ hẳn, mỗi lần gội đầu cũng không rụng nhiều tóc.
Không để tóc dài thì anh sẽ không bị Hứa Khinh Am thí nghiệm kiểu tóc mới nữa.
Lúc cô để tóc ngắn, không chỉ bắt anh buộc tóc hai bên, thắt tóc đuôi sam, còn dùng cả máy uốn tóc, kẹp tóc trân chân nữa.
Tất cả dĩ vãng đấy dễ gì giấu diếm, toàn đều bộ ở trong điện thoại của cô.
Hứa Khinh Am cười bổ sung: “Ừa, lúc ngủ cũng không sợ em đè lên tóc anh.”
Lúc sau chơi trò nói thật, Tư Kỳ rất am hiểu cách hỏi, hỏi Hứa Khinh Am và bạn trai lúc ở trên giường nói câu gì nhiều nhất.
Rõ ràng là một vấn đề rất người lớn, vậy mà lại bị Hứa Khinh Am dùng năng lực bản thân, biến nó thành một vấn đề hài hước, cô nhại lại giọng điệu của Trình Triệt: “Bảo bảo, em đè lên tóc anh rồi.”
Mọi người đều bật cười, nghĩ như nào cũng không ngờ là câu này.
Hứa Khinh Am nhìn Trình Triệt tóc ngắn trước mắt, tóc mái dài vừa phải khiến cả người vừa ngoan ngoãn vừa vô hại.
Cô đang uống cũng phải nhíu mày, Trình Triệt thấy thì “Hả” một tiếng, ý bảo cô sao thế.
Hứa Khinh Am nói: “Hay là anh để lại tóc dài đi?”
Trình Triệt không hiểu: “Anh để tóc ngắn xấu lắm à?”
Hứa Khinh Am lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy anh để tóc này giống sinh viên quá.”
Anh biết là cô đang khen mình, đắc ý nói: “Thế không tốt à em?”
Hứa Khinh Am cười nói: “Em chu cấp cho anh à? Vậy bao trước nửa năm vậy.”
“Nửa năm à, thế nào chắc cũng được sáu số nhỉ.”
“Ồ?” Hứa Khinh Am tỏ vẻ khó xử: “Anh không đáng giá thế đâu, sáu số thì em có thể tìm một sinh viên thật sự rồi.”
Trình Triệt câm nín, sau một hồi lâu cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Hình như nói vậy cũng đúng.”
Hứa Khinh Am cười không đỡ nổi luôn.
Khẩu vị ăn uống của hai người giống nhau, sau khi ăn cùng Trình Triệt xong, cô thấy cũng gần đến lúc phải rời đi rồi.
Lúc đi còn không quên nhắc nhở Trình Triệt phải lo ăn tối đúng giờ, sau khi tan làm thì tới tìm Chúc Tinh Tinh.
Mới vừa tới trạm tàu điện ngầm, bên ngoài trước sau đều đổ mưa.
Hứa Khinh Am không khỏi mất vài giây sửng sốt, may mắn là cô đi nhanh, nếu không sẽ bị mắc mưa rồi.
Đúng lúc này Trình Triệt gọi đến, Hứa Khinh Am nghe máy.
Giọng điệu của anh hơi gấp gáp: “Em đang ở đâu? Kiếm tạm chỗ nào trú mưa nhé, anh lấy dù đến đón em.”
Hứa Khinh Am trấn an anh: “Em đã tới tàu điện ngầm rồi, không có bị ướt.”
Cô vẫn còn đứng ở đó, nhìn mưa xuân rơi tí tách, Trình Triệt thờ phào một hơi, không nhanh không chậm nói: “Thế là tốt rồi.”
Sau đó anh lại tiếp tục lo lắng: “Vậy lúc lên xuống tàu phải làm sao, cửa công ty của em cũng không nằm ngay cửa tàu điện ngầm.”
Hứa Khinh Am nghĩ ra cái công ty nào có thể nằm ngay cửa tàu điện ngầm, cũng không hiểu sao chỉ có chuyện mưa thôi mà anh nghiêm túc thế nào gì.
“Nếu đến lúc đó còn mưa thì nhất định trước cửa tàu điện ngầm có bán dù mà.
Không có thì em đợi mưa tạnh rồi về, mưa thế này chắc cũng không lâu đâu.”
Trình Triệt nói: “Em vẫn nên đợi anh mang dù tới đi.”
Hứa Khinh Am từ chối, giọng điệu lười biếng nói: “Em không đến mức gánh vác không nổi chút chuyện nhỏ này đâu.”
Anh cười nói: “Anh không nói em, là em không gánh vác nổi tiểu bảo bảo mới đúng.”
Hứa Khinh Am hiểu được ba chữ “tiểu bảo bảo” nên cũng không nhịn cười nổi, thuận theo anh nói: “Ừa, anh chỉ lo em thôi.”
“Đúng vậy, lo lắng cho em.” Anh cũng không bủn xỉn nói lời đường mật gì: “Vừa thấy trời mưa là tim đập bất thường ngay, sợ em gặp mưa.”
Hòa cùng tiếng mưa rơi, trái tim của Hứa Khinh Am thấy yên bình không thôi, tình yêu cứ nhẹ nhàng uyển chuyển vây quanh người.
Vậy nên cô nói chuyện cũng tản mạn hơn, hỏi loạn xạ chẳng có nghĩa gì: “Vậy anh sẽ cùng mắc mưa với em sao?”
Trình Triệt không đồng ý: “Anh sẽ bung dù giúp em.”
Trong khoảnh khắc đó, cô đã nghĩ rằng có lẽ yêu đương vui vẻ nên là như vậy.
Như ngày xuân ấm áp, như gió đêm nhẹ nhàng.
HOÀN TOÀN VĂN..