Đọc truyện Nhu Mạt FULL – Chương 22: Phiên Ngoại 4
Không có vuốt ve không có hôn, thậm chí không kịp mở rộng chỗ đó thì Tống Sĩ Chương đã đưa vào, Văn Tú thấy đau nên đã cắn vào vai của anh, nhưng Tống Sĩ Chương không vì vậy mà nhẹ nhàng hơn, anh dùng hết sức lực, khiến cho cột sống của Văn Tú suýt chút chịu không nổi, cả chiếc giường như muốn rung chuyển.
Cũng may Tống Sĩ Chương rất nhanh bắn ra, toàn bộ quá trình không mất nhiều thời gian.
Văn Tú vừa đau vừa thấy bất ngờ, đây không giống Tống Sĩ Chương trước đây, anh là người đầy kinh nghiệm, kiểm soát được bản thân.
Tống Sĩ Chương thở dài, anh uống một bát nước lớn cho đã khát như con trâu chịu cơn khát đã lâu.
Anh không có rời khỏi cơ thể của cậu, chỉ là điều chỉnh vị trí của hai người, ôm cậu ngồi lên người anh, hôn lên người cậu.
“Quên mang bao rồi.” Anh như đang nói lời xin lỗi.
Lời xin lỗi này không thành khẩn, trong cơ thể của cậu anh lại từ từ cương lên, Văn Tú vòng tay quanh cổ anh, mở mắt ra nhìn anh.
Tống Sĩ Chương lại nói câu xin lỗi, muốn thoát ra, nhưng bị ngăn lại: “Cứ để trong đó.”
Tống Sĩ Chương kéo đầu cậu lại, trán hai người chạm lại với nhau, anh hỏi cậu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Văn Tú nhíu mày lại: “Đừng nhanh như lúc nãy là được.”
Tống Sĩ Chương mỉm cười, ôm eo cậu nhẹ nhàng lên xuống: “Cháu muốn bao lâu thì bao lâu.”
Câu hỏi của Văn Tú bị đả kích làm cho đứt đoạn: “Chú, chú đừng cười cháu.”
Tống Sĩ Chương hỏi: “Cười cháu cái gì?”
Văn Tú nói: “ Cháu, nói rồi, không muốn, không muốn sống chung với chú.”
Tống Sĩ Chương vừa nhẹ nhàng vuốt ve vừa nói: “Cháu có nói qua sao? Chú không nghe thấy.”
Sự ma sát không nhanh không chậm khiến văn Tú sốt ruột, không chịu nổi cắn vào tai anh hối thúc: “Nhanh hơn chút nữa.”
Tống Sĩ Chương đè cậu xuống, hôn lên mũi cậu, những chuyện này, anh luôn làm nhiều hơn những gì cậu muốn.
Nỗi nhớ dằn vặt không phải chỉ một mình Tống Sĩ Chương trải qua, Văn Tú không giỏi thể hiện, chỉ là cậu không cho phép bản thân suy nghĩ, cậu không như Tống Sĩ Chương có thể tự kiểm soát bản thân, sợ bản thân mình không chịu đựng được.
Lúc suy nghĩ đến điên cuồng, đêm nằm mơ, cơ thể như bị xuyên qua từng khúc, cảm giác rất thật, đến nỗi cậu phát khóc.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương rất sẵn sàng chiều lòng người yêu, ra sức phối hợp nhanh chậm nhịp nhàng, nhìn người yêu có ham muốn như vậy, khiến trong lòng anh cảm thấy đau đớn.
Anh không muốn cậu phải nếm trải bất cứ đau khổ nào, nói gì đến chuyện này, vốn có thể không cần phải kiềm nén như thế.
Anh không ngừng hôn lên cậu, dùng sức eo đẩy cậu một cách tàn bạo, gọi cậu một cách đau lòng: “Kẻ dâm đãng.”
Văn Tú mở mắt, lớn tiếng mắng: “Chú khốn nạn!”
Trong lòng Tống Sĩ Chương nói tôi biết rồi tôi biết rồi, vì không muốn phá vỡ bầu không khí, nên chuyên tâm làm việc trước mắt, phục vụ người ta cho no nê rồi nói sau.
Văn Tú trong lúc ngủ mơ hồ như nghe Tống Sĩ Chương nói: “Cho chú thêm chút thời gian.”
Khi cậu tỉnh dậy, suy nghĩ lại, hình như hiểu được ý của Tống Sĩ Chương, nhưng cũng không chắc lắm.
Sáng sớm Tống Sĩ Chương đã đến công ty, Văn Tú ngủ đến trưa, vò đầu tóc không đánh răng đã đi tìm thứ gì đó để ăn, phát hiện trên bàn có món điểm tâm cậu rất thích, tâm trạng tốt hẳn lên.
Đến hơn ba giờ chiều Tống Sĩ Chương đi làm về, nhìn thấy cậu cuộn mình lại như chú mèo con lười nhác đọc tiểu thuyết.
Anh qua đó ôm lấy cậu, hai người vẫn ôm hôn nhau như thường lệ, Văn Tú quấn lấy anh, Tống Sĩ Chương không tự chủ ôm lấy cậu, nhấc mông cậu lên áp giữ cậu trên tường.
Liên tục mấy ngày, hai người thường xuyên ân ái với nhau, nói chuyện cũng không nhiều, hình như không cần quá nhiều lời, hai người bám lấy nhau, như hai con chuột ngủ đông sưởi ấm cho nhau, nếu không phải cuối năm có quá nhiều việc, Tống Sĩ Chương cũng không muốn ra khỏi nhà đến công ty.
Có không ít các cuộc xã giao, Văn Tú ở nhà, trong lòng Tống Sĩ Chương thoải mái hơn nhiều, anh tiếp đãi khách ở “Thiên Xướng”, những màn trình diễn uể oải góp vui lấy lệ của anh cũng không giống như trước đây, cảm giác như thể bản thân có thể giữ vững được.
Cát Mễ nhìn theo, hỏi Vệ Ninh, có phải Văn Tú trở về rồi không?
Vệ Ninh lắc đầu như không chắc lắm.
Cát Mễ nói, chắc chắn là về rồi, nếu không sao anh ấy bình tĩnh như vậy? Hơn nửa năm không thấy anh thoải mái như vậy rồi.
Đương nhiên cũng có những cuộc vui mà Tống Sĩ Chương thấy không thoải mái, cuối năm “đảng thái tử” họp mặt, cuộc vui đó chỉ có họ mới biết chơi lố bịch cỡ nào, nếu là trước đây Tống Sĩ Chương nằm trong số họ, đều là anh em trong nhà, không cần phòng bị gì cả, nhưng lần này anh thật sự thấy sợ, sợ nhận quà cáp, sợ trò tiêu khiển.
Anh quyết định dẫn Văn Tú đi theo.
Văn Tú không biết chuyện, từ sau kỳ nghỉ cậu chưa ra khỏi nhà lần nào, nên cậu chỉ nghĩ Tống Sĩ Chương dẫn cậu ra ngoài tận hưởng ánh nắng mặt trời, xe chạy được một lúc, anh rẽ vào một hội quán gì đó, xuống xe thấy tĩnh lặng một khu, Văn Tú phát hiện mình như đang ở khu rừng trúc, mấy tòa nhà kiến trúc trước mắt giống như phòng triển lãm của học viện mỹ thuật trang nhã.
Tống Sĩ Chương dẫn cậu vào trong, lên lầu, đến cuối cầu thang liền nghe thấy tiếng cười lớn trên lầu vọng xuống, như là đang nói xấu lẫn nhau.
Văn Tú dừng bước, Tống Sĩ Chương giải thích: “Đều là những anh em tốt của nhau khi còn trẻ, cùng nhau uống trà, cháu cũng quen một trong số đó.”
Văn Tú hỏi: “Tại sao dẫn cháu đến đây?” Cậu biết thỉnh thoảng những người đó cũng họp mặt với nhau.
Tống Sĩ Chương nói một câu khó hiểu: “Cháu là Triệu Tử Long hộ giá.” Sau đó liền đẩy cửa vào.
Trong phòng lập tức có người la lên: “Người đàn ông không được đến rồi, mặc niệm mặc niệm.”
Những người khác cười hùa theo.
Tống Sĩ Chương tiện tay đập vào cái chạm khắc gỗ bên cửa, mở cửa ra, để Văn Tú bước vào trước.
Năm sáu người đàn ông ngồi xung quanh bàn trà nhìn thấy Văn Tú, cũng cảm thấy bất ngờ, Văn Tú chỉ biết một người trong số họ là bạn của Tống Sĩ Chương, người có cửa hàng bán hàng sang trọng, nên cậu gật đầu chào.
Đối phương thoải mái hơn so với cậu, cười gọi cậu: “Bác sĩ Văn, khách hiếm.”
Tống Sĩ Chương ra hiệu Văn Tú ngồi chỗ của anh, anh treo áo khoác lên và ngồi trên tay vịn của chiếc ghế sofa đơn, trông như một kẻ ngốc, và bắt đầu giới thiệu từng người có mặt trong đó.
Văn Tú nhìn theo từng người một, cậu sớm biết những người bạn của Tống Sĩ Chương không phải là nhân vật tầm thường, khi nghe anh giới thiệu họ toàn là những người có chức vị quan trọng, cậu vẫn thầm ngạc nhiên.
Có người nói một cách lịch sự, thật là trăm nghe không bằng một thấy, hàng giả so với hàng thật quả thật không giống nhau.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú không biết có nên cười thân thiện một cái không, cậu nghĩ người anh ta nói có thể là Lâm Bạch.
Rốt cuộc đều cùng một loại người, Tống Sĩ Chương nhanh chóng hòa cùng nhịp với bọn họ, trong lúc đùa giỡn cũng không quên rót thêm trà cho Văn Tú.
Chương trình buổi chiều là một giấc ngủ trưa, có phục vụ mát xa, có người hỏi Tống Sĩ Chương có cần sắp xếp cho Văn Tú một người không, Tống Sĩ Chương hỏi Văn Tú, cậu cần không?
Văn Tú có thể cảm giác được chắc chắn đó không phải là một giấc ngủ trưa bình thường, cậu lắc đầu, Tống Sĩ Chương khoác vai cậu rồi nói, cứ để hai vợ chồng chúng tôi với nhau được rồi.
Những người xung quanh cười đùa, anh như vậy là phá hoại quy tắc, ai cho anh dẫn người nhà theo.
Tống Sĩ Chương nói anh cứ ngưỡng mộ ghen tị đi, ai bảo người nhà của anh là phụ nữ.
Bữa tối cũng ăn cùng với nhau, buổi trưa Văn Tú ngủ không ngon giấc, cậu biết những lão hồ ly này nhận ra được, nên trong bữa ăn cậu ít khi ngẩng đầu lên, chỉ nghe họ nói chuyện công chuyện tư đan xen với nhau, có những cái như chuyện cơ mật mà cậu nghe được họ cũng lấy ra cười đùa.
Trọng tâm là chương trình giải trí sau bữa tối, đáng tiếc Văn Tú không có cơ hội trải nghiệm, Tống Sĩ Chương ôm cậu vào lòng và thông báo với thiên hạ, Tôi có người rồi, tôi thấy không tiện.
Văn Tú mới hiểu từ “hộ giá” mà Tống Sĩ Chương nói có nghĩa gì, cậu nói nhỏ nhẹ: “Đâu cần phải cố tình như vậy chứ?”
Tống Sĩ Chương hôn cậu trước mặt mọi người, rồi nói: “Đương nhiên cần, làm quen với nhau, tránh để sau này chạy xe trên đường cọ sát nhau rồi gây lộn với nhau nữa”
Văn Tú nói: “Chú có ý thức như vậy, thì không cần lấy cháu ra làm lá chắn.”
Tống Sĩ Chương ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Chú từ chối không được, chú không đủ tự tin vào bản thân.”
Văn Tú tin, đây là lời nói thật, nhưng anh nói thẳng bản thân không đủ tự tin đối với sự chung thủy, thì kiểu vô lại này cũng chỉ có Tống Sĩ Chương mới có.
Bữa tối giao thừa hai người vẫn ăn riêng như thường lệ, Tống Sĩ Chương không nhắc tới việc dẫn Văn Tú về nhà, nhưng mẹ anh lại nhắc đến, nói là cậu ấy cũng nên tới nhà mình chúc tết chứ.
Tống Sĩ Chương nói sợ cậu ấy không được thoải mái, để sau này rồi tính.
Trong lòng mẹ anh mắng thầm anh là cưới vợ rồi không còn nhớ tới người mẹ này nữa.
Sau tết Văn Tú bắt đầu mua dụng cụ học tập, tài liệu giảng dạy, tài liệu dạy kèm, sách ngoại khóa, quần áo giầy dép radio, và thêm một chiếc xe đạp cho các học sinh, đồng thời cũng mua cho mình một máy đo huyết áp, máy đo đường huyết mới và các dụng cụ dễ mang theo khác.
Cậu quyết định đi trước tết Nguyên Tiêu, Tống Sĩ Chương không đưa ra ý kiến gì.
Hai người ấm áp bên nhau cùng trải qua ngày lễ tình nhân.
Văn Tuệ không hiểu, nên hỏi em trai, không phải hai người ở với nhau rất tốt sao, Sĩ Chương cũng đang thay đổi, sao em vẫn phải đi.
Văn Tú nói, chú ấy thay đổi, em cũng thấy, ở đâu cũng không giống như nhau đâu.
Văn Tuệ ngày càng không hiểu những lời nói của em trai.
Tống Sĩ Chương tiễn cậu đi, giữa đường anh và tài xế thay phiên nhau lái, trong xe rất yên lặng, không ai trong hai người họ tỏ ra thất lễ.
Văn Tú hỏi Tống Sĩ Chương còn chạy bao lâu nữa.
Tống Sĩ Chương ngỡ ngàng nói không biết, cái này có tiêu chuẩn sao?
Văn Tú nói chú tự quyết định đi.
Trước khi đi Tống Sĩ Chương nói, chú có thể, đến thăm cháu bất cứ lúc nào khôg?
Văn Tú nói được, không phải tự mình lái xe đến thì được.
Tống Sĩ Chương không muốn rời đi, nhưng vẫn đi.
Văn Tú nhìn theo sau trong lòng thấy mâu thuẫn.
Từ mùa xuân khai giảng đến nghỉ hè, trung bình mỗi tháng Tống Sĩ Chương đến hai lần, có một lần đến thăm Văn Tú anh tình cờ gặp lãnh đạo chính quyền địa phương đến thị sát, vừa gặp mặt, có người nhận ra anh, và không ngừng bắt tay anh một cách nhiệt tình, Văn Tú mới biết chuyện tu sửa đường, đột nhiên cậu nhận ra tại sao con đường này được gọi là đường Độc Tú.
Tống Sĩ Chương giấu cậu làm bao nhiêu việc mà Văn Tú không biết, cậu ghi nhớ trong lòng, nghĩ sẽ có ngày báo đáp một lần, nên nghỉ hè cậu lặng lẽ trở về tìm Cát Mễ.
Tống Sĩ Chương đưa khách đi uống rượu ở “Thiên Xướng”, khi ở lại qua đêm Cát Mễ để Văn Tú đi vào chăm sóc anh.
Tống Sĩ Chương uống, hơi nhiều, phát giác có người đi vào, anh mơ màng nhìn một cái, liền hét một tiếng thô bạo cút ra ngoài.
Văn Tú đến gần, nói là cháu đây.
Tống Sĩ Chương túm lấy cậu ném ra ngoài cửa, và hét lớn ở hành lang, Vệ Ninh, anh chán sống rồi hả.
Văn Tú té phịch xuống nền gạch đá, cánh cửa đóng lại sau một tiếng rầm lớn.
Cát Mễ cười lớn bước ra từ trong bóng tối, không ngừng nói chúc mừng chúc mừng.
Văn Tú xoa xoa cái mông khóc cười không nổi, đứng dậy dùng hết sức đập mạnh vào cửa.
Cậu đập đến đau cả tay Tống Sĩ Chương mới ra mở cửa, mới hét một câu cậu có đầu óc không vậy, thì Văn Tú như một chú thỏ lao tới bịt miệng anh lại.
Vệ Ninh nghe thấy tiếng động chạy ra xem tình hình, chỉ thấy hai bóng người ôm lấy nhau sau cánh cửa từ từ khóa lại, anh ta sợ đến nỗi mắng Cát Mễ, sao anh lại hại cậu ấy nữa!
Cát Mễ nhìn anh một cách khinh bỉ và nói, đồ ngốc.
Anh quay lưng cười phá lên rồi rời khỏi đó.
Vệ Ninh đợi rất lâu trước cửa cũng không thấy Tống Sĩ Chương ném người ra ngoài, anh chỉ còn cách quay về ngủ với vẻ mặt buồn bực.
Bữa tiệc diễn ra đến giờ ăn tối, Văn Tú cũng không nói gì trước mặt mọi người, có thể thấy được bộ dạng dè dặt của cậu.
Chắc cũng vì chưa thấy qua những cảnh tượng này nên cũng hạn chế bản thân, những năm nay đi theo Tống Sĩ Chương cậu muốn gì được nấy, những vinh hoa phú quý đáng lẽ cậu đã rất quen thuộc mới đúng, nhưng ngược lại cậu biết thật sự không nhiều.
Chỉ là thân phận của cậu khó xử khi tham gia các bữa tiệc, và cậu cũng là loại người khác với họ, nên cũng không thể tham gia nói chuyện cùng chủ đề với họ.
Vốn nghĩ rằng nhóm người này ở cùng với nhau, cũng chỉ là ăn những món đắt tiền nhất tắm những chỗ đắt tiền nhất, nhưng từ ban ngày gặp nhau nói chuyện tại hội quán đến địa điểm ăn tối, những nơi họ chọn đều giống như một tụ điểm họp mặt của giới tri thức.
Bữa tối được ăn ở một nhà hàng kiểu Trung Hoa ở gần ngoại ô, Văn Tú lâu không trở về, với mỗi ngóc ngách trong thành thị, cũng không quen thuộc bằng những người dân ở đây, toàn bộ nhà hàng từ trang trí bên ngoài đến cấu trúc bên trong, cả những điểm trang trí chỗ các góc rẽ, cũng không giống nơi ăn uống bình thường.
Sau khi mọi người ngồi xuống vẫn còn trống hai chỗ, người đứng đầu bữa tiệc liền thở dài nói: “Nay hội họp đủ mọi người cùng ăn bữa cơm gia đình cũng khó, người cũ không từ, hợp tan khó lường.”
“Hài lòng chứ? Không phải cuối năm thì anh em chúng ta khó tụ tập đông đủ.”
Tống Sĩ Chương xoa xoa tay, đưa chiếc khăn quàng cổ cho người phục vụ đang đợi ở bên cạnh hộ Văn Tú, nói: “Nhanh lên, từ trong ra ngoài, còn có thể chạy.
Vài năm nữa, chở xương cốt cứng mới chạy thì muộn rồi.”
Có người ở bên cười nhạo: “Không ai cứng rắn hơn anh.
Anh có thể chơi tam cung lục viện [1], đang tam trinh cửu liệt anh cũng có thể làm được.
Anh thực sự có thể bẻ cong hoặc duỗi thẳng người khác đấy.” Ánh mắt dò hỏi nhìn Văn Tú.
[1]Tam cung lục viện: Tam cung gồm 3 cung (kích thước nhỏ hơn nhiều so với cung điện của vua) dành cho thái hậu, hoàng hậu (nếu có) và phi của vua làm nơi ăn chốn ở.
Lục viện là 6 viện có quy mô nhỏ và đơn giản hơn dành cho bậc cung tần trở xuống.
Ý nói trăng hoa, đông vợ.
[2] Tam trinh cửu liệt: thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
Tống Sĩ Chương nhìn mọi người, ngoài miệng cười, nói: “Hôm nay nếu đấu võ mồm với cậu, tôi không nuốt nổi cơm được.
Tôi sẽ tính sổ với cậu sau.”
Người đàn ông vội vàng nói: “Lão đại, tôi không chịu nổi sự đe doạ này đâu.
“Tôi sai rồi” – được chứ?”
Tiếng cười nói râm ran một lúc.
Văn Tú cúi đầu, uống ly trà Bích Loa Xuân trước mặt mình, cho thấy cậu đã sáng tỏ.
Một lúc sau, hai người đến muộn cuối cùng cũng đến.
Trên tóc có vài bông tuyết.
Sau khi đưa áo khoác cho người phục vụ, hai người ngồi xuống rồi nói xin lỗi.
Nhưng khi họ thấy Văn Tú ở đó, họ nhướng mày ngạc nhiên, đối diện nhìn nhau nở nụ cười như ngầm ám chỉ sự thấu hiểu không cần nói thành lời.
Ai cũng tranh thủ phạt người đi muộn, cả hai người bị phạt rượu đều cảm thấy khá oan ức.
Đoạn đường dài 600 km, cho dù bắt đầu đi từ sớm, ai biết ngày hôm nay các vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc nối tiếp nhau như bom đạn, làm cho cả đoạn đường đều bị ùn tắc giao thông, cho nên họ mới đến muộn.
Tống Sĩ Chương cười nói: “Tôi là đại ca, mọi người từ xa đến đây đều là khách của tôi.
Thế mà tôi còn không có cử máy bay riêng đến đón mọi người.
Tôi nên uống ly rượu này.”
Ông chủ nhìn anh, “Sao anh phải vội vậy, anh uống khi nào chẳng được.”
Mọi người vừa đến, món ăn nhanh chóng được dọn ra, cầm đũa không bao lâu đã có người cảm thấy kỳ lạ, chỉ có chủ quán cười không nói gì.
Tống Sĩ Chương nuốt vài miếng như đang nếm thử mùi vị, nhanh chóng đặt đũa, giọng điệu bình tĩnh khi nói với chủ quán: “Cậu là…”
Chủ quán cười nói: “Ai bảo cậu lười ra khỏi cửa? Tôi đến đây thỉnh thoảng cũng không có gì mang theo.
Cậu trước đây thích các món ăn trong nhà hàng này nhất.
Nên thuận tiện, tôi mới bắt cóc đầu bếp qua đây.”
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú chỉ nghĩ rằng các món ăn được làm ngon, nhìn không giống món ăn địa phương ở thành phố biển này, cậu nhìn thấy ngon thì cả người mới thư thái được.
Văn Tú là một tín đồ ăn uống, nghe xong điều này, anh ta hơi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn Tống Sĩ Chương, anh ta thực sự rất cảm động.
Nghe nói mấy người này lớn lên với Tống Sĩ Chương, anh em mấy chục năm tất nhiên khác nhau.
Nhìn thấy những người này trêu chọc cười nói, trong mắt họ có thể thấy được chân tình, Văn Tú càng im lặng.
Cậu là người ngoài.
Có một chút rượu trong bữa tiệc, trong khi đang ăn món tráng miệng, Tống Sĩ Chương lại kéo rồi nắm tay trái của Văn Tú, như thể anh đã say.
Văn Tú thỉnh thoảng đảo mắt nhìn anh, phát hiện đuôi cá nơi khóe mắt có vẻ sâu hơn trước, năm mới đến thì anh đã bốn mươi tám tuổi, trong những năm này cùng nhau, cậu thật sự rất ít nghĩ tới sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người, anh cũng hiếm khi nghĩ về điều đó.
Tống Sĩ Chương nhìn vẫn còn trẻ, cho dù là gần năm mươi tuổi cũng không thấy được chút già nua.
Nhận ra cậu đang quan sát, anh quay mặt lại cười với cậu, lực đạo trên bàn tay đang nắm tay cậu cũng nhẹ hơn, anh trấn an mà vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu như sợ cậu quá nhàm chán.
Văn Tú cảm thấy an tâm, tiếp tục dùng thìa của mình ăn bánh pho mát.
Hơn 7 giờ thì kết thúc, có người gợi ý đi xem kịch, đúng là một lần tụ tập hiếm hoi, một đề nghị tưởng chừng như tùy hứng nhưng thật ra đều được sắp đặt từ trước, thế nên mới đi cùng nhau.
Mấy ngày nay Văn Tú đều nghỉ phép ở nhà, nếu không ăn thì sẽ đi ngủ, bắt chước quá trình ngủ đông của cỏ cây, bữa tối cậu ăn hơi no, vừa lên xe đã ngủ gật, vừa tới nơi, Tống Sĩ Chương nhéo mũi cậu, để cậu vì suýt nghẹt thở mà tỉnh.
Xem kịch gì chứ, Văn Tú không quan tâm lắm.
Cậu không đến từ phương bắc, không giống như Tống Sĩ Chương, mười mấy tuổi đã biết kéo đàn nhị tỏ tình với người mình yêu trên phố.
Khi cậu xuống xe, thân hình nghiêng ngả giống như đang say.
Tống Sĩ Chương biết cậu lười biếng nên cũng không quan tâm cậu.
Vài người bước vào rạp hát trong làn tuyết nhẹ, sân khấu vẫn tối om.
Khi họ ngồi vào ghế của kịch trường, màn sân khấu mới mở ra.
Ánh đèn sáng trưng, chỉ hướng ra sân khấu, một lúc đã vang lên tiếng tre, tiếng trúc.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú bị cuốn hút, có chút tò mò nhìn lên sân khấu, giống như một buổi biểu diễn nhỏ.
Người đầu tiên bước lên là một vũ công nổi tiếng.
Ánh đèn tụ lại, nhạc nền có phần huyền bí quỷ dị.
Cô ấy nhảy một mình giữa sân khấu, nhìn qua dáng vẻ của một cô nàng còn rất trẻ khiến người nhìn bị mê hoặc, khi đối mặt với khán giả trong bóng tối, Văn Tú không ít lần vì dung mạo của cô mà tự hồi tỉnh lại.
Cô ấy nhảy rất đẹp, đôi mắt nhìn xuống sân khấu, như một con rắn chuyện đi thôi miên người khác.
Hiển nhiên cô ấy biết được sự có mặt của khán giả.
Văn Tú không hiểu vũ đạo, nhưng cậu, một công dân bình thường không hiểu gì về vũ đạo, cũng bị thu hút.
Văn Tú chưa bao giờ nhìn thấy vũ công có điệu nhảy như vậy ở bất cứ nơi nào khác, trong không gian tối, cậu không nhịn được nhỏ giọng hỏi Tống Sĩ Chương: “Đây là cái gì?”
Tống Sĩ Chương ghé vào lỗ tai cậu cười nói: “Chú không biết ở đâu? Đồ tốt luôn tìm được từ nơi không ngờ đến.”
Văn Tú không hài lòng với câu trả lời này.
Tống Sĩ Chương nói đồ tốt, cậu không biết nó ám chỉ vũ công này hay điều gì khác.
Sau khi khiêu vũ kết thúc, ánh đèn tắt đi, sau một hồi im lặng, âm nhạc lại vang lên.
Lần này giống như mở đầu một buổi biểu diễn lộng lẫy.
Lần này Văn Tú bắt đầu quen tai, đó là màn kịch “Mẫu đơn đình [3] của tuồng Côn Sơn.
[3] Mẫu đơn đình (phồn thể: 牡丹亭; bính âm: Mǔ dān tíng) hay còn gọi là Hoàn hồn ký (giản thể: 还魂记; phồn thể: 還魂記; bính âm: Huán hún jì) hay Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký (giản thể: 杜丽娘慕色还魂记; phồn thể: 杜麗孃慕色還魂記; bính âm: Dù lì niáng mù shǎi huán hún jì) là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng.
Tống Sĩ Chương đột nhiên nói nhỏ: “Là cô ấy.”
Văn Tú hỏi: “Ai?”
Tống Sĩ Chương cười nhẹ, ôm lấy cậu, nói: “Còn có thể là ai, dù vượt trội thế nào thì cũng là một diễn viên.
Càng trẻ càng kiêu ngạo, càng gặp rắc rối, sao không có người dạy cô ta.”
Văn Tú nghe không hiểu, còn muốn hỏi tiếp, nhưng Tống Sĩ Chương đã hôn lên miệng cậu, ra hiệu cho cậu xem tiếp.
Người phụ nữ có dáng người thướt tha, không thể nhìn ra vẻ kiêu ngạo mà Tống Sĩ Chương đang nói đến.
Cô ấy tự đóng vai Thuần Khuê Oán, với vẻ ngoài quyến rũ và giọng hát êm dịu, cô ấy hoàn toàn khác với những diễn viên kịch mà Văn Tú từng thấy.
Cô có khí chất tươi tắn như đóa hoa nở vào sáng sớm.
Văn Tú đột nhiên cảm thấy cô ấy nhất định chưa đến hai mươi tuổi, dù trang điểm đậm cũng không che được vẻ đẹp trẻ trung, quyến rũ mà cô toát ra.
Đôi mắt của cô luôn hướng về phía khán giả, xoay người quay đầu nhìn lại trong nháy mắt, làm Văn Tú kịp phòng vệ, đã quên mất thời gian, nhận được ánh mắt ấy làm cho cậu như bị điện giật, trong lòng đột nhiên có chút nóng lên, cậu nới lỏng đường viền cổ áo, kéo chiếc khăn ra cầm nó trên tay.
Tống Sĩ Chương hôn lên trán cậu, phát hiện cậu đã đổ mồ hôi, hơi buồn cười hỏi cậu: “Nóng quá hả?”
Văn Tú vội vàng trả lời: “Không.”
Tống Sĩ Chương im lặng vài giây, sau đó đột nhiên buồn cười hỏi: “Cô ấy rất đẹp phải không?”
Văn Tú cực kỳ chán ghét giọng điệu này của anh, nhưng giống như vừa làm chuyện xấu mà bị bắt gặp, cậu không nói nên lời, muốn thoát khỏi xiềng xích, không muốn cạnh Tống Sĩ Chương nhưng lại bị siết chặt cánh tay, một tay véo cằm cậu rồi cưỡng chế hôn lên.
May mắn thay, có âm nhạc.
Văn Tú không biết những người xung quanh có nghe thấy tiếng rên rỉ khi cậu phản đối hay không, theo thói quen, nếu ở nhà, cậu sẽ dùng tay chân để chống đối lại nếu cậu không vui, nhưng cậu không dám ồn ào ở đây.
Cậu không muốn thân mật quá với Tống Sĩ Chương trong những trường hợp như này – trước mặt những người ở đây.
Cậu im lặng nhưng lại miễn cưỡng chống cự một cách khó khăn.
Tống Sĩ Chương lại không hiểu ý của cậu, anh dùng chiếc khăn quàng cổ để buộc đôi bàn tay cậu lại với nhau, sức lực để buộc tay của anh không giống đùa chút nào.
Động tác này tạo ra tiếng động, cuối cùng có người ngập ngừng gọi trong bóng tối: ” Sĩ Chương?”
Tống Sĩ Chương đáp: “Không có việc gì.”
Hình như họ cũng biết điều gì ở đằng kia, những người khôn ngoan cũng không hỏi thêm, cứ như có tiếng cười nhạt.
Văn Tú không quan tâm đến tình hình trên sân khấu nữa, cậu thực sự tức giận, cứng đờ mà nhìn chằm chằm Tống Sĩ Chương trong bóng tối.
Tống Sĩ Chương vốn là đang trêu chọc cậu, nhưng khi thấy cậu không hề vui liền ôm cậu vào lòng, dỗ dành: “Không sao đâu, là đùa thôi, cháu đừng giận.”
Văn Tú nghiến răng: “Cởi trói!” Cổ tay anh bị chiếc khăn thắt chặt.
Tống Sĩ Chương nói, “Cháu không được phép đánh chú sau khi chú mở nó ra.” Anh cố gắng giải thích với cậu.
Ngay khi tay Văn Tú được giải thoát đã muốn đánh anh, Tống Sĩ Chương liền giơ lên, nắm lấy cổ tay cậu, hôn nhẹ lên môi cậu để làm hòa: “Nghe kịch, nghe kịch.”
Văn Tú cố gắng chịu đựng vì cậu không muốn cùng anh cãi nhau ở bên ngoài, tự thuyết phục bản thân tập trung lên trên sân khấu.
Khi một người đàn ông và một người phụ nữ trên sân khấu đã yêu nhau, họ tiếp xúc thân thể, diễn cảnh khiêu dâm mơ hồ một cách sống động..