Đọc truyện Nhu Mạt FULL – Chương 12
Sau khi hai người cãi nhau, Tống Sĩ Chương rời thành phố trở về nhà trong đêm, đến ngôi nhà cũ lúc 5 giờ sáng, trời vẫn còn tối, người bảo vệ còn tưởng anh là kẻ trộm.
Sáng sớm dậy ăn cơm, cả nhà kinh ngạc nhìn anh, trong nhà bếp chỉ có một mình anh với tiếng húp cháo sột soạt.
Húp cháo xong, anh ở trong sân nhắm mắt đắc ý rung đùi kéo đàn nhị, Tống Cẩm Thanh đứng dưới giàn hoa phía sau xem, không dám lại gần, trong khi ông Tống tức giận đang thở phì phì.
Tống Sĩ Chương thức dậy ăn cơm, ăn no xong liền kéo đàn, tình trạng này kéo dài hai ngày, đến ngày thứ ba, anh kéo đi kéo lại đột nhiên cất tiếng hát, đột nhiên “A!”, người giúp việc đi ngang qua bị dọa đến giật mình.
Tống Vĩ Cầm nghe bố hát: “Hồi đó anh cứ nghĩ sẽ lấy em, thật sự mong vợ chồng son sẽ nối dõi tông đường.
Chu Mãi Thần không phải là giả người nghèo.
Đó là câu nói em sẽ làm đối mặt với hoa dâm bụt trên tường của gia đình tôi! “
Cậu ta hỏi mẹ: “Ba hát gì vậy?”
Vợ cũ của Tống Sĩ Chương nói: “Đừng đến gần ba con, người đàn ông tan vỡ tình yêu là người hung tàn nhất.”
Thời gian ngày cưới ngày càng đến gần, Văn Tuệ rủ mẹ con nhà họ Lý cùng nhau ra ngoài mua đồ và thiệp cưới, cô đến hỏi han cẩn thận, yêu cầu một cây nến đỏ, một cây pháo và rất nhiều thứ mang ý nghĩa như tình yêu vĩnh hằng.
Trong ngôi nhà mới, treo trên người của đôi vợ chồng mới cưới, hoặc phân phát cho khách mời.
Mẹ Lý vốn không chấp nhận cuộc hôn nhân này, đó là vì con gái bà bị mù quáng bởi tình yêu và chồng bà lại bị quyền lực làm cho mù quáng, bà có nỗi khổ riêng nhưng không thể nói ra nên tự nhiên không có tâm trạng để nhiệt tình mua sắm cùng nhau.
Văn Tuệ cảm nhận thấy sự thờ ơ của mẹ Lý, trong lòng băn khoăn không biết có phải bà đã biết được chuyện trước đây của em trai, cô cũng không dám nói ra, vì vậy cô không còn cách nào khác, nóng nảy kéo Lý Khiết hỏi chuyện này.
Phong tục quê hương của Văn Tuệ, lấy vợ thì phải sắm cho vợ một bộ trang sức vàng bạc, đi đâu cũng thấy đắt, Lý Khiết cũng cười nói chị ơi, đừng tiêu tiền.
Văn Tuệ nói cần phải mua!
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Lý Khiết nói rằng Văn Tú không kiếm được nhiều, vì vậy đừng tiêu những khoản tiền không nên tiêu.
Văn Tuệ ngay lập tức nhìn cô ấy, khi cô nghe điều này, cô biết rằng Lý Khiết biết, hơn nữa dụng ý cô ấy trong câu nói này là cô ấy không muốn sử dụng tiền của Tống Sĩ Chương.
Văn Tuệ nắm lấy tay Lý Khiết, đặt bàn tay cô ấy vào lòng bàn tay mình, nghiêm nghị nói: “Tiểu Khiết, chị là người đã kiếm ra số tiền này.
Tất cả số tiền này đều là tự bản thân chị kiếm được.
Đừng lo lắng.”
Lý Khiết thực sự xấu hổ, cúi đầu không phát ra tiếng.
Văn Tuệ gọi điện thoại cho Văn Tú, hỏi về tình huống của Tống Sĩ Chương, Văn Tú nói rằng cậu không biết.
Văn Tuệ nói rằng, cậu sắp kết hôn nên tốt hơn hết là hãy chắc chắn mọi thứ.
Văn Tú nói, cậu sẽ không gọi cho anh, cậu đã nói với anh, nếu anh còn ép buộc, cậu sẽ trả lại tính mạng này cho anh.
Văn Tuệ lắp bắp, cậu, cậu đang đùa à?
Văn Tú nói, ừ, cậu đang nói đùa.
Nhà họ Tống không dám chọc giận Tống Sĩ Chương, chỉ có mẹ Tống thấy thương con trai, vừa ăn vừa gắp rau cho con trai, cho người đi điều tra, mới biết Văn Tú sắp kết hôn.
Vợ cũ của Tống Sĩ Chương khi biết tin này đã không nhịn được bật cười rồi khen người đàn ông này lá gan cũng lớn.
Tống Sĩ Chương mê chơi vĩ cầm đến phát cuồng, để vĩ cầm trên lưng, đi vào công viên nhỏ, tìm người chơi.
Khi còn trẻ, anh đã thích một chàng trai hát opera, sau đó anh chuyển chuyên ngành của mình học vĩ cầm, nhưng sau một thời gian liền nhàm chán, anh tự nhiên ném nó đi.
Không nghĩ tới lần này anh còn có thể đánh rất thuận tay.
Ông Tống cuối cùng cũng có một ngày cảm thấy phiền, vừa ăn vừa mắng, ông muốn xem bây giờ anh có còn là người có ba đầu sáu tay như trước hay không.(Ý chỉ có việc gì cũng làm được như trước hay không)
Tống Sĩ Chương ngước nhìn cha mình, buông miếng thịt nướng, rồi nói, ba đừng đánh chủ ý lên con.
Ra chương nhanh nhất tại # TrumT ruyen.
c o m #
Ông Tống ném chiếc đũa, giọng điệu của con là có ý gì?!
Tống Sĩ Chương nói, ai đụng vào cậu ấy, con sẽ sống chết với người đó, ý của con chính là đây.
Nói xong, anh tiếp tục ăn miếng thịt của mình.
Ông Tống tức giận đến mức suýt đột quỵ, Tống Cẩm Thanh nhanh chóng xoa lưng cho ông, ông nội đừng tức giận.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương quả thực đã đi lâu không về, thư ký liên tục gọi điện thoại hỏi anh để nói chuyện công tác, một số chuyện không thể trì hoãn được.
Nhưng Tống Sĩ Chương tùy hứng lên cũng là một con trâu cứng đầu cứng cổ, anh căn bản không quan tâm đến chuyện sống chết của người khác.
Anh ta chỉ không muốn quay trở lại.
Thấy không khí ấm cúng bên kia, trước ngực như bị nghẹn lại,yết hầu một trận tanh ngọt.
Kế hoạch của anh là vẫn đem công ty mình dời về đây.
Lý Khiết đi làm đã hai ngày, đến ngày thứ ba thì cô không đến, cô gọi điện cho Văn Tú nói bị ốm, xin nghỉ ốm vài ngày.
Văn Tú nghĩ rằng những lời đàm tiếu trong bệnh viện gây áp lực cho cô nên không ép cô.
Những lời đàm tiếu ấy cậu tận tai mình nghe được nhưng cậu không để tâm, cậu vì Tống Sĩ Chương mà vào bệnh viện này, nhưng hôm nay ngồi ở vị trí này, cậu cho rằng không có ai ở khoa ngoại tổng quát có thể thay thế cậu.
Cảm giác bị chỉ trích đương nhiên là khó chịu, nhưng công bằng mà nói, cậu đã được hưởng lợi từ Tống Sĩ Chương, giờ đương nhiên phải trả giá cho những điều này, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển tệ hơn cậu tưởng.
Lúc cậu tiến hành phẫu thuật xong đã là mười giờ đêm, như thường lệ cậu đi tắm trước, khi cởi quần áo ra, cậu luôn cảm thấy phía sau có người theo dõi mình, quay đầu lại thì đã thấy giám đốc khoa chỉnh hình.
Người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi dựa vào tủ nhìn cậu mỉm cười, ánh mắt ấy làm người ta nổi da gà, ông ta rất có tiếng xấu, có nhiều đàn ông hơn phụ nữ đến tìm ông để mua thuốc phiện.
Văn Tú lập tức quay đầu lại, bình tĩnh lên tiếng chào hỏi: “Trưởng khoa cũng làm muộn như vậy?”
“A, đúng rồi.” Ông một bên nói một bên ta tiến lại gần, hai người thân hình khác nhau rất lớn, ông ta so với Văn Tú cao to hơn gấp đôi.
Nhiều năm phẫu thuật chỉnh hình khiến ông ta trông rất có cơ bắp.
Văn Tú không có lùi mà tiến lên, cười nói: “Xin lỗi, tôi dùng phòng tắm.”
“Đừng gấp gáp, chúng ta tâm sự đi, trước kia tại sao tôi không phát hiện ra người có thân hình đẹp như vậy, eo thật sự rất thon nhỏ á…”
Văn Tú vừa mới cởi áo phẫu thuật thân trên người ra, vòng eo thon gọn của Văn Tú đã bị cánh tay có lực của đối phương ôm lấy, bàn tay dưới lớp áo blouse siết lại thành nắm đấm, lợi dụng tư thế hai người, cậu nhanh chóng nâng đầu gối lên, đánh vào phía đối phương, khi người nọ phản xạ tính cúi đầu tránh, cùi chỏ cũng đã hung hăng đập vào gáy đối phương.
Động tác của cậu rất nhanh, còn chưa kịp để ông ta phản ứng, trưởng khoa chỉnh hình đã ngã xuống đất, kẹt giữa hai tủ quần áo, ông ta hoa mắt chóng mặt dùng ánh mắt không thể tin nhìn cậu: “Cậu!”
Văn Tú xoa khuỷu tay, ngồi xổm xuống nhìn ông ta, nói: “Đều là đồng nghiệp, tôi không muốn ra tay, xin trưởng khoa đừng làm khó tôi.”
Khi còn là một thiếu niên, cậu cùng Tống Sĩ Chương đi học võ, cả hai đều học những cách tự vệ rất thực dụng, Tống Sĩ Chương dạy lại cậu nhưng không đánh nhau với cậu, anh chê cậu chỉ là khoa chân múa tay.
Vài ngày sau sự việc này, một bác sĩ thực tập thuộc khoa chấn thương chỉnh hình đã đến gặp trưởng khoa rồi khóc và nói rằng trưởng khoa Văn đã lạm dụng tình dục với cậu ta như thế nào, dấu vết trên cơ thể cậu ta vẫn còn, mong bệnh viện giải quyết nó.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Một bệnh nhân nặng đã tử vong tại khoa của Văn Tú.
Người nhà cho rằng bệnh viện điều trị không đủ tốt, mỗi ngày đều gây ra tình trạng hỗn loạn ở bệnh viện mà không chịu rời đi.
Văn Tú yêu cầu bảo vệ báo cảnh sát, nhưng bị người nhà đe dọa nói buổi tối đi trên đường thì hãy coi chừng đấy.
Những chuyện như vậy không có gì lạ, Văn Tú không để tâm, nhưng khi tan sở ngày hôm đó, cậu thực sự bị chặn đường, sau đó kính cận của cậu cũng bị vỡ.
Những điều xui xẻo lần lượt ập đến, có người xem sổ sách của cậu từ trưởng khoa, nói rằng đời tư của cậu rất không trong sạch, thường xuyên trêu ghẹo bác sĩ nữ đi thực tập.
Trong cuộc họp hàng tuần của bệnh viện, phó giám đốc đã đọc bức thư này trước tất cả các bộ phận cấp thấp và cấp cao, rồi trực tiếp nói rằng điều này quả thực đã làm tổn hại đến danh tiếng của bệnh viện.
Viện trưởng không biết phải giải quyết thế nào, nhiều người tức giận bất bình, mà Tống Sĩ Chương dường như đã bỏ mặc Văn Tú.
Văn Tú không nhịn được bao lâu, cậu chủ động đưa đơn từ chức, cậu không đối phó được với những âm mưu này.
Đơn từ chức của cậu được đặt trên bàn làm việc của viện trưởng trưởng, khiến viện trưởng trưởng rất xấu hổ: “Cậu…!cậu đã bàn bạc với lão Tống chưa?”
Văn Tú nói, “Tôi sắp kết hôn, ông biết không?” Viện trưởng sau đó đã đồng ý với đơn từ chức của cậu, nhưng như thường lệ, cậu phải làm việc thêm nửa tháng nữa.
Tin tức về việc từ chức của cậu nhanh chóng đến tai Lý Khiết và ba của cô ấy, lúc đầu ba Lý có chút khó hiểu cùng hoảng loạn, nhưng sau đó ông nghĩ thông suốt cho rằng nhất định Tống Sĩ Chương đã sắp xếp một nơi tốt hơn cho Văn Tú, làm một bác sĩ mệt mỏi nhiều như vậy.
Không có Văn Tú trong bệnh viện, Lý Khiết đương nhiên không muốn đi làm nữa, thấy thời gian diễn ra lễ đính hôn càng ngày càng gần, cô cảm thấy buồn bực liền đến chỗ Văn Tú, Văn Tú với dáng vẻ cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi sau đính hôn lúc nào đi đăng ký Cục Dân Chính.
Lý Khiết hỏi cậu, kế hoạch của cậu sau khi từ chức là gì.
Văn Tú nói rằng công việc kinh doanh của Văn Tuệ mới bắt đầu, chị ấy cần được cậu giúp đỡ.
Lý Khiết biết đó cũng chỉ kinh doanh đồ hải sản, cô thật sự không thể nhìn thấu cậu, mỗi lần gặp chuyện, cô luôn có thể nhìn thấy một Văn Tú hoàn toàn khác lạ, lòng cô ngày càng cảm thấy rất tệ đi, một người đàn ông không có việc làm chính thức, một người đàn ông không yêu bản thân mình, một người đàn ông mà cô không hề quen biết, một người đồng tính luyến ái.
Cô choáng váng lại còn muốn nôn, điều này khiến cô càng thêm hoảng sợ và hoang mang, cô đã mang trong bụng đứa con của cậu.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú không còn ở bệnh viện tăng ca, từ từ giao phó công việc vào tay phó trưởng khoa, mỗi ngày anh chỉ làm việc tám tiếng rồi tan làm đúng giờ.
Cậu lại một lần nữa thuyết phục người giúp việc và người tài xế nghỉ việc, thường giúp vợ chồng Văn Tuệ, nhân tiện dạy cho cháu trai mình bài tập về nhà, đôi khi ở lại nhà Văn Tuệ qua đêm.
Cậu từ chức, Văn Tuệ cảm thấy thoải mái hơn một chút, như thể em trai cuối cùng đã bắt đầu thoát khỏi cuộc sống ban đầu và rời khỏi sự áp đặt của người đàn ông tên Tống Sĩ Chương.
Tống Sĩ Chương chơi chán đàn vĩ cầm, anh đã trì hoãn việc chung của công ty hơn nửa tháng, khi trở về, anh nhận được điện thoại của Vệ Ninh, nói rằng Lâm Bạch đã gọi cho anh ta mấy lần để tìm anh.
Phỏng chừng là đứa trẻ này bắt đầu biết lo lắng rồi.
Tống Sĩ Chương cười nói phải, cậu bảo cậu ta rửa mông cho sạch đi.
Nghe vậy Vệ Ninh cảm thấy nhẹ lòng, anh ta nghĩ Tống Sĩ Chương không có khả năng trở về, một Văn Tú đã lấy đi linh hồn của anh.
Tống Sĩ Chương rốt cuộc vẫn là Tống Sĩ Chương, sao có thể bận tâm đến một người không còn hợp khẩu vị với mình.
Tống Sĩ Chương vẫn luôn thản nhiên, buổi trưa Vệ Ninh gọi điện thoại đến, trước giờ cơm tối liền hát vang trời, Vệ Ninh cho Lâm Bạch vào một phòng riêng, an bài phòng bên ngoài để anh có thể vui vẻ.
Tống Sĩ Chương quả thực vui vẻ, vòng tay qua Lâm Bạch nói, rất tốt, rất tốt, tôi rất hài lòng.
Lý Khiết biến mất vào ngày cô ấy đồng ý đến Cục Dân Chính để làm giấy đăng ký kết hôn với Văn Tú.
Ba Lý còn lo lắng hơn mẹ Lý, tìm một vòng vẫn không tìm thấy người đâu, ông nói với con rể tương lai, hãy gọi điện thoại cho Tống Sĩ Chương, vì anh quen rất nhiều người nên có thể nhanh chóng tìm thấy.
Văn Tú nói, ông Lý, tôi không quen với Tống Sĩ Chương, vì vậy làm phiền anh thật sự không hay lắm.
Ba Lý có chút không hiểu cậu, cậu tại sao lại nói là người xa lạ, cậu là em trai của Tống Sĩ Chương mà.
Văn Tú nói, anh ta nói phải là phải, anh ta nói không phải vậy thì không phải.
Ba Lý đổi sắc mặt.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tuệ kéo Văn Tú hỏi nhỏ: “Tiểu Khiết đi đâu rồi?”
Văn Tú nói: “Em không biết”.
Văn Tuệ có chút bất an: “Cô ấy là phụ nữ đang mang thai, chạy lung tung rất nguy hiểm”.
Văn Tú nói: “Bản thân cô ấy học y khoa, cô ấy biết”.
Văn Tuệ tức giận đánh cậu: “Là nòi giống nhà Văn gia chúng ta đấy”.
Văn Tú không để ý tới cô, chăm chú ngồi ở cửa quầy hàng, đeo một đôi găng tay cũ, đục khối băng từng chút từng chút trong gió lạnh, sau đó đem vụn băng đặt ở trong tủ trưng bày đơn giản.
Đợi đến hoàng hôn vẫn không tìm được Lý Khiết, Văn Tuệ không thể ngồi yên được nữa, muốn gọi điện thoại cho Tống Sĩ Chương,Văn Tú giữ chặt tay của cô, nhìn cô với ánh mắt chưa từng nghiêm khắc như vậy, cậu nói:” Chị, không được”.
Văn Tuệ nói: “Chị sẽ gọi, chuyện không liên quan đến em.
Văn Tú kiên định nói: “Không được”.
“Em không kết hôn nữa?”
Văn Tú nói: “Em đã nói với chị, là cô ấy ép cưới”.
“Còn đứa trẻ thì sao?!”
“Đứa trẻ không phải em muốn, lúc đó em đã say rồi”.
Văn Tuệ có chút choáng váng, sững sờ nhìn cậu.
Văn Tú ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô:”Bây giờ cô ấy hối hận, em không muốn đi ngăn cản cô ấy, chị đừng gọi điện thoại cho Tống Sĩ Chương, em trai chị đã cược cả tính mạng mới thoát khỏi chỗ của chú ấy.
Chị muốn có con cái, sau này em sẽ tìm một cô gái thật tốt cho chị”.
Văn Tuệ hỏi: “Em thật sự một chút cũng không lưu luyến?”
Văn Tú chỉ ôm chặt chị gái của cậu, lựa chọn né tránh vấn đề này..