Như Lang

Chương 41: Ảo ảnh (hồi ức chấm dứt)


Đọc truyện Như Lang – Chương 41: Ảo ảnh (hồi ức chấm dứt)

Hơi gió lạnh mang theo sự khoan khoái nhẹ nhàng lướt trên da thịt, ánh sáng mặt trời từng đợt từng đợt chiếu vào bên trong cửa kính, bao phủ lấy cơ thể của hai nam nhân đang ôm ấp nhau.

Bàn tay có chút lạnh của nam tử đặt lên thắt lưng của nam nhân. Không có quần áo che chắn, bàn tay đó mang đến cho nam nhân có chút lạnh, nhưng lại có chút ấm áp không rõ. Nhưng chính là Chu Mặc không có cảm nhận được cái ấm áp kia, vì thế mà cơ thể trở nên cứng ngắc trước sự vuốt ve của Lục Hoa Thiên.

Chu Mặc nhắm mắt lại tựa vào người Lục Hoa Thiên, giống như là đang hưởng thụ sự vuốt ve của nam tử, nhưng cơ thể lại trở nên thật sự cứng ngắc.

Vốn tưởng rằng tiếp đến sẽ bị nam tử cưỡng chế mà tiến vào. Nhưng khi nhắm mắt lại thì thấy hoạt động dưới thân của Lục Hoa Thiên đột nhiên ngừng lại. Bên tai mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài… Hình như có gì đó không đúng, là ta đang bị ảo giác sao.

Chu Mặc có chút khó hiểu mở mắt ra nhìn Lục Hoa Thiên. Lục Hoa Thiên đem quần áo của nam nhân chỉnh trang lại, lạnh nhạt nói: “Trở về rồi làm tiếp, hôm nay ta mang ngươi ra đây để giải sầu.”

“A?” Chu Mặc trong nháy mắt không có biện pháp chỉ biết nhìn thẳng vào mắt của nam tử. Thân thể của nam tử đúng là khi nãy rất có cảm giác mà. Nhưng sao, Lục Hoa Thiên lại nói hiện tại không làm, chờ trở về tiếp tục.

Người kia, có thể chịu được sao?

“Như vậy, sao có thể…” Nhìn đến nam nhân trên mặt hiện ra biểu tình ngốc nghếch, Lục Hoa Thiên trong mắt không giấu được vài phần ý cười. Nam nhân này thật sự là giống một con dê con, mà hiện giờ con dê con này quần áo thì không chỉnh tề lại còn khóa ngồi trên người của hắn.

Kéo nam nhân lại hôn lên chỗ má vẫn còn có chút sưng đỏ do mấy ngày trước bị đánh. “Có còn đau không?” Nam nhân vừa rồi đối với mình chủ động như vậy, làm nam tử vô cùng vui vẻ…

Hắn thích nam nhân này, chỉ cần Chu Mặc đáp ứng sẽ ở bên cạnh, nam tử sẽ nguyện đem hết ôn nhu dành cho nam nhân.


Sự ôn nhu này, nam tử đã chôn giấu rất lâu rồi. Rốt cuộc cũng đợi được người có thể nhận sự ôn nhu đó. Nhưng sự ôn nhu này có chút vụng về, còn chưa có thành thục, làm cho đối phương không cảm nhận được mà tâm ý tán loạn.

Chu Mặc dường như không hề biết đến sự ôn nhu dành cho mình. Mà Lục Hoa Thiên cũng không thể nào lý giải được nội tâm của Chu Mặc.

“Ba…”

Bên tai vang lên tiếng ghế ngồi trong ô tô bị bật xuống. Chu Mặc ấn vào cái nút hạ cái ghế ngồi xuống chế độ nằm, mà Lục Hoa Thiên cũng thuận thế ngã theo xuống. Đối diện ánh mắt có chút nghi hoặc của nam tử, sắc mặt Chu Mặc không chút thay đổi trừng mắt nhìn Lục Hoa Thiên nói: “Phải làm liền làm, lề mề không phải là nam nhân.”

Nhưng kỳ thật, nội tâm của nam nhân thì lại không được bình tĩnh như vậy.

Nếu không phải vì muốn trốn thoát… hắn cũng không có đủ dũng khí “chủ động hiến thân”.

Áo quần dần dần rơi khỏi cơ thể, hơi lạnh vuốt ve lấy cơ thể trần trụi của nam nhân. Cơ thể của nam nhân bỗng chốc trở thành bức tượng điêu khắc của Italy, âm thanh cùng nhịp thở có chút hỗn độn.

Cúi xuống hôn lên môi Lục Hoa Thiên, cảm giác như… tâm có chút đau đớn. Có một khắc, Chu Mặc dường như muốn trả thù liền cắn vào môi của nam tử, bên tai lại nghe thấy tiếng kêu rên của Lục Hoa Thiên, âm thanh khiến đầu óc hắn quay cuồng.

Lưng trần trụi bị nam tử giữ chặt lấy, lúc đầu là chủ động nhưng bây giờ lại bị biến thành bị động cùng phòng thủ. Cả người bỗng chốc như lạnh đi khi đụng phải dục hỏa đang ngày càng nóng lên của nam tử. Lục Hoa Thiên khóa môi làm cho nam nhân mất dưỡng khí mà thần trí có chút mê muội.

Nam nhân không kiềm chế được, theo âm hưởng của điệu nhạc mà phát ra tiếng rên rỉ, làm không thể phân biệt đâu là tiếng rên của nam nhân đâu là ca khúc Tây Ban Nha. Nam nhân vẫn rên rỉ cùng thở dốc, thần trí có chút hỗn độn… giống như bị độc dược xâm chiếm, xâm nhập vào xương cốt, vạn kiếp không buông tha!

“Cáp a…!” Dù đã trải qua nhiều lần, nhưng vẫn là rất đau…

Cứ việc đè nặng trên người nam tử mà làm trò, nhưng lúc này đây linh hồn của nam nhân lại bỗng chốc trở nên run rẩy. Trong đầu lại hiện lên cái cảnh bị cường bạo ở PUB, nam nhân cắn chặt môi gắt gao khống chế chính mình không đem người đang bừa bãi trừu sáp kia đá văng đi.

Cho dù hắn có muốn, giờ phút này cũng đã không còn được nữa.

Hai chân thon dài mở rộng đặt trên ngực nam tử, hạ thân không một chút che đậy làm cho Lục Hoa Thiên tùy ý tiến vào, rồi rút ra rồi lại tiến vào mạnh mẽ.

Nam nhân bụng có chút bằng phẳng mà rắn chắc. Cơ bụng cũng thể hiện được sự dẻo dai của cơ thể, điều này khiến cho Lục Hoa Thiên vô cùng yêu thích mà cùng nam nhân hưởng thụ khoái cảm. Tiếng va chạm dâm mĩ củng tiếng rên rỉ không có cách nào khống chế mà tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp trong ô tô.

Quả thực là điên rồi…

Trong ô tô vẫn phát ra những âm thanh dâm mĩ. Nam tử vẫn va chạm kịch liệt bên trong Chu Mặc. Đột nhiên hắn kéo Chu Mặc lại hôn sâu, hạ thân cũng theo đó mà đòi hỏi nhiều hơn. Chu Mặc đã mất lực chống cự liền tùy ý cho Lục Hoa Thiên muốn làm gì thì làm.


Là ai hấp dẫn ai, ai rơi vào bẫy của ai?

Gió phiêu lãng khắp nơi, ánh mặt trời chiếu xuống thân thể trần trụi… Là hình ảnh ngược phản chiếu trên mặt hồ hay là ảo ảnh…

Đẹp, nhưng không có cách nào giữ. Chỉ cần một cơn gió thổi qua, liền biến mất…

“Phanh!” Tiếng của ô tô bật mở, trên xe bước xuống là một nam nhân dáng đi tập tễnh khẽ cúi đầu chào cửa kính rồi bước nhanh đi.

Ngày mùa hè tiếng ve kêu bên tai không lúc nào ngưng, oi bức đến mức làm con người ta không thở nổi, ánh mặt trời in bóng nam nhân thật dài trên con đường.

Giống như chỉ có một mình, lại giống như phía sau có người đuổi theo, Chu Mặc dồn dập hướng về phía trước mà chạy. Nơi tư mật lại vô cùng đau nhức, giống như là đang bị roi quất vào vậy.

Rốt cuộc cũng tìm được một trạm điện thoại công cộng, nam nhân tiến đến ngón tay run rẩy quay số.

“Uy, ai đó?”

“Tiểu mập mạp… Là ta…” Nghe được âm thanh quen thuộc của người bạn tốt, nam nhân âm thanh có chút run rẩy, hắn trốn tới… cũng là vì dùng phương thức đáng xấu hổ này.

“…Ngươi con mẹ nó mấy ngày qua ở đâu? ! Bị người ta bắt cóc sao!”

“Ha hả… Đúng vậy, bị bắt cóc.”


Người này cau mày như đang suy tư điều gì. Tự nhiên lại thấy tò mò… liền tiến đến xem nam nhân đang tắm rửa trong phòng.

Cửa nhà tắm mở ra, Chu Mặc quần áo sạch sẽ tiến đến nam nhân đang đứng, cười trừ: “Cảm tạ, tiểu mập mạp.”

Chu Mặc ngồi ở ghế sô-pha đưa mắt nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt. Lúc trước còn là một tiểu mập mạp hiện giờ đã trở thành một nam nhân anh tuấn mê người.

Nam nhân trừng mắt nhìn Chu Mặc, trầm giọng nói: “Ngươi như thế nào lại gặp phải hắn?” Dừng một chút, còn nói thêm: “Tên kia là một nhân vật cũng có tầm cỡ.”

Đặt mông ngồi xuống ghế sô-pha, Chu Mặc hướng nam nhân cười nói: “Ngươi biết về hắn sao?”

“Lục gia cùng ta cũng có chút quan hệ, ta cũng biết qua về hắn.”

“Vậy người nhà của ta…”

“Yên tâm đi, Lục Hoa Thiên tuy rằng biến thái, nhưng sẽ không làm hại đến người nhà của ngươi.” Nam nhân thở dài: “Ngươi tạm thời ở lại nhà của ta, ta sẽ tìm cho ngươi một công việc mới. Hắn sẽ không phát hiện ra đâu.”

“Ân, hắn phỏng chừng cũng là nhất thời thích cái mới mẻ.” Chu Mặc đưa mắt nhìn ra bầu trời trong xanh. “Thời gian sau, sẽ quên…”

Có thể cho là ảo giác, bị bóng đè mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.