Như Lang

Chương 21: Kiềm chế phản kháng


Đọc truyện Như Lang – Chương 21: Kiềm chế phản kháng

Phải . . . . . là giọng nói của Phí Nhĩ Đức, hắn đi tìm ta sao?

Sắc mặt nam nhân vừa hiện ra một tia vui mừng liền bị Lục Hoa Thiên nói một câu vỡ thành vô vàn mảnh nhỏ: “Muốn cho hắn nhìn thấy bộ dáng bây giờ của ngươi sao, tốt thế thì cứ việc kêu to lên đi.” Mang theo tiếng cười lãnh khốc, tàn nhẫn áp chế sự phản kháng của Chu Mặc.

Bàn tay của nam tử không ngừng vuốt ve lấy cơ thể của nam nhân , giống như đang muốn tìm lại cái cảm giác của ba năm trước, mang theo sự xâm lược đáng sợ cùng một chút âu yếm.

Cả người bị chèn ép trên cánh cửa, Chu Mặc cố gắng khống chế bản thân mình đến mức hai chân run rẩy mà té ngồi trên mặt đất, một bàn tay gắt gao che miệng để tránh âm thanh phát ra, một bàn tay vịn lấy cánh cửa, hắn có thể nắm lấy áo của Lục Hoa Thiên để giữ cho cơ thể thăng bằng, nhưng nhất quyết giữ lấy tay nắm cửa, đơn giản, hắn không muốn cùng với kẻ kia có bất kì một tiếp xúc nào.

Nam tử ngẩng đầu nhìn thấy Chu Mặc đang dùng tay che miệng, khóe miệng hơi nhếch lên rồi bắt đầu giống như con chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn cắn lên cổ của nam nhân, loại sự tình này với Chu Mặc giống như một sự tra tấn, Chu Mặc càng phản kháng Lục Hoa Thiên càng gia tăng tốc độ.

Hắn coi như là bị chó cắn, sẽ không bao giờ coi đây là một sự âu yếm của tình nhân.

“Chu Mặc, ngươi mau trả lời ta!” Bên ngoài âm thanh Phí Nhĩ Đức lại vang lên khiến cơ thể Chu Mặc đông cứng, Phí Nhĩ Đức chưa đi sao, tưởng tượng nếu bị Phí Nhĩ Đức nhìn thấy trong tình huống này, Chu Mặc thấy lạnh cả người.

“Xem ra ngươi thật sự là để ý đến tên kia.” Nam tử nói nhỏ vào tai của Chu Mặc: “Nếu đã là như vậy, vì cái gì lại không lên giường cùng hắn? Câu dẫn người, đó không phải là trò chơi sở trường của ngươi sao?”

“Câm miệng ——!” Hung hăng trừng mắt với nam tử đang đè nặng mình, Chu Mặc cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, cả người đổ mồ hôi lạnh không ngừng, trong khi cơ thể lại đang tỏa ra nhiệt.


Tựa hồ, có chút không bình thường.

“Xem ra ngươi đã có phần nào ý thức được.” Lục Hoa Thiên bắt lấy tay Chu Mặc, kéo nó để vào đáy quần tây của mình, vừa chạm vào hạ thể nóng như lửa đó Chu Mặc vội vàng muốn rút tay lại, nhưng lại bị Lục Hoa Thiên gắt gao nắm chặt.

“Rượu của ta đưa ngươi đã uống phải không?” Được bàn tay Chu Mặc đặt nơi hạ thân nam tử thoải mái, cười nói, “Thật ngu xuẩn, người lạ mời rượu không cảnh giác đã liền uống, ngươi đúng là một kẻ tự đắc.”

Nam nhân không nói gì, tâm trí hắn giờ đây chỉ chú trọng đến âm thanh đang vang lên ở bên ngoài, Phí Nhĩ Đức vẫn còn ngoài đó, thậm chí. . . . . . đang tiến về chỗ này.

Có phải hay không bọn họ nói to quá, làm cho Phí Nhĩ Đức phát hiện ra?

“Xem ra ngươi cũng không lo lắng về tình cảnh lúc này của ngươi.”

Trả lời câu nói của Lục Hoa Thiên, Chu Mặc chỉ có thể trừng mắt, nhưng điều này lại khiến nam tử càng thêm phấn khích, một bên hôn môi nam nhâm, một bên làm cho nam nhân phải dùng tay phục vụ mình.

“Ba năm nay ngươi đều ở nước ngoài sao?” Có thể một bên làm loại chuyện này một bên lại tâm sự về chuyện của người khác, cũng là một đặc điểm của Lục Hoa Thiên, nhưng không phải người nào cũng như hắn vừa có thể trồng trọt lại vừa có thể làm việc nhà cùng một lúc.

“Đô đô đô. . . . . .” Tiếng di động vang lên phán tan cái bầu không khí im lặng, Lục Hoa Thiên cúi xuống nhìn vào túi quần tây của Chu Mặc, khi đưa mắt lên nhìn, lại thấy biểu tình vô cùng hoảng sợ của Chu Mặc.

“Chu Mặc, đừng náo loạn, mau ra đây! Ta biết ngươi ở trong này, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ không có cách nào tìm được ngươi sao?” Phí Nhĩ Đức đúng là đang gọi điện cho Chu Mặc.

“Cái di động đáng ghét, làm ta mất cả hứng.” Lục Hoa Thiên đưa ta vào túi quần lấy đi động của Chu Mặc ra: “Ngươi nói, hắn sẽ gọi ngươi trong bao lâu?”

“Nếu chỉ có mình ta thoải mái nói, hình như là có chút bất công với ngươi, ha hả. . . . . .” Nam tử cười, đem cái di động tham tiến vào trong quần của Chu Mặc. . . . .

Không. . . . . . Không, đừng!

Chu Mặc bắt đầu phản kháng kịch liệt.

” Xuỵt. . . . . . Muốn cho tiểu tình nhân của ngươi nghe thấy sao?” Thừa dịp nam nhân nhân đang vì lời nói của mình mà thả lỏng, Lục Hoa Thiên nâng một cái chân của nam nhân lên, đem cái di động đang rung kia để sát vào giữa hai mông Chu Mặc.


Cảm giác tê dại làm nam nhân ngay tức khắt bắt lấy áo của Lục Hoa Thiên.

“Rốt cục cũng không chống lại được.” Lục Hoa Thiên cười, cầm cái di động di chuyển lên xuống, “Có phải hay không trong lòng đang cố kìm nén dục vọng đáng sợ, nghĩ muốn có thứ gì đó nhét vào trong cơ thể của ngươi?”

Chu Mặc cắn chặt môi ra sức lắc đầu, cổ họng nóng lên một cách kì dị làm thiêu đốt đi lí trí của Chu Mặc, quần áo hỗn độn, áp lực càng gia tăng, điều này lại làm cho Lục Hoa Thiên lại càng muốn tàn phá nam nhân trước mắt.

Trong tay vẫn cầm cái điện thoại đang rung, cuối cùng hung hăng nhét thẳng vào bên trong Chu Mặc.

“Ngô ——!”

Cái kim loại nhỏ lạnh đó không những không làm cơ thể hạ nhiệt, mà ngược lại giống như phản ứng hóa học, sự chấn động đó lại làm cơ thể tê dại và nóng cực độ.

Mau dừng lại! Dừng lại! Đừng tiếp tục . . . . . .

Nam nhân gắt gao cắn lấy môi mình để ngăn chặn âm thanh phát ra, nhưng Lục Hoa Thiên cũng đã tính toán đến việc này, nhanh chóng dùng chân ma sát vào hạ thân của Chu Mặc đồng thời dùng sức đưa cái di động tiến sâu hơn vào bên trong cơ thể.

“Ô ô ——!” Chu Mặc không thể nào kìm nén mà phát ra âm thanh.

“Chu Mặc, là ngươi phải không?” Âm thanh Phí Nhĩ Đức ngày càng gần, giống như là đang ngay ở bên ai.


“Thùng thùng đông!” Một trận đập cửa đáng sợ làm Chu Mặc hoang mang, Phí Nhĩ Đức với hắn, chỉ còn cách nhau có một cái cửa mà thôi.

“Hô. . . . . .” Lục Hoa Thiên nghe thấy âm thanh có chút thở gấp của nam nhân, nam tử cảm thấy bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, cùng lúc đó, cái di động cũng dừng lại.

Rút nó ra khỏi cơ thể, Chu Mặc không chống đỡ được cơ thể ngã xuống đất, cả người run rẩy không ngừng.

Làm sao bây giờ, Phí Nhĩ Đức hiện đang ở bên ngoài. . . . . . ở bên ngoài!

Khi ngẩng đầu lên, Lục Hoa Thiên đã chỉnh tề lại quần áo, bộ dáng khôi phục lại vẻ nhã nhặn như ban đầu.

Nam tử cúi đầu nhìn ánh mắt nam nhân trên mặt đất, cười rồi nắm lấy cái tay cầm của cánh cửa, chỉ cần hắn muốn, nhẹ nhàng xoay khóa mở, thì người bên ngoài có thể nhìn thấy hết tất cả.

“Chu Mặc, ngươi có khỏe không?” Nam tử nói chuyện một cách rất bình thường, nhưng đảm bảo là người bên ngoài cũng có thể nghe rõ.

“Chu Mặc, mở cửa nhanh!” Bên ngoài là âm thanh bực bội của Phí Nhĩ Đức.

Làm sao bây giờ. . . . . . Giờ khắc này, Chu Mặc không biết phải làm như thế nào, ngây ngốc ngồi dưới đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.