Đọc truyện Như Lang – Chương 10: Trung thu, ở chung, bánh trung thu
Thứ hai, sau ngày hôm đó thì hôm nay là thứ hai.
Nếu như không có tin chúc mừng Trung Thu từ người nhà ở phương xa gửi đến thì Chu Mặc chắc cũng quên đi mất rằng 14 tháng 9 hôm nay chính là 15 tháng 8 âm lịch, bất quá bởi vì thời gian có chút chênh lệch nên mới phát sinh vấn đề, Trung Thu lại rơi đúng vào ngày thứ hai, nhưng có thế nào thì đây cũng là ngày lễ không thể bỏ qua được, cho dù là một mình đón lễ Trung Thu đi chăng nữa.
Sáng sớm thứ hai, Chu Mặc vẫn đi làm bình thường, xe taxi vừa dừng lại trước cổng công ty thì nhìn thấy người vừa chia tay hôm qua cũng vừa vặn đến, Phí Nhĩ Đức, thật sự là —— có duyên a!
“Ngươi vẫn đi làm bằng xe taxi?” Phí Nhĩ Đức nói, khẩu khí ôn hòa làm cho Chu Mặc khó có thể nhận ra đây là con người lạnh lùng của hai ngày trước, chẳng lẽ hắn là người có đa nhân cách?
“Lúc trước Kiệt Khắc cũng có đến đưa đi, nhưng làm thế thấy không tốt, phiền cho hắn.” Chu Mặc nói, thoáng nhìn trộm thấy trên khuôn mặt anh tuấn của Phí Nhĩ Đức có hai quầng thâm ở mắt, nhịn không được mà cười trộm trong lòng, cặp mắt gấu mèo kia thật hợp với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Phí Nhĩ Đức, biểu tình thật sự là —— khiến cho người thấy có gì đó vui vui.
Chu Mặc thật cũng không có hiền lành gì.
“Nga, ngươi vẫn ở khách sạn sao?” Chu Mặc không trả lời, hắn biết Phí Nhĩ Đức sẽ tự mình có câu trả lời, Phí Nhĩ Đức làm sao mà không biết được chứ, vì hôm qua chính hắn đã đưa mình về khách sạn mà.
“Này Chu Mặc ngươi dọn đến nhà ta ở đi.” Phí Nhĩ Đức đột nhiên đề nghị.
“A?” Chu Mặc trong đầu óc oanh oanh mấy tiếng nổ, còn chưa biết nên trả lời thế nào thì Phí Nhĩ Đức đã cùng dòng người đang cười nói chào hỏi nhau kia đi vào công ty.
“Dọn đến ở ?” Chẳng lẽ là. . . . . . Là kêu ta đến chỗ hắn ở sao?! Chu Mặc cố gắng giải thoát cho cái cơ thể và thần kinh đang đông cứng của mình nhưng trong đầu vẫn không ngừng tự hỏi câu nói kia thực sự là có ý gì. Sau cùng thẳng bước đi vào công ty, tiến đến bên bàn làm việc, sau đó lại chạy vào WC, khi quay lại liền bắt gặp gương mặt vô cùng cao hứng của Kiệt Khắc. Không để hắn kịp nói gì, Chu Mặc đã nhanh tóm lấy Kiệt Khắc hỏi: “Kiệt Khắc, Phí Nhĩ Đức nói như thế là có ý gì?”
“Nói cái gì? Như thế nào, hắn cầu hôn ngươi sao? Ha ha!” Người thành thật như Kiệt Khắc lại bỗng dưng buông ra một câu nói đùa khiến người ta lạnh người.
Nếu là cầu hôn thì tốt, Chu Mặc trong lòng trộm nói một câu, hắn thích cái cách nhìn của Phí Nhĩ Đức, nó giống như hắn đang thiếu nợ mình cái gì đó, tuy là nghĩ thế nhưng trong lòng lại không có chút hoảng loạn.
“Không phải, hắn nói ta dọn qua ở với hắn.” Chu Mặc thề là hắn không có suy nghĩ gì bậy bạ, Phí Nhĩ Đức là một nam nhân ngay thẳng, không phải là người có ý đồ đen tối.
“Nga, nhanh như vậy hắn đã đáp ứng, xem ra các ngươi ở chung cũng không tồi đâu!”
“A? Đáp ứng cái gì?”
“Đáp ứng cho ngươi đến ở cùng với hắn, ngươi ở khách sạn chẳng phải là không có phương tiện đi lại sao, tên kia phòng ở lớn như vậy, thêm một người vào ở cũng đâu có sao.” Kiệt Khắc nói như vậy, Chu Mặc có chút bừng tỉnh, lúc trước Kiệt Khắc nói là sẽ thuyết phục Phí Nhĩ Đức cho mình đến ở chung, Chu Mặc căn bản chỉ nghĩ là người kia nói đùa, không nghĩ rằng Kiệt Khắc nói là làm, càng không nghĩ tới Phí Nhĩ Đức lại đáp ứng điều này.
“Bất quá nhà hắn có một con chó lớn vô cùng đáng ghét, gặp người liền cắn, lại thích nhất là cắn các mĩ nữ, Phí Nhĩ Đức không biết là đã có bao nhiêu người bạn gái bị nó cắn đuổi đi, ha ha! Ngươi cần phải cẩn thận một chút.”
Chu Mặc cười, ngay cả chính hắn cũng không biết vì cái gì mà mình lại cười, khóe miệng nâng cao, mặt cũng nóng ran, tóm lại, thẳng đến lúc ăn bánh trung thu lại cảm thấy hình như năm nay bánh kia có chút điểm ngọt.
————————————————————————————
“Tổng tài, mắt của ngài sao vậy?!” Tầng ba mươi trong gian phòng, cô thư kí xinh đẹp đem tách cà phê vào nhìn thấy hắn hỏi.
“Ngủ không được tốt.” Không được ngủ tốt? Nói dối hay thật, mình mà cũng có lúc phải nói dối sao.
“Tổng tài, ngài cười cái gì vậy?” Thư kí xinh đẹp buông cà phê xuống bàn.
“Cười?” Mình đang cười sao, Phí Nhĩ Đức buông cây bút xuống cầm lấy tách cà phê uống một ngụm, như nhịn không được khóe môi hơi hơi nhếch lên, “Hôm nay nói hắn dọn đến nhà, nhìn hắn lúc đó trông thật thú vị.”
“Tổng tài, ngài đang lầm bầm cái gì vậy?”
“Ngươi hôm nay sao nhiều chuyện vậy, Cát Na.” Phí Nhĩ Đức như bị người ta phát hiện ra chuyện xấu, giật nảy một cái, vội vã đem cô thư kí đẩy ra ngoài. Cố gắng lấy lại dáng vẻ trầm tĩnh vốn có, thư thái cầm lên tờ báo, đọc một hồi rồi tự dưng đứng bật dậy, hai con ngươi linh động mở bừng tựa chừng như bị thứ gì đó cuốn hút, ánh mắt chăm chú đáp lại trên một chuyên mục nhỏ tại mặt báo.
“Phố người Hoa, Lễ Trung Thu sao?”
“Bánh trung thu?”
“Ân ——” Phí Nhĩ Đức lại lầm bầm dường như đang tính toán điều gì đặc biệt.
————————————————————————————
Cặp mắt của Phí Nhĩ Đức hôm nay là một đề tài rôm rả ở công ty, các loại về “Công phu mắt gấu mèo”, các lời đồn mỗi người đều có cách nói khác nhau.
Là bị nữ nhân làm cũng có, bị nam nhân làm cũng có, hay là do bất cẩn mà thành cũng có luôn. . . . . .
Cả một văn phòng từ trái sang phải, từ đông sang tây, mọi người cứ như một cái thôn nhỏ ai nấy đều vui vẻ bàn tán, không phân biệt quốc tịch, không phân biệt là người vùng nào, ai ai cũng đều yêu thương nhau mà san sẻ tin tức.
Trong khi đó cái người gây ra họa là Chu Mặc lại vẫn đang tích cực vùi đầu vào việc, không có cùng mọi người đoán già đoán non về việc quầng thâm trên mắt vị tổng tài, hắn như cũ vùi đầu vào đống hồ sơ chất cao ngất ngưởng, vài tháng sau là thị trường ở Chicago được mở, nói như vậy, chắc lúc đó sẽ có được một vài đơn đặt hàng, hẳn có cơ hội nhận được một món tiền thưởng to rồi.
“Đinh đinh đinh. . . . . .” Điện thoại vang .
“Uy, xin chào, cho hỏi ai. . . . . .” Hắn còn chưa kịp nói hết câu, người ở đầu dây bên kia đã vội vàng nói.
“Chu Mặc, hôm nay tan sở ngươi liền dọn đến nhà ta.”
“Phí Nhĩ Đức?” Âm thanh kinh ngạc đó gây ra sự chú ý cho mọi người, Chu Mặc vàng nói nhỏ lại , “Tan sở liền dọn qua sao?”
“Hôm nay không cần tăng ca.” Nghe giọng nói của người đó hình như là tâm tình vô cùng tốt, “Ngươi không định làm bánh trung thu sao?”
“Bánh trung thu?”
“Trung thu vui vẻ.” Sau đó, cúp điện thoại.
Bánh trung thu, đã lâu rồi không nghĩ tới sẽ làm, mình đã ở trong cuộc sống bận rộn nhàm chán khá lâu rồi.
Trung thu này, dường như sẽ không phải là một ngày lễ cô đơn.
Chu Mặc dọn đến nhà Phí Nhĩ Đức, làm bánh trung thu hẳn rất vui vẻ.
Nhìn giống như một “Tiểu gia đình”, hai nam nhân uống trà ăn bánh ngắm trăng, cùng với con chó lớn cũng đang ăn bánh trung thu rất ngon lành.
Con chó này quả thực tham ăn, ăn no nê lại ngửa mặt lên nhìn mặt trăng mà chảy nước miếng, nó tính đem mặt trăng biến thành cái bánh to sao?
Hai nam nhân vô tình nhìn thấy hình vi của chú chó đó phá lên cười to .
Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.