Như Là Yêu Thương

Chương 51


Đọc truyện Như Là Yêu Thương – Chương 51

Sáng nay chủ nhật, tôi ngủ dậy đã thấy Thoại và Bích ngồi nơi phòng khách, anh Trí đang tiếp chuyện. Thấy tôi, anh nói:

– -Mọi người đang chờ em

Bích cười:

– -Tao đi lưu diễn ở Vũng Tàu mời về, đến rủ mày đi chơi.

Tôi chăm chú nhìn con bạn thân:

– -Trông mày mạnh khỏe hẳn ra nhưng hơi đen, chắc là tắm nắng dữ lắm?

Tôi quay sang Thoại:

– -Thoại mới đến hả?

– -Bích đến nhà rủ Thoại, sáng nay Bích định mời Minh và anh Trí đi hồ Kỳ Hòa chơi, Thoại có mang máy hình theo nữa nè.

– -Hay quá, Minh phải mặc đồ thật đẹp mới được.


Dì Phượng đi chợ về, bảo:

– -Các cháu đi chơi trưa ghé về ăn cơm nghe, bữa nay dì mua được tôm tươi làm chả Huế ngon lắm.

Tôi ôm eo ếch của dì, nói nhỏ vào tai:

– -Chắc chắn trưa nay có chú Vinh nữa phải không dì?

Dì Phượng đỏ mặt, trông dì thật dễ thương. Nghe nói mối tình giữa dì và chú Vinh sắp đi đến hợp thức hoá. Chờ chú lành hẳn cánh tay, chú sẽ về Cần Thơ chuẩn bị một lễ hỏi tại nhà tôi và ba tháng sau chú sẽ đưa ba má chú ra Huế rước dâu. Cầu trời ban phước lành cho hạnh phúc của chú dì.

Chúng tôi bốn người trên hai chiếc Honda trực chỉ về hồ Kỳ Hòa. Buổi sáng thật đẹp, trời xanh trong vắt và những cây phượng ven đường rộn rã ngàn hoa. Mùa hè đang đi những bước thật êm qua các nẻo đường thành phố, trên lối cỏ mềm dẫn đến nơi vui chơi. Những chiếc đu quay cao vút, những chiếc pédalo hình con thiên nga dạo chơi trên mặt hồ xanh biếc.. Bích đề nghị cả bọn đi bơi thuyền, được một đoạn, tôi thấy chóng mặt, Thoại phải dìu tôi lên bờ. Còn lại trên thuyền là anh Trí và Bích, hai người chèo tuốt ra xa. Tôi tuy còn cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn dỏi mắt theo họ, tò mò thầm hỏi không biết lần này anh Trí có dám ngỏ ý với Bích không.

Tôi tựa mình vào một gốc cây để Thoại xức dầu lên trán.

– -Minh đỡ chóng mặt chưa?

Tôi âu yếm nhìn Thoại, khẽ gật đầu.


Thoại đưa chai dầu cho tôi:

– -Minh xức chút xíu vào cổ sẽ thấy khỏe hơn.

– -Minh khỏe rồi, tại Minh không quen ngồi ghe – tôi cười – vậy là Minh chả bao giờ vượt biên được Thoại hén.

Thoại nhìn tôi đăm đăm:

– -Minh đâu cần phải vượt biên, nếu Minh muốn…

Tôi ngắt lời:

– -A, Thoại biết chuyện đó rồi à?

– -Anh Trí có nói sơ cho Thoại nghe… Minh ạ, không phải Thoại ghen tức gì, nhưng Trần Hổ không phải là người tốt đâu.

– -Sao Thoại biết?

– -Trước kia, gia đình Trần Hổ ở cùng khu phố với Thoại.

– -Nghe nói anh ta là cháu họ của bác Thống, nhưng thôi, mặc xác anh ta, mình đừng nhắc đến nữa.

Thoại cùng tôi đi dạo loanh quanh đợi anh Trí và Bích, sau đó chúng tôi tìm cảnh đẹp để chụp hình. Buổi trưa đến thật nhanh, trên đường về nhà, chúng tôi còn thấy luyến tiếc cuộc vui và cùng hứa hẹn một lần đi chơi khác. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.