Đọc truyện Như Giọt Sương Ban Mai – Chương 2
Buổi trưa ở Đại Long thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ lướt trên cành lá. Trong khi những công tử tiểu thư có xe đưa xe đón, đi ăn ở những nơi sang trọng thì hai cô gái nhỏ lại phải ở lại trường thay vì về lại khu trọ để tiết kiệm một khoản bus và có thời gian nghỉ ngơi.
Như thường lệ, cả hai sẽ thay phiên nhau xuống căng tin trường học, mua bánh và kem, sau đó đem lại ghế đá ở khuôn viên -địa điểm mà Hạ Vy cho là lí tưởng nhất của bữa trưa. Nhưng hôm nay, Ngọc Châu đã về lại khu trọ ngay khi tan học để lấy tập vở cô để quên ban sáng. Một trường học danh giá như Đại Long sẽ ko thể chấp nhận việc học sinh quên vở bài tập dù bất kì lí do gì, đặc biệt là khi kì thi chuyển lớp sắp đến. Từ khu trọ đến trường phải mất hai chặng bus nên Ngọc Châu sẽ ăn trên đường đi.
Hạ Vy chán nản đặt bữa trưa lên bàn, thả lỏng người xuống ghế. Việc ăn trưa một mình như thế này là chưa từng. Xé một miếng bánh nhỏ quệt qua lớp kem dâu bắt mắt rồi cho vào miệng, cái lạnh nơi đầu lưỡi truyền xuống họng rồi lan nhanh khắp cơ thể khiến cô gái nhỏ khẽ rùng mình.
-Chà! Kem còn lạnh quá. Để lát nữa ăn sẽ tốt hơn.
Đặt ly kem và miếng bánh ăn dở sang một bên, Hạ Vy lôi từ trong cặp ra một cuốn sách dày cộm mượn ở thư viện của trường khi sáng. Những lúc như thế này, đọc sách là cách tốt để giết thời gian.
BỤP! Trái bóng bất ngờ lao tới trúng vào đầu cô gái còn say sưa đọc sách. Hạ Vy giật mình vội đứng dậy, đôi tay nhỏ xinh ôm lấy phần đầu còn ê ẩm, cuốn sách vô thức rơi xuống nền gạch thô ráp. Mơ màng cùng những sao và trăng bay hỗn độn trên đầu, cô gái chợt nhận ra sự xuất hiện của trái bóng ngầm báo rằng một kẻ vô duyên khác cũng ở đây, hắn đang cười nhạo sự thảm hại của cô. Cố tỏ ra thật nghiêm trọng để kẻ trước mặt phải xin lỗi mình, cô cười thầm trong bụng vì kế hoạch quá hoàn hảo.
Nhưng mọi việc nằm ngoài dự đoán khi người trước mặt cúi xuống nhặt lấy cuốn sách rơi dưới chân ghế.
-Nhóc con cũng đọc tiểu thuyết sao?
Cô gái sầm mặt, cố gắng kìm nén cơn giận. Nếu là ở trường cũ, chắc chắn cô đã cho tên kia một trận nhớ đời, nhưng đây là Đại Long -vương quốc của những người có tiền tài và địa vị, cô biết rằng nếu đụng vào đám công tử bột đó, những ngày tháng sau này sẽ hết sức thê thảm.
Bỏ tay khỏi đầu, Hạ Vy thản nhiên ngồi xuống ghế, ăn nốt bữa trưa còn dở.
Nhận thấy nữ sinh đang làm lơ đi trước sự xuất hiện của mình, chàng trai hơi khó chịu.
-Này nhóc con! Tôi đang hỏi cậu đấy.
Tiếp tục im lặng để đuổi khéo tên trời đánh kia, hai chữ. “nhóc con ” làm cô ko thể nuốt trôi miếng bánh trong miệng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra ngon lành.
-Này nhóc con! Cậu có vấn đề về tai hay miệng vậy? Hay là ko hiểu tôi nói gì?
Lân này thì ko thể cho qua được nữa. Cô đã cố làm thinh để hắn biết điều tự rút lui, vậy mà còn lì lợm trêu tức cô. Đã thế, cả nợ mới lẫn cũ cô đều tuyệt đối ko bỏ qua cho tên trời đánh này.
Cô ngừng ăn, đứng dậy và ngó nghiêng xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đấy.
-Ở đây ai là nhóc con vậy? Mau ra đây có tên rỗi hơi teo não cần gặp.
Chàng trai cứng người nhìn nữ sinh trước mặt. Trước giờ chỉ toàn là người khác khen ngợi cậu đủ thứ, nào là giàu có, đẹp trai, giỏi giang, được cậu hỏi đến đã là vinh hạnh lớn. Chưa ai giám hỗn xược với cậu như vậy, đặc biệt là con gái.
-Cậu biết mình đang nói chuyện với ai ko?
-Biết chứ! Một tên ko bình thường mới trốn viện. Nhân danh bình yên của nhân loại, tôi sẽ gọi 115 đến đón cậu. Nhớ ngoan ngoãn chữa bệnh và đừng chạy lung tung quấy phá người khác nữa.