Như Em Hằng Mong

Chương 7


Đọc truyện Như Em Hằng Mong – Chương 7

Hứa Bảo Như đặt khách sạn nghỉ mát ở núi Nam Danh. Kỳ nghỉ quốc khánh bảy ngày, có bốn ngày để chơi ở làng du lịch trên núi Nam Danh.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Hứa Bảo Như đến đây chơi, không nghĩ đến sau khi đến đây mới phát hiện rất vui, mỗi ngày nướng BBQ, cắm trại ngắm sao, còn có thể lái moto đi ngắm núi non. Tóm lại có rất nhiều thứ để chơi, nếu không phải đám Chu Di đã mua vé trở về thành phố Giang vào ngày 10/5, thì có thể ở trên đó chơi thêm hai ngày.

Ngày 10/5, ăn cơm trưa xong, Hứa Bảo Như đưa đám Chu Di và Dương Hạo đến ga cao tốc chờ tàu.

Hứa Bảo Như có hơi tiếc nuối, nói: “Hay là các cậu cũng chuyển trường đến đây đi.”

Chu Di bật cười ra tiếng, “Được nha, phú bà bao ăn ở à?”

“Bao chứ. Dù sao cậu và tớ cũng ở cùng nhau mà.”

“Chuyển trường sao đơn giản như vậy được.” Chu Di cười, không nói giỡn nữa, hỏi Hứa Bảo Như, “Nghỉ đông cậu có về đó không?”

Hứa Bảo Như nói: “Chắc là có đó, nghỉ đông ăn tết mà, phải về nhà bà nội.”

“Vậy đến lúc đó gặp nhé.”

“Ừm. Các cậu đi đường chú ý an toàn, đến nơi phải nhắn tin báo bình an nha.”

“Được rồi.”

Hứa Bảo Như đưa mọi người vào cổng ga cao tốc, nhìn thấy họ đi vào trong rồi, mới xoay người rơi khỏi ga cao tốc.

Cô ngồi xe về nhà, lúc đến nhà, trong nhà vắng lặng, không có ai ở nhà.

Mấy ngày trước cô và đám Chu Di đến núi Nam Danh chơi, ba mẹ cũng ra ngoài du lịch thế giới hai người, nói rằng tối ngày bảy mới trở về.

Mấy ngày nay Hứa Bảo Như ở trên núi chơi vui nhưng vẫn có hơi mệt mỏi, cuối cùng về đến nhà, kéo lê dép đi lên lầu, vừa trở về phòng đã nằm lên chiếc giường mềm mại của mình.

Cô cầm điện thoại lên vốn muốn lên mạng một hồi, kết quả vừa mới mở QQ ra, đã thấy 99+ tin nhắn trong nhóm lớp.

Cô mở ra xem, là chủ nhiệm lớp nhắc nhở mọi người trong nhóm làm bài tập. Bên dưới toàn là lời than khổ của các bạn học.

Cô đang xem, một nhóm QQ nhỏ hiện ra, Dương Húc nhắn trong nhóm, “Ai làm bài tập chưa! Cho tớ mượn chép với!”

Sau đó là @ các thành viên trong nhóm.


Trương Dĩnh: [Tớ chỉ làm môn văn và lịch sử thôi.]

Triệu Thanh: [Cậu còn giỏi hơn tớ á, tớ chỉ làm môn văn thôi.]

Hà Minh Việt: [Hai tờ địa lí.]

Dương Húc: [Bảo Như đâu? Bảo Như cậu làm bao nhiêu rồi?]

Hứa Bảo Như đầu bên này điện thoại ngồi yên nửa buổi trời, thấy Dương Húc hỏi mình, ngón tay yếu ớt gõ mấy chữ trên màn hình điện thoại: […… 0, tớ quên làm…..]

Trương Dĩnh: [? ?]

Triệu Thanh: [? ?]

Hà Minh Việt: [? ? ?]

Dương Húc: [? ? ? ? ? ?]

“….”

Hứa Bảo Như đúng là điên rồi.

Cô vốn còn mang theo bài tập cùng đi chơi, kết quả là lên núi Nam Danh, mỗi ngày nếu không phải nướng BBQ, thì cũng là câu cá cắm trại, buổi tối trở lại khách sạn thì mệt mỏi nên ngã đầu là ngủ ngay, làm gì còn nhớ đến bài tập nữa.

Và kết quả của việc nước đến chân mới nhảy, chính là điên cuồng làm bài tập trong hai ngày trước khi vào học.

Nhưng Nhất Trung nổi tiếng là biến thái, văn toán anh chính trị sử địa tận mấy chục bộ đề thi, Hứa Bảo Như thức trắng một đêm, đến buổi sáng ngày hôm sau, mới làm xong đề thi văn.

Cô nhìn một chồng đề thi không chữ viết sạch sẻ trên bàn, rất tuyệt vọng, lại hỏi trong nhóm: [Không làm xong đề thi có hậu quả gì không?]

Hà Minh Việt trả lời cô: [Dựa theo thông lệ trước đây của thầy Trương, thì phải đứng ở hành lang làm hết toàn bộ đề thi xong mới có thể vào phòng học, còn phải đến phòng phát thanh đọc bản kiểm điểm trước học sinh và thầy cô toàn trường.]

Hứa Bảo Như: [? ? ? ? ?]

Hứa Bảo Như sợ ngây người.

Nếu hình phạt là quét dọn vệ sinh gì đó, cô sẽ nhận. Nhưng ở hành lang làm xong hết toàn bộ đề thi mới được vào phòng học là gì chứ? Còn phải đến phòng phát thanh đọc bản kiểm điểm? ? ?


Hứa Bảo Như quan trọng mặt mũi nhất, mấy chuyện ảnh hưởng đến mặt mũi cô như thế này, đánh chết cô cũng không làm được.

Không thể làm gì khác ngoài giãy giụa từ bỏ, tiếp tục vùi đầu làm đề thi.

Nhưng một ngày cô không ăn không uống, làm bài đến hơn hai giờ chiều, cũng chỉ mới làm xong lịch sử và chính trị mà thôi.

Hứa Bảo Như mệt mỏi gục xuống bàn, chỉ còn lại tiếng anh, toán và địa lí, chỉ cảm thấy hoa mắt, muốn ngất đi. Nhất là số học, nhiều tờ đề thi như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không làm nổi.

Hứa Bảo Như nằm trên bàn một hồi, thiếu chút nữa đã ngủ.

Tỉnh lại thấy đề thi chưa làm, vô cùng tuyệt vọng.

Vì quá tuyệt vọng, cô cầm đề thi chưa làm xong đi qua cách vách, tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài.

Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như cầm đề thi đứng ở ngoài cửa, hỏi cô: “Cậu đến đây làm gì?”

Hứa Bảo Như đáng thương nâng đống đề thi toán lên với vẻ mặt mong đợi, “Thẩm Độ, xin cậu, chỉ tớ làm đề đi.”

Thẩm Độ nhíu mày, vừa định từ chối, đúng lúc Thẩm Uyển Thu từ trên lầu đi xuống, “Là Bảo Như à?”

Hứa Bảo Như nghiêng đầu qua bả vai Thẩm Độ, cười ngọt ngào với Thẩm Uyển Thu, “Dì, là con ạ.”

Thẩm Uyển Thu mỉm cười đi ra, nói: “Sao lại đứng bên ngoài vậy, mau vào nhà đi.”

Thẩm Uyển Thu vừa nói, vừa cầm tay Hứa Bảo Như kéo vào nhà, hỏi: “Ba mẹ con đâu rồi? Có ở nhà không?”

Hứa Bảo Như nói: “Họ đi du lịch rồi ạ, có lẽ phải đến ngày mai mới về.”

Thẩm Uyển Thu kéo Hứa Bảo Như đến ngồi ở ghế sofa, lại gót trái cây cho cô, thấy trên tay Hứa Bảo Như còn cầm bài tập, cười hỏi: “Bảo Như đến đây có vấn đề gì muốn hỏi à?”

Hứa Bảo Như gật đầu, nói: “Con không giỏi môn toán lắm, muốn nhờ Thẩm Độ chỉ con ạ.”

Cô vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ.

Thẩm Độ đang ngồi ở ghế sofa một người, đôi mắt đen nhanh yên lặng nhìn cô, con ngươi của cậu rất sâu, lúc nghiêm túc nhìn ai đó, hệt như có thể nhìn thấu người ta luôn vậy.


Thẩm Uyển Thu lấy đề thi Hứa Bảo Như cầm trong tay lật mấy tờ, “Nhiều như vậy à.”

Bà vội vàng ngẩng đầu nói với Thẩm Độ: “Bảo Như học toán không tốt lắm, con chỉ con bé chút đi.”

Thẩm Độ không trả lời, nhìn Hứa Bảo Như, sau đó đứng lên, đi lên lầu.

Thẩm Uyển Thu quay đầu nói với Hứa Bảo Như: “Con lên đi, có gì không hiểu đều có thể hỏi Thẩm Độ. Buổi chiều con cứ ở lại đây làm bài tập, buổi tối dì nấu cơm cho hai đứa ăn.”

“Vâng, cảm ơn dì ạ.”

Hứa Bảo Như cầm bài tập và đi theo Thẩm Độ lên lầu.

Đến thư phòng của Thẩm Độ, Hứa Bảo Như tò mò thăm thú bốn phía.

Thư phòng của Thẩm Độ bố trí rất đơn giản, tất cả các giá sách đặt sát tường đều để đầy sách. Ngoại trừ sách còn có mấy mô hình lego mà các nam sinh thích.

Thẩm Độ đi đến trước bàn đọc sách, rồi sau đó mới xoay người, nhìn Hứa Bảo Như, “Hứa Bảo Như.”

Hứa Bảo Như mỉm cười, vui vẻ nói: “Hóa ra cậu nhớ tên tớ à. Tớ còn tưởng ngay cả tên tớ cậu cũng không nhớ đấy.”

Thẩm Độ nhìn cô, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Hứa Bảo Như cười, nói: “Muốn theo đuổi cậu đó.”

Thẩm Độ nhíu mày.

Hứa Bảo Như lại cười, vội vàng tiến tới mấy bước, giơ đống đề thi trong tay lên. “Nhưng hôm nay tớ thật sự đến nhờ cậu chỉ làm đề mà.”

Cô sợ Thẩm Độ không chịu chỉ cho mình, còn nói: “Hai nhà chúng ta có quan hệ tốt như vậy, cậu có thể cố giảng cho tớ chút được không?”

Thẩm Độ nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một lúc, hồi lâu, đưa tay kéo ghế ở bàn đọc sách ra.

Hứa Bảo Như rất biết điều, lập tức ngồi xuống ngay ngắn.

Một tay Thẩm Độ đút trong túi, dựa vào tường, hỏi cô, “Đề đâu.”

Hứa Bảo Như rút đề thi toán ra, đưa cho Thẩm Độ.

Thẩm Độ cầm lấy xem qua, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Bảo Như, “Đừng nói với tôi toàn bộ cậu đều không làm được nhé.”

Cậu ném đề thi về lại, “Làm trước đi đã, có gì không hiểu thì hỏi lại tôi.”


Cậu nói xong, xoay người rút một quyển sách từ trên giá sách xuống, đi thẳng ra bên ngoài ban công.

Hứa Bảo Như: “….”

Hứa Bảo Như rất tuyệt vọng.

Cô lấy đề thi về lại, ngây người nhìn chằm chằm đề thi trống không nửa ngày trời, sau đó cầm bút làm mấy câu. Nhưng mỗi lần tính đều không đúng.

Cô giãy giụa một hồi, quyết định đứng lên, vươn người qua bàn đọc sách, nhoài người đến bệ cửa sổ, nhìn về phía Thẩm Độ đang nằm trên ghế đọc sách ở ban công, gọi cậu, “Thẩm Độ —–”

Thẩm Độ không ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng “ừ”.

Hứa Bảo Như thử thăm dò: “Có lẽ….. Đề thi của các cậu cũng giống bọn tớ đó?”

Thẩm Độ vẫn không ngẩng đầu, thản nhiên đọc sách, trả lời cô rất lạnh nhạt, “Tôi không làm.”

Hứa Bảo Như hơi sững sốt, kinh ngạc nói: “Tại sao vậy?”

Thẩm Độ: “Không làm thì tôi vẫn biết làm.”

Hứa Bảo Như: “…”

Hứa Bảo Như vốn định mượn của Thẩm Độ chép, ai ngờ học bá cũng không làm bài tập.

Cô không thể làm gì khác ngoài ngồi về lại cam chịu số phận, vừa lật sách vừa làm những bài mình biết trước.

Nhưng một đề thi toán, cô có thể làm trong năm mươi phút đã là không tệ rồi.

Chờ đến khi cô làm xong mấy tờ đề thi mình biết, trời cũng đã sắp tối.

Cô cầm đề thi đi ra, chờ Thẩm Độ chỉ mình những bài còn lại.

Cô mệt mỏi không chịu nổi. Lúc Thẩm Độ xem đề, cô chịu hết được nên phải nằm bò ra bàn.

Thẩm Độ chỉ đơn giản lật đề thi một hồi, hiếm khi nói nhiều hơn mấy chữ, “Toán cậu học như vậy, sau này thi đại học định sẽ như thế nào?”

“Vậy nên không phải bây giờ tớ đang cố gắng đó sao.” Hứa Bảo Như dứt lời, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cô lập tức ngồi thẳng người lại, nghiêm túc hỏi Thẩm Độ, “Thẩm Độ, cậu muốn thi vào trường đại học nào?”

Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô.

Trong mắt Hứa Bảo Như mang theo ý cười, nói: “Tớ thi cùng một trường với cậu được không?”

Thẩm Độ nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Đó là việc của cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.