Như Em Hằng Mong

Chương 52


Đọc truyện Như Em Hằng Mong – Chương 52

Trong mắt Hứa Bảo Như chứa ý cười xấu xa, không chỉ cởi dây nịt da của Thẩm Độ ra, mà bàn tay nhỏ bé của cô còn đưa vào trong áo sơ mi của anh, mò đến cơ bụng của anh.

Thời điểm tay cô chạm đến cơ bụng của Thẩm Độ, cảm giác rõ ràng cơ thể anh hơi căng thẳng, còn muốn làm thêm vài chuyện xấu, nhưng tay đã bị Thẩm Độ kéo ra, anh nhìn chằm chằm cô với đôi mắt thâm trầm, thấp giọng nói: “Hứa Bảo Như, em đùa anh à?”

Hứa Bảo Như bật cười thành tiếng, nói: “Nào có đâu. Sao vậy? Sờ cũng không được sờ hả?”

Thẩm Độ cầm tay cô, “Không được, đừng đụng lung tung.”

Hứa Bảo Như cười, nói: “Thẩm Độ, anh đúng là hẹp hòi, còn nói là thích em, vậy mà sờ một cái cũng không cho.”

Thẩm Độ buồn cười, anh giơ tay lên bóp bóp mặt Hứa Bảo Như, “Em đùa anh mà. Em thật sự cho rằng anh có thể kiềm chế nhiều như vậy à? Cơ thể đang không khỏe còn trả đòn anh, Hứa Bảo Như, em có thể đừng nghịch như thế không hả.”

Cuối cùng Hứa Bảo Như cũng không nhịn được nữa, cười ha ha, cô ôm cổ Thẩm Độ, cười đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, nói: “Sao thế, em đùa chút không được à.”

Thẩm Độ thả tay ôm bên hông Hứa Bảo Như xuống, cúi đầu đeo lại dây nịt da, nói: “Không được, đừng làm bậy.”

Hứa Bảo Như cười, “Được thôi.”

__

Buổi tối lúc sắp đi ngủ, Hứa Bảo Như rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, nằm sấp trên giường tìm kiếm xem xung quanh đây có chỗ nào đi chơi không, cô muốn đi cùng Thẩm Độ trong ngày sinh nhật của mình.

Có rất nhiều nơi có thể đến chơi ở quanh đây, nhưng Hứa Bảo Như xem trên điện thoại một hồi lâu, vẫn không tìm thấy được nơi nào hấp dẫn cô.

Cô nằm sấp trên giường, nghịch ngợm quơ quơ hai chân, một tay chống má, một tay lướt lướt trên màn hình điện thoại.

Lúc Thẩm Độ từ bên ngoài đi vào, thấy Hứa Bảo Như mở nhiệt độ máy điều hòa rất thấp, còn không đắp chăn, anh đi đến tủ đầu giường lấy remote điều khiển máy điều hòa chỉnh nhiệt độ lên cao, sau đó mới nói: “Đứng lên uống nước táo đỏ trước đã.”

“Ừm.” Hứa Bảo Như ngoan ngoãn đáp một tiếng, lúc này mới đặt điện thoại xuống, ngồi dậy trên giường, cô đưa hai tay bưng lấy chén nước trong tay Thẩm Độ, anh dặn dò cô, “Cẩn thận chút, hơi nóng.”

“Em biết rồi.” Hứa Bảo Như nhận lấy chén, trong chén có gừng già, táo đỏ và củ khởi, làm ấm bụng. Nhiệt độ âm ấm, hương vị ngọt ngào.

Thật ra Hứa Bảo Như cũng không có hiểu biết gì trong phương diện chăm sóc cơ thể này, cô đến kì kinh nguyệt cũng không quá đau nhức gì, nên không chăm sóc mình kĩ đến thế.

Nhưng Thẩm Độ rất nghiêm túc, mỗi tháng lúc cô đến kì, đều sẽ nấu nước táo đỏ cho cô uống, còn hầm cháo Nanakusa (bảy thảo mộc) bổ máu cho cô ăn.

Nên dù là đến kì kinh nguyệt, sắc mặt cô vẫn hồng hào căng bóng, cơ thể không lạnh băng, cũng không đau nhức.

Hứa Bảo Như uống nước xong, cơ thể hơi ấm lên, nằm trên giường một hồi thì rút chân để ra ngoài chăn.

Một tay Thẩm Độ bưng chén không, cúi người dùng tay còn lại kéo chăn lên, che kín chân để bên ngoài của Hứa Bảo Như, nói: “Mấy ngày nay đừng ham lạnh, không tốt cho cơ thể.”

Hứa Bảo Như biết Thẩm Độ muốn tốt cho cô, trong lòng ngọt ngào như mật, cô kêu “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời anh đắp kín chăn đàng hoàng.


__

Sinh nhật Hứa Bảo Như là vào cuối tháng chín, vì cô muốn cùng trải qua thế giới hai người cùng Thẩm Độ trong ngày đó, nên đã mời các bạn bè của mình ăn tiệc trước một ngày.

Vừa khéo ngày đó là thứ bảy, mọi người đều không đi học, một nhóm mười mấy người, ăn bữa tối xong, lại đi ca hát.

Nói là ca hát, nhưng sau khi đến đó lại trở thành uống rượu. Hứa Bảo Như chơi rất vui vẻ, chơi đổ xúc xắc với đám Dương Húc, thua thì uống rượu.

Nhưng làm sao cô có thể chơi lại những người lão luyện như đám Dương Húc được, lần nào chơi cũng thua, thua mấy ván liên tiếp.

Thẩm Độ vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh nhìn không nổi nữa, đưa tay cầm lấy xúc xắc trong tay cô, để cô ngồi bên cạnh mình.

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn đổi vị trí với Thẩm Độ, cô mở to đôi mắt, chuẩn bị xem Thẩm Độ chơi.

Dương Húc thấy đổi thành Thẩm Độ chơi, rất thức thời mà cầu xin tha thứ trước, “Thẩm đại công tử, cao thủ, hạ thủ lưu tình nha.”

Thẩm Độ thả xúc xắc lên bàn trà nhỏ, nói rất bình thản: “Kĩ thuật của tôi tạm được thôi.”

Tần Phong ngồi bên cạnh suýt đã cười phụt ra, anh cố nén lại. Trong đầu thầm nghĩ, lòng dạ người anh em này đúng là càng ngày càng đen tối. Với kĩ thuật chơi của Thẩm Độ, còn gọi là tạm được à? Hồi đó còn học cấp ba, anh và đám Tiết Chiếu, chơi xúc xắc chưa bao giờ thắng nổi Thẩm Độ. Có một lần anh đã từng nghi ngờ, có phải Thẩm Độ nghe đếm số được không.

Cậu bạn Thẩm Độ này, trời sinh đã có một loại khí chất. Cho dù vẻ mặt anh rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần anh ở đó, sẽ khiến người khác không dám khinh thường.

Dĩ nhiên Dương Húc không tin kĩ thuật chơi của Thẩm Độ chỉ tạm được, nhưng anh cũng không hiểu rõ thực lực của Thẩm Độ.

Anh cầm xúc xắc trên bàn trà lên, hỏi: “Tớ trước nhé?”

Thẩm Độ không biểu lộ cảm xúc gì, “ừ” một tiếng rất bình thản.

Dương Húc chơi với Thẩm Độ, đương nhiên sẽ không giống lúc chơi với Bảo Như, tùy tiện lắc vài cái đã thắng. Anh cầm xúc xắc, ra sức lắc một lúc, sau đó để xuống bàn trà nhỏ, mở nắp ra, ba số năm.

Anh hào hứng nói: “Thẩm đại công tử, đến cậu rồi.”

Thẩm Độ nhìn qua, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ung dung, anh cầm xúc xắc lên, lắc mấy cái, rồi đặt lên lại bàn trà nhỏ, mở nắp, đồng loạt ba số sáu.

Hai mắt Dương Húc choáng váng.

Cái này gọi là kĩ thuật tạm được hả??

Dương Húc thoải mái uống rượu, nhưng anh không phục, tiếp tục chơi.

Nhưng mấy ván kế tiếp, quả thật anh thua cũng không quá thảm, nhưng bất kể là anh lắc ra được số gì, thì mỗi ván Thẩm Độ đều ra ba số sáu. Không ván nào ngoại lệ.


Dương Húc thua đến quần lót cũng không còn, mặt mũi cũng vứt sạch, kêu khóc nói: “Thẩm Độ, tốt xấu gì cậu cũng phải nhường tớ chút chứ, lần nào cũng thua, mất mặt tớ quá đi được.”

Dương Húc vốn chỉ nói chơi, ai ngờ ván kế tiếp Thẩm Độ lắc ra ba số một, đúng là nhường anh ta.

Dương Húc trong chớp mắt còn cảm thấy mất mặt hơn, gào to: “Thẩm Độ, cậu không được làm nhục người khác như vậy đâu. Bảo Như, cậu quản người đàn ông của cậu đi này.”

Hứa Bảo Như đã sớm cười không ngừng được, nhưng cô thật sự rất tò mò, hỏi Thẩm Độ: “Không phải trò này đều dựa vào vận may sao? Còn có thể có kĩ thuật hả anh?”

Thẩm Độ quay đầu nhìn cô, trong mắt là ý cười, “Vận may ở đâu ra nhiều vậy.”

Hứa Bảo Như vội hỏi: “Vậy anh chơi thế nào?”

Thẩm Độ tự rót cho mình một ly rượu, nói: “Có thể nghe đếm số thôi.”

Hứa Bảo Như cảm thấy rất hứng thú, lập tức ôm lấy cánh tay Thẩm Độ, cười tít mắt làm nũng, “Em muốn học, về nhà anh dạy em nha.”

Thẩm Độ nhíu mày, trong mắt không giấu được ý cười, cố ý trêu cô, “Không dạy đâu.”

Hứa Bảo Như nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy mà.”

Cô giơ tay lên xoa bóp cổ cho Thẩm Độ, cười tít mắt nói: “Em bóp vai cho anh.”

Thẩm Độ cười, “Bóp lâu một chút.”

Hứa Bảo Như: “Được.”

Cả nhóm chơi đến hơn hai giờ sáng. Hứa Bảo Như cắt bánh sinh nhật, còn ước nguyện sinh nhật cho mình.

Trên đường về nhà, Thẩm Độ hỏi cô đã ước gì cho nguyện vọng sinh nhật.

Hứa Bảo Như cười tít mắt, hai tay chắp sau lưng, nói: “Nếu đã là nguyện vọng sinh nhật, thì đương nhiên không thể nói rồi, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa. Hay là, anh đoán đi?”

Cô quay đầu cười nhìn Thẩm Độ.

Thẩm Độ nhíu mày, nhìn Hứa Bảo Như, hỏi: “Có liên quan đến anh không?”

Hứa Bảo Như gật đầu, khóe miệng cong lên, “Có đó.”

Thẩm Độ nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một hồi, sau đó cười, nói: “Vậy anh biết rồi.”


Hứa Bảo Như hỏi: “Anh biết cái gì vậy?”

Thẩm Độ trêu cô: “Em đoán đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Bảo Như nhăn lại, “Anh đừng như vậy chứ.”

Thẩm Độ cười, giơ tay lên xoa đầu Hứa Bảo Như, cầm tay cô, “Đi nào, về nhà thôi.”

Hứa Bảo Như để mặc Thẩm Độ dắt mình đi, vui vẻ đi theo Thẩm Độ về nhà.

Hơn hai giờ sáng, trong tiểu khu rất yên tĩnh. Nhưng đèn đường vẫn sáng, Hứa Bảo Như nói với Thẩm Độ: “Ngày mai chúng ta đến núi Chu chơi đi, em đã xem hướng dẫn du lịch rồi, em muốn tới nhà cây trong khu rừng đó, phía trước nhà cây còn có hồ nước, có thể chèo thuyền đó.”

Thẩm Độ cười cô, “Em còn biết chèo thuyền à?”

Hứa Bảo Như nói: “Em không biết, nhưng anh biết mà.”

Thẩm Độ quay đầu nhìn cô, trong mắt là ý cười, nói: “Sao em biết anh chèo được? Nếu anh không biết thì sao?”

Hứa Bảo Như cũng quay đầu sang nhìn anh cười, nói đùa: “Còn có thứ mà Thẩm đại thiếu gia anh không biết cơ á? Lúc em mới quen biết anh, còn tưởng anh thật sự là học bá mỗi ngày đều đọc sách đấy, học sinh ba tốt, tấm gương mẫu điển hình. Kết quả lại có chủ tịch hội học sinh nào đó, mới học cấp ba đã biết uống rượu rồi. Chơi xúc xắc còn giỏi như vậy nữa. Thẩm Độ, anh lừa người quá đó.”

Thẩm Độ nắm chặt tay Hứa Bảo Như hơn chút, nhìn cô, “Vậy em có hối hận không?”

Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: “Cái này thì không có đâu.”

Thẩm Độ giơ tay lên bóp bóp mặt cô, nói: “Hối hận cũng muộn rồi, em là của anh.”

Hứa Bảo Như cười, đôi mắt cong lên, nói: “Ừm, em là của anh.

Hai người về đến nhà đã là hai giờ rưỡi sáng, chờ tắm rửa xong đi ra ngoài, cũng đã ba giờ.

Nhưng Hứa Bảo Như không mệt chút nào, còn ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mở quà sinh nhật cô nhận được tối nay.

Lúc Thẩm Độ tắm xong đi ra, thấy Hứa Bảo Như vẫn còn ngồi ở phòng khách mở quà.

Cô trân quý đặt những món quà đã mở ra lên bàn trà nhỏ, Thẩm Độ nhàn rỗi cũng chán, đi đến ngồi xuống ghế sofa, cầm một chiếc hộp nhạc lên, tò mò hỏi: “Đây là ai tặng vậy?”

Hứa Bảo Như ngẩng đầu lên nhìn, cười nói: “Là Phùng Trăn tặng.”

Thẩm Độ đặt đồ xuống, lại tùy ý cầm lên một đôi giày thể thao màu xanh mint, “Còn cái này là của ai tặng em?”

Hứa Bảo Như nói: “Đó là Chu Di tặng.”

Thẩm Độ đặt đồ xuống, ngước mắt thấy Hứa Bảo Như vẫn còn mở quà, dứt khoát không quấy rầy cô nữa. Anh đi đến tủ lạnh lấy một lon bia, mở tivi lên, chờ Hứa Bảo Như mở quà xong.

Hứa Bảo Như mở hết quà khoảng hai mươi mấy phút, ngoại trừ quà được các bạn tặng, còn có người thân gửi đến cho cô. Đống quà đã mở xong nằm đầy trên bàn trà nhỏ.

Món quà nào cô cũng rất thích, lấy điện thoại ra chụp hình.


Chờ chụp ảnh xong, mới nhớ ra, Thẩm Độ vẫn chưa tặng quà cho mình.

Cô đứng lên trên ghế, đi đến bên cạnh Thẩm Độ, vuốt váy ngồi lên đùi anh, ôm cổ Thẩm Độ bằng một tay, cười tít mắt hỏi: “Thẩm Độ, quà sinh nhật của em đâu?”

Thẩm Độ di chuyển mắt từ màn hình tivi sang, nhìn cô, “Cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à?”

Hứa Bảo Như cười, “Đúng vậy. Vậy nên quà của anh đâu?”

Thẩm Độ nhíu mày, nói đùa với cô: “Không phải em muốn anh sao?”

Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, vậy anh có cho em không?”

Cô vừa nói, một tay vừa đưa đến cởi nút áo sơ mi của Thẩm Độ.

Thẩm Độ bị chọc cười, kéo tay cô, “Khoan nghịch đã, nhắm mắt lại trước đi.”

Hứa Bảo Như cười, ừ một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thẩm Độ lấy quà trong túi quần ra, là một sợi dây chuyền tinh xảo rất đẹp.

Anh đeo dây chuyền cho Hứa Bảo Như, hai tay vòng qua bên cổ cô, cài khóa dây chuyền, sau đó mới nói: “Được rồi.”

Hứa Bảo Như cũng đã sớm cảm giác được đó là gì, khóe miệng cô cong cong, mở mắt ra, cúi đầu nhìn thấy một sợi dây chuyền rất đẹp ở trước ngực.

Thẩm Độ hỏi cô: “Thích không?

Hứa Bảo Như cười, ôm lấy cổ Thẩm Độ, hôn lên mặt anh một cái, vui vẻ nói: “Thích lắm.”

Thẩm Độ nhìn thấy sự vui vẻ tràn đầy trong mắt Hứa Bảo Như, không nhịn được bóp bóp mặt cô, “Hứa Bảo Như, sao em lại đáng yêu như vậy?”

Từ nhỏ tính cách Thẩm Độ đã hời hợt, theo sự trưởng thành, đối với nhiều chuyện cũng dần không thèm để ý đến nữa. Thời điểm học cấp ba, tính cách của anh thật sự rất lạnh nhạt, không quá để ý đến bất kì ai.

Trước khi gặp được Hứa Bảo Như, anh chưa từng nghĩ sẽ yêu đương, cũng chưa từng đến quan tâm đến việc sẽ kết hôn. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ, khiến anh không có chút hứng thú nào với chuyện tình cảm.

Nên dù bạn học xung quanh đều bắt đầu biết yêu, đau khổ vì chuyện tình cảm, anh chưa chưa từng khốn khổ trong phương diện này. Anh căn bản không cân nhắc đến.

Khi đó anh không hề nghĩ đến, sẽ có một ngày anh thua trước một cô gái.

Mỗi một ngày được ở bên Hứa Bảo Như, anh đều cảm thấy ông trời đã đối xử với mình không tệ rồi.

Có lúc anh nghĩ, có phải kiếp trước mình đã thua Hứa Bảo Như không, nên kiếp này mới có thể thích cô đến như vậy.

Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, bỗng nhiên nói: “Thẩm Độ, anh đoán vừa rồi lúc cầu nguyện, em đã xin điều gì?”

Thẩm Độ hỏi: “Điều gì vậy?”

Hứa Bảo Như cười, cô nghiêng người đến, nhẹ giọng nói bên tai Thẩm Độ: “Em muốn anh, mãi mãi là của em.”

Đôi mắt đang rũ xuống của Thẩm Độ gợn sóng, anh ngước mắt nhìn về phía Hứa Bảo Như, hồi lâu, thấp giọng trả lời, “Anh mãi mãi là của em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.