Đọc truyện Như Em Hằng Mong – Chương 5
Lại là một ngày thứ bảy.
Sáng sớm, Hứa Bảo Như bị chuông báo thức gọi dậy.
Tối hôm qua cô ngủ rất khuya, vào lúc này mệt mỏi ngay cả mắt cũng không mở ra nổi, mơ mơ màng màng đưa tay từ trong chăn ra, mò đến đồng hồ báo thức, nhấn tắt tiếng chuông báo.
Nhưng ngủ không đến mười phút, chuông báo thức lại vang lên lần nữa.
Hứa Bảo Như bị ồn ào quấy nhiễu cũng hết cách, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nhấn tắt đồng hồ báo thức, đầu tóc rối bời, từ trong chăn bò ra ngoài để đi rửa mặt với sự đau khổ.
Chờ khi cô rửa mặt xong, thay quần áo xuống lầu, mẹ Hứa đang định lên lầu gọi cô. Thấy con gái đi xuống, nói: “Nếu con còn chưa thức dậy, mẹ sắp lên gọi con đấy.”
Hứa Bảo Như bỉu môi, “Con thật sự rất mệt.”
Mẹ Hứa nói: “Ăn bữa sáng trước đi, ăn sáng xong sẽ không mệt nữa.”
Ăn sáng xong, đã gần đến chín giờ.
Hứa Bảo Như chào mẹ, sau đó ra cửa, phải đến lớp học thêm theo giờ.
Vì lớp học thêm theo giờ không quá xa nhà, Hứa Bảo Như chỉ đi bộ đến đó.
Nhưng còn chưa đi ra khỏi tiểu khu, cô đã nghe thấy có người bóp còi xe ở sau lưng.
Cô đứng sang bên cạnh theo bản năng, nghĩ muốn nhường đường cho xe phía sau.
Nhưng cô vừa mới đứng sang bên cạnh, chiếc xe kia lại dừng ở trước mặt cô.
Cửa kính xe hạ xuống, Hứa Bảo Như mới phát hiện người trong xe là dì Thẩm.
Hứa Bảo Như thấy Thẩm Uyển Thu, lập tức mỉm cười, lễ phép gọi, “Dì Thẩm ạ.”
Thẩm Uyển Thu cười rất dịu dàng, ló đầu ra hỏi Bảo Như, “Bảo Như, con đi đâu mà sớm quá vậy?”
Hứa Bảo Như nói: “Con đến lớp học thêm dì ạ.”
Thẩm Uyển Thu nói: “Lên xe đi, dì đưa con đến đó.”
Hứa Bảo Như muốn nói lớp học thêm không xa, cô có thể đi bộ qua đó.
Nhưng cô lại không tiện từ chối ý tốt của dì Thẩm, nên cười gật đầu, mở cửa ghế phó lái, ngồi lên xe.
Thẩm Uyển Thu khởi động xe lần nữa, dịu dàng hỏi: “Sao thứ bảy lại còn phải đi học thêm chứ? Con phải học thêm môn gì vậy?”
Hứa Bảo Như nói: “Toán ạ. Con học toán không tốt lắm, nên mẹ đã đăng ký cho con một lớp học thêm.”
Thẩm Uyển Thu nói: “Lớp học thêm dạy có ổn không?”
“Tạm được ạ. Dù sao con chỉ cần nhìn thấy toán đã nhức đầu rồi.” Hứa Bảo Như thành thật nói.
Thẩm Uyển Thu không nhịn được cười, nói: “Nếu con có gì không hiểu, có thể đến hỏi Thẩm Độ. Nó học toán cũng được lắm.”
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, cô quay đầu, nhìn dì Thẩm, hỏi: “Có thể không ạ?”
Thẩm Uyển Thu cười nói: “Dĩ nhiên có thể rồi. Hai nhà chúng ta quan hệ tốt như vậy, bình thường con có thể đến chơi bất kì lúc nào, có cái gì không biết đều có thể hỏi Thẩm Độ, biết chưa?”
Hứa Bảo Như cười ngọt ngào, nói: “Con biết rồi ạ, cảm ơn dì.”
Thẩm Uyển Thu cười nói: “Không cần cảm ơn đâu.”
Thẩm Uyển Thu lái xe, đưa Hứa Bảo Như đến cửa lớp học thêm.
Hứa Bảo Như bước xuống xe, khom người vẫy tay với dì Thẩm, “Dì, vậy con đi học ạ. Dì lái xe chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Uyển Thu mỉm cười, nói: “Được rồi, yên tâm đi.”
Cho đến buổi trưa khi bốn tiết toán kết thúc, cả người Hứa Bảo Như thật sự rất mệt mỏi.
Về đến nhà rồi là cái gì cũng không muốn làm, ăn cơm trưa xong lập tức bò vào trong chăn ngủ trưa.
Buổi sáng cô thức dậy sớm, lại phải học bốn tiết toán đầy khổ sở, vừa ngủ đã đánh một giấc đến bốn giờ chiều.
Tỉnh dậy cũng không muốn xuống giường, chỉ nghiêng người làm ổ trong chăn chơi điện thoại.
Chu Di hỏi cô trong Wechat: [Gần đây tiến triển thế nào rồi? Thêm Wechat chưa?]
Nhắc đến chuyện này, Hứa Bảo Như có hơi đau lòng. Ban đầu lúc cô còn học trong trường trung học số ba ở thành phố Giang, quả thật nam sinh theo đuổi cô không nhiều cũng chẳng sao.
Cô thật sự không nghĩ đến có một ngày, cô lại không thể thêm Wechat của một nam sinh.
Cô gửi một biểu tượng thất vọng than thở.
Chu Di ở đầu bên kia cười ha ha rất to, gửi một tin nhắn thoại qua, “Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Như Như? Có phải phong thủy bên đó không hợp với cậu không, sao vừa đổi nơi ở, thêm Wechat nam sinh cũng không được vậy cà. Không đến mức đó chứ ha ha ha ha.”
Hứa Bảo Như than thở, nói: “Có thể là vậy chăng.”
Chu Di cười không ngừng được, không nói giỡn nữa, gọi điện qua cho cô.
Hứa Bảo Như nghe máy, Chu Di lập tức nói trong điện thoại: “Chúng ta đánh cược với nhau đi?”
“Đánh cược gì chứ?” Hứa Bảo Như hỏi.
Chu Di: “Tớ đánh cược sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ thích cậu.”
Hứa Bảo Như không nhịn được cười, “Ngay cả tớ còn không tin chắc, sao cậu lại có lòng tin với tớ như vậy?”
Chu Di nói: “Bảo Như nhà chúng ta đẹp như vậy, tính cách tốt như vậy, nam sinh nào mà không thích chứ?”
Hứa Bảo Như bị chọc cười phá lên, “Tình bạn của cậu với tớ trong như gương ấy nhỉ.”
“Cũng không chỉ có mỗi tớ nói như vậy, đám Háo Tử cũng nói như vậy mà. Bọn họ còn nói, quốc khánh lần này, chắc chắn phải nhìn xem người tên Thẩm Độ đó đẹp trai bao nhiêu, có thể hấp dẫn hồn vía cậu như vậy.”
Hứa Bảo Như cười ha ha. Trò chuyện với bạn thân, dường như trở lại khoảng thời gian đi học ở thành phố Giang trước đây. Cô hỏi Chu Di, “Các cậu định khi nào đến.”
Chu Di nói: “Thứ bảy tuần sau, nghỉ học sẽ đến ngay luôn, vé tàu cũng mua xong cả rồi.”
Hứa Bảo Như rất vui vẻ, “Vậy các cậu gửi mã chuyến tàu cho tớ, đến lúc đó tớ ra sớm đón các cậu.”
“Được thôi!”
__
Vì cuối cùng cũng được gặp lại bạn thân, một tuần kế tiếp, mỗi ngày Hứa Bảo Như đều rất mong đợi quốc khánh.
Thật ra thì cũng không riêng gì cô, trong hai ngày gần kỳ nghỉ, dường như trong lòng các bạn học trong lớp đều như vậy.
Chủ nhiệm lớp nhắc nhở họ, “Mặc dù biết các em muốn nghỉ lễ, nhưng đây là thời gian nghỉ rồi sao, chỉ còn lại hai ngày này, vào giờ học thì nên học, bài tập nên làm cũng cần phải làm cho xong. Đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc nghỉ, đã lớp mười một rồi, cách kì thi đại học còn bao xa chứ? Từng đứa một, không có chút cảm giác khủng hoảng gì sao.”
Trường Nhất Trung là một trường có chất lượng rất cao, nghiêm khắc, áp lực bài vở cũng rất nặng. Các thầy cô giáo quản lí chặt chẽ, mới lớp mười một đã tựa như lớp mười hai dự bị rồi.
Bảy ngày nghỉ lễ quốc khánh, các thầy cô giáo của các môn đều hận không thể dùng bài tập chôn sạch bọn họ.
Văn toán anh chính trị sử địa, mấy bài tập của các môn cộng lại, hơn chục bộ, xếp thành một chồng dày.
Có nam sinh than thở: “Chúng ta thật sự là lớp mười một hả? Thật sự không phải lớp mười hai đó chứ? Tớ còn đang hoài nghi chính mình đây.”
“Đây không phải là ngày nghỉ nữa rồi, đây quả thật là trở về chịu hình phạt mà!”
“Chát quá chát quá, học sinh chúng ta thật chua chát làm sao.”
Mọi người vừa oán thán, vừa thu dọn bài tập vào cặp thật ngay ngắn.
Chủ nhiệm lớp vẫn đứng trên bục giảng nói về lịch sắp xếp trong kì nghỉ, Trương Dĩnh ngồi bên dưới nhỏ giọng hỏi Hứa Bảo Như, “Bảo Như, quốc khánh này cậu có muốn ra ngoài đi chơi không?”
Hứa Bảo Như lắc đầu, nói: “Chắc sẽ không ra ngoài đâu, các bạn của tớ muốn đến đây chơi. Còn cậu thì sao?”
“Chắc tớ phải đến nhà bà nội rồi, chỉ là nhiều bài tập như vậy, không biết lúc nào mới làm xong đây.”
Hứa Bảo Như cũng nhức đầu, nhỏ giọng hỏi Trương Dĩnh, “Trường học của các cậu vẫn luôn biến thái như vậy hả?”
Trước kia cô học trường trung học số ba ở thành phố Giang, nào có nhiều bài tập như vậy.
Trương Dĩnh gật đầu, “Vẫn luôn như vậy. Tớ nghe nói ban tự nhiên còn thảm hơn kìa, một kì nghỉ quốc khánh có bảy ngày, mà bài tập đã chất cao như một ngọn núi nhỏ. Ban tự nhiên không hổ là ban tự nhiên, đều không phải là người nữa rồi.”
Hứa Bảo Như gật đầu đồng tình, nếu vứt cô vào ban tự nhiên, đoán chừng cô không chết cũng sẽ bị lột da mất.
__
Vì hôm nay nghỉ quốc khánh, học sinh trở về nhà rất nhiều.
Ba mẹ Hứa sợ con gái không lên được xe, nên đã lái xe đến đón cô.
Hứa Bảo Như vừa ra khỏi cổng trường, liếc mắt đã thấy xe nhà mình.
Cô lập tức vui vẻ chạy đến, “Ba, mẹ, sao hai người lại đến ạ.”
Mẹ Hứa cười nói: “Lên xe trước đi, lên xe rồi nói.”
“Vâng!” Hứa Bảo Như hào hứng mở cửa hàng ghế sau, ngồi lên xe, nói với mẹ: “Vừa rồi con còn đang suy nghĩ, có lẽ hôm nay sẽ khó ngồi xe lắm, không nghĩ ba mẹ đã đến rồi.”
Mẹ Hứa cười nói: “Mẹ với ba con nghĩ hôm nay là ngày nghỉ rồi, đoán chắc học sinh trở về sẽ nhiều, sợ con không ngồi xe được, nên dứt khoát đến đây đón con đó.”
Miệng Hứa Bảo Như rất ngọt, nói: “Cảm ơn ba mẹ thân yêu của con.”
Mẹ Hứa không nhịn được cười, hỏi: “Đói bụng không con? Tối nay có món sườn heo hấp con thích đấy.”
Hứa Bảo Như nói: “Vốn không đói bụng, mà mẹ nói đến sườn heo hấp, con lập tức thấy đói.”
Ba Hứa và mẹ Hứa nghe vậy, đều nở nụ cười.
Hứa Bảo Như cũng không nhịn được cười, chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, nói: “Đúng rồi ba mẹ, ngày mai đám Chu Di muốn đến tìm con chơi, ban ngày con không ở nhà đâu, buổi tối sẽ về ạ.”
Mẹ Hứa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Tiểu Di đến à?”
“Vâng ạ, còn có mấy người đám Háo Tử nữa.”
Mẹ Hứa nói: “Vậy con đưa các bạn vào nhà đi, người ta từ xa đến thăm con, đưa mọi người vào nhà, mẹ làm mấy món ngon cho mấy đứa ăn.”
Hứa Bảo Như cười gật đầu, “Ngày mai con sẽ nói với họ ạ.”
“Được, vậy ngày mai mẹ ra ngoài mua thức ăn sớm chút.”