Như Em Hằng Mong

Chương 19


Đọc truyện Như Em Hằng Mong – Chương 19

Tối hôm đó, lần đầu tiên Thẩm Độ mất ngủ.

Đã hai giờ sáng, cậu vẫn ngồi trước bàn đọc sách, nhưng dù ánh mắt nhìn vào sách, song hoàn toàn không thể đọc vào.

Trong đầu tất cả đều là bóng dáng Hứa Bảo Như, xóa đi không được.

Xúc cảm mềm mại trên môi tựa như vẫn còn đó, trong đầu cậu hiện ra hình ảnh Hứa Bảo Như tiến đến hôn cậu buổi chiều nay.

Cậu không kiềm được mà nhíu mày.

Ban đêm Thẩm Uyển Thu tỉnh dậy đi uống nước, thấy đèn trong phòng con trai vẫn sáng.

Bà đứng bên ngoài gõ nhẹ lên cửa, hỏi: “Thẩm Độ, còn chưa ngủ à?”

Thẩm Độ nghe thấy giọng nói của mẹ, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Cậu đáp một tiếng vâng, thấp giọng trả lời, “Con ngủ ngay.”

Cậu đóng sách lại, đứng dậy cầm áo phông và quần trên giường, đi vào phòng tắm tắm rửa.

Hôm nay, mãi đến hơn ba giờ sáng Thẩm Độ mới ngủ.

Nhưng hơn năm giờ đã tỉnh dậy.

Khi cậu thức giấc, ấn đường cau lại rất chặt. Trong miệng không nhịn được mắng một câu, sau đó vén chăn đi vào phòng tắm.

__

Thời gian nghỉ đông ngắn hơn so với tưởng tượng của Hứa Bảo Như, chớp mắt một cái đã kết thúc.

Ngày đầu tiên khai giảng, Hứa Bảo Như vẫn còn thói quen trong kì nghỉ đông, sáng sớm rất khó khăn mới từ trong chăn bò dậy được.

Cô rửa mặt xong xuống lầu ăn bữa sáng.

Lúc ăn cơm, mẹ Hứa nhìn mái tóc dài xoăn sóng của con gái, nhắc nhở cô, “Hai ngày nữa mẹ đưa con đi làm thẳng tóc lại, con xem con bây giờ, chẳng có dáng vẻ của học sinh chút nào.”

Hứa Bảo Như vốn định đi làm tóc vào ngày hôm qua, nhưng hôm qua lại ra ngoài dạo phố với Trương Dĩnh, nên không có thời gian.

Cô khéo léo nói: “Không sao ạ, một hồi con buộc tóc lên, tuần tới rồi đi làm lại.”

Trái lại thì ba Hứa lại cười, nói: “Ba thấy Bảo Như để kiểu tóc này rất xinh mà.”

Hứa Bảo Như mỉm cười, đôi mắt cong cong, “Cảm ơn ba!”

Mẹ Hứa trừng mắt nhìn chồng mình, quở trách: “Học sinh mà đẹp cái gì, ông xem học sinh mà uốn tóc đeo bông tai kia kìa.”

Ba Hứa lại vội vàng nghe theo vợ, “Ừ ừ ừ, học sinh là phải có dáng vẻ của học sinh, chờ lên đại học rồi chúng ta không nói nữa.”

Hứa Bảo Như bĩu môi.

Mẹ Hứa lại dặn dò: “Một hồi lên lầu buộc tóc lên, không được phép đeo bông tai.”

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi ạ.”

Ăn bữa sáng xong, Hứa Bảo Như ngoan ngoãn đi lên lầu thay đồng phục, lại tìm dây thun buộc tóc đuôi ngựa thật cao.

Hứa Bảo Như tự nhận mình đã rất biết điều khi ở trong trường học, không vi phạm nội quy chút nào.

Khai giảng học kì mới, sân trường trầm tĩnh nghỉ đông nhất thời lại trở nên náo nhiệt.

Thời điểm Hứa Bảo Như đến phòng học, bạn học trong lớp đều đến gần như đông đủ, mọi người nói chuyện trời đất, rồi còn chép bài tập các thứ.

Dương Húc đang quay người lại, nói chuyện với Trương Dĩnh, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hứa Bảo Như đi vào từ cửa sau, khoa trương kêu: “Bảo Như! Một kì nghỉ đông không gặp, sao cậu lại xinh hơn rồi!”

Hứa Bảo Như cười, cô mang cặp đi đến vị trí ngồi, vừa kéo ghế ra ngồi xuống, vừa đặt cặp lên bàn, cười nói: “Cảm ơn lời khen.”

Cô mở cặp lấy sách và bài tập từ trong ra, Hà Minh Việt quay lại lật xem bài tập của cô, vừa lật vừa hỏi: “Làm xong rồi sao?”

Hứa Bảo Như ừ một tiếng, “Làm xong rồi.”

Hà Minh Việt giơ ngón cái lên, “Quá đỉnh, không hổ là ánh sáng của nhóm học kém bọn tớ.”

Cậu vừa nói, vừa cầm đề tiếng anh của Hứa Bảo Như chép.

Hứa Bảo Như dọn hết sách ra ngoài, lại lấy mấy chai sữa chua từ trong cặp, đưa cho Trương Dĩnh, Dương Húc, Hà Minh Việt mỗi người một chai, nói: “Tối hôm qua tớ đi dạo siêu thị với mẹ, phát hiện cái này có vị mới, uống rất ngon luôn, nên mang theo mấy chai cho các cậu nếm thử.”

Dương Húc thật sự cảm động không chịu được, mỗi cái rắm cầu vồng [1] đều không trùng lặp. “Ông trời của tôi ơi, Bảo Như của chúng con là thiên sứ nhỏ hiền lành đáng yêu xinh đẹp gì vậy, ông quá tốt mà.”

[1] Như kiểu fan não tàn cuồng đến mức idol đánh rắm cũng là rắm cầu vồng.

Hứa Bảo Như cười không ngừng được, “Dừng lại.”

“Được rồi.” Dương Húc không khách sáo nhận lấy sữa chua và bắt đầu uống, cậu vừa uống vừa thật lòng khen: “Đúng thật, uống rất ngon.”

Hứa Bảo Như: “Đương nhiên rồi, tớ nói uống ngon chắc chắn là ngon.”

Hà Minh Việt xoay đầu lại, nói: “Buổi trưa có muốn đi ăn chung không, cả kì nghỉ đông này tớ chưa ăn đồ ăn của tiệm Anh Mập ở cổng rồi.”

Hứa Bảo Như không có ý kiến gì, nói: “Được đó.”

Trương Dĩnh cũng gật đầu, “Tớ cũng được.”

Dương Húc nói: “Vậy một hồi tớ gọi điện thoại đặt thức ăn, hôm nay khai giảng, đoán chừng buổi trưa sẽ đông người lắm.” Cậu ta vừa nói vừa cầm tờ giấy đến, “Hai cậu muốn gì thì viết lên giấy đi, một hồi tớ gọi.”

Học sinh ở văn phòng, sáng sớm, chủ nhiệm đức dục [2] đã bắt đầu lải nhải trong cuộc họp cán bộ hội học sinh.

[2] Chủ nhiệm đức dục (德育主任): Chủ nhiệm giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng chính trị)

Hai tay Thẩm Độ đút trong túi quần, dựa vào vào ghế, rũ mắt, rõ ràng trong lòng có chút không yên.

Tần Phong nhìn ra được, lặng lẽ đụng cậu, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Nghĩ gì thế?”

Thẩm Độ không trả lời cậu ta, chỉ giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.

Đã chín giờ rưỡi, một buổi họp kéo dài gần một giờ, cậu thấy có hơi phiền.

Cậu rũ mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, khuôn mặt lúc này mơ hồ có vẻ mất kiên nhẫn.

Họp đến gần mười giờ, cuối cùng chủ nhiệm đức dục cũng nói xong.

Cuộc họp vừa kết thúc, Thẩm Độ lập tức đi ra ngoài.

Tần Phong theo sau, nói: “Mới sáng sớm mà tớ sắp đói chết rồi, đến quầy bán đồ ăn vặt mua chút gì đi.”

Thẩm Độ không đáp, mấy ngày nay tâm trạng cậu không quá tốt, nhưng vì lí do gì mà tâm trạng không tốt, ngay cả chính cậu cũng không thể nói rõ.

Đến quầy bán đồ ăn vặt, Tần Phong đi mua, hỏi Thẩm Độ, “Cậu có muốn ăn cái gì không?”

Thẩm Độ: “Không cần.”

“Vậy được, chờ tớ chút, lập tức xong ngay.”

Tần Phong mua đồ rất nhanh, bánh mì và sữa bò, tùy ý mua mấy thứ, sau đó đi chỗ cũ, “Đi thôi.”

Hai người cùng nhau xuống lầu, đi ở phía trước chính là Dương Húc và Hà Minh Việt.

Trong tay Dương Húc cũng cầm bánh mì và nước, cậu ta nói: “Này, làm sao đây? Tớ cảm giác tớ cũng thích Bảo Như.”

Hà Minh Việt xùy một tiếng, “Thích Bảo Như thì thế nào, theo đuổi được không?”

Dương Húc nói: “Có phải Trình Thuật lớp chín đang theo đuổi Bảo Như không vậy? Tớ mới vừa thấy cậu ta gọi Bảo Như đi ra ngoài.”

Hà Minh Việt nói: “Chuyện này không phải rất bình thường à? Lúc trước cậu ta còn hỏi thăm số điện thoại của Bảo Như nữa mà.”

Hai người vừa nói, vừa đi xa, Tần Phong mới quay đầu hỏi Thẩm Độ, “Trình Thuật lớp chín, có phải là người chơi bóng với chúng ta không?”

Thẩm Độ không lên tiếng, hồi lâu mới lạnh nhạt trả lời, “Không nhớ.”

Tần Phong nói: “Tớ nhớ rồi, trông dáng vẻ cũng được.”

Thẩm Độ đã đi về phía trước, Tần Phong đuổi theo, “Đúng rồi, lần trước Bảo Như còn hỏi tớ, rốt cuộc cậu có thích ai không? Thành thật nói đi, có phải trong lòng cậu thật sự cất chứa hình bóng ai rồi không?”

Thẩm Độ cau mày, liếc mắt nhìn Tần Phong, “Cậu ăn nhiều quá à?”

“….”

Mặc dù Tần Phong không hỏi ra được đôi câu vài lời từ chỗ Thẩm Độ, nhưng gần đây cậu càng lúc càng thêm khẳng đinh, Thẩm Độ chắc chắn thích Bảo Như.

Cậu quen biết Thẩm Độ nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ vẫn không thấy lòng bạn mình không được bình tĩnh thế này.


Khai giảng đã nhiều ngày, số lần cậu thất thần, cộng lại còn nhiều hơn so với trong quá khứ.

Hơn nữa không biết tại sao gần đây Bảo Như không đi tìm cậu, cậu ấy cảm giác rõ ràng là Thẩm Độ ngày càng trở nên nóng nảy hơn.

Còn về tại sao mấy ngày nay Hứa Bảo Như không đi tìm Thẩm Độ, chủ yếu vẫn là từ ngày đó sau khi cô hôn Thẩm Độ, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với cậu như thế nào.

Cô muốn đi tìm cậu, nhưng lại sợ Thẩm Độ chê mình phiền.

Chủ yếu là vì Thẩm Độ vẫn luôn xem cô không ra gì, cô rất sợ Thẩm Độ sẽ nói với mình mấy câu kiểu, sau này đừng xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Cô trốn tránh Thẩm Độ mấy ngày, nhưng dù sao hai người cũng là hàng xóm, tránh thế nào đi nữa cũng sẽ có những lúc gặp nhau.

Ngày hôm đó là thứ bảy, buổi tối Hứa Bảo Như đi xem phim với bạn xong thì về nhà, đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu mua đồ, đúng lúc gặp phải Thẩm Độ cũng ở bên trong mua nước.

Sau ngày hai người hôn nhau đó, đây là lần đầu tiên đối mặt nhau.

Thật ra thì Hứa Bảo Như cũng không định trốn tránh Thẩm Độ mãi, lúc này gặp được, đầu tiên là cô sững sốt mấy giây, sau đó dứt khoát mỉm cười, thản nhiên thoải mái chào hỏi, “Thẩm Độ, đã lâu không gặp.”

Thẩm Độ nhìn cô, ừ một tiếng rất nhạt.

Hứa Bảo Như muốn ăn kem, cô đi đến tủ đông lấy một cây, sau đó đi đến quầy thu ngân tính tiền.

Vừa khéo Thẩm Độ cũng đang trả tiền ở đây, lạnh nhạt nói, “Đi cùng cô ấy.”

Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, sau đó ngoan ngoãn đưa đồ của mình cho nhân viên thu ngân.

Trả tiền xong, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, rồi cùng đi về nhà.

Có lẽ vì ngày đó đã hôn nhau, nên bây giờ bầu không khí giữa hai người trở nên hơi kì lạ.

Hứa Bảo Như cân nhắc tìm lời, hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Trễ như vậy mới về nhà.”

Thẩm Độ: “Chơi bóng.”

Hứa Bảo Như ừm một tiếng. Bỗng nhiên cô có hơi hối hận vì ngày đó đã hôn Thẩm Độ, hại cô bây giờ cảm thấy chột dạ.

Thẩm Độ đột nhiên quay đầu nhìn cô, hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Hứa Bảo Như: “Tớ đi xem phim.”

Thẩm Độ: “Một mình à?”

Hứa Bảo Như nói: “Dĩ nhiên không phải. Đi cùng bạn.”

Nói đến xem phim, cô lại có đề tài để nói, vui vẻ chia sẻ về bộ phim tối nay mình xem với Thẩm Độ, “Tớ vốn muốn hẹn cậu, nhưng sợ làm phiền cậu học tập, nên rủ người khác.”

Cô đi đến phía trước, chắp hai tay sau lưng, đi ngước hướng để mặt đối diện hướng của Thẩm Độ, cười tít mắt nói: “Khi nào cậu rảnh vậy, chúng ta cùng đi xem phim nhé?”

Thẩm Độ nhìn cô, không trả lời.

Lúc hai người đang nói chuyện, cũng đúng lúc về đến cửa nhà.

Gần đây thời tiết không còn quá lạnh nữa, mẹ Hứa và ba Hứa đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm. Nghe thấy giọng nói của con gái, mẹ Hứa đi ra ngoài xem thử, nhìn thấy con gái và Thẩm Độ đứng ở bên ngoài.

Bà mỉm cười, từ trong đi ra, “Nói chuyện gì vậy?”

Bà đi đến cửa, mở cửa ra.

Hứa Bảo Như thấy mẹ, gọi một tiếng, “Mẹ.”

Thẩm Độ cũng gật đầu nhẹ một cái, lễ phép chào hỏi, “Chào dì ạ.”

Mẹ Hứa cười nói: “Hôm nay hỏi con đi xem phim với ai, còn nói gì mà bạn học, con cứ nói thẳng đi cùng với Thẩm Độ là được rồi.”

Hứa Bảo Như nói: “Không có mẹ. Con vừa mới gặp Thẩm Độ ở bên ngoài thôi.”

“À à, mẹ còn tưởng hai đứa đi xem.” Mẹ Hứa cười, lại gọi Thẩm Độ, nói: “Tiểu Độ, vào nhà ngồi chút nhé. Đúng lúc dì có nấu thức ăn khuya, con và Bảo Như ăn chung đi.”

Thẩm Độ nói: “Không cần đâu dì, con đi về trước ạ.”

Cậu nói xong, lên tiếng chào hỏi lễ phép, sau đó xoay người đi về nhà mình.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ đi vào sân, mới khoác tay mẹ đi vào trong.

Mẹ Hứa cười hỏi cô, “Xem phim có hay không?”

Hứa Bảo Như khéo léo nói: “Hay lắm mẹ, hiếm khi thấy phòng chiếu phim ngồi đầy người như vậy.”

Ba Hứa cười nói: “Hôm nay là cuối tuần mà, ngoài các học sinh như các con, còn có các nhân viên văn phòng trẻ tuổi, thường thích nhất là xem phim mà.”

Hứa Bảo Như cười, mắt cong lên, “Đúng vậy ạ.”

Mẹ Hứa cười, nói: “Trong nhà có thức ăn khuya, con vào ăn đi.”

“Được ạ.” Hứa Bảo Như ngọt ngào đáp một tiếng, không làm phiền ba mẹ nói chuyện tự mình vào nhà ăn bữa khuya.

Thời gian cuối tuần luôn trôi qua rất nhanh, tối thứ sáu Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh đi xem phim, cuối tuần ngủ đến chín giờ sáng, thức dậy rửa mặt ăn sáng xong liền ra ngoài làm tóc.

Đến tiệm làm tóc, cô xõa tóc ra, nói muốn làm thẳng.

Thợ làm tóc rất tiếc nuối, nói: “Không cần phải làm thẳng đây, xoăn sóng nhìn đẹp như vậy mà, cực kì thích hợp với em.”

Hứa Bảo Như có vẻ ngoài rất xinh xắn, hơn nữa nếu nói toạc móng heo ra thì là đẹp, kiểu tóc xoăn sóng dài thế này cũng rất thích hợp với cô.

Hứa Bảo Như thở dài nói: “Không được rồi. Trường học của em không cho để tóc xoăn, sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm.”

Thợ làm tóc không phục lắm, “Em học trường nào vậy, quá bảo thủ mà, uốn tóc thì làm sao, uốn tóc trông xinh đẹp biết bao nhiêu!”

Hứa Bảo Như bị chọc cười không ngừng được, nói: “Không sao, em để tóc thẳng cũng đẹp, nhưng cũng không cần quá thẳng đâu, để tự nhiên chút là được ạ.”

“Haiz, được thôi.” Hiếm khi thầy Tony gặp được một cô gái đẹp như vậy, rất muốn tạo kiểu tóc cho cô, không chấp nhận thua mà hỏi: “Muốn nhuộm màu gì không?”

Hứa Bảo Như: “Không cần đâu, nhuộm màu là sẽ lên bảng vàng vinh dự đó.”

Thầy Tony lại bắt đầu mắng trường học, “Đây là trường học gì vậy! Nhuộm màu thì làm sao? Một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại không cho phép người ta nhuộm tóc à!” Lại tiếp tục nói: “Nếu không thì tôi nhuộm cho em một màu không dễ nhìn ra có được không?”

Hứa Bảo Như thật sự không nhịn được cười, cô nói: “Thôi không cần mà. Bạn trai em chỉ thích em để tóc đen thôi.”

Thầy Tony mở to hai mắt, “Trường học các em không cho phép uốn tóc nhuộm tóc, mà cho phép yêu sớm à?”

Hứa Bảo Như thật sự không kiềm được nữa, cười ha ha.

Làm thẳng tóc nhanh hơn so với uốn tóc, Hứa Bảo Như làm hơn hai giờ đã xong.

Tony thưởng thức kiệt tác của mình trong gương, thở dài nói: “Người đẹp không hổ là người đẹp, để tóc thẳng mà cũng xinh đẹp như vậy.”

Thật ra thì Hứa Bảo Như cũng rất hài lòng với tay nghề của thầy Tony này, duỗi trông rất tự nhiên, cắt mái cũng rất được.

Cô nói lời cảm ơn, trả tiền rồi đi ra khỏi tiệm làm tóc.

Lúc đi ra đã hơn một giờ, cô thấy đói bụng, định tìm một chỗ ăn gì đó.

Cô đứng ở ven đường, đang suy nghĩ xem nên đi chỗ nào ăn, đột nhiên nghe có người kêu mình, “Bảo Như?”

Hứa Bảo Như quay đầu lại, thì thấy Trình Thuật.

Trình Thuật vừa nhìn thấy Hứa Bảo Như cũng lập tức mỉm cười, cậu ta đi đến, “Tớ thấy ai giống cậu, không ngờ là đúng thật.”

Cậu ta nhìn Hứa Bảo Như, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, nói: “Cậu làm tóc à? Nhìn đẹp quá.”

Hứa Bảo Như mỉm cười, mắt cong lên, “Cảm ơn.”

Trình Thuật hỏi: “Cậu ăn cơm trưa chưa?”

Hứa Bảo Như nói: “Vẫn chưa ăn, đang định đi ăn đây.”

Trình Thuật lập tức nói: “Tớ cũng chưa ăn, chúng ta cùng đi nhé.” Cậu ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra đặt chỗ trước, nói: “Tớ biết ở gần đây có một nhà hàng tây, hương vị cũng được, tớ đưa cậu đi.”

Hứa Bảo Như hơi muốn từ chối, nói: “Không cần đâu, tớ ăn đại gì đó là được, một hồi còn phải về nhà nữa.”

Trình Thuật nói: “Không sao, tớ đặt chỗ ngồi xong rồi. Ở ngay phía trước thôi, không xa đâu. Đi thôi đi thôi, tớ đưa cậu đi.”

Trình Thuật vừa nói, vừa muốn rủ Hứa Bảo Như đi qua đó.

Hứa Bảo Như cảm thấy người ta đã đặt chỗ ngồi xong rồi, không đi thì không được tốt lắm.

Hơn nữa thật ra thì cô cũng có vài chuyện muốn nói rõ với Trình Thuật, suy nghĩ một hồi, quyết định đi theo.


Sau khi cô ngồi xuống, nói với Trình Thuật: “Một hồi AA [3] nhé.”

[3] AA là share tiền.

Trình Thuật nói: “Không cần mà. Đã nói tớ mời cậu ăn cơm, sao có thể AA được.”

Hứa Bảo Như biết tâm tư của Trình Thuật, gần đây cậu ta đối xử với cô rất ân cần. Cô cũng không ngốc, sao có thể không nhìn ra Trình Thuật có tình ý với mình.

Cô không muốn lãng phí thời gian của người khác, nói: “Trình Thuật, cậu biết mà, tớ có người mình thích rồi.”

Trình Thuật: “Tớ biết chứ. Là Thẩm Độ. Nhưng không phải cậu ấy không đồng ý cậu sao? Cậu ta chưa đồng ý cậu một ngày, tớ vẫn còn có cơ hội đúng không?”

Hứa Bảo Như hơi sững sốt, “Nhưng tớ không thích cậu, cậu không cần thiết phải lãng phí thời gian với tớ.”

Trình Thuật cười, nói: “Chính cậu còn đang theo đuổi Thẩm Độ, sao lại không cho người khác theo đuổi mình.”

Hứa Bảo Như kinh ngạc, trong chớp mắt á khẩu trước lời nói của Trình Thuật.

Trình Thuật nói: “Tuần tới thời tiết rất tốt, có muốn ra ngoài đạp xe đạp không?”

Hứa Bảo Như lắc đầu, “Tớ không đi đâu.”

Trình Thuật cười, nói: “Cậu đừng từ chối nhanh như vậy, tuần tới rồi hẵng nói.”

Thức ăn họ gọi được mang lên rất nhanh, Trình Thuật giới thiệu với Hứa Bảo Như, nói: “Bò bít tết của nhà hàng này ăn rất ngon, cậu nếm thử đi.”

Hứa Bảo Như gật đầu, cầm dao nĩa chuẩn bị ăn.

Trình Thuật hói: “Cậu không phải người ở đây à?”

Hứa Bảo Như gật đầu, “Tớ là người thành phố Giang, vừa chuyển đến từ học kì trước.”

Trình Thuật nói: “Vậy chắc chắn có rất nhiều nơi cậu chưa đến bao giờ, có thời gian tớ đưa cậu đi nhé.”

Hứa Bảo Như chỉ cười, không trả lời.

Trình Thuật đẩy soup bơ nấm đến trước mặt Hứa Bảo Như, “Món soup này cũng không tệ, cậu nếm thử xem.”

Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: “Cảm ơn.”

Cô cầm muỗng lên nếm thử một miếng, ánh mắt bất chợt sáng lên, rất kinh ngạc, “Món này ăn ngon thật đó.”

Trình Thuật cười nói: “Tớ không lừa cậu đúng chứ.”

Hứa Bảo Như bật cười, “Không sai.”

Tần Phong và Thẩm Độ đến đây làm một số chuyện, bận bịu đến bây giờ, định tìm một nhà hàng để ăn cơm.

Tần Phong nói: “Tớ biết ở đây có một nhà hàng tây không tệ, có muốn đi không?”

Thẩm Độ cũng không để ý ăn cái gì, bình thản nói: “Không vấn đề gì.”

“Đi thôi đi thôi, đã lâu rồi tớ chưa ăn.”

Tần Phong đi phía trước để dẫn đường, đến nhà hàng, Tần Phong đẩy cửa đi vào trước.

Vì lúc này đã qua giờ ăn cơm, nên thật ra trong nhà hàng cũng không có quá nhiều người. Vừa bước vào, Tần Phong chỉ liếc mắt đã thấy được Hứa Bảo Như và Trình Thuật.

Cậu ta không kiềm được sự kinh ngạc, trong chớp mắt cảm thấy vô cùng hối hận. Cậu sai rồi, cậu không nên đề nghị đến đây ăn bữa tây cái gì chứ.

Bây giờ lui ra ngoài có còn kịp không?

Nhưng Hứa Bảo Như đã thấy cậu trước, cô thản nhiên thoải mái chào hỏi, “Tần Phong.”

Tần Phong thật sự tiến thoái lưỡng nan, nhưng Bảo Như đã chào hỏi, cậu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt cười nói: “Bảo Như à, trùng hợp vậy, sao cậu cũng đến đây?”

Cậu ta vừa dứt lời, Thẩm Độ cũng tiến vào.

Hứa Bảo Như nhìn thấy Thẩm Độ, hơi ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười, chào hỏi Thẩm Độ, “Thẩm Độ.”

Sắc mặt Thẩm Độ rất lạnh, không thèm nhìn cô dù chỉ một lần, đi thẳng về bên kia.

Tần Phong có hơi lúng túng, cậu cười khan nói với Hứa Bảo Như, “Vậy…. Bảo Như, tớ đi trước nhé.”

Hứa Bảo Như cười, “Được.”

Tần Phong chào Hứa Bảo Như, đi đến tìm Thẩm Độ.

Cậu ấy ngồi xuống liền thấp giọng nói, “Cậu có chuyện gì vậy? Bảo Như chào cậu, sao cậu lại không để ý đến người ta?”

Tâm trạng của Thẩm Độ thật sự không tốt, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Phong, “Cậu có thể im miệng chưa?”

Tần Phong nhìn Thẩm Độ, bỗng nhiên hiểu ra, cậu ấy cười bỉ ổi, nói: “Làm sao vậy? Thấy Bảo Như hẹn hò với nam sinh khác, ghen à?”

Thẩm Độ tức giận vì bị vạch trần tâm sự, cậu nhíu chặt mày, “Cậu xong chưa?”

Tần Phong thấy Thẩm Độ thật sự sắp nổi giận, vội vàng không đùa giỡn nữa, “Được được được, tớ không nói nữa.”

Cậu ấy cầm lấy thực đơn bữa ăn, “Xem thử muốn ăn gì.”

Bên kia, thật ra về sau Hứa Bảo Như đã không còn hứng để ăn gì nữa.

Một lát sau, chờ Trình Thuật ăn xong, hai người cùng nhau rời đi.

Trình Thuật vốn muốn đưa Hứa Bảo Như về nhà, nhưng Hứa Bảo Như lại từ chối. Tự cô gọi xe, ngồi xe về đến nhà, cũng đúng ba giờ rưỡi.

Mẹ Hứa nhìn tóc của con gái, cười nói: “Nhìn vẫn đẹp lắm.”

Hứa Bảo Như cười, “Tài nghệ của thầy Tony này rất tốt.”

Mẹ Hứa nói: “Vậy sao. Lần sau con cũng đưa mẹ đến đó làm nhé.”

Hứa Bảo Như cười một tiếng, nói: “Được ạ.”

Cô dứt lời, lại nói với mẹ: “Mẹ, con lên lầu tắm rửa, buổi tối còn phải đến trường để tự học nữa ạ.”

Mẹ Hứa gật đầu liên tục, “Được, đi đi, buổi tối muốn ăn gì?”

Lúc này Hứa Bảo Như vừa mới ăn cơm xong, vẫn chưa đói lắm, nói: “Cái gì cũng được ạ, con không quá đói.”

Cô nói mấy câu với mẹ, sau đó đi lên lầu tắm rửa.

Trước kia khi Hứa Bảo Như còn ở thành phố Giang, thật ra thì vào cuối tuần không cần tự học buổi tối. Nhưng ngày đó cô nghe Chu Di nói, bây giờ cuối tuần các cậu ấy cũng bắt đầu tự học buổi tối, chủ yếu là vì sắp lên lớp mười hai, áp lực học tập cũng lớn hơn.

Hứa Bảo Như tắm xong, ở nhà ăn cơm tối, sau đó ra cửa đi đến trạm xe buýt, chuẩn bị đến trường học.

Ai ngờ lúc cô đi đến, đúng lúc Thẩm Độ cũng đang chờ xe buýt.

Hứa Bảo Như mang cặp sách đi đến, cô đứng bên cạnh Thẩm Độ, đôi tay nắm quai đeo cặp, bả vai đụng nhẹ vào người cậu.

Thẩm Độ nhíu mày, rũ mắt nhìn cô.

Hứa Bảo Như nhìn cậu cười, hỏi: “Thẩm Độ, chiều hôm nay, không phải là cậu ghen đó chứ?”

Thẩm Độ nghe vậy, lại nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: “Suy nghĩ nhiều rồi.”

Hứa Bảo Như quay đầu nhìn cậu, lại hỏi: “Vậy tại sao cậu không để ý đến tớ?”

Thẩm Độ nhíu mày, nhìn về hướng cô, “Tại sao tôi phải để ý đến cậu?”

Hứa Bảo Như hơi sững sốt.

Cô nhìn Thẩm Độ, bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Vừa khéo xe buýt đến nơi, Thẩm Độ quẹt thẻ lên xe trước.

Hứa Bảo Như đi theo sau cũng quẹt thẻ lên xe.

Thẩm Độ ngồi ở vị trí cố định như lúc trước.

Hứa Bảo Như vốn định đi qua đó, dự dự một hồi, vẫn không nên đi, cô ngồi vào vị trí bên trái lối đi, ở trước mặt Thẩm Độ.


Thẩm Độ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng vất vả lắm mới điều chỉnh xong lại trở nên hỏng bét.

Trong xe trừ hai người họ, không có ai khác nữa.

Trước kia hai người ngồi chung xe, Hứa Bảo Như luôn ở bên cạnh cậu nói chuyện rất vui vẻ. Hiếm khi cô im lặng như hôm nay, Thẩm Độ rất không quen.

Qua rất lâu, cuối cùng cậu vẫn thu hồi tầm mắt, nhìn về Hứa Bảo Như đang ngồi ở phía trước mình.

Hứa Bảo Như đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Trường học không quá xa nhà, xe đến nơi, Hứa Bảo Như xuống xe trước.

Xuống xe, cô cũng không đợi Thẩm Độ, đi thẳng vào trường học ở đối diện.

Thẩm Độ từ trên xe bước xuống, đeo cặp sách ở một bên vai, một tay đút vào trong túi quần đồng phục, đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Bảo Như rất lâu. Lâu đến mức khi cô đã vào trường học, bóng dáng cũng biến mất, mới thôi nhìn, đi về phía đối diện.

Từ ngày đó về sau, đã một thời gian lâu rồi Hứa Bảo Như không đi tìm Thẩm Độ.

Chu Di hỏi cô, có phải đã hết thích Thẩm Độ rồi không.

Hứa Bảo Như nằm co mình trên giường, đầu tựa con gấu bông mềm của mình, một tay nắm lỗ tai của gấu, nói: “Thích chứ, nhưng cậu ấy không thích tớ.”

Nếu Thẩm Độ thích cô dù chỉ chút ít, cô sẽ không bao giờ buông bỏ.

Chu Di hỏi: “Vậy nếu cậu ta thích cậu thì sao?”

Hứa Bảo Như lắc đầu, “Tớ không ngốc đâu. Dù cậu ấy thích tớ chỉ một chút, tớ cũng có thể cảm nhận được mà.”

Chu Di ở bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói rất khí phách: “Không sao cả! Đến lúc lên đại học, nam sinh nhiều mà, cậu muốn tìm kiểu gì cũng có hết. Nếu không được nữa, thì tìm một người tương tự Thẩm Độ là được.”

Hứa Bảo Như cũng phải cười vì lời an ủi của Chu Di, hỏi cô ấy, “Cậu và đội trưởng đội bóng rổ trường có tình ý rồi à?”

Chu Di than thở, “Không có, người ta có bạn gái rồi.”

Hứa Bảo Như kinh ngạc, “Mấy người này sao lại nhanh như vậy.”

Chu Di cười ha ha, nói: “Không biết luôn.”

Hứa Bảo Như trò chuyện cùng Chu Di hồi lâu, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Nhưng sau khi cô cúp điện thoại, cô vẫn không khỏi nghĩ đến Thẩm Độ.

Nhưng sắp lên lớp mười hai, nhiệm vụ học tập nặng, cô cũng không có quá nhiều tâm tư để nghĩ đến mấy chuyện không vui.

Từ sau khi Hứa Bảo Như không chủ động đi tìm Thẩm Độ nữa, cô cũng rất ít khi gặp được cậu khi ở trường.

Song vì hai người là hàng xóm, dù không duyên phận, thì thỉnh thoảng vẫn sẽ gặp nhau.

Trái lại Hứa Bảo Như cũng thấy thoải mái, mặc dù cô và Thẩm Độ không thể thành đôi, nhưng cũng không đến mức là kẻ thù. Nên mỗi lần gặp nhau, cô vẫn cởi mở chào hỏi cậu.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc chào hỏi.

Cô sẽ không quấn lấy Thẩm Độ nói chuyện như trước kia, cũng sẽ không cố tìm đề tài nói chuyện, cuối cùng chỉ có một mình cô nói.

Nhưng dù như vậy thì qua lâu sau, lúc Chu Di hỏi cô có còn thích Thẩm Độ không, cô vẫn nói là thích.

Cô thích Thẩm Độ.

Dù cậu không thích cô, nhưng cô vẫn thích cậu.

Chỉ là bây giờ cô không cố chấp muốn có được cậu như vậy nữa.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy, thật ra vẫn cảm thấy rung động.

Hứa Bảo Như vốn cho rằng, cô không đi tìm Thẩm Độ, thì mình và Thẩm Độ sẽ không xuất hiện cùng nhau nữa.

Nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra, ngay cả bản thân cũng không nghĩ đến.

Đó là trung tuần tháng tư, tiết tự học buổi tối thứ tư hôm đó, Dương Húc đột nhiên xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Cuối tuần này có muốn đến núi Nam du lịch không?”

Hứa Bảo Như ngẩng đầu lên, “Tại sao lại đi vậy?”

Dương Húc nói: “Thời tiết tốt đó. Tháng tư đến rồi, xuân ấm hoa nở, cỏ mọc oanh bay, những ngày như vậy chẳng lẽ không nên ra ngoài du lịch sao?”

Gần đây thời tiết quả thật rất tốt, Hứa Bảo Như nghe vậy cũng hơi xao động, nói: “Nhưng cuối tuần cùng lắm chỉ có hai ngày.”

Hà Minh Việt quay lại nói: “Du lịch ngắn ngày, hai ngày là đủ rồi. Thời gian dài quá chơi cũng không vui.”

Triệu Thanh ở bàn bên cạnh cũng lại gần, “Làm gì làm gì, các cậu muốn đi du lịch? Tớ cũng đi cũng đi.”

Dương Húc cười, “Được rồi, miễn cưỡng mang theo một mình cậu vậy.”

Hứa Bảo Như đã không ra ngoài quá lâu rồi, cũng hơi muốn đi chơi, vì vậy cũng đồng ý.

Bọn họ xác định sẽ đi vào buổi sáng thứ bảy, buổi chiều ngày cuối tuần sẽ quay về.

Đến hôm thứ bảy, Hứa Bảo Như cố ý dậy sớm, thức dậy tắm gội, thu dọn đồ cần mang ra ngoài.

Mẹ Hứa vừa sửa sang lại đồ đạc cho cô, vừa dặn dò, nói: “Kết hợp học và chơi là tốt, nhưng các con chơi bên ngoài, nhất định phải chú ý an toàn. Điện thoại phải luôn mở, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại về nhà, biết chưa?”

Hứa Bảo Như ngồi xếp bằng trên giường gấp quần áo, nghe vậy thì gật đầu, “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”

Hứa Bảo Như thu dọn đồ xong, đến khi Dương Húc gọi điện thoại cho cô, nói đã đến bên ngoài nhà, cô vội vàng nói: “Tớ ra ngay đây.”

Lúc Hứa Bảo Như từ nhà đi ra, xe đã chờ ở bên ngoài tiểu khu.

Dương Húc nhoài người bên bệ cửa sổ, nhìn thấy Hứa Bảo Như đi ra, nói: “Bảo Như, tiểu khu nhà cậu bảo vệ nghiêm quá, người ngoài không vào được.”

Hứa Bảo Như vừa mở cửa hàng ghế sau ngồi vào, vừa cười nói: “Cậu gọi điện thoại cho tớ, vậy chắc chắn là cậu không vào được rồi.”

Dương Húc nói: “Ngày khác tớ nhất định sẽ đến nhà cậu xem thử.”

Hứa Bảo Như nói: “Đến đi, lúc trước mẹ tớ còn nói muốn mời các cậu đến nhà ăn cơm đó.”

“Wow, vậy đến lúc đó tớ sẽ không khách sáo nha.”

Hứa Bảo Như cười, “Không cần khách sáo.”

Tài xế chậm rãi quay đầu xe, chạy về hướng đi núi Nam.

Dương Húc chợt nhớ ra, lại hỏi Hứa Bảo Như, “Thẩm Độ ở cách vách nhà cậu à?”

Lâu rồi Hứa Bảo Như không nghe thấy tên Thẩm Độ, cô đột nhiên thấy hơi ngạc nhiên, sau đó mới gật đầu, nói: “Đúng vậy, ngay bên cạnh.”

Dương Húc cười hì hì, “Khó trách nha. Cận thủy lâu đài, mà bây giờ cậu và Thẩm Độ đã phát triển đến mức độ nào rồi? Không phải hai người đang yêu đương âm thầm đó chứ?”

Hứa Bảo Như cười nói: “Sao cậu lại nhiều chuyện như vậy? Sau này cậu muốn làm phóng viên trong giới giải trí đúng không?”

Toàn bộ người trong xe đều cười, Dương Húc cũng cười, nói: “Chỉ là tớ thấy gần đây cậu không đi tìm Thẩm Độ, nên nghi ngờ không biết có phải đang yêu đương lén lút không thôi mà.”

Hứa Bảo Như cười, nhưng cũng không có ý định giải thích.

Thật ra cũng không phải là không muốn nói, chỉ là giải thích thì quá phức tạp. Cô có hơi lười.

Vì gần đây thời tiết rất tốt, rất nhiều người đến sơn trang nghỉ mát ở núi Nam vào cuối tuần, nhóm Hứa Bảo Như thiếu chút nữa đã không đặt được phòng. Cũng may Dương Húc có chút quan hệ, tìm người giúp họ đặt hai căn phòng.

Ba nam sinh một phòng, Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh một phòng.

Đến trên núi, vừa xuống xe thì đập ngay vào mắt là cảnh núi non tuyệt đẹp.

Hứa Bảo Như nhìn đồi núi xanh ở xa xa, nói với sự cảm thán: “Nơi này đẹp quá đi.”

Dương Húc nói: “Đây thì có là gì. Lúc trước tớ thấy người ta gửi hình, phía sau còn có rừng hoa nữa, một đồi đầy hoa, thật sự là không cần khen đẹp sớm như vậy.”

Hứa Bảo Như vui vẻ, quay đầu lại hỏi: “Khi nào chúng ta đi vậy?”

Dương Húc: “Buổi chiều được không, cất hành lí trước đã, ăn cơm trưa xong rồi đi.”

“Được.” Hứa Bảo Như không có ý kiến gì, làm thủ tục nhập phòng, sau đó vào phòng cùng Trương Dĩnh.

Phong rất rộng rãi, cũng rất sạch sẻ, trong không khí còn có hương thơm thoang thoảng.

Hứa Bảo Như thả balo lên giường, nhìn ngắm bốn phía, nói: “Nơi này cảm giác rất được đó.”

Trương Dĩnh gật đầu, cười nói: “Tớ cũng thấy vậy.”

Hứa Bảo Như từ ban công đi vào, cô ngồi bên mép giường, mở balo ra, lấy ra hai chiếc bánh mì nhỏ bên trong balo, “Tiểu Dĩnh, cậu có đói bụng không? Chúng ta ăn gì đó trước nhé.”

Trương Dĩnh rửa tay trong nhà vệ sinh xong đi ra, cũng ngồi xuống bên mép giường, nhận lấy bánh mì nhỏ Hứa Bảo Như đưa, “Cậu mang nhiều đồ như vậy hả.”

“Tớ sợ trên đường đi đói bụng, nên mang theo một ít.” Hứa Bảo Như vừa nói, vừa lấy thêm hai hộp sữa chua trong balo ra, đưa cho Trương Dĩnh một hộp.

Trương Dĩnh nhận lấy, cô ăn một miếng bánh mì nhỏ, lại uống một hợp sữa chua, cười dịu dàng, nói: “Ăn ngon quá.”

Hứa Bảo Như cười cong mắt, “Vậy hả, tớ mang theo rất nhiều đó.” Cô đổ tất cả đồ ăn vặt trong balo ra ngoài, ôm đến để trên tủ đầu giường giữa hai chiếc giường, nói với Trương Dĩnh: “Cậu đói cứ lấy ăn nhé, còn rất nhiều đó.”

“Ừ!” Trương Dĩnh mỉm cười gật đầu.

Hai cô gái ở trong phòng ăn chút đồ ăn, đến khi Hà Minh Việt gọi điện thoại đến, bảo các cô ra ngoài đi ăn cơm, mới tay trong tay đi ra cửa.

Chỗ ăn cơm trên núi rất nhiều, có một con phố buôn bán, quán ăn trung, tiệm lẩu, tiệm trà sữa, cái gì cần có đều có đủ.

Nhóm Hứa Bảo Như muốn ra sau núi ngắm hoa vào xế chiều, nên buổi trưa chỉ tìm đại một quán nào đó ăn đơn giản.

Cơm nước xong thì đi thẳng đến rừng hoa ở phía sau núi.

Lúc họ đi qua đó, đã có rất nhiều người trong rừng hoa.

Mọi người đều cầm điện thoại chụp hình.

Cảnh sắc mùa xuân quả thật rất đẹp, Dương Húc không hề khoa trương, rừng hoa này thật sự là một đồi núi đầy hoa, vô cùng đẹp.


Hứa Bảo Như đứng bên cạnh bãi cỏ, nhìn đám Dương Húc chụp hình.

Đây là lần đầu tiên cô thấy có nam sinh thích chụp hình như vậy, cười không ngừng.

Cô đang cười, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, “Bảo Như!”

Hứa Bảo Như quay đầu theo bản năng, vừa khéo đối diện với một ống kính.

Tần Phong bấm chụp khoảnh khắc Hứa Bảo Như quay đầu rất chuẩn xác, cậu cúi đầu nhìn thử, khen: “Chậc chậc, đúng là quá xinh.”

Hứa Bảo Như cười, cô đi đến, “Sao cậu cũng đến đây.”

Tần Phong nói: “Tớ còn định hỏi cậu đây.”

Hứa Bảo Như cười nói: “Tớ đi cùng bạn học.”

Tần Phong cười nói: “Tớ cũng vậy. Bọn tớ có bạn đến sinh nhật, nên lên đây chơi hai ngày.”

Cậu dứt lời, nhìn Hứa Bảo Như, bỗng nhiên lại nói: “Thẩm Độ cũng ở đây đó.”

Nụ cười trên mặt Hứa Bảo Như không thay đổi, chỉ hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Tần Phong.

Tần Phong nhìn cô, không nhịn được, hỏi: “Cậu và Thẩm Độ xảy ra chuyện gì vậy? Hai cậu cãi vã à?”

Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, cô lắc đầu, “Không có. Sao Thẩm Độ có thể cãi nhau với tớ được. Chỉ có người yêu mới có thể cãi nhau thôi.”

Tần Phong sững sốt, cậu ta lại hỏi: “Cậu đang yêu đương hả?”

Hứa Bảo Như ngẩn người, “Ai nói vậy? Không có đâu.”

Tần Phong ngạc nhiên, “…. Tớ còn tưởng cậu và Trình Thuật đang ở bên nhau.”

Hứa Bảo Như không kiềm được sự kinh ngạc, “Ai nói thế?”

Tần Phong nói: “Không có, tớ đoán vậy thôi.”

Cậu vừa nói xong, lại nói tiếp: “Buổi tối bọn tớ ăn lẩu, cậu có muốn đi ăn cùng không?”

Hứa Bảo Như lắc đầu, “Tớ không đi được rồi.”

Tần Phong còn muốn nói gì nữa, nhưng Hà Minh Việt ở phía xa kêu, “Bảo Như, đi thôi!”

Tần Phong cũng không giữ cô lại nữa, gật đầu, nói, “Được, gặp lại sau nhé.”

Hôm nay là sinh nhật của Tiết Chiếu, nhân dịp cuối tuần, mấy nam sinh quyết định lên đây chơi hai ngày.

Buổi tối ăn tại một tiệm lẩu trong phố buôn.

Lúc Tần Phong đến đó, mọi người đều đã đến.

Cậu ấy kéo ghế bên cạnh Thẩm Độ ra, thấp giọng nói với cậu: “Buổi chiều tớ gặp Bảo Như đấy.”

Thẩm Độ dựa lưng vào ghế, hai tay đút trong túi quần. Nghe vậy, trong đôi mắt đang rũ xuống mới hơi xao động.

Nhưng cậu vẫn không hỏi gì.

Tần Phong lấy máy chụp ảnh ra, đưa tấm hình mình chụp Bảo Như hồi chiều cho Thẩm Độ xem.

Ánh mắt Thẩm Độ hời hợt nhìn lướt qua.

Rõ ràng cậu không quan tâm, cũng chỉ nhìn lướt qua rất thờ ơ, nhưng trong đầu lại lập tức phác họa bóng dáng Hứa Bảo Như.

Cô mặc một chiếc đầm dài màu trắng, đứng bên bụi hoa, trong khoảnh khắc quay đầu, nụ cười còn đẹp hơn cả cảnh mùa xuân.

Thẩm Độ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, lạnh nhạt nói, “Liên quan gì đến tớ.”

Tần Phong cất máy chụp hình, nói: “Hình như Bảo Như và Trình Thuật không ở bên nhau. Chỉ là những người trong đội bóng rổ đó loan truyền thôi.”

Trên mặt Thẩm Độ vẫn không có cảm xúc gì, vẫn là một câu rất hời hợt, “Không liên quan đến tớ.”

Đang nói chuyện, đúng lúc Tiết Chiếu đưa một chai bia đến, cậu mở nắp, rót vào trong ly.

__

Buổi tối.

Lúc này, Hứa Bảo Như và bạn đi ăn thịt nướng, các nam sinh uống rượu, cô và Trương Dĩnh chỉ uống thức uống.

Một nhóm người vừa ăn vừa nói chuyện trời đất, trời nam biển bắc, cái gì cũng có.

Nói đến chuyện sang năm thi đại học, mọi người hỏi nhau muốn thi vào trường nào.

Khi hỏi Hứa Bảo Như, Dương Húc nói: “Có phải cậu muốn thi cùng trường với Thẩm Độ đúng không?”

Hứa Bảo Như cười, nói: “Không chắc chắn lắm.”

Dương Húc đã uống rượu, nên nói chuyện hơi lớn mật, cậu ta nói khoa trương: “Không thi cùng trường, vậy không phải cậu và Thẩm Độ sẽ yêu xa đó chứ? Thảm quá vậy?”

Hứa Bảo Như vẫn cười, cũng không nói gì.

Bữa ăn này kéo dài đến rạng sáng mới kết thúc, mấy tên nam sinh uống say khướt, kề vai sát cánh đi về khách sạn.

Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh trở lại khách sạn, cô đặt túi xuống đi vào phòng tắm tắm rửa đánh răng.

Tắm xong thay quần áo ngủ đi ra, lúc trèo lên giường, còn thuận tay vỗ vào mông của Trương Dĩnh một cái, “Bảo bối, cậu có thể đi tắm rồi.”

Trương Dĩnh ừ một tiếng, vừa từ trên giường đi xuống, vừa nói: “Tớ muốn gội đầu.”

“Đi đi.”

Trương Dĩnh đi tắm, Hứa Bảo Như ngồi dựa đầu giường, chơi điện thoại.

Kết quả qua một lúc, Trương Dĩnh ở trong phòng tắm kêu lên, “A! Bảo Như, dì cả của tớ đến!”

“Hả?” Hứa Bảo Như vội vàng trèo xuống khỏi giường, “Vậy làm sao bây giờ? Cậu có mang theo băng vệ sinh không?”

“Tớ không có.”

“Tớ cũng không mang.” Hứa Bảo Như đến tủ tìm thử, không tìm thấy băng vệ sinh, cô nói với Trương Dĩnh: “Không sao, cậu tắm trước đi, tớ đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua giúp cậu.”

“Được! Cảm ơn Bảo Như.”

Hứa Bảo Như thay quần áo, cầm điện thoại và thẻ mở cửa dự bị đi ra ngoài.

Cô xuống lầu, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi của khách sạn.

Ai ngờ vừa đi vào lại gặp Thẩm Độ.

Thẩm Độ uống rượu, đang mua thuốc giải rượu.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Hứa Bảo Như không kiềm được sự kinh ngạc. Nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, vẫn rộng rãi cười chào hỏi, “Thẩm Độ, đã lâu không gặp.”

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Độ cũng đang nhìn cô, không nói gì.

Hứa Bảo Như cười một tiếng với cậu, sau đó đi vào trong lấy hai túi băng vệ sinh.

Cô chờ Thẩm Độ trả tiền xong, sẽ đến mình trả.

Thẩm Độ lại nói: “Đi chung.”

Hứa Bảo Như hơi ngạc nhiên, vẫn đặt hai túi băng vệ sinh qua đó.

Trả tiền xong, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lại cùng nhau đi vào thang máy.

Trong không gian khép kín, chỉ có hai người họ.

Có lẽ đã quá lâu không nói chuyện với nhau, lần đầu tiên Hứa Bảo Như không biết phải nói gì.

Cô nhìn thang máy đi lên một hồi, đột nhiên hỏi Thẩm Độ, “Tại sao cậu lại uống nhiều rượu vậy?”

Thẩm Độ không trả lời cô.

Hứa Bảo Như như được mở máy hát, tự lẩm bẩm: “Chủ tịch hội học sinh mà lại đi đầu uống rượu, báo cho trường học, chủ nhiệm đức dục sẽ bắt cậu làm nhân vật tiêu biểu.”

Cô vừa nói, vừa cười một mình.

Thẩm Độ nhìn về phía cô, Hứa Bảo Như cũng nhìn cô, nụ cười trên mặt rạng rỡ, dường như trở lại trước kia, cô bỗng nhiên lại nói: “Cậu uống nhiều rượu như vậy, tớ còn nghi ngờ không biết có phải cậu thất tình không đấy.”

Thẩm Độ nghe vậy, nhíu mày.

Hứa Bảo Như lain nói: “Nhưng cậu yêu sớm với ai vậy? Sao tớ không nghe nói chút nào?”

Ánh mắt Thẩm Độ nhìn cô rất sâu, không nói gì.

Hứa Bảo Như nói nhăng nói cuội một hồi, cuối cùng thang máy cũng đến. Cô thở phào một hơi, quay về phía Thẩm Độ mỉm cười, vẫy tay một cái, “Đi nhé.”

Cô dứt lời, định đi ra thang máy.

Nhưng còn chưa đi ra, tay chợt bị kéo lại.

Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, thậm chí tim cô còn đập trật một nhịp.

Cô quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Độ với vẻ thắc mắc.

Thẩm Độ cũng nhìn cô, nhưng không buông tay ra.

Hứa Bảo Như đối mặt với cậu trong chốc lát, không chờ được nữa, nói: “Thẩm Độ, có phải cậu uống say rồi không? Cậu có biết nếu cầm tay một cô gái sẽ phải chịu trách nhiệm không?”

Thẩm Độ nhìn cô, hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Chịu trách nhiệm thế nào?”

Hứa Bảo Như cảm thấy có lẽ Thẩm Độ đã thật sự quá say rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.