Như Em Hằng Mong

Chương 17


Đọc truyện Như Em Hằng Mong – Chương 17

Kỳ nghỉ tết âm lịch luôn trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, bảy ngày đã đi qua.

Trước khi trở về thành phố S, Hứa Bảo Như hẹn đám Chu Di ra ngoài ăn cơm.

Chu Di nghe Hứa Bảo Như nói ngày mai sẽ trở về, hỏi: “Nhanh vậy à? Thời gian nghỉ đông vẫn còn nhiều mà, chờ tựu trường rồi hẵng về.”

Hứa Bảo Như vừa đưa thực đơn cho Chu Di để gọi thức ăn, vừa nói: “Ngày mai ba tớ phải về công ty làm việc, tớ và mẹ cũng phải về cùng luôn.”

Dương Hạo nói: “Vậy cậu để chú dì về trước đi, cậu cứ ở lại đến lúc tựu trường rồi đi. Dù sao cũng không phải là không có chỗ ở.”

Thật ra thì Hứa Bảo Như cũng có hơi tiếc nuối, nhưng cô thật sự rất nhớ Thẩm Độ.

Cô rất thản nhiên, nói đùa: “Không được, tớ sợ lâu quá không trở lại, Thẩm Độ sẽ nhớ tớ.”

Cô vừa nói ra lời này, Chu Di cũng phụt cười ra tiếng, nói: “Tớ cũng biết cậu vì Thẩm Độ mà, đúng là trọng sắc khinh bạn.”

Dương Hạo hỏi: “Không phải chứ? Hai người ở bên nhau rồi hả? Tớ còn tưởng rằng người anh em kia rất khó giải quyết đấy, cậu đã dùng mỹ nhân kế gì với người ta vậy?”

Hứa Bảo Như bật cười, nói với vẻ thần bí: “Cậu đoán xem.”

Dương Hạo cũng cười, nói: “Tớ đoán cái rắm gì. Tớ đoán chỉ có cậu tương tư đơn phương, cậu xem mấy ngày tết nay, người ta có gọi điện thoại cho cậu không? Người đang yêu đương không phải ngày ngày đều sẽ ôm điện thoại nấu cháo à. Tớ thấy không chừng là người ta vốn chưa từng nhớ tới cậu đấy.”

Hứa Bảo Như bị vạch trần cũng không tức giận, cô chống cằm bằng một tay, cười nói: “Tớ nhớ cậu ấy không được à?”

Dương Hạo hừ một tiếng, hận không thể rèn sắt thành thép, “Cậu nói xem với điều kiện như cậu đây, muốn nam sinh nào mà không được, cần gì cứ phải treo cổ trên cây [1] như thế.”

[1] Gốc là 不要在一棵树上吊死: Ẩn dụ chỉ sự cố chấp, bám lấy một người, ảnh hưởng đến bản thân mình.

Hứa Bảo Như nói: “Nhưng tớ không thích những người khác, tớ chỉ thích Thẩm Độ thôi. Ngoại trừ cậu ấy, tớ không thích ai cả.”

Dương Hạo không cách nào thuyết phục cô được, mở chai rượu rót cho mọi người, “Được rồi, vậy thì chúc cậu sớm ngày được như mong muốn.”

Cậu ta nâng ly lên, nói: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

Mọi người cũng nâng ly lên, vui vẻ nói đồng thanh: “Năm mới vui vẻ!”

Hứa Bảo Như và bạn ở bên ngoài ăn cơm đến hơn chín giờ, ăn uống xong đi ra từ nhà hàng, lại tìm một nơi bán trà sữa, mọi người chơi đến hơn mười giờ, thấy thời gian không còn sớm, mới đi ra khỏi tiệm trà sữa, mỗi người tan tiệc về nhà.

Vì thời gian đã quá muộn, ba Hứa không yên tâm, nên đã lái xe đến đón cô.

Mấy nam sinh thì không có gì, bọn họ còn muốn đi đánh bida. Ba Hứa dặn dò mấy câu, rồi đưa hai cô gái nhỏ về nhà trước.

Hứa Bảo Như và Chu Di tay trong tay ngồi ở hàng ghế sau, thật ra thì Hứa Bảo Như không nỡ xa Chu Di, lúc đi học vẫn thường nhớ cô bạn, hai cô gái ngồi phía sau nói chuyện phiếm.

Hứa Bảo Như nói với Chu Di: “Thật sự muốn tốt nghiệp nhanh chút, đến lúc đó chúng ta thi cùng một trường, thế là có thể gặp nhau mỗi ngày rồi.”

Chu Di gật đầu một cái, “Tớ cũng muốn.”

Cô ấy hỏi: “Tình học tập ở trường của cậu bây giờ rất căng thẳng à?”

Hứa Bảo Như nói: “Căng lắm, vừa thi xong, nghỉ đông đã giao một chồng đề, đến bây giờ tớ vẫn chưa làm gì. Hơn nữa mẹ tớ lại đăng kí một lớp học thêm toán trong kì nghỉ đông này, cậu cảm thấy thế nào?”

Chu Di bật cười, cô nàng nói bằng khẩu hình với Hứa Bảo Như: “Không phải cậu còn có Thẩm Độ hả?”

Hứa Bảo Như nhìn về phía ba ngồi ở phía trước theo bản năng, thấy ba không chú ý, mới cười làm động tác “suỵt” với Chu Di.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong nụ cười cất giấu bí mật giữa hai cô gái.

Xe đi trên đường khoảng mười mấy phút, đến tiểu khu nhà Chu Di.

Chu Di vừa tháo đai an toàn, vừa nói với ba Hứa: “Chú, vậy con về trước ạ, cảm ơn chú đã đưa con về.”

Ba Hứa vội vàng nói: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, chú ý an toàn nhé.”

“Vâng, con biết rồi.”

Chu Di bước xuống xe, Hứa Bảo Như cũng xuống xe theo, nói với Chu Di: “Cậu về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tớ nhé.”

Chu Di cười nói: “Được rồi. Dù gì cũng đến cửa nhà, không sao đâu.”

Hứa Bảo Như nói: “Tớ không yên tâm về mợ cậu. Bây giờ bà ấy còn càu nhàu cậu không?”

Chu Di cười một tiếng, lắc đầu, “Bà ấy mà càu nhàu tớ, tớ không đáp lại bà ấy là được rồi.”

Hứa Bảo Như nói: “Nếu cậu ở nhà mà không vui thì cứ đến nhà tớ đi. Tớ nói với mẹ, dù sao nhà cũng trống, cậu cứ qua thẳng đó là được. Mật khẩu vào nhà cậu cũng biết rồi.”

Chu Di rất cảm kích, gật đầu nói: “Tớ biết mà, cậu yên tâm đi.”

Dứt lời, lại bổ sung: “Ngày mai cậu về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ đấy.”

Hứa Bảo Như cười, “Yên tâm đi.”


Hai cô gái đứng bên ngoài tiểu khu chào tạm biệt nhau, Hứa Bảo Như nhìn Chu Di đi vào tiểu khu, mới xoay người mở cửa bên ghế phó lái, ngồi vào bên trong.

Hứa Bảo Như và Chu Di là bạn thân rất nhiều năm, nên cũng biết chút ít chuyện liên quan đến gia đình Chu Di, ba Hứa hỏi: “Bây giờ dì nhỏ của con bé còn càu nhàu mỗi ngày nữa không?”

Hứa Bảo Như lắc đầu, “Con cũng không biết.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, buông tiếng thở dài, “Tốt nghiệp nhanh chút thì tốt biết mấy.”

__

Ba Hứa đưa con gái về nhà cũng đã gần mười hai giờ, mẹ Hứa cắt một đĩa trái cây, bưng từ phòng bếp đi ra, thấy chồng và con gái về, nói: “Mẹ còn đang định gọi điện thoại cho hai ba con đây.”

Bà đi đến đặt đĩa trái cây lên bàn trà, sau đó bước tới nhận lấy áo khoác dài trong tay chồng, “Mệt không anh, ăn chút trái cây trước đi.”

Ba Hứa cười nói: “Không mệt đâu, họp với đón con gái thì có gì mà mệt chứ.”

Mẹ Hứa nói: “Không phải ngày mai anh định đến công ty à, tối nay nghỉ ngơi sớm chút nhé.”

Hứa Bảo Như đã ngồi xuống băng ghế bên bàn trà ăn trái cây, cô vừa ăn trái cây, vừa cười tít mắt khi nhìn dáng vẻ khoe tình cảm của ba mẹ.

Mẹ Hứa đang nói chuyện với chồng, quay đầu lại thì thấy con gái đang nhìn mình cười tít mắt, bà trừng mắt nhẹ, hờn trách: “Cười cái gì? Còn không về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đến sân bay, đến lúc đó lại dậy không nổi.”

Hứa Bảo Như cười vui vẻ, đôi mắt cong cong, cô lấy một miếng quýt, vừa đứng dậy, vừa cười nói: “Được rồi, vậy con lên lầu ngủ đây ạ.”

Cô rất có tự giác không ở lại đây làm kì đà cản mũi ba mẹ nữa, cười tít mắt nói: “Ba mẹ ngủ ngon.”

Hứa Bảo Như trở về phòng, ăn miếng quýt trong tay, tựa đầu lên thành giường chơi điện thoại một hồi.

Cô mở Wechat của Thẩm Độ ra theo thói quen, vốn định nói cho cậu biết ngày mai cô sẽ trở về. Nhưng mới vừa gõ ra hai chữ, lại dứt khoát không nói nữa, ngày mai quay lại bất ngờ, cho cậu một sự bất ngờ.

Cô nghĩ như vậy, cũng xóa đi dòng chữ đang gõ, ném điện thoại xuống, cầm bộ đồ ngủ rồi vui vẻ đi vào phòng tắm tắm rửa.

__

Vì chuyến bay ba Hứa đặt là vào mười giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, nên tám giờ ngày hôm nay, Hứa Bảo Như đã bị mẹ gọi dậy.

Nhưng thức dậy vào mùa đông quả thật quá khó khăn, Hứa Bảo Như lằng nhằng ngủ đến tám giờ rưỡi, mắt thấy thật sự không thể kéo dài thêm được nữa, cuối cùng mới lim dim mở mắt khỏi cơn buồn ngủ, bò ra khỏi chăn.

Cũng may tối ngày hôm qua cô đã thu xếp hành lí xong xuôi, rửa mặt đơn giản rồi xách theo hành lí xuống lầu. Đến bữa sáng cũng không kịp ăn, phải mang lên xe ăn.

Từ thành phố Giang đến thành phố S, tốn hai giờ bay.

Máy bay cất cánh không lâu, Hứa Bảo Như thấy mệt. Mẹ Hứa nói: “Ngủ một lúc đi, đến nơi vừa đúng giờ ăn cơm trưa.”

Vì gần đây đang trong kì nghỉ đông, mỗi ngày Hứa Bảo Như đều ngủ đến lúc tự tỉnh lại, hiếm khi dậy sớm như ngày hôm nay, nên vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Cô gật đầu, nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát đã ngủ.

Máy bay vững vàng bay trên không trung. Giấc ngủ này của Hứa Bảo Như vô cùng tốt, lúc tỉnh dậy, máy bay đã hạ cánh an toàn.

Cô quay đầu lại hỏi mẹ đang ngồi ở bên cạnh, “Mẹ, mấy giờ rồi?”

Mẹ Hứa nói: “Gần mười hai giờ rưỡi rồi.” Bà cười hỏi: “Đói không?”

Hứa Bảo Như gật đầu, “Đói ạ.”

Buổi sáng phải đi gấp, cô chỉ lấy một chiếc bánh ngọt nhỏ, lúc này đã rất đói bụng.

Ba Hứa nói: “Một hồi tìm chỗ nào ăn cơm trước.”

Mẹ Hứa gật đầu đáp lời, “Được.”

Mười hai giờ rưỡi trưa, máy bay an toàn đáp xuống sân bay thành phố S.

Hứa Bảo Như đã đi xa thành phố S mấy ngày, lần này quay lại, cảm thấy rất thân thiết.

Cô vừa ngủ đủ giấc trên máy bay, lúc xuống máy bay rất có tinh thần, tự mình chạy về phía trước lấy hành lí.

Chờ ba mẹ đến, cùng nhau đẩy vali hành lí ra ngoài sân bay.

Đến bãi đậu xe ở tầng trệt sân bay, tài xế đã chờ từ sớm, thấy ông chủ và bà chủ đi ra, vội vàng tiến lên đón, “Ông chủ, bà chủ, tiểu thư, năm mới vui vẻ.”

Ba Hứa cười, nói: “Năm mới vui vẻ, chờ lâu rồi nhỉ.”

Tài xe cười nói: “Không lâu không lâu, nên làm mà.” Anh ta vừa nói, cũng vội vàng giúp đỡ mang hành lí ra cốp xe sau, cất hành lí xong, lập tức đi đến ghế tài xế ở hàng trước.

“Ông chủ, chúng ta về nhà ạ?”

Ba Hứa nói: “Đi ăn cơm trước đã. Đến chỗ bên cạnh công ty đi.”

Buổi chiều ba Hứa còn rất nhiều việc phải xử lí, ăn một bữa cơm đơn giản xong lại trở về công ty.

Tài xế vội vàng đáp lời, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đổ xe.

Hứa Bảo Như vừa lên xe thì ngồi ở hàng ghế sau chơi điện thoại. Đầu tiên là báo bình an cho Chu Di, sau đó là gửi tin nhắn hồi âm vào nhóm Wechat để báo cho Hà Minh Việt và Dương Húc.


Dương Húc la hét muốn đi ăn vào buổi tối, Hứa Bảo Như trả lời: [Tối mai đi, hôm nay tớ nghỉ ngơi trước đã.]

Hà Minh Việt: [Được. Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tối mai gặp.]

Hứa Bảo Như gửi một biểu tượng ok đi.

Xe chạy đến khu gần công ty của ba, Hứa Bảo Như theo ba mẹ vào nhà hàng ăn cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong cũng đã gần một giờ.

Ba Hứa nói: “Anh phải đến công ty giải quyết công việc, một hồi Tiểu Lý sẽ đưa hai mẹ con về nhà, buổi tối nếu anh không bận sẽ về nhà ăn cơm, nếu bận sẽ nói để hai người không cần chờ.”

Mẹ Hứa gật đầu, “Được. Anh đừng để ý đến hai mẹ con em, cứ đi làm việc đi.”

Ba Hứa gật đầu, tính tiền, sau đó đến công ty trước.

Hứa Bảo Như và mẹ ngồi ở nhà hàng một hồi, sau khi nghỉ ngơi, mới đi ra khỏi nhà hàng, ngồi xe về nhà.

Một đường phong trần mệt mỏi, lúc về đến nhà đã gần hai giờ.

Lúc đi ngang qua cửa nhà Thẩm Độ, Hứa Bảo Như nhìn vào bên trong theo bản năng.

Thấy cửa trong sân đang đóng, bên trong yên tĩnh, cũng không biết Thẩm Độ có ở nhà không.

Về đến nhà, chuyện đầu tiên Hứa Bảo Như làm là xách vali hành lí lên lầu, đi tắm gội rồi thay quần áo.

Mẹ Hứa nói với con gái: “Con tắm rửa rồi ngủ trưa một giấc đi, không phải vừa rồi ở trên máy bay rất mệt à?”

Hứa Bảo Như đã xách vali hành lí lên lầu, nghe mẹ nói, quay đầu đáp: “Con biết rồi, mẹ cũng đi ngủ trưa đi ạ.”

“Được rồi.”

Hứa Bảo Như nói chuyện với mẹ xong, mới đẩy vali hành lí vào phòng.

Lò sưởi trong phòng rất ấm áp, cô vừa vào phòng liền lập tức cởi áo khoác ngoài ra. Sau đó cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm gội đầu tắm rửa.

Hứa Bảo Như nhớ lúc cô mới chuyển nhà đến nơi này, mỗi ngày đến rất muốn trở về thành phố Giang, nhớ căn phòng ngủ của mình ở thành phố Giang.

Nhưng bây giờ ở đây lâu, cảm thấy nơi này cũng rất tốt.

Cô tắm xong đi ra, cũng đã hơn ba giờ.

Sấy tóc khô, liền bò lên giường, định ngủ trưa một lát, đến tối lại sang tìm Thẩm Độ.

Giấc ngủ này của Hứa Bảo Như rất sâu, ngủ một giấc đến lúc sáu giờ chiều, tỉnh dậy đi rửa mặt, lúc xuống lầu, mẹ đang làm cơm tối trong phòng bếp.

Hứa Bảo Như đi đến phòng bếp, mẹ Hứa thấy con gái đi vào, cười nói: “Tỉnh rồi à?”

Hứa Bảo Như vâng một tiếng, đi đến dính vào bên người mẹ, gác cằm lên bả vai mẹ, làm nũng: “Con cảm giác tối nay con không cần ngủ nữa.”

Mẹ Hứa cười nói: “Vẫn nên ngủ sớm chút, nếu không đồng hồ sinh học sẽ bị loạn đó.” Dứt lời, lại hỏi con gái, “Đói không?”

Hứa Bảo Như nói: “Cũng hơi hơi ạ.”

Cô nhìn xuyên qua cửa sổ trong phòng bếp, thấy trong sân nhà Thẩm Độ ở cách vách đang sáng đèn. Trong phòng khách cũng có đèn bật sáng.

Cô đang nhìn, mẹ bỗng nhiên nói: “Một hồi ăn cơm xong, con đi cùng mẹ sang nhà dì Thẩm, mẹ đưa một ít đặc sản mang về cho dì Thẩm.”

Hứa Bảo Như cũng đang muốn đi tìm Thẩm Độ, nghe vậy thì gật đầu, cười tít mắt nói: “Được ạ.”

Công ty ba Hứa có nhiều việc bận, nên buổi tối không về ăn cơm.

Hứa Bảo Như và mẹ ăn cơm tối xong, giúp mẹ dọn dẹp phòng bếp xong, cô và mẹ cùng mang quà năm mới sang cho dì Thẩm.

Lúc đi đã hơn tám giờ, trời đã sớm trở nên tối đen.

Đến cửa nhà dì Thẩm, mẹ Hứa giơ tay nhấn chuông cửa.

Trong chốc lát, Thẩm Uyển Thu từ bên trong đi ra, nhìn thấy là mẹ Hứa và Bảo Như, trong lòng vui mừng, vội vàng đi xuống bậc thềm, mặt mũi tươi cười rạng rỡ, đi đến mở cửa ra.

Bà mở cửa ra, vui vẻ nói: “A Nguyệt, hai người về lúc nào vậy? Cũng không báo tôi một tiếng.”

Mẹ Hứa cười nói: “Mới trở về hôm nay thôi. Tôi mang cho bà một ít đặc sản ở quê đây.”

Mẹ Hứa dứt lời, lập tức đưa quà trong tay cho Thẩm Uyển Thu.


Thẩm Uyển Thu nhận lấy đồ, vội kéo mẹ Hứa đi vào trong sân, nói: “Bà trở về thì trở về là được rồi, còn mang quà làm gì.”

Bà vừa nói, vừa quay đầu gọi Bảo Như, “Bảo Như, mau vào đi, vào nhà ngồi chơi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Vâng.” Hứa Bảo Như đáp một tiếng, cô đóng cửa lại, sau đó mới đuổi theo mẹ và dì Thẩm.

Vào nhà, mẹ Hứa cười nói: “Cũng không mua gì nhiều, chỉ là một ít đặc sản ở quê thôi.” Lại nói: “Nhưng những lạp xưởng này đều là nhà tôi làm, bà nếm thử xem, nếu thích, thì nhà tôi còn nhiều lắm, lần sau lại đưa thêm cho bà.”

Thẩm Uyển Thu cười nói: “Được, vậy tôi cũng không khách sáo với bà nữa.”

Bà vừa nói, vừa rót nước cho mẹ Hứa, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp rót một ly nước trái cây cho Hứa Bảo Như.

“Thành phố Giang có lạnh không? Tôi xem dự báo thời tiết, mấy ngày trước nghe bảo thành phố Giang cũng có tuyết rơi.”

Mẹ Hứa nói: “Đúng vậy đó, so với bên này còn lạnh hơn chút, nhưng không ra khỏi nhà thì vẫn tốt.”

“Mấy ngày này đoán chừng sẽ còn lạnh lắm, chờ lập xuân năm sau sẽ từ từ ấm lại thôi.”

“Đúng rồi, mấy ngày nay lạnh đến mức không muốn ra ngoài nữa.”

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nghe mẹ và dì Thẩm trò chuyện.

Cô nhìn ngắm bốn phía, đoán là Thẩm Độ không ở nhà.

Nhưng cô cũng không hỏi dì Thẩm, chỉ ngồi im ở đó, ngoan ngoãn nghe người lớn nói chuyện phiếm.

Nhưng nghe một hồi, vẫn có hơi nhàm chán. Cô dứt khoát lấy điện thoại ra chơi game một lúc.

Lúc hơn chín giờ, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cửa mở ở bên ngoài.

Trong lòng Hứa Bảo Như vui mừng, có lẽ là Thẩm Độ về rồi.

Thẩm Uyển Thu cũng nghe, cười nói: “Chắc là Thẩm Độ về đó.”

Bà vừa nói, vừa đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa, Thẩm Độ đang định cầm chìa khóa mở cửa, ngước mắt nhìn thấy mẹ mình, nói một tiếng: “Cảm ơn mẹ.”

Thẩm Uyển Thu thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen, nói: “Đi đâu vậy? Sao không mặc nhiều chút, có lạnh không?”

Thẩm Độ nói: “Con chơi bóng, không thấy lạnh.”

Cậu nói xong thì cũng đi vào nhà, song khi cậu bước vào, lúc nhìn thấy Hứa Bảo Như ngồi trong phòng khách, không khỏi cảm thấy hơi sững sốt.

Ánh mắt cậu đối diện với Hứa Bảo Như, một ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng dường như nơi đáy mắt còn cất chứa những cảm xúc khác.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ nhìn mình, mỉm cười làm đôi mắt cong cong lên, cô giơ tay vẫy vẫy tay với Thẩm Độ, thản nhiên nói rất cởi mở: “Đã lâu không gặp, Thẩm Độ.”

Thẩm Uyển Thu đóng cửa lại, cười nói: “Hôm nay dì Hứa và Bảo Như vừa từ thành phố Giang về, thấy khách đến sao lại không chào hỏi.”

Khi này Thẩm Độ mới thu hồi ánh mắt, nhìn sang dì Hứa ngồi bên cạnh, gật đầu nhẹ một cái, chào hỏi lễ phép: “Chào dì ạ.”

Mẹ Hứa cười gật đầu, khen: “Mấy ngày không gặp, hình như Thẩm Độ lại đẹp trai hơn rồi.”

Hứa Bảo Như đang nhìn Thẩm Độ, trong lòng cô âm thầm đồng tình với lời nói của mẹ.

Không biết có phải là vì đã lâu cô không gặp Thẩm Độ hay không, cô cũng cảm thấy Thẩm Độ càng ngày càng đẹp trai hơn.

Thẩm Uyển Thu cười trêu con trai, “Nó cũng chỉ có mỗi vẻ ngoài đẹp, tính cách không tốt chút nào. Tôi còn sợ với tính cách này của nó, sau này sẽ không cô gái nào thèm thích.”

Bà dứt lời, lại cười quay đầu hỏi Hứa Bảo Như, “Bảo Như, ở trường học, con có nghe nói có nữ sinh nào thích nó không?”

Trong tay Hứa Bảo Như đang ôm ly nước trái cây, cô ngước mắt nhìn Thẩm Độ, cậu đang ngồi ở bên ghế sofa đơn, cúp mắt không biết đang suy nghĩ gì, lúc Hứa Bảo Như nhìn về hướng cậu, mới ngước mắt nhìn cô.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Hứa Bảo Như mỉm cười, cô quay đầu lại, cười nói với dì Thẩm: “Có ạ. Hình như còn có rất nhiều đó dì.”

“Vậy sao?” Thẩm Uyển Thu cười nói: “Vậy đoán chắc mấy nữ sinh kia đều bị khuôn mặt của nó lừa rồi.”

Hứa Bảo Như cười nói: “Cũng không đâu dì ạ. Thẩm Độ ưu tú như vậy, nhiều nữ sinh thích cũng rất bình thường.”

Thẩm Uyển Thu nhớ đến chuyện lần trước phát hiện con trai đang nhìn hình của một cô gái, bỗng nhiên thấy tò mò, vừa đùa vừa nghiêm túc hỏi thăm Hứa Bảo Như, bà cười hỏi: “Bảo Như, ở trường học con có thấy Thẩm Độ yêu đương với cô bé nào không?”

Hứa Bảo Như hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Có ạ?”

Cô nhìn về phía Thẩm Độ theo bản năng, Thẩm Độ nghe vậy thì nhíu mày, nhìn mẹ mình, nói, “Mẹ, mẹ chán quá không có việc gì làm à?”

Cậu dứt lời, liền đứng dậy, nói với mẹ Hứa: “Dì ngồi đây nói chuyện ạ, con đi lên trước.”

Cậu nói xong cũng đi lên lầu,

Thẩm UYển Thu quay đầu gọi anh, “Con đưa em gái đi chơi đi.”

Vừa nói, vừa quay đầu nói với Hứa Bảo Như: “Bảo Như, con lên tìm Thẩm Độ chơi đi.”

Thẩm Uyển Thu đã sớm nhìn ra, vừa rồi bà nói chuyện phiếm với mẹ Hứa, Bảo Như ngồi bên cạnh cũng có hơi chán. Dù sao cũng chẳng có người trẻ tuổi nào thích nghe người lớn nói chuyện.

Lúc này Thẩm Độ đã về, họ là bạn cùng tuổi chắc sẽ có nhiều tiếng nói chung hơn.

Hứa Bảo Như khéo léo gật đầu, nói: “Vậy con đi lên ạ.”

“Ừ.” Thẩm Uyển Thu cười, đưa trái cây vừa mới gọt xong cho Hứa Bảo Như, “Bưng cái này lên trên ăn đi.”

“Vâng.” Hứa Bảo Như nhận lấy đĩa, sau đó đi lên lầu.


Phòng ngủ của Thẩm Độ ở lầu ba.

Lúc Hứa Bảo Như đi đến, Thẩm Độ vừa định đóng cửa, Hứa Bảo Như vội vàng đi nhanh mấy bước, đưa tay chặn cửa lại.

Thẩm Độ ngước mắt nhìn cô, Hứa Bảo Như cũng nhìn vào mắt cậu, cười tít mắt, hỏi một câu vừa nghiêm túc vừa có ý thăm dò: “Thẩm Độ, cậu và nữ sinh kia yêu đương à?”

Thẩm Độ nhìn cô, “Cậu rất chán à?”

Cậu dứt lời, thả cửa ra, xoay người đi vào phòng.

Cậu đem điện thoại đến đặt trên tủ đầu giường để sạc pin, Hứa Bảo Như đi theo vào, tiến đến gần Thẩm Độ, mỉm cười nhìn cậu với đôi mắt cong cong, nói rất nghiêm túc: “Nếu cậu muốn yêu đương, nhất định phải cân nhắc đến tớ trước đó.”

Tay cầm điện thoại của Thẩm Độ hơi khựng lại, ngước mắt nhìn về phía cô.

Hứa Bảo Như cười, cô nhìn Thẩm Độ, đôi mắt xinh đẹp trong veo tự như những vì sao.

Thẩm Độ nhìn đôi mắt sáng như sao của cô, nhìn ý cười trong ánh mắt cô, cảm xúc trong mắt cũng dần dần không giấu được.

Nhưng Hứa Bảo Như không nhìn ra, cô nhìn vào mắt Thẩm Độ, trong mắt mang theo ý cười, âm thanh nhẹ nhàng, nhỏ giọng hỏi Thẩm Độ: “Mấy ngày nay tớ không ở đây, cậu có nhớ tớ không?”

Thẩm Độ nghe vậy, có hơi kinh ngạc. Ngay sau đó lại không kiềm được mà nhíu mày, hơi mất tự nhiên, rời mắt đi, nói: “Không có.”

Cậu sạc pin cho điện thoại, sau đó đi ra ngoài ban công.

Lúc Hứa Bảo Như đi theo qua đó, thấy Thẩm Độ đang ngồi ở ban công đọc sách.

Cô cũng đi sang đó ngồi, bên cạnh Thẩm Độ, cúi đầu lấy từ trong túi xách ra một món quà nho nhỏ, cô đặt xuống trước mặt Thẩm Độ, “Đây là quà năm mới tặng cậu đó.”

Thẩm Độ rũ mắt nhìn. Là một chiếc thẻ kẹp sách màu vàng, trên thẻ kẹp sách có khắc một chú dê nhỏ.

Hứa Bảo Như nói: “Thẻ kẹp sách này là một đôi đó. Tớ cũng có.”

Cô vừa nói, vừa lấy chiếc thẻ kẹp sách của mình ra. Phía trên chiếc của cô thì khắc một chú dê nhỉ mặc quần áo màu hồng phấn.

Hứa Bảo Như đẩy thẻ kẹp sách qua, để hai chú dê nhỏ sát vào nhau, trở thành một đôi.

Hứa Bảo Như càng nhìn càng thích. Hỏi Thẩm Độ, “Cậu thích không?”

Thẩm Độ không nói thích, cũng không nói là không thích.

Ánh mắt vẫn tập trung vào sách, nhưng một chữ cũng không đọc vào nổi.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ đang đọc sách, cô ngồi đợi một hồi, có hơi chán. Cô nằm nhoài ra bàn chơi với thẻ kẹp sách của mình, sau một lúc, nhớ đến gì đó, tiến đến nói với Thẩm Độ: “Thẩm Độ, ngày mai chúng ta đi xem phim đi?”

Thẩm Độ không nhìn cô, tiếp tục lật sách, không có tâm trạng gì, nói: “Không phải cậu muốn học thêm toán à? Còn có thời gian đi xem phim?”

Hứa Bảo Như: “…. Xem một bộ phim cũng không tốn bao nhiêu thời gian đâu….”

Thẩm Độ không để ý đến cô nữa, cố đọc sách tiếp.

Hứa Bảo Như bỗng nhiên thông minh lên, cô ghé đến, cười khanh khách nhìn Thẩm Độ, hỏi cậu, “Thẩm Độ, có phải cậu sợ tớ học toán quá kém, sẽ không thể thi cùng một trường với cậu được đúng không?”

Động tác lật sách của Thẩm Độ hơi ngừng lại, cậu nghe vậy thì hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía Hứa Bảo Như.

Hứa Bảo Như sợ Thẩm Độ nói do cô suy nghĩ nhiều, nên trước khi cậu nói, cô mở miệng trước, cười tít mắt nói: “Nhưng đoán chừng dù tớ có học tốt toán đi nữa, cũng không thể thi cùng một trường với cậu được.”

Thẩm Đồ trầm mặc nhìn cô, không nói gì.

Đôi mắt Hứa Bảo Như cong cong, cười một tiếng, cô tựa hai cánh tay lên bàn, tiến đến bên cạnh Thẩm Độ, nhìn cậu với đôi mắt chứa đầy ý cười.

Cô gái sẽ không che giấu ai, trong mắt cô là sự yêu thích không hề che giấu chút nào, cô cười, nghiêm túc nói với Thẩm Độ: “Nhưng tớ sẽ cố gắng thi trường gần cậu chút.”

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Độ nhìn chằm chằm cô một hồi, nhưng lại không nói gì cả.

Cậu kiềm chế những cảm xúc dần dần không thể khống chế được trong lòng, lại rũ mắt xuống, tiếp tục đọc sách.

Hứa Bảo Như thấy Thẩm Độ không trả lời mình, lại hỏi cậu: “Cậu thức dậy lúc mấy giờ vậy?”

Thẩm Độ: “Sáu giờ.”

“….” Hứa Bảo Như rất kinh ngạc, “… Bây giờ ngủ à.”

Thẩm Độ ừ một tiếng.

Hứa Bảo Như vốn định nói, chờ Thẩm Độ thức dậy, cô sẽ đến đây tìm cậu học thêm toán.

Nhưng lúc này nghe Thẩm Độ nói thức dậy lúc sáu giờ, cô không thể làm gì hơn là sửa lại lời nói: “Vậy chín giờ tớ đến tìm cậu.”

Thẩm Độ không nói được, không cũng nói không được.

Cậu đọc sách, nhưng không thể đọc vào.

Có lẽ Hứa Bảo Như thấy chán, ngồi một hồi, lại chạy đến ghế sofa bên kia ăn quýt.

Thẩm Độ nghe âm thanh xột xoạt như đang ăn gì đó của Hứa Bảo Như, sau một lúc, cuối cũng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.

Hứa Bảo Như đứng trước ghế sofa, vừa ăn quýt, vừa chơi với con lego trên bàn trà.

Ánh trắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô.

Thẩm Độ nhìn cô ngồi xổm ở đó ăn quýt hệt như một con mèo nhỏ, trong một chớp mắt như vậy, cậu lại cảm thấy cô rất đáng yêu.

Bỗng nhiên cậu nghĩ, có lẽ thi cùng một trường với Hứa Bảo Như, cũng không phải là chuyện gì xấu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.