Như Em Hằng Mong

Chương 1


Đọc truyện Như Em Hằng Mong – Chương 1

Lần đầu tiên Hứa Bảo Như nhìn thấy Thẩm Độ là vào kì nghỉ hè năm lớp mười.

Khi đó đã là cuối tháng tám, bởi vì để ba Hứa Bảo Như phát triển sự nghiệp, cả gia đình cô chuyển từ thành phố Giang đến thành phố S.

Ngày đó là ngày đầu tiên gia đình họ dọn vào nhà mới, mẹ cô là một người rất nhiệt tình, cố ý nướng hai hộp bánh bích quy, mang sang đưa cho hàng xóm.

Hứa Bảo Như nhàn rỗi không có việc gì làm, nên cũng đi theo mẹ đưa bánh quy cho hàng xóm.

REPORT THIS AD

Dì nhà hàng xóm là một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp, thấy cô và mẹ đến nhà họ đưa bánh quy, vội vàng nhiệt tình mời hai mẹ con cô vào nhà ngồi.

Mẹ vốn định đưa bánh quy xong sẽ trở về, cũng không muốn quấy rầy nhà người ta, nhưng lại không thể từ chối sự mời mọc nhiệt tình của đối phương được, thế là ngượng ngùng vào nhà họ ngồi một lúc.

Dì nhà hàng xóm họ Thẩm, vẻ ngoài vô cùng đẹp, khí chất xuất chúng, cười lên rất thân thiện.

Hứa Bảo Như và mẹ ngồi lại một hồi, dì Thẩm bận trước bận sau, lúc thì rót nước uống, lúc thì lại gọt trái cây.

Mẹ cũng là một người rất sợ làm phiền đến người khác, vội vàng nói: “Chị đừng gấp, tôi mới đến một chuyến, thế mà đã gây thêm phiền toái cho chị rồi.”

Dì Thẩm cười nói: “Chỗ nào chứ. Bình thường tôi bận rộn công việc nên không ở nhà thường xuyên, cũng không biết có hàng xóm mới dọn tới. Nếu sớm biết, tôi đã mua một ít thức ăn, tối nay mọi người có thể tụ họp một bữa. Nhưng không sao cả, sau này mọi người đều là hàng xóm, lúc không có gì làm, có thể tụ tập bất kì lúc nào mà.”

“Đúng vậy.” Mẹ cũng cười, nói: “Chúng tôi vốn tuần sau mới chuẩn bị đến đây, nhưng vì muốn làm thủ tục chuyển trường cho con gái, nên đến đây sớm mấy ngày.”

Dì Thẩm hỏi: “Học ở chỗ nào vậy?”

Mẹ trả lời nói: “Trường Nhất Trung trong thành phố đây, cũng gần nhà.”

Dì Thẩm nghe vậy, rất ngạc nhiên và vui mừng: “Trường Nhất Trung trong thành phố sao, thật là trùng hợp, con trai tôi cũng học ở Nhất Trung đấy.”

Lại hỏi: “Bảo Như học lớp mấy?”

Mẹ nghe thấy con trai dì Thẩm cũng học ở Nhất Trung, cũng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, cười nói: “Học kỳ tiếp theo là lên lớp mười một rồi.”

Dì Thẩm cười nói: “Lại trùng hợp nữa rồi, con trai tôi cũng lên lớp mười một vào học kì tiếp theo, nói không chừng còn còn có thể học chung một lớp đó.”

“Con trai của chị học ban tự nhiên hay ban xã hội?”

“Ban tự nhiên.”

Mẹ cười nói: “Vậy e rằng không được học cùng lớp rồi, Bảo Như nhà tôi học toán không tốt lắm, nên chọn ban xã hội.”

Thời điểm mẹ và dì Thẩm nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, Hứa Bảo Như vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm túc bên cạnh lắng nghe. Thỉnh thoảng dì Thẩm hỏi cô câu gì, cô sẽ ngoan ngoãn trả lời khéo léo.

Mặc dù thật ra Hứa Bảo Như là một thiếu nữ phản nghịch, nhưng trước mặt người lớn, vẫn rất khôn khéo và hiểu chuyện.

Mẹ và dì Thẩm mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, càng trò chuyện càng vui vẻ, thế nên cuộc trò chuyện này đã kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.

Hứa Bảo Như ngồi bên cạnh nhàm chán sắp ngủ gà ngủ gật, ngay tại thời điểm cô đang suy nghĩ có nên mượn cớ về nhà trước hay không, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nam sinh đi từ bên ngoài vào.

Nam sinh cao khoảng một mét tám mấy, vừa cao vừa gầy, vẻ ngoài rất đẹp trai. Mặc một chiếc áo phông trắng thoải mái, quần lửng màu đen, thiếu niên sạch sẻ gọn gàng, biểu cảm trên khuôn mặt có hơi lạnh lùng, trên người mang theo sự lạnh nhạt hời hợt.


Hứa Bảo Như nhìn cậu trong phút chốc quên mất rời mắt đi.

Cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ nhìn thấy một nam sinh có vẻ ngoài đẹp trai như vậy.

Đang lúc xuất thần, cô nghe dì Thẩm nói: “Về rồi à.”

Thẩm Độ vừa đi qua ghế sofa vừa liếc nhìn, đáp lại bằng một tiếng vâng.

Mẹ Thẩm cười vẫy tay, nói: “Đây là dì Lâm ở kế bên, đây là còn gái của dì Lâm, Bảo Như.”

Mẹ Thẩm vừa nói, lại vừa cười: “Bảo Như cũng sắp chuyển đến trường Nhất Trung đấy, bằng tuổi với con, học kì tới cũng lên lớp mười một.”

Thẩm Độ cũng không quan tâm, chỉ đi đến đó, ngồi xuống ở ghế sofa đối diện mẹ Hứa và gật đầu một cái, lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Con chào dì ạ.”

“Ừ.” Mẹ Hứa vội vàng mỉm cười đáp lại, bà nhìn Thẩm Độ, khen ngợi từ trong thâm tâm, nói: “Đây là Tiểu Độ đúng không? Dáng vẻ rất đẹp.”

Mẹ Thẩm cười nói: “Chỉ là tính cách quá lạnh nhạt, cũng không biết theo ai nữa.”

Thẩm Độ cũng không ngồi lại trong phòng khách quá lâu, chào hỏi xong thì lập tức lên lầu.

Hứa Bảo Như và mẹ cũng không ngồi lại nhà họ Thẩm quá lâu, ngồi một lúc, cũng chào tạm biệt rồi trở về.

Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Hứa nhắc về chuyện đến nhà hàng xóm vào lúc xế chiều với chồng, nói: “Không nghĩ đến con trai nhà hàng xóm lại bằng tuổi Bảo Như nhà chúng ta, cũng học ở Nhất Trung trong thành phố này.”

“Vậy thì tốt, sau này hai đứa nó có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Mẹ Hứa cười, nói: “Em thấy tính tình thằng bé thích yên tĩnh, Bảo Như nhà chúng ta tung tăng nhảy nhót trèo lên nóc nhà lật ngói thế này, đoàn chừng người ta cũng không muốn chơi với nó.”

Hứa Bảo Như đang gặm bắp, nói lầm bầm: “Mẹ, nào có ai nói con gái của mình như vậy chứ.”

Mẹ Hứa cười nói: “Mẹ cũng có nói sai đâu.”

Dứt lời, lại không kiềm được mà nói với chồng, “Nhưng đứa bé kia có vẻ ngoài thật sự rất đẹp trai, ít nhất cũng đến một mét tám mấy, vừa cao vừa gầy, rất xuất chúng đó.”

Ăn cơm tối xong, Hứa Bảo Như lập tức lên lầu, trở về phòng tắm rửa.

Cô vừa tắm xong đi ra ngoài, điện thoại đặt trên giường đã kêu vang lên.

Cô nhoài người nằm lên giường, cầm điện thoại lên nhìn thử, lập tức nở nụ cười, nhận điện thoại, hỏi: “Nhớ tớ không?”

Trong điện thoại là giọng nói của một nữ sinh, nói: “Cậu nói xem? Cậu không ở đây, tớ đã chán đến độ sắp chết rồi.”

Hứa Bảo Như cười híp mắt, cô cầm điện thoại ngồi xếp bằng lại, nói: “Tớ cũng rất nhớ các cậu.”

Trong điện thoại là Chu Di, bạn thân nhất của Hứa Bảo Như.

Bởi vì lí do phát triển sự nghiệp của ba, Hứa Bảo Như đã chuyển trường từ thành phố Giang đến thành phố S. Không nỡ bỏ nhất chính là bạn thân của cô.

Chu Di trong điện thoại hỏi: “Cậu ở bên đó thế nào rồi? Đã quen thuộc hết chưa?”

Hứa Bảo Như nói: “Đều ổn cả, chỉ là có hơi nhàm chán.” Cô dựa vào con gấu bông lông nhung mềm mại ở đầu giường, “Các cậu thì sao? Gần đây thành phố Giang có nóng không?”


Chu Di nói: “Nóng chứ, cũng sắp tháng chín rồi nên không thể không nóng được. Ngày hôm nay tớ đi lái xe go kart với đám Háo Tử, trên đường đi về đã bị phơi nắng thiếu chút nữa tróc một lớp da.”

Hứa Bảo Như cười ha ha, “Các cậu không biết ngồi xe à?”

Nói đến chuyện này, Chu Di lại tức giận: “Đều do tên ngốc Dương Hạo kia, nói cái gì mà sân đua xe go-kart mới mở vui lắm, chờ đến lúc tụi tớ ngồi xe đến đó, mới phát hiện chỗ này quá tệ, lúc quay về thì cả nửa ngày cũng không bắt được xe, ngay cả xe buýt cũng không có, hại tụi tớ phải đi bộ đến phía trước rất xa để ngồi tàu điện ngầm.”

Hừa Bảo Như cười không ngưng được: “Đánh cậu ta đi.”

“Đánh chứ. Buổi tối bọn tớ đã làm thịt cậu ta bằng một nồi lẩu.”

Hứa Bảo Như nghe Chu Di kể mọi người ra ngoài chơi, bỗng nhiên có hơi nhớ về cuộc sống ở thành phố Giang, cô không kiềm được nói: “Tớ thật sự nhớ các cậu.”

Chu Di nói: “Tụi tớ cũng nhớ cậu. Hôm nay Háo Tử còn nói, chờ đến lễ Quốc Khánh, mấy người tụi tớ sẽ đến đó thăm cậu.”

Hứa Bảo Như nghe vậy thì rất vui vẻ, gật gật đầu nói: “Chờ các cậu đến, tớ sẽ đưa các cậu đi chơi.”

“Được.”

“Đúng rồi, tớ nói cậu nghe, xế chiều hôm nay, tớ gặp một nam sinh rất chi là đẹp trai đó.” Hứa Bảo Như trò chuyện với Chu Di, nhớ đến chuyện gặp Thẩm Độ chiều hôm nay, thế là không nhịn được, lập tức chia sẻ cùng cô ấy.

Chu Di cũng rất nhiều chuyện, lập tức hỏi: “Thật hả? Ở đâu vậy?”

Hứa Bảo Như nói: “Nhà hàng xóm kế bên nhà tớ. Không phải xế chiều hôm nay tớ và mẹ sang thăm nhà hàng xóm mới sao. Dì hàng xóm có vẻ ngoài rất xinh đẹp, không nghĩ đến chính là con trai dì ấy còn có vẻ ngoài đẹp hơn, bằng tuổi tớ nữa.”

Trong đầu Hứa Bảo Như nhớ đến Thẩm Độ, không kiềm được cảm khái, nói: “Thật sự rất đẹp trai đó, cho đến bây giờ tớ vẫn chưa từng thấy nam sinh nào đẹp trai như vậy.”

Chu Di ở bên kia điện thoại cười: “Tớ nghe giọng điệu này của cậu, không phải cậu vừa gặp đã yêu đấy chứ?”

Hứa Bảo Như không nhịn được cười: “Hình như tớ có đôi chút rồi.”

“Cậu ta có bạn gái chưa?”

Hứa Bảo Như lắc đầu, “Không biết.”

“Thế mà cậu cũng không hỏi à?”

Hứa Bảo Như nói: “Lúc ấy mẹ tớ ở đó, tớ hỏi thế nào được.”

Chu Di ở đầu bên kia điện thoại nghĩ kế, nói: “Vậy ngày mai cậu đi hỏi thăm thử xem.”

Hứa Bảo Như cũng rất muốn hỏi thăm thử, nhưng những ngày kế tiếp, cũng không biết có phải Thẩm Độ không ở nhà hay không, dù sao thì đến tựu trường, cô cũng không hề gặp lại Thẩm Độ.

Ngày một tháng chín, học kỳ mới khai giảng.

Vì Hứa Bảo Như là học sinh chuyển trường, nên phải đến phòng làm việc của hiệu trưởng trường để báo danh kí tên trước.

Trước khi đến trường học, Hứa Bảo Như đã tháo bông tai xuống, tóc uốn xoăn trong mùa hè nóng nực cũng thẳng lại rồi, buộc tóc lên cao, không trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch bóng, nhìn qua chính là một học sinh giỏi ngoan ngoãn lễ phép.


Hiệu trưởng kiểm tra dáng vẻ bề ngoài của cô một lượt rất nghiêm túc, gật đầu một cái vô cùng hài lòng, sau đó mới quay đầu tiếp tục nói chuyện với ba cô.

Hứa Bảo Như ngoan ngoãn đứng ở một bên, đóng vai một nhân vật cô gái ngoan ngoãn, chờ ba và hiệu trưởng nói xong, hiệu trưởng lập tức gọi một thầy giáo đến đưa cô vào lớp.

Trường học trước kia của Hứa Bảo Như với trường Nhất Trung của thành phố này đều sẽ phân ban tự nhiên và xã hội vào học kỳ tiếp theo sau lớp mười, nên chương trình học cũng không có gì mâu thuẫn cả. Vì Hứa Bảo Như học toán không được tốt lắm, nên cô chọn ban xã hội, đến nơi này, đương nhiên cũng được phân đến ban xã hội.

Lớp ba khối mười một đã sớm biết hôm nay sẽ có bạn học mới chuyển trường đến, mấy nam sinh của lớp đã đứng đợi ở cửa một hồi lâu, xa xa nhìn thấy chủ nhiệm lớp dẫn một nữ sinh đến, Hà Minh Việt không kiềm được mở to hai mắt, “Đậu má, là một bạn gái xinh đẹp.”

Quả thật vẻ ngoài của Hứa Bảo Như rất đẹp, trước kia lúc còn đi học ở thành phố Giang, nam sinh theo đuổi cô trong trường không bao giờ đếm xuể.

Mấy nam sinh còn lại cũng nhìn đến ngây người, chủ nhiệm lớp Trương Thư đi đến trừng bọn họ một cái, “Vào học rồi, mấy đứa còn đứng đực ở chỗ này làm gì!”

Lúc này mấy nam sinh mới hoàn hồn lại, lưu luyến bước từng bước tiến vào cửa sau phòng học.

Trương Thư dẫn Hứa Bảo Như đi đến trước cửa lớp, cô ấy đi lên bục giảng, vỗ vỗ hai bàn tay: “Yên lặng lại nào, học kì này, lớp chúng ta có một bạn bạn học mới chuyển đến, xin mọi người hoan nghênh.”

Hứa Bảo Như phóng khoáng đi lên bục giảng, trên mặt là nụ cười tươi, tự giới thiệu bản thân: “Xin chào mọi người, tớ tên là Hứa Bảo Như. Vừa mới đến, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”

Dưới lớp vang lên các tiếng vỗ tay nhiệt liệt, bày tỏ sự hoan nghênh đối với bạn học mới. Một đám nam sinh ở hàng sau lại cực kì hưng phấn, chụm đầu nói chuyện với nhau: “Đây là hoa khôi mới của trường chúng ta à? Dung mạo cũng con mẹ nó quá đẹp luôn.”

Hứa Bảo Như tạm thời được sắp xếp ngồi ở vị trí gần cửa sổ ở hàng thứ tư.

Ngồi cùng bàn là một nữ sinh, thấy cô đến, mỉm cười với cô, nhỏ giọng chào hỏi: “Chào cậu.”

Vẻ đẹp của Hứa Bảo Như không hề có sự công kích, cũng có thể là vì nụ cười của cô rất có sức lay động, cho nên dù là nữ sinh cũng sẽ rất thích cô.

Cô cũng mỉm cười với nữ sinh ngồi cùng bàn của mình, ôm cặp xách ngồi xuống, vừa lấy sách trong cặp ra, vừa nhỏ giọng hỏi: “Tiết học tiếp theo là gì vậy?”

Bạn ngồi cùng bàn mở cuốn sách trên bàn cho cô nhìn, cũng nhỏ giọng đáp: “Ngữ văn.”

Trong lòng Hứa Bảo Như thầm cảm ơn trời đất, cũng may tiết đầu tiên không phải là toán.

Trời mới biết cô ghét toán bao nhiêu.

Thời gian học trôi qua rất nhanh, ngoại trừ nửa đường đi cô có mấy phút thất thần, nhưng Hứa Bảo Như cũng xem như thích ứng được.

Sau khi tan học, Hứa Bảo Như lấy điện thoại ra trả lời tin Wechat của Chu Di: [Không thấy. Nghe nói ban tự nhiên và ban xã hội không ở cùng một tầng lầu.]

Khoảng thời gian này Hứa Bảo Như không gặp lại Thẩm Độ, vừa rồi trong Wechat, Chu Di đã hỏi cô có gặp người ta không.

Cô mới vừa trả lời tin nhắn, thì đằng sau lưng có người cầm bút đâm nhẹ cô.

Hứa Bảo Như quay đầu lại, là mấy nam sinh ngồi phía sau cô, cười hì hì chào hỏi với cô: “Xin chào bạn học Hứa, tớ tên là Hà Minh Việt.”

Hứa Bảo Như cũng mỉm cười: “Chào cậu.”

Hà Minh Việt như mở cờ trong bụng vì nụ cười của Hứa Bảo Như, không nhịn được hỏi một câu: “Cậu có bạn trai chưa?”

Những nam sinh xung quanh vừa nghe thấy Hà Minh Việt hỏi câu trực tiếp như vậy, trong nháy mắt tất cả đều cười ầm cả lên.

Trái lại thì Hứa Bảo Như rất bình tĩnh, cô hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Hà Minh Việt, nhưng không trả lời cậu ta.

Hà Minh Việt thật sự bị dáng vẻ nghiêng đầu mỉm cười của Hứa Bảo Như làm cho mê đắm chết đi được, không thèm để ý đến sự cười nhạo của đám anh em, đánh bạo hỏi lần nữa: “Tớ muốn hỏi thử, tớ có cơ hội hay không.”

Nụ cười trên mặt Hứa Bảo Như không thay đổi, trả lời nói: “Xin lỗi, không có.”

Cô nói xong thì quay đầu lại, cầm điện thoại đi ra bên ngoài.


Hứa Bảo Như vừa đi, các nam sinh hàng sau thật sự cười đến ngất trời.

Hà Minh Việt bị cười nhạo mất mặt, chính mình cũng không nhịn được cười, nhấc chân đạp người đang cười hăng say nhất, “Cười cái rắm, chưa nhìn thấy người bị từ chối bao giờ à.”

Dương Húc ở bên cạnh cười gập cả người, nói: “Không phải là chưa từng thấy người bị từ chối, mà là chưa từng thấy ai từ chối thẳng thừng như vậy. Người đẹp không hổ là người đẹp mà, có cá tính.”

__

Vì hôm nay là ngày đầu tiên tựu trường, buổi chiều không có giờ học, để cử hành buổi lễ khai giảng.

Sau bữa trưa, khoảng một giờ rưỡi chiều, phía thao trường đã vang lên tiếng nhạc diễu hành của các vận động viên.

Các học sinh trong các khu nhà dạy học cũng bắt đầu cầm theo ghế, lục tục đi ra thao trường.

Hứa Bảo Như nhìn mặt trời to lớn trong thao trường, ngồi xuống một chỗ, vừa phàn nàn về buổi lễ khai giảng biến thái tiến hành vào giữa trưa này, vừa nhanh chóng thoa kem chống nắng.

Trương Dĩnh cầm kem chống nắng của Hứa Bảo Như lên ngửi mấy cái, nói: “Thơm ghê nha.”

Hứa Bảo Như nói: “Cậu có muốn thoa chút ít không, nắng bên ngoài rất lớn đó.”

Cô dứt lời, lập tức cầm kem chống nắng lên kéo tay Trương Dĩnh qua, cô bóp một lượng kem chống nắng vào lòng bàn tay cô ấy.

Các nữ sinh khi ra ngoài luôn rất chậm chạp.

Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh bôi kem chống nắng xong xuôi, thời điểm cầm ghế ra thao trường, trong phòng học vẫn còn mấy nữ sinh đang soi gương chải tóc.

Đến thao trường, các thầy cô và học sinh toàn trường cũng đều đến cả rồi, một đống người ngồi đông nghịt.

Trương Dĩnh cầm tay Hứa Bảo Như, khom người đi xuyên qua đám người, đưa cô đi tìm một ví trí chỗ lớp họ.

Đợi đến khi tìm được ví trị trong lớp của mình, hai người đặt ghế xuống chỗ trống bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống.

Hứa Bảo Như rất sợ nắng, cô ngồi trong chốc lát, đã bị nắng làm cho khó chịu, cầm một quyển sổ lên ngăn cản ánh mặt trời.

Khúc nhạc diễu hành hào hùng vẫn còn vang lên, đợi chưa đến năm phút sau, thầy trò toàn trường đều có mặt đông đủ, tiếng nhạc diễu hành trong radio mới tắt.

Toàn bộ thao trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh không ít, hiệu trưởng cầm micro vỗ vỗ phía trên một cái, thử âm thanh, sau đó mới bắt đầu phát biểu: “Kính chào các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến: Chào buổi chiều mọi người! Một kì nghỉ hè sảng khoái vừa mới kết thúc, rất vui vì tất cả thầy cô bạn học trường chúng ta đều bình an trở lại trường học. Ở nơi này, làn gió thu đưa thoải mái của tháng chín, chúng ta lại chào đón một học kì mới….”

Lễ khai giảng của mỗi học kì đều diễn ra như nhau, hiệu trưởng phát biểu, phó hiểu trưởng phát biểu, giám đốc bộ giáo dục phát biểu, giáo viên ưu tú phát biểu, học sinh đại diện phát biểu….

Mới đầu mọi người còn có thể hơi nóng nảy, nhưng do thời gian kéo dài quá lâu, đến lúc sau thì mọi người đều uể oải, hoặc là bên dưới có lời to lời nhỏ, hoặc là ngồi thẩn thờ muốn vội vàng kết thúc buổi lễ để trở về phòng học.

Hứa Bảo Như bị phơi nắng mất hết bình tĩnh, cầm quyển sổ che ánh mặt trời trên trán.

Cô đang uể oải buồn ngủ, chợt phát hiện các nữ sinh xung quanh trở nên rất kích động.

Cô quay đầu nhìn theo bản năng, phát hiện các nữ sinh vừa nãy còn đang uể oải, vào lúc này tất cả đều lấy lại tinh thần, từng người dài cô nhìn lên đài chủ tịch.

Hứa Bảo Như có hơi không hiểu chuyện gì, “Làm sao vậy?”

Cô lại ngẩng đầu nhìn theo quán tính, nhưng vừa nhìn thấy nam sinh trên đài chủ tích, cũng không khỏi giật mình.

Hôm nay Thẩm Độ mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng, quần đồng phục màu xanh đen, đứng trên đài chủ tịch, cầm micro, lúc giọng nói trầm thấp vang lên, có thể khiến người ta mê đắm không rời mắt được.

Trương Dĩnh ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Có phải rất đẹp trai không? Cậu ấy là Thẩm Độ, chủ tịch hội học sinh đó.”

Hứa Bảo Như thật sự bị mê mẩn, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi Trương Dĩnh: “Cậu ấy có bạn gái chưa?”

Trương Dĩnh lắc đầu, “Chưa nghe nói qua. Nhưng nữ sinh theo đuổi cậu ấy rất nhiều, tính cách cậu ấy lại hơi lạnh lùng, đến gần không được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.