Đọc truyện Như Chưa Từng Quen Biết – Chương 30: Tâm tư đàn ông
Sau sự việc mang nhầm hợp đồng, Tăng Tử Ngạo càng thêm nghiêm khắc với Tăng Tử Kiều, lúc làm việc, anh tuyệt đối không hề nể tình, nương nhẹ vì mối quan hệ đặc biệt giữa hai người. Để bồi dưỡng năng lực làm việc tổng hợp cho cô, anh trao quyền cho Thường Ân Thuần đào tạo, truyền đạt đến cô những kĩ năng và kinh nghiệm làm việc phong phú của mình.
Cũng chính vì chuyện hợp đồng, Tăng Tử Kiều đã đặt nhiều tâm trí hơn vào công việc, bắt đầu cẩn trọng phòng bị Thường Ân Thuần mọi lúc mọi nơi. Bất cứ thứ gì người phụ nữ này giao cho, Tử Kiều thường kiểm tra kĩ càng ba, bốn lần liền. Nếu là việc do người phụ nữ này chuyển lời lại, sau khi đích thân xác nhận thông tin, cô mới tiến hành làm việc.
Lúc ban đầu, Thường Ân Thuần hoàn toàn không cảm nhận được, thế nhưng sau đó, dần dần biết Tăng Tử Kiều có ý phòng bị mình, cũng chẳng hề biểu đạt quá nhiều thái độ, chỉ nói với cô một câu: “Tôi không bao giờ đem tình cảm riêng tư vào công việc đâu.”
Câu nói này lại khiến Tăng Tử Kiều chẳng khác nào người hẹp hòi, đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Tuy là như vậy, nhưng Tăng Tử Kiều vẫn chưa thể nào cải thiện cách nhìn của mình với Thường Ân Thuần được.
Tuy rằng rất ghét Thường Ân Thuần, thế nhưng Tăng Tử Kiều không thể phủ nhận rằng, năng lực làm việc của người phụ nữ này thực đáng để khâm phục, mỗi khi làm việc đều chăm chú, chẳng biết mệt là gì. Ban đầu, cô còn cho rằng giữa Tăng Tử Ngạo và Thường Ân Thuần có điều gì đó ám muội. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, cô đoán chắc có lẽ anh rất coi trọng khả năng làm việc tuyệt vời của Thường Ân Thuần, cho nên dù biết cô có tình cảm với mình, anh vẫn luôn giữ vững mối quan hệ làm việc bình thường, công tư phân minh.
Tăng Tử Kiều bất giác cảm khái, một người đàn ông nếu đã nắm chắc trái tim người phụ nữ thì coi như đã nắm hết được mọi thứ của người phụ nữ đó. Điều này hoàn toàn đáng sợ hơn khi so với chuyện người phụ nữ nắm chắc được trái tim của người đàn ông. Nói Tăng Tử Ngạo cao minh thần toán, chi bằng nói anh với Thường Ân Thuần mỗi người một mục đích riêng thì đúng hơn.
Nghĩ tới Tăng Tử Ngạo, Tử Kiều bất giác cau chặt đôi mày. Bởi vì chuyện hợp đồng lần trước mà giờ đây, cô cảm nhận được rõ ràng anh đã lạnh nhạt hơn so với trước kia nhiều. Chưa nói đến chuyện đột nhiên đối xử với cô thiếu đi dịu dàng, nhiều lúc khi làm việc, thái độ công tư phân minh, lạnh lùng, khắc nghiệt của anh thực sự khiến cô chẳng kịp thích ứng nổi. Nếu khi về nhà anh thay đổi thái độ đã đành, đằng này đã mấy đêm liền cô hoàn toàn không thấy bóng dáng anh đâu. Hiện nay, thi thoảng anh về muộn, đôi khi còn chẳng thèm về nhà luôn.
Tăng Tử Kiều nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên thấy mặt bàn rung, tiếp đó là tiếng di động reo. Tử Kiều đang chìm sâu trong suy tư bỗng giật nảy mình đưa tay ấn lồng ngực, cô liếc nhìn màn hình, là Vệ Tần.
Kể từ sau lần trước, đã hơn nửa tháng nay Vệ Tần chưa hề liên hệ lại với Tử Kiều. Liếc mắt nhìn về phía Tăng Tử Ngạo đang ngồi làm việc ở bàn đối diện, cô thấy anh đang chăm chú vùi đầu vào đống tài liệu. Cô hít một hơi thật sâu, thận trọng bắt máy: “A lô?”
“Tối nay cô có rảnh không?” Đầu kia truyền lại giọng nói trầm ồm của Vệ Tần.
“Có chuyện gì không?” Tăng Tử Kiều thì thầm đáp lại.
“Cô đang làm gì hả? Là kẻ trộm hay trưa nay không ăn cơm? Giọng nói lí nhí như mèo, chẳng có chút sinh khí gì hết.”
Nghe Vệ Tần nói như vậy, Tử Kiều bất giác nói lớn hơn: “Cái gì mà lí nhí như mèo? Bản tiểu thư nói chuyện như vậy phải gọi là dịu dàng, anh có hiểu không? Ai giống anh, mỗi lần gọi điện là cứ rống loạn lên chả khác nào mãnh thú.”
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng cười nghe rất vui tai: “Chuyện lần trước có chút thay đổi, coi như tôi có lỗi với cô, lần này là thật đấy, hai ngày trước tôi nhận được một dự án về trang sức, cô có hứng thú không?”
“Chỉ cần có tiền là tôi có hứng hết.” Tăng Tử Kiều thành thật đáp lại.
Vệ Tần vẫn cười vui vẻ: “Mấy giờ cô tan làm?”
“Năm rưỡi chiều.”
“Vậy năm rưỡi chiều tôi sẽ đến đón cô.”
“Được!”
“Vậy năm rưỡi gặp nhé!”
Tăng Tử Ngạo vốn dĩ đang chăm chú làm việc nhưng vì tiếng chuông điện thoại quen thuộc cho nên tâm tư hoàn toàn rối loạn. Anh cau chặt đôi mày, khẽ ngước mắt nhìn Tăng Tử Kiều ở phía đối diện, một tay cô cầm di động đặt bên tai, tay kia đưa lên che miệng, thế nhưng anh vẫn có thể nhìn rõ nụ cười tuyệt đẹp bên môi cô. Không biết cô nhận được điện thoại của ai, thế nhưng nụ cười xán lạn, tươi tắn lúc này thực sự giống như đang nói chuyện cùng với người yêu vậy.
Người hay rống lên như mãnh thú, có lẽ chỉ có mỗi tên nhiếp ảnh gia biến thái đó thôi. Tăng Tử Ngạo mím chặt môi lại, đập bốp một phát, đặt chiếc bút lên mặt bàn, sau đó đẩy ghế bước ra khỏi phòng làm việc.
Tăng Tử Kiều nghe thấy tiếng động liền ngước mắt nhìn Tăng Tử Ngạo, vừa lúc bắt gặp anh đang đứng dậy, khuôn mặt tuấn lãng sầm sì, nặng trịch, xem ra đang rất tức giận. Chẳng biết ai lại sắp gặp xui xẻo rồi đây! Tăng Tử Kiều bất giác nhún vai đầy vô tội.
Tâm tư đàn ông, dù có đoán trước đoán sau vẫn chẳng thể hiểu nổi. Tuy rằng Tăng Tử Kiều hoàn toàn không ngờ, kẻ gặp xui xẻo đó không ai khác lại chính là mình.
Xem đồng hồ thấy cũng sắp đến năm rưỡi chiều, lại liếc qua một đống chữ số bày ra trước mắt, Tăng Tử Kiều chỉ muốn nổi khùng. Tại sao đột nhiên cô lại trở nên bận rộn như vậy chứ? Cô tức giận trợn mắt nhìn chăm chăm vào chiếc bàn làm việc trống không trước mặt. Chính vào khoảng nửa tiếng đồng hồ trước, khi cô đang định ra về thì ai ngờ Tăng Tử Ngạo đột nhiên ném cho cô một tập tài liệu, bảo cô trước khi tan làm phải hạch toán xong thành tích khảo sát của tất cả nhân viên kinh doanh trong công ty, sau đó anh liền đi đâu mất hút.
Tử Kiều lật giở đống báo cáo thành tích kinh doanh còn quá nửa chưa động tới, xem ra trước bảy giờ tối cô có thể làm xong hết cũng là may mắn lắm rồi. Đột nhiên cô bắt đầu nghi ngờ năng lực làm việc của bản thân, thế nhưng rõ ràng mấy hôm nay cô thấy mình đã bắt đầu chuyển sang chiều hướng tốt hơn rồi, cảm thấy cuối cùng mình cũng theo kịp các đồng nghiệp trong công ty, thế mà chỉ mấy bản khảo sát đơn giản này thôi cũng khiến cô phải vất vả thế này.
Chính vào lúc Tử Kiều than dài một tiếng, đột nhiên có người gõ cửa phòng mình, cô ngước mắt lên liền thấy Lâm Tiểu Mỹ đang thò đầu vào hỏi: “Này, Tăng tổng còn ở đây không?”
Cô bĩu môi, chán nản đáp lại: “Khoảng bốn giờ hơn Tăng tổng đã ra ngoài rồi, chắc sẽ không quay về văn phòng nữa. Cô tìm anh ấy có việc gì?”
Lâm Tiểu Mỹ liền nói: “Cũng chẳng có việc gì, chỉ là mang bản khảo sát tư chất nhân viên toàn công ty trong tháng này lên cho anh ấy kí thôi. Vậy tôi đặt trên bàn anh ấy, đợi sáng mai, cô nói hộ tôi một tiếng nhé!”