Nhóm Thú Phu Của Ta

Chương 39


Đọc truyện Nhóm Thú Phu Của Ta – Chương 39


Máy chiếu chính giữa thư phòng phát ra hình ảnh thực tế ảo.

Hình ảnh giống như một bộ phim cổ trang trên truyền hình, kiến trúc bên trong đều mang một hương vị cổ xưa, các sĩ thử mặc những bộ trường bào tay dài ngập tràn khí khái, đang nói chuyện với nhau vui vẻ.

Đây là……là một đoạn trong phim truyền hình sao?
Thời Dĩ Thiên nhìn đến không chớp mắt, một phút ngắn ngủi rồi màn hình lại chuyển biến, biến thành khung cảnh rậm rạp cây cối um tùm, các cao ốc ngã đổ, thành thị hoang tàn.

Màn ảnh lại kéo ra xa, thảm thực vật phát triển rất tốt, liếc mắt một cái chỉ thấy một màu xanh, thành thị từng đã rất hiện đại giờ chỉ còn vùi lấp trong màu xanh, còn có một ít loài thú rừng đi ngang qua.
Hình ảnh rất nhanh đã tắt, Thời Dĩ Thiên hít sâu một hơi, chớp chớp đôi mắt đã khô khốc.
“Đây là hình ảnh mà phi hành cơ trinh sát chụp được, còn những hình ảnh trước đó thì phân tích lấy được từ một dụng cụ cũ nát” – Ortar thân vương nói – “Đương nhiên chỉ là một đoạn ngắn thôi, ta thấy hoa văn trên quần áo trẻ con của em giống như là trong bộ phim lúc nãy nên mới tái hiện lại một căn phòng giống vậy trong cửa hàng”
“Em đúng là thích nó”
“Còn hình ảnh phía sau….” – Thời Dĩ Thiên do dự hỏi – “Là bộ dáng của tinh cầu đó sao?”
“Đúng vậy” – Ortar thân vương gật đầu – “Tinh cầu đó từng là nơi ở của nền văn minh của một chủng tộc, nhưng không biết vì lý do gì mà đã bị hủy diệt, giờ đã trở về trạng thái nguyên thủy”
Thời Dĩ Thiên trầm mặc.

Hắn cũng không biết cảm xúc của mình lúc này là gì.

Vốn dĩ còn ôm hy vọng, cho rằng tìm được trái đất, mặc dù không thể trở về lúc trước, có lẽ cũng có được chút khả năng nhỏ bé có thể quay trở về xem lại nơi mình đã từng ở.

Nhưng hiện tại, cái gì cũng không có.

Nên văn minh trên trái đất đã không còn nữa.

Cái gì cũng không còn nữa.
Trong lúc còn hoảng hốt, cằm bị một người nâng lên.
Thời Dĩ Thiên bị bắt ngẩng đầu lên, nhìn vào dung nhan tuấn mỹ trước mắt.
“Đừng khóc” – Âm thanh từ tính cực dễ nghe vang lên, đôi mắt xanh thẳm nhìn vào cũng có thể khiến người khác lạc lối trong đó – “Biểu cảm của em làm lòng ta rất không thoải mái”
Tôi mới không có khóc.


Nhưng lời nói này Thời DĨ Thiên cũng không kịp nói ra, đã thấy Ortar thân vương dùng ngón cái quẹt nhẹ lên mặt nhìn, sau đó đem ngón cái ướt át đặt bên môi liếm nhẹ, bộ dáng rất quyến rũ.
Thời Dĩ Thiên vội đẩy hắn ra, lung tung lau mặt mình, quả nhiên là sờ thấy nước mắt.

Cũng không biết mình khóc từ lúc nào nữa.

Quá mất mặt rồi.
Thời Dĩ Thiên cúi đầu, dùng mu bàn tay lâu khô nước mắt, hít mũi, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của mình.
Khóc chỉ là việc nhỏ, hắn chỉ sợ rằng Ortar thân vương sẽ hỏi hắn vì sao lại khóc vì tinh cầu đó.
Nhưng mà thấp thỏm nữa ngày cũng không thấy Ortar thân vương hỏi gì khác, giống như là không thèm để ý tới, chỉ vươn tay.
“Lúc không vui, đồ ăn ngon thường sẽ là việc an ủi tốt nhất” – Giống đực tóc bạc cong môi, nắm lấy tay Thời Dĩ Thiên, dẫn hắn đến phòng bếp.
Không phải đi nhà ăn mà là phòng bếp.
Không muốn đầu bếp mang đồ ăn tới mà Ortar thân vương muốn đích thân dẫn Thời Dĩ Thiên tới chỗ làm bánh ngọt.
Phòng làm bánh của hoàng thất cũng rất khoa trương, phòng rộng đến mấy trăm mét vuông, chuyên chỉ để làm bánh ngọt, chỉ chuyện phục vụ một người duy nhất là thân vương điện hạ.
Trong phòng tràn ngập mùi bơ thơm phức, trong đó phản phất còn có mùi thơm của mứt trái cây.

Nơi này chỉ có 1 đầu bếp và hiện tại đang làm bánh ngọt.
“Chờ một lát” – Ortar thân vương nói với Thời Dĩ Thiên – “Làm xong là có thể ăn ngay, Em không ngại phải chờ chứ?”
Thời Dĩ Thiên lắc đầu.

Hắn hiện tại cũng không đói bụng lắm, tất nhiên là không ngại.
Hơn nữa xem quá trình làm bánh ngọt cũng rất thú vị nha.

Có chút giống như tác phẩm nghệ thuật được tại thành từ bánh kem, cảnh vui thích ý, cảm giác không phải giống như lúc hắn vẽ tranh sao?
Dường như đã nhìn ra suy nghĩ của Thời Dĩ Thiên, Ortar thân vương nói – “Nếu em muốn đi nhìn đầu bếp làm, em có thể đi, không cần quan tâm ta”
Đôi mắt Thời Dĩ Thiên sáng lên, rút tay khỏi tay Ortar, đi đến phía trước.
Ortar thân vương khoanh tay lại, nhìn cũng không giống một thân vương, dựa vào một bên mà nhìn về Thời Dĩ Thiên, trong mắt đong đầy ý cười.
Giống cái này đúng là rất khác biệt.

Ortar nhìn ra được, cái tinh cầu bị hủy diệt kia đối với Thời Dĩ Thiên có ý nghĩa không bình thường.

Vừa rồi còn thương tâm như vậy, nhưng cũng rất nhanh có thể điều chỉnh cảm xúc.

Chính mình là thân vương đã bày ra tư thế theo đuổi rồi mà em ấy vẫn không dao động.

Nhìn thấy trang viên xa hoa này vẫn như cũ không muốn kết giao kéo quan hệ cùng mình.

Được dịp thì chơi, chứ không hề có chút tình ý nào trong đó.

Còn không nói đến nữa là ngay cả gương mặt này mà cũng không hề hấp dẫn được em ấy.
Ortar nhịn không được nhớ về lúc trước.

Hắn cũng đã từng có một giống cái phối ngẫu.

Lúc hắn còn trẻ, là một giống đực vừa mới kết hôn, hắn cũng như bao giống đực khác, cũng muốn yêu thương giống cái của mình.

Hắn đã rất nỗ lực, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào yêu giống cái kia được.

Giống cái kia của hắn sắc mặt thì tái nhợt, người thì nhạt nhẽo.

Lam Tinh đối với giống cái rất ưu đãi, xuất phát từ ý tốt nhưng lại có những góc độ mà không ngờ tới được, đến cuối cùng nuôi dưỡng giống cái như một công cụ sinh dục.
Ortar vốn định không muốn kết hôn nữa, ít nhất là trước khi giống cái thay đổi, hắn cũng không muốn đến gần giống cái nữa.
Có lẽ chờ đến mấy trăm năm nữa, nếu hắn gặp được giống cái làm hắn rung động, thì hắn sẽ tự nhiên mà cam tâm tình nguyện cùng giống cái đó tạo thành một gia đình.
Hắn còn nhớ rõ, giống cái lúc trước của hắn, thậm chí còn sợ hãi việc giao phối với mình.

Bởi vì giống cái kia sợ hãi hai căn hung khí của hắn.


Cũng vì nguyên nhân này mà giống cái kia bắt đầu ngày càng xa cách hắn.

Giống cái có nhiều trượng phu như vậy, sao phải lo không có người chăm sóc chứ.
“Đã làm xong rồi, ngài muốn ăn thử chứ?” – Âm thanh trong trẻo đã đánh thức Ortar.
Thấy Thời Dĩ Thiên đang bưng một chiếc bánh kem nhỏ giơ trước mặt Ortar.
“Ăn rất ngon đó” – Thời Dĩ Thiên cằm 1 cái muỗng nhỏ ăn thử
Ortar hơi nhướng mày, tay cằm lấy muỗng từ thay Thời Dĩ Thiên, múc một miếng bánh, đút đến bên môi Thời Dĩ Thiên.
Cảm xúc mềm mại bên môi làm Thời Dĩ Thiên theo bản năng mà mở miệng ăn miếng bánh vào.

Còn không đợi hắn nuốt xuống, đã bị hôn lên.
Miếng bánh kem còn trong miệng đã bị đầu lưỡi cuốn đi, tiện thể chiếm đoạt trong đó, bá đạo mà tàn sát bừa bãi bên trong.
“Oh…..”
Bị hôn đến không thở nổi rồi.

Eo bị ôm chặt, Ortar hôm còn thêm sâu.
Thời Dĩ Thiên tức giận mà muốn phản kháng lại, nhưng không biết đối phương dùng phương thức gì, nhẹ nhéo ở cổ hắn một cái, cả người hắn liền mềm nhũn, thậm chí chân còn muốn đứng không vững, chỉ có thể dựa vào lòng ngực Ortar.
Không biết qua bao lâu rồi Ortar thân vương mới lui ra ngoài, nhưng vẫn ôm Thời Dĩ Thiên chặt chẽ trong lòng.
“Em so với bánh kem còn ngọt hơn nhiều” – Giống đực tóc bạc giọng hơi khàn khàn nói, tựa như hôn chưa đủ.
“Ngài…..” – Thời Dĩ Thiên tức đến đỏ mặt mà trừng Ortar.
Ortar thân vương cũng không chút dao động, khóe môi cong lên – “Thực xin lỗi, ta không cầm lòng không được”
Lời thì nói vậy nhưng giọng nói lại không có chút ý xin lỗi nào hết.

Ortar cầm tay Thời Dĩ Thiên khẽ hôn lên đó, đôi mắt xanh lam chăm chú nhìn – “Cho ta một cơ hội, chúng ta cũng tìm hiểu được không? Ta sẽ không làm em khó xử, càng không làm Erick tướng quân khó xử, hạn định 20 tuổi đó của em, ta cũng sẽ không phá hủy lời hẹn đó”
“Nhưng trong đoạn thời gian này, hãy cho phép ta được bên cạnh em, được chứ?”
Thực sự rất khó để cự tuyệt một lời thỉnh cầu từ thân vương điện hạ như vậy, hơn nữa còn là một vị điện hạ ưu tú như vậy.

Nhưng Thời Dĩ Thiên vẫn không muốn.
“Tôi cần suy nghĩ lại” – Thời Dĩ Thiên nói.
Hắn vẫn không tin vị thái tử điện hạ trước mặt thực sự thích mình.
Không, không nên nói là thích.

Hẳn là ngưỡng mộ đi.

Trên Tinh Võng cũng có nhiều fan nói thích hắn nhưng thực ra thích và ngưỡng mộ là hai khái niệm khác nhau.

Thân vương điện hạ căn bản là không quen biết hắn, làm sao có thể ngưỡng mộ được chứ?
Sau 3 lần hẹn hò, thì bọn họ sẽ trở thành người xa lạ thôi.
Tiếp theo, Ortar thân vương cùng ăn cơm trưa với Thời Dĩ Thiên, rồi cùng đi xử lý chuyện thủ tục chuyển khoản, sau đó mới đưa Thời Dĩ Thiên về.
Lần thứ 2 cũng không cách quá lâu, là ngày cuối tuần của 3 tuần sau, Ortar thân vương lại một lần nữa mời Thời Dĩ Thiên đi du ngoạn.
Lúc này quả trứng trong bụng Thời Dĩ Thiên đã được 4 tháng rồi, bụng càng thêm mượt mà.
Lần hẹn này Ortar thân vương dẫn Thời Dĩ Thiên đến một triển lãm tranh.

Triển lãm tranh này đều trưng bày tác phẩm của các danh họa nổi tiếng trong lịch sử, mỗi bức đều rất trân quý, nên vé vào triển lãm cũng rất khó mua.
Trong triển lãm phần lớn đều là giống đực, hơn nữa còn là các giống đực quyền quý, nhưng mang theo giống cái đến đây rất ít, càng đừng nói đến giống cái mang thai.
Nay Ortar thân vương dẫn Thời Dĩ Thiên đến đây xem triển lãm, làm cho những người khác đều rất tò mò.
Thời Dĩ Thiên dừng trước một bức tranh.

Bức tranh này vẽ 1 giống cái thiếu niên tầm 13 – 14 tuổi, giống cái này đang mặc một bộ tây trang màu xám khói lưu hành vào mấy trăm năm trước, tóc ngắn màu vàng, đang ngồi ngay trên ghế dựa, khuôn mặt non nớt đang cố bày một vẻ nghiêm túc.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu đến gương mặt của thiếu niên, càng làm nổi bật làn da trắng hồng của thiếu niên.
Ortar thân vương hỏi – “Thích bức tranh này?”
Thời Dĩ Thiên gật đầu.
Ortar thân vương lại hỏi – “Vì sao?”
Thời Dĩ Thiên không trả lời câu hỏi ngay, mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn bức tranh.

Nếu muốn nói về kỹ thuật tranh sơn dầu thì bức tranh này không phải giỏi nhất, thậm chí là còn nhiều khuyết điểm.

Nhưng tổng thể bức tranh xử lý ánh sáng, góc độ phi thường tốt, có thể thấy đây là người có khiếu mỹ thuật cao.
“Em nhìn ra gì?” – Thấy Thời Dĩ Thiên không đáp, Ortar thân vương lại hỏi.
Thời Dĩ Thiên nói – “Tình yêu”
“Tôi thấy tình yêu” – Thời Dĩ Thiên quay lại nói với Ortar thân vương.
Ortar thân vương nghe được mắt liền sáng lên – “Không sai, thiếu niên trong bức họa này là đứa con đầu tiên của họa sĩ cung đình Femont, Femont rất yêu thương đứa con này, đây là chân dung họa sĩ vẽ nhân ngày sinh nhật của thiếu niên năm 13 tuổi”
“Là tình phụ tử” – Thời Dĩ Thiên gật đầu – “Nếu không phải là tình yêu thì nhất định không vẽ được bức tranh như vậy”
Xem xong bức tranh này, Thời Dĩ Thiên bước tiếp đến bức tranh tiếp theo.
Cho đến tận lúc này, Ortar thân vương đã bắt đầu cảm thấy hứng thú thực sự với Thời Dĩ Thiên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.