Nhóm Nữ Phụ

Chương 8: Nhiệm Vụ 1 (8)


Đọc truyện Nhóm Nữ Phụ – Chương 8: Nhiệm Vụ 1 (8)

Đối với việc mời ăn
tối, An Tú Hiền đã sớm hẹn trước nhà hàng. Lúc sắp tới nhà hàng, Tiêu
Tiêu đưa ra đề nghị, muốn dẫn An Tú Hiền đi ăn bụi. Những nơi ấy An Tú
Hiền còn chưa từng đi qua nên hắn có vẻ cực kỳ háo hức. Thấy thế, Tiêu
Tiêu cũng đành phải cảnh báo hắn trước: ” An Tú Hiền tiên sinh, ngươi
đừng kỳ vọng quá cao bằng không sẽ thất vọng đến tận cùng a.”

” Ngươi xem xem, ta đều đã gọi thẳng tên ngươi, ngươi tại sao vẫn thêm
kính ngữ a, rất không nể mặt ta. Về sau gọi ta là Tú Hiền, biết không?”
Dù biết rõ là Tiêu Tiêu cố ý gọi vậy nhưng những lời này nghe vào trong
tai Tú Hiền thật chói tai. Bọn họ là bạn, không cần cứng ngắc, kiểu cách như vậy.

Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói: ” Làm bạn với ngươi thật lắm yêu cầu a~”

” Hiện tại ngươi hối hận cũng đã muộn.” An Tú Hiền làm ra bộ mặt đắc ý.

Mang theo An Tú Hiền đến khu phố ăn uống, Tiêu Tiêu đã đừng tới nơi này một
lần, mỗi lần nhớ tới hương vị kia là nước miếng lại chảy xuống. Ở nơi
này cần cái gì đều có, tuy chúng nó không đẹp mắt hay cao cấp như khách
sạn nhưng hương vị lại không sai.

Mới vừa đến cửa vào phố đồ
ăn, An Tú Hiền đột nhiên dừng chân lại, nhìn tình thế tấp nập bên trong
hắn có chút bị dọa đến. Tiêu Tiêu cố ý trêu chọc hắn, nói: ” Mượn một
câu vừa rồi của ngươi, hối hận cũng đã muộn, đi thôi!” Tiếng nói vừa
dứt, nàng liền dẫn đầu nhập vào trong đám người, An Tú Hiền có chút lo
lắng đi cùng nàng, dù mọi người đã không phải là những đứa trẻ đi nữa
nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng vì thế đành nhắm mắt mà đuổi
theo sát sau Tiêu Tiêu.

” Ngươi còn chưa có tới qua nơi này đi?” Tiêu Tiêu quay đầu hỏi An Tú Hiền.

Bởi vì xung quanh ồn ào, An Tú Hiền chưa nghe rõ lời Tiêu Tiêu nói, hỏi lại: ” Ngươi nói cái gì?”

Tại sao lại đưa An Tú Hiền đến phố đồ ăn, Tiêu Tiêu mới không nói cho
hắn làm gì. ( Tất nhiên vì chị muốn tiếp cận a rồi! ^o^) Nàng để sát môi bên tai An Tú Hiền, lớn tiếng nói: ” Ta là đang hỏi ngươi chưa từng tới nơi này đúng không! Ta nói cho ngươi, tuy nhiều người nhưng đồ ăn khá

ngon, nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng.”

Đối với việc Tiêu Tiêu đột nhiên tới gần, An Tú Hiền có hơi sửng sốt nhưng lập tức
phản ứng lại, nói: ” Nếu thật sự thất vọng thì làm sao bây giờ?”

” Người muốn làm sao bây giờ thì làm sao bây giờ, thế nào?” Đối với
việc ăn gì đó, Tiêu Tiêu từ trước đều rất thoải mái, cho dù có thất vọng hay không cũng không ảnh hưởng gì đến lợi ích cá nhân của nàng, cho nên dù cuối cùng có thất vọng đi nữa cũng không quan trọng.

An
Tú Hiền có vẻ như đang tính toán cái gì đó, nói: ” Tốt lắm, vậy nếu cuối cùng thất vọng mà về ngươi tự mình làm đồ ăn bồi thường ta, được chứ?”
Lần trước may mắn ăn được bữa sáng mà Tiêu Tiêu làm, hương vị có lẽ
không tốt bằng đầu bếp nhà hắn nhưng loại cảm giác này không giống với.
Hắn từng nghĩ tới như vậy, nếu có cơ hội ăn một lần nữa, hắn nhất định
sẽ biết được cảm giác kia là gì. ( Là gì nhỉ!:v)

” Không
thành vấn đề.” Tiêu Tiêu đồng ý rất nhanh, lúc này trong lòng nàng hy
vọng là hắn sẽ thất vọng. Nếu như vậy, nàng có thể thi triển trù nghệ
của mình, tuy rằng so ra thì kém đầu bếp nhưng làm vài món thì không
thành ván đề. Tục ngữ nói, muốn bắt đi tâm của một người đàn ông thì
đầu tiên phải bắt được dạ dày của người đàn ông đó, may mắn nhà nàng mở
một tiệm cơm nhỏ, đầu bếp là ba của nàng. ( đầu bếp là ba Tiêu Tiêu
trước lúc xuyên không, thỉnh đừng hiểu nhầm!)

Thời gian tan tầm cũng dần đến, người đi vào phố đồ ăn ngày càng nhiều, Tiêu Tiêu cùng An Tú Hiền cũng chậm rãi mà đi.

Tiêu Tiêu đang chuyên tâm đi đường, đột nhiên thấy một người đang đi đến từ
phía trước, bộ dạng thực vội vã, trong lòng nàng nổi lên một ý niệm.
Nàng làm bộ như không chú ý tới, đụng vào vai của người nọ. Tuy rằng sau lại có phản ứng nhưng vẫn hơi chậm, cả người liền thuận thế ngã xuống. ( Thật dũng mãnh!)

Đổi lại là người khác, An Tú Hiền đều sẽ
vươn tay viện trợ, rất nhanh liền đỡ lấy Tiêu Tiêu, bởi vì dùng lực quá
lớn, người hắn không tự chủ được liền lui về phía sau, mà Tiêu Tiêu đã
chôn sâu vào trong lòng hắn. Cảm nhận được thân thể mềm mại của Tiêu
Tiêu, tim An Tú Hiền đập nhanh vài nhịp. Hắn ổn định lại lòng, thân
thiết hỏi: ” Tiêu Tiêu, thế nào, có bị thương không?”


” Có
vẻ như bị trẹo chân. ” Sắc mặt Tiêu Tiêu không tốt lắm. Bị trẹo chân
không nằm trong phạm vi kế hoạch của nàng, hiện tại tốt rồi, không thể
ăn được mỹ thực. Nghĩ vậy nàng có chút ủy oải, nhưng chỉ một lát sau,
trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy vui mừng, như vậy chẳng phải sẽ càng
thuận lợi cho việc làm gần quan hệ giữa nàng và An Tú Hiền sao! Cho nên
nói, lúc thượng đế bắt ngươi đóng cánh cửa này sẽ giúp ngươi mở ra một
cánh cửa khác.

An Tú Hiền rất muốn nhìn xem vết thương
nhưng ở đây quá đông người, thật sự không phù hợp để xem, đành nói: ” Có thể tự đi sao?”

Tiêu Tiêu vốn là đeo giày cao gót, hiện
tại chân bị trẹo, lúc đứng lên chắc chắn sẽ có chút khó khăn, nhưng
nàng vẫn thử, chịu đựng đau nói: ” Hẳn là không thành vấn đề.” An Tú
Hiền vừa thấy biểu cảm lúc chân nàng chạm đất, biết rằng nàng đang cậy
mạnh. Lúc này, hắn hiểu rõ ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Tiêu.

” Ngươi làm gì, Tú Hiền, đang ở trên đường cái.” Tiêu Tiêu nghĩ hắn
nhiều nhất chỉ là đỡ, từ trước đến giờ ngoài cha ra nàng còn chưa bị
người con trai nào khác cõng qua đâu! Nhưng lại ở trước mặt mọi người,
điều này làm cho Tiêu Tiêu nhịn không được đỏ mặt.

Tú Hiền kiên trì nói: ” Bị trẹo chân có nặng có nhẹ, ngươi chẳng lẽ định cả ngày mai nằm ở trên giường sao!”

” Nhưng là….” Tiêu Tiêu chần chờ.

Tú Hiền không cho nàng cơ hội phản bác, nói: ” Đừng nhưng là, mau lên
đây.” Lúc này mọi người qua đường đều nhìn về phía nàng, điều này làm
cho nàng không tức giận được, dưới sự kiên trì của đối phương, nàng đành để cho Tú Hiền cõng, sau đó dúi đầu vào lưng hắn, lựa chọn khôn thèm
nhìn, không thèm nghe cái gì cả. Quá mất mặt, lớn như vậy rồi mà ở trên
đường cái để cho một người cõng đi, thật muốn tim một cái thùng để chui

vào.

Thẳng đến khi bị Tú Hiền đưa lên xe, Tiêu Tiêu mới lại mở miệng nói: ” Nổi bật theo cách như vậy, thật mất mặt.”

Tú Hiền cười khẽ lên tiếng, lúc nhìn đến khuôn mặt Tiêu Tiêu đỏ bừng vì ngại ngùng, trong lòng vui sướng, nói: ” Đời này ta chưa cõng qua người con gái nào đâu. Ngươi hẳn là nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.”

Tiêu Tiêu dùng sức trừng hắn, bất mãn nói: ” Ta đây đời này chưa từng
bị người con trai nào cõng qua đâu, ngươi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh
mới đúng nha.”

” Cũng vậy.” Nghe được câu trả lời của
Tiêu Tiêu, trong đầu Tú Hiền không khỏi xẹt qua bóng dáng của Trịnh Mẫn
Cơ, hắn không quên có một đoạn thời gian bọn họ ở cùng nhau, dù là bị
bức bách. Mẫn Cơ từng giải thích hết mọi chuyện với Hoa Trinh là tất cả
đều là diễn, cái gì đều không có phát sinh, bao gồm hôn môi. Khi đó hắn
lựa chọn tin tưởng, nhưng hiện tại nhìn người trước mắt, Tú Hiền không
khỏi hơi nghi ngờ, thật sự không phát sinh cái gì sao? ( A đang gato
sao~~~)

“Ta đưa ngươi đi bệnh viện.” Tú Hiền hồi tỉnh lại, nói.

Tiêu Tiêu nắm chặt tay lái, nói: ” Có thể không cần đi bệnh viện hay không?” Nàng sợ nhất chính là đi vào bệnh viện, đó căn bản chính là vô cùng
thống khổ a.

” Không đi không được, Tiêu Tiêu, chân
ngươi đã bắt đầu sưng lên, không biết có bị thương đến gân cốt hay
không.” An Tú Hiền kiên trì, cho dù buộc cũng phải buộc nàng đi đến bệnh viện, băng không hậu quả nghiêm trọng làm sao bây giờ.

Tú Hiền chú ý tới cảm xúc Tiêu Tiêu khác thường, mới nhớ tới mẹ nàng
qua đời tại bệnh viện, nơi đó căn bản là nơi thương tâm, khó trách nàng
lại sợ bệnh viện như vậy. ” Không đi bệnh viện, bố của đứa bạn ta làm
nghề trung y, có lẽ có thể giúp ngươi.”

Tiêu Tiêu
không nghĩ tới An Tú Hiền sẽ dẫn nàng đến nhà người khác, tuy không phải là đại phú nhưng Tiêu Tiêu vẫn có chút giật mình, nàng không nghĩ tới
An Tú Hiền còn có bạn như vậy ” Bác Tô, ngượng ngùng, trễ thế này còn
làm phiền đến ngươi, thật sự có lỗi.” Tú Hiền mang theo Tiêu Tiêu đi vào cửa, lúc vào tỏ vẻ xin lỗi.

” Đứa trẻ này, khách khí cái gì a! Đôi khi lão còn trông ngóng ngươi đâu.” Bác Tô chừng sáu
mươi, tuổi, mặt hiền lành.


” Làm phiền cô chú.” Tiêu Tiêu đến rồi cũng không thể không nói cái gì cả.

Hai người ý vị thâm trường nhìn Tiêu Tiêu, bác gái vô cùng gần gũi, ngồi
xuống bên cạnh Tiêu Tiêu hỏi: ” Người tới chính là khách, hãy coi đây
như nhà mình, đừng khách khí, ngươi tên gì a! Cô gái nhỏ.”

” Ta tên là Ninh Tiêu Tiêu, ngài gọi ta Tiêu Tiêu là được!” Tiêu Tiêu cười nói.

Trong lúc các nàng nói chuyện, Bác Tô đã chuẩn bị tốt rượu thuốc, hắn cầm lấy chân Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhéo, đồng thời ở bên cạnh hỏi xem có đau hay
không, thẳng đến khi được câu trả lời phủ nhận, mới yên tâm lại, nói: ”
Không thương tổn đến gân cốt, rất nhanh sẽ tốt. Kế tiếp có lẽ sẽ hơi
đau, Tiêu Tiêu a, ngươi kiên nhẫn một chút.”

Nếu có thể, Tiêu Tiêu thật muốn chạy trốn.

Chính mình đã như vậy, trong lúc thống khổ thì làm sao mà xoát hảo cảm
được. Vì thế nàng liền sợ hãi nhìn về phía An Tú Hiền, An Tú Hiền nhìn
ra ánh mắt sợ hãi của Ninh Tiêu Tiêu, hắn biết nàng sợ đau. nên ngồi về
phía bên này, nói: ” Không phải sợ, lập tức sẽ tốt.”

Lúc đầu nàng còn không cảm thấy gì, lúc sau thật sự rất đau, nàng nắm
chặt tay lại nhằm mong muốn giảm bớt đi sự đau đớn. An Tú Hiền nhìn thấy nàng đổ mồ hôi, kìm lòng không được cầm lấy bàn tay nàng, ý đồ tiếp
sức. Tiêu Tiêu đối với hành động này chỉ mỉm cười.

Quá trình thống khổ rốt cục qua đi, Tiêu Tiêu cảm thấy nàng vừa kiếm được một cái mệnh về.

” Từ đầu đến cuối vậy mà Tiêu Tiêu ngươi không rên một tiếng, thật sự là đứa bé kiên cường. Bác Tô tán dương.

Bác gái lúc này cũng đưa qua một chén nước, nói: ” Đến uống chén nước đi!”

” Cảm ơn cô.” Giọng nói của Tiêu Tiêu có chút trầm lại do vừa trải qua đau đớn.

Khi Bác gái đang muốn nói chuyện thì thanh âm mở cửa vang lên, bác gái chạy nhanh ra đón, nói: ” Minh An, ngươi đã trở lại, mau nhìn, là ai đến
đây. Còn dẫn theo cả bạn gái đấy!” Một câu sau là nói với giọng thì
thầm.

Tô Minh An biết Tú Hiền muốn tới nhà lại không
thấy hắn nói dẫn theo bạn gái, hắn không khỏi có chút tò mò, trên thế
giới này, trừ bỏ Ninh Hoa Trinh ra, còn có ai có thể tiến vào mắt hắn a. Khi hắn nhìn đến Ninh Tiêu Tiêu ngồi trên sôpha, sắc mặt lập tức liền
đen lại, nhưng không nghĩ làm mất mặt An Tú Hiền, chỉ đành nói: ” Tú
Hiền, ngươi cùng ta đến phòng sách chút.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.