Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 95


Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 95

Quân lọ mọ đi xuống đất, mắt nhắm mắt mở kéo cái chốt cổng kêu cọt kẹt, quái quỷ thật sao con Duy Linh hôm nay không sủa mà lại quẩy đuôi nhỉ? Không lẽ là người quen tới tìm, ước gì…:

– Hả? Trời đất ơi! Ở đâu mà xuất hiện ở đây giờ này vậy chú?

Tuấn im lặng, mặt hắn đang xụ một đống, lầm lũi dẫn xe đi vào. Nhóc của mình hôm nay sao kỳ vậy ta? Không giống tác phong nhí nhảnh như mọi khi? Chắc ở nhà bị Papa sạc một trận vì tội danh gì rồi đây nè. Trông cái dáng thất thiểu bước đi của hắn nhìn sao mà cười muốn nôn ruột vậy!

Nhóc nằm bệch xuống giường úp đầu vô gối im re, Quân đặt lưng mình xuống kế bên quay qua nhóc cười khúc khích, trêu ghẹo:

– Bộ ba ép gã nhóc cho con Quyên hay sao mà cái mặt một đống vậy? Chuột sa hủ nếp thì phải vui lên chứ? Wey nhóc!

Thằng Tuấn đập tay xuống nệm ình ình, đều đó càng làm Quân… tức cười hơn nữa. Anh chồm tới hôn lên ót của nhóc rồi nhẹ nhàng chuyển xuống cái má đang phụng phịu trông đáng ghét hết sức, anh thều thào, vừa cắn cái vành tai của nhóc:

– Vụ gì vậy? Sao cái mặt giống phân bò mới ấy quá dzạ? Hi hi- Tui hổng có dzởn với ông à nha, đang bực mình đây!- Chùi ui, qua nhà tui giận cá chém thớt hả? Quýnh chết giờ!

Tự nhiên cảm thấy tức mình quá nhóc Tuấn nhào tới đè lên Quân và cắn thật mạnh vào vai cậu, Quân đau quá la lên oai oái:

– Á… bớ người ta chó dại cắn tui!

Tuấn cắn liên tục lên vai, lên cổ Quân như điên. Quân tát vào mặt nó một cái bốp:


– Nhóc bị khùng hay sao vậy? Có gì nói anh nghe coi!

Tuấn sau khi cắn được thằng Quân mấy phát mới cảm thấy hạ hỏa chút đỉnh, nó nhăn nhó:

– Tui nhức đầu mà bực mình quá!- Vậy ngủ đi! Nhiều chuyện!

Quân ôm cái gối và quay lưng lại với nhóc giả vờ ngủ.

– Ông Quân này…- Gì?- Tui phải làm sao?

Quân quạo quọ:

– Làm sao cái gì? Tự nhiên hỏi vậy có thánh mới trả lời được!- Ông già tui làm găng quá, giờ tui đang nhức đầu nè!

Quân quay qua, giọng cậu có vẻ nghiêm trọng lại:

– Là sao?- Ổng biết của chuyện tui với ông rồi!


Quân tròn xoe con mắt:

– Thật không? Ai nói?

Tuấn rầu rĩ:

– Tui nói chứ ai dzô giờ!

Quân chồm tới, kéo đầu nhóc vào thật sát mình hôn một cái kêu lên tiếng “Chóc” thật rõ vào môi của người người yêu:

– Wao! Nhóc can đảm quá ta! Iu nhóc quá hà! Rồi bị đuổi đi khỏi nhà luôn hả? Ha ha ha! Đáng đời!- Mệt ông quá, giờ không phải lúc để giởn đâu! Con Quyên nó qua nhà tui quậy, ổng nghe lời nó làm um sùm lên kìa! Hình như nhà tui có dính líu gì chuyện làm ăn với nhà nó thì phải… chán!

Quân chu mỏ cười, thật ra lòng cậu đang đau như cắt. Vậy là hết! Chắc chắn là kết thúc mọi thứ rồi. Trò chơi tình yêu đồng tính của cậu bao giờ điểm dừng xa nhất cũng ở gia đình. Cậu không trách nhóc của mình chút nào cả, cậu thầm cảm ơn nhóc đã yêu mình đến ngày hôm nay! Quân quay qua ôm thật chặt, thật xiết nhóc vào lòng, chả biết tự nhiên nước mắt rơi dù rằng cậu đang mỉm cười thật tươi. Quân hỏi:

– Mẹ nhóc thì sao?

Tuấn lại thở ra:

– Bả thì theo một phe phái khác nữa, bả cho là tui bị bệnh còn đòi dẫn đi bác sĩ trị liệu tâm lý gì đó… tui không sợ chuyện đó! Tui cũng không thèm sợ ông già tui nữa, ổng mê tiền kệ ổng. Mà.. mà…- Mà sao nhóc?- Mà tui thấy mẹ tui buồn quá ông ơi! Cái cảm giác đó nó khó chịu ghê!

Cái tiếng “mẹ tui buồn quá ông ơi!” của nhóc Tuấn hôm nay sao đầy tâm trạng, nó như đưa Quân lạc vào cái không gian gì đó tối tăm lắm. Giọng của nhóc chưa bao giờ nhiều cảm xúc đến như vậy. Nhóc Tuấn hồn nhiên vô tư như con nít của anh đâu? Sao hôm nay lại “già” như vậy chứ hả? Tự nhiên hai thằng con trai nằm cạnh nhau, nước mắt ở đâu cứ trào ra. Quân cười:

– Có gì đâu nhóc!- Vậy mà không gì?- Mình chia tay nha!…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.