Đọc truyện Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi! – Chương 8
Hôm sau vừa bước vào lớp thì nó thấy cảnh tượng thằng Kỳ Trương và đám con trai đang ra sức tra tấn bằng những lời chọc ghẹo khi thằng Quân và thằng đầu đinh không còn ngồi kế nhau nữa:
– Ôi, có gì mà giận nhau dữ vậy, tao nói giỡn chút xíu mà Quân, ngồi sát vô em Tài của mày đi chứ!
Vừa nói thằng Kỳ Trương tiến tới kéo ghế thằng Tài về phía thằng Quân. Đám khác thì ôm thằng Quân kéo về thằng Tài. Hôm nay chả thấy thằng Quân mỉm cười như mọi khi nữa, còn thằng Tài thì trông thật khổ sở. Tội nghiệp chắc nó khó chịu lắm, nhưng mà đáng đời hai thằng đó. Điệp nghiến răng trèo trẹo:
– Mấy thằng kia rãnh thiệt!
Thằng bạn còn lại chung nhóm với tụi thằng Quân, thằng Tài cũng hùa theo thằng Kỳ Trương chọc ghẹo, đúng là lũ con trai. Vừa thấy Tuấn bước vào lớp Quân nở ngay một nụ cười, hic hic, đáng ghét. Thằng Tuấn hất mặt lên chả thèm đáp trả mà còn đi lại phía thằng Kỳ Trương góp vốn:
– Hôm qua thi xong về đó, nó dụ tao chở nó về nè!
Cả đám nhốn nháo lên:
– Ghê vậy, bữa nay thằng Quân chuyển qua dụ dỗ thằng Tuấn rồi bây ơi! Sao nữa, sao nữa, kể nghe tiếp coi! Mày có chở nó không?
Thằng Tuấn bây giờ bắt đầu là trung tâm của sự chú ý trong lớp:
– Trời ơi! Tao sợ nó hả, tao chở nó luôn chứ đâu có tè. Má ơi! Ghê lắm tụi bây ơi!- Sao.. sao? Ghê sao!
Thấy đám kia có vẻ hối thúc, thằng Tuấn bằng đầu làm điệu bộ câu giờ, nó muốn cả lớp chú ý tới lời nó sắp… bịa ra, một số đứa chịu không được nên nổi dóa lên:
– Mày làm màu giống đàn bà quá Tuấn ơi! Nói nhanh coi!- Thì từ từ chứ! Lên xe nó ôm tao cứng ngắc hà..- Trời ơi! Ghê quá…. phen này thằng Tài bị đá rồi….- Tao hất ra nó còn ôm chặt hơn nữa…- Wao…. nó có làm gì mày không? Có mò mẫm, bốp xốp gì không?
Thằng Tuấn đang hăng lửa bổng nhiên như được tiếp thêm xăng thao thao bất tuyệt trước lớp, nó làm động tác giả, giọng điệu uốn éo hăng say kể:
– Nó nói: “Anh Tuấn ơi chạy chậm lại đi, em sợ xe lắm, sợ xe lắm!…”
Trước cái nháy giọng con gái của thằng Tuấn đám con trai cười nghiêng ngã ra… thằng Tuấn thì kênh kênh cái mặt lên nhìn về phía thằng Quân, đáp lại thằng Quân… bắt đầu cười phì. Như lấy lại tự tin thằng Tuấn nhào tới ôm thằng Quân trước sự cổ vũ reo hò của đám con trai:
– Em iu, chút tối anh chở em về nữa nha! Mình đi kiếm khách sạn nào đó tâm sự nha!- Dzô dzô, đi kiếm khách sạn nào đó đi! Dzô dzô!
Đám con trai trong lớp vẫn ồn ào như vỡ chợ. Thằng Quân chỉ chau mày một chút rồi giãn ra. Nó không cười nữa, không cũng tỏ vẻ khó chịu, chỉ im lặng. Thằng Tuấn quay qua đám con trai nói:
– Ai chứ mấy thằng đó tao rành lắm! Giả bộ quá giang mình về rồi ban đầu mời mình đi uống nước, sau đó thấy mình không đề phòng là sẽ rủ đi nhậu cho mà coi, nhậu xong thì tụi bây sẽ biết màn kế tiếp là gì rồi đó!- Cha, thằng Tuấn rành quá ta…. vậy mày có bị thằng nào… chuốc rượu chưa?- Dễ gì tụi bây, gái chuốc thì tao cho chứ con trai thì đừng có mơ nha, chãy nước miếng nhìn tao thôi!
Ôi giời ơi, bọn con trai nham nhỡ cười rần rần. Tội nghiệp cho cái lớp… vắng bóng con gái, chỉ còn biết vui vẻ với nhau bằng trò này thôi. Thằng Tuấn bây giờ lên hương thấy rõ, nó ôm thằng Quân thỏ thẻ, nhìn ánh mắt say tình mê đắm của nó mà đám con trai vỗ tay rần rần:
– Tối nay anh với em đi nhậu nha Quân. Xong rồi em muốn làm gì anh thì làm.
Thằng Tài bật dậy bỏ ra khỏi lớp. Thằng Quân cười khẩy nhìn theo. Đám con trai lại được dịp nhốn nháo:
– Thằng Tài ghen bây ơi! Ghen kìa…
Bổng nhiên thằng Quân hất tay thằng Tuấn ra và đi về phía thằng Điệp nói:
– Tân, Điệp đi uống nước, anh có đem theo cái đĩa đó nè…
“Quê độ àh nha, mình hỏi sao nó không thèm trả lời chứ? Khi người quá đáng! Còn hai thằng quỷ kia nữa, đám 3 đứa mà bỏ nó lại lớp một mình là sao chứ hả?” Đám con trai cũng im dần sau khi 3 thằng kia khuất bóng. Thầy vô tới, thằng Tài cũng trở lại lớp học, chỉ có ba thằng kia là cúp tiết. Tuấn chuyển qua ngồi kế thằng Kỳ Trương và bàn tán sôi nổi về mấy em kế toán lớp bên cạnh. Lâu lâu nhìn lại thấy vắng bóng hai thằng bạn thân và thằng áo vàng nó bất chợt cảm thấy thiêu thiếu một niềm vui nào đó, nhìn lên thì lại thấy thằng Tài đang khổ sở ngồi một mình mà không chịu chép bài vô tập.
Đến khi ra chơi nó nhào ra khỏi lớp để đi tìm tụi thằng Điệp nhưng ác nổi, nó vừa bước ra cửa lớp thì bọn kia lại đi ngược về, lẽ nào nó quay lại theo thì khác nào nó mang tiếng vác mặt đi chung với thằng Quân sao? Sẳn tiện đám thằng Kỳ Trương vỗ vai rũ xuống căn tin nên nó vui vẻ đi theo.
Hình như thằng Quân và thằng Tài giận nhau thì phải, thấy hai tụi nó không còn ngồi kế và nói chuyện gì với nhau nữa, trong khi đó thằng Điệp thừa cơ hội quấn quýt, nhờ vả thằng Quân đủ thứ chuyện. Dù ngồi chung bàn với thằng Kỳ Trương nhưng nó loáng thoáng nghe thằng Điệp rủ thằng Quân bữa nào đi uống cà phê nữa. Diễn biến nhanh thật.
Tối đó lúc ra về nó lại thấy thằng Quân đứng lóng nga, lóng ngóng một mình trước cổng, thằng Điệp trờ xe tới nói gì đó, chắc là kêu lên cho quá giang nhưng thằng Quân chỉ lắc đầu, khoảng một lát sau thì tới phiên thằng Tài ra, lần này thì thằng Quân cố ý quay đi không thèm ngó ngàng hay trả lời dù cho thằng Tài cũng đứng đó nói chuyện khá lâu. Thằng Tài vừa đi mất là thằng Quân băng ngay qua đường tiến tới trạm xe buýt đứng chờ. Chả hiểu sao Tuần cho xe băng qua đường và đậu trước mặt thằng Quân. Nó quẹt mũi một cái, hít thở thật sâu để bớt bối rối. Nó nói thật lớn để át mất cơn run:
– Đi xe ôm về không em yêu?
Thằng Quân hơi bất ngờ một tí khi nghe thấy tiếng của thằng Tuấn, nó chau mày một chút rồi mỉm cười lắc đầu:
– Cám ơn! Xe buýt sắp tới rồi!- Sẳn đường “anh” chở về cho!
Thằng Quân nhìn nó cà khịa:
– Nhóc lớn hơn ai mà dám xưng “anh” với anh hả?- Giờ ông lên không? Không lẽ để tui năn nỉ?
Tên Quân mỉm cười… leo lên, kèm theo một câu nói thật đáng ghét:
– Kưng năn nỉ lắm “QUA” mới lên đó nha!- Vậy xuống xe đi, ai thèm năn nỉ ông?- “Qua” mà xuống là đừng có hối hận, quỳ gối van xin nha!- Xuống đi!
Kêu người ta “xuống đi” mà thằng Tuấn đã đề máy cho xe chạy mất tiêu. Quân có cái kiểu ngồi xe thật lạ, ý thằng Tuấn là ngồi dựa sát người chở quá. Mà cũng lạ cái thằng Quân nghĩ sao mà vừa bị thằng Tuấn sĩ nhục, quăng bom vụ chở về đi uống nước trên lớp vậy mà bây giờ cũng dám cho nó chở nữa nhỉ?
Thằng Quân ngồi sau và bắt đầu bắt chuyện:
– Còn tiền xài không? Mất 200 có tiếc không?- 200 có là bao. Tui còn cả đống!- Ừh, hỏi vậy thôi chứ anh cũng không có ý định trả lại cho nhóc đâu! Thế đó giờ đã… xài cái kia lần nào chưa?- Cái kia là cái nào?- Bao cao su trong bóp nhóc đó?- Trời ơi! Tưởng cái gì, cái đó nhóc luôn! Tháng xài mấy hộp.
Sau gần 1 phút im lặng, thằng Quân hỏi tiếp:
– Ở đâu ra?- Mua chứ đâu!- Không phải hỏi cái bao đó mà hỏi là người ở đâu ra cho mà xài tháng mấy hộp!- Quen trên mạng cũng có, ghệ cũng có, đủ thứ hết đó!
Nó cảm giác thằng Quân đang rất chăm chú và suy nghĩ khá lâu những lời nó nói, sau một hồi im lặng thằng Quân lại hỏi:
– Thật không?- Bình thường, bộ đó giờ ông chưa quan hệ với ai bao giờ hả?
Thằng Quân chỉ im lặng thay cho câu trả lời và hơn thế nữa, thằng Quân bổng nhiên ngồi xích ra xa nó hơn một chút thì phải. Thấy không khí khá ngột ngạt nó nói:
– Cái đó thằng con trai nào không có! Chỉ có mấy thằng có vấn đề về giới tính mới chưa quan hệ với ai thôi! Ông già vậy mà chưa quan hệ với ai thì đúng là lạ thật!
Thằng Quân chẳng nói chẳng rằng, chẳng ừ chẳng hử mãi tới khi đến công viên Phú Lâm chạy ngang qua những em gà móng đỏ đứng đầy đường nói mới chỉ tay hỏi:
– Trong số đó có những em này nữa àh!
Nó le lưỡi:
– Nghĩ sao vậy ông nội, ghệ tui hằng hà xài còn hổng hết, ba cái thứ dạt ra đường này đụng tới là lôm chôm với sầu riêng không! Tui còn yêu đời lắm!
Hôm nay thái độ của thằng Quân thật lạ, mắc sùng bố hay gì áh, hỏi đã rồi im. Nó cũng chẳng quan tâm nữa, nhưng mà kể cho thằng đó nghe những chiến tích như vậy nó lấy làm tự hào lắm! Tới bùng binh Phú Lâm thằng Quân bước xuống cám ơn nó thật nhẹ rồi quay phắt đi về, thế mà nó cứ tưởng sẽ có một chầu nhậu hay sinh tố gì nữa rồi đó chứ!…
Càng lúc thằng Tài càng làm mình tuyệt vọng, nó hèn nhát hơn mình tưởng nhiều, chả lẽ chuyện thích mình trước lớp cũng làm nó sợ sệt mà không dám nói thẳng vào mặt bọn kia? Mà mình có quá đáng và ích kỷ không nhỉ? Biết đâu hoàn cảnh, tính cách của nó và mình khác nhau? Mình có đang dồn nó vào thế khó xử không? Mà mình thấy nó cứ phản ứng cái kiểu giống như đang tố cáo là giữa hai thằng đang “thực sự có vấn đề” thật nực cười. Mình thì không buộc nó phải công khai chỉ cần nó không cảm thấy điều đó là xấu hổ và cần phải giấu diếm, che đậy là được. Hôm nay nhóc Tuấn chọc mình hình như khiến thằng Tài không vui cho lắm thì phải điều đó làm mình tự nhiên cảm thấy vui, phải có gì nó mới như vậy chứ!
Hừ còn một chuyện nữa, thằng nhóc “bông tai bên phải” hôm nay dám bêu rếu mình trước lớp nữa chứ, nhìn cái mặt hắn lúc ôm mình chọc ghẹo thật khiến mình muốn cắn một cái gì đâu, thật là con nít quá đi thôi! Tại sao mình không ghét khi nó làm như vậy nhỉ? Tuy nhiên cũng có khá nhiều vấn đề mà mình cần lý giải: Tại sao mỗi lần nói chuyện với nhóc ấy mình lại cảm thấy nó lạ lạ và khó tả thế nào ấy! Không hiểu sao mình lại leo lên xe cho nó chở về lúc tối này nhỉ? Nó đáng khinh lắm mà. Và tại sao mình lại khó chịu khi biết lịch sử chơi bời của nó chứ? Tại sao trong lớp nó tỏ vẻ nhạo báng mình nhưng khi ra về, lúc đi chung lại nói chuyện với mình khá thân tình và vô tư không có vẻ gì là kỳ thị hết là sao? Tên này khó hiểu thật! Hoặc là hắn đang giả vờ đi chung với mình để moi móc thông tin lên lớp chọc tiếp, hay là hắn quá vô tư lự, mà cho dù hắn thế nào đi nữa tại sao trong suy nghĩ của mình tự nhiên lúc này bắt đầu hay có sự xuất hiện của hắn thế chứ? Ôi Chúa ơi! Đừng nói là… thôi con đi ngủ đây! Con không biết gì cả. Đừng giỡn với con như thế nhé Chúa! Con sợ lắm. Từ ngày mai phải tránh xa đối tượng nguy hiểm này mới được.